Mười Ba Lời Nguyền

Chương 154 : Dưới Tàng Cây Đa ( sáu )

Ý tưởng thì hay, nhưng nói lúc nào chẳng dễ hơn làm? Nhìn từng ‘đường ống vận chuyển âm khí’ rõ ràng mạnh mẽ, giống như từng sợi tơ chắc chắn của mạng nhện, Thợ săn cảm thấy ngay cả da đầu cũng tê rần, căn bản là không biết nên phải ra tay từ chỗ nào. Do dự hồi lâu, Thợ săn vẫn quyết định từ nơi tráng kiện nhất dưới tán cây đa kia để hạ thủ. Đáng tiếc, mặc cho Thợ săn có dán bao nhiêu bùa chú, thả bao nhiêu dây tơ đỏ, hay là phóng ra ánh kim quang tuyệt kỹ nhất của mình, cây đa đại thụ kia vẫn y như cũ không ngừng vận chuyển ‘dịch máu’. Mệt đến nỗi đầy đầu mồ hôi lớn nhỏ Thợ săn cắn răng một cái, trực tiếp cầm chiếc xẻng bên cạnh mình lên, chém xuống cây đa kia! “Đừng!” Một âm thanh thanh thúy non nớt của trẻ con vang lên bên tai Thợ săn, nhưng, tiếng nói không hề lớn này lại khiến cho trong lòng Thợ săn cả kinh. Tuy rằng đã qua hai mươi năm, nhưng anh ta vẫn nhớ rõ giọng nói đó, đó là táo nhỏ! Tiếng khóc của táo nhỏ cũng truyền đến, thương tâm như vậy, thống khổ đến vậy, Thợ săn không khỏi mềm lòng, động tác cũng trì hoãn lại. Nhưng, bóng đen trên ngọn cây đa đang bức đến gần, Thợ săn lại không hề phát hiện ra. Thợ săn đang mờ mịt nghe tiếng khóc, bị một âm thanh sắc nhọn thét dài sau lưng kéo thần hồn trở lại. “Mình làm sao thế này? Đây là chiến đấu cơ mà! Chỉ cần không lưu ý là đến mạng cũng mất!” Thợ săn thầm mắng chính mình, liếc nhìn ra phía sau lưng, lại nhìn thấy người mình đã đợi bao lâu — Mậu Ly và Bách Phú. “Cẩn thận một chút, nếu không phải Mậu Ly kịp thời ra tay, anh đã mất mạng rồi.” Bách Phú lo lắng trách móc. “Sao hai người lại biết tôi ở đây?” Thợ săn vừa mừng vừa sợ hỏi, nhìn gương mặt lạnh lùng cao ngạo của Mậu Ly, Thợ săn cảm thấy vô cùng thân thuộc, đến thân thể như cũng được đong đầy sức mạnh. Bách Phú có chút kỳ quái nhíu mày: “Không phải là anh nhắn chúng tôi đến dưới cây đa tìm anh sao? Chúng tôi đều hỏi qua thôn dân, chỉ có nơi này mới có cây đa, chúng tôi đương nhiên là đến nơi này rồi.” Mậu Ly không hề mở miệng, nhưng biểu tình lại chăm chú nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đỏ quỷ dị đang chớp lóe giữa những ngọn đuốc. Nghe thấy Bách Phú nói vậy, Thợ săn sửng sốt, dưới tàng cây đa, nơi này sao? “Hóa ra là như thế!” Thợ săn kêu to lên, trong lòng không ngừng mắng chửi mình ngu xuẩn. ( Do cách viết của thôn Cây Đa hạ và dưới tàng cây đa giống nhau, khiến lúc đầu Thợ săn mới nhầm lẫn đi tìm trong thôn Cây đa hạ.) Nhìn biểu tình tức giận đến cực điểm của Thợ săn, Bách Phú có chút ủy khuất hỏi: “Sao thế? Chúng tôi đã cố gắng hết sức để chạy đến đây mà!” “Tôi không phải là trách cô.” Thợ săn chợt hưng phấn, “Bách Phú, chúng ta mau mau tìm xem dưới tàng ba cây đa này có thứ đồ gì không.” Tuy không rõ ý tứ của Thợ săn lắm, nhưng Bách Phú vẫn nghe lời nhặt lên một cái cuốc dài dưới đất, chạy đến dưới gốc cây đa học theo bộ dáng của Thợ săn, lóng ngóng đào bới. Mậu Ly vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhưng Thợ săn biết, Mậu Ly kỳ thật đang dùng sức mạnh của chính mình để khống chế cục diện. Tốc độ vận chuyển âm khí của ba cây đa to này cho cỗ quan tài đỏ kia rõ ràng đã chậm lại rất nhiều, sau đó thì tạm thời dừng hẳn lại. “Chúng ta phải tìm thứ gì đây?” Bách Phú vừa đào bới, vừa thở hồng hộc hỏi Thợ săn. “Tôi cũng không biết.” Thợ săn dùng lực xới cái cuốc, mang theo cả đám bùn đất: “Trong quyển sổ ghi chép của cha tôi có viết, dưới tàng cây đa này có cất giữ nhược điểm của chú hồn.” “Đã hiểu!” Vừa nghe thấy Thợ săn nói vậy, Bách Phú như cảm thấy được tăng thêm sức lực. Nhưng sự tình xảy ra lại thường xuyên chẳng hề như ý muốn, hai người họ đem chỗ đất phía dưới ba cây đa đào bới hết lên mà chẳng thể phát hiện thấy bất cứ thứ gì. “Có phải chúng ta đào nông quá không?” Bách Phú lau mồ hôi hỏi. Thợ săn nhíu nhíu lông mày lắc lắc đầu: “Không phải vì nguyên nhân này. Trong quyển sổ ghi chép của cha có viết, chỉ cần đào lên tầng đất phía trên khoảng mười cm, là có thể cảm thấy sức mạnh của ‘nó’. Cha đã tìm thấy nó, chỉ là không kịp đánh dấu lại. Không có lý do gì mà cha cảm nhận được, tôi lại không hề cảm nhận được.” “Hai người nhanh lên một chút, nó đang chuẩn bị hành động đấy, mục tiêu lần này chính là hai người.” Mậu Ly lãnh đạm nói. “Biết rồi.” Thợ săn lo lắng trả lời, nhìn quanh bốn phía. Nơi rễ cây đa đều đã kiểm tra qua mà không có gì, vậy liệu còn có thể ở nơi nào đây? Thời gian lúc này đã không cho phép họ có thể tìm tòi từng ngóc ngách như lúc ban ngày, chỉ có thể dựa vào vận may vậy. Xem lại lần nữa tất cả mọi chỗ, ánh mắt Thợ săn rốt cuộc dừng lại ở cỗ quan tài đỏ: Hai lần rồi. Đã hai lần cỗ quan tài này đều vùi xuống đây, liệu có thể nào là ở dưới đó có thứ gì thu hút nó hay không? Sau khi hạ quyết tâm, Thợ săn trầm giọng hỏi: “Mậu Ly, anh có cách nào làm cho cỗ quan tài đỏ rời khỏi chỗ kia không?” Mậu Ly hơi ngây ra, giống như đã hiểu được điều gì đó: “Có thể, nhưng anh phải giúp tôi.” “Được.” Thợ săn lên tiếng đáp lại, sau đó vội vàng ghé vào bên tai Bách Phú dặn dò mấy câu, Bách Phú cũng phụ họa gật gật đầu. Sau khi đã an bài xong xuôi, Mậu Ly và Thợ săn cùng đứng về một phía, bắt đầu vận công. Thợ săn phóng ra một con chim nhỏ làm bằng lá bùa, không ngừng bay đến chỗ của cỗ quan tài đỏ để khiêu khích. Cỗ quan tài đỏ quả nhiên bị chọc cho tức giận, nó không ngừng run rẩy, giống như một con bò tót phát điên trước mảnh vải màu đỏ, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh gầm nhẹ của nó. Mậu Ly cũng kịp thời phối hợp từ trong lòng bàn tay phóng ra luồng ánh sáng màu đen như tia chớp, bắn thẳng về phía cỗ quan tài đỏ, lần nào cũng khiến cho nó đau đớn đến mức run rẩy không ngừng. Cứ như thế, Mậu Ly và Thợ săn một trái một phải trêu chọc sự kiên nhẫn của cỗ quan tài đỏ. Mà cỗ quan tài đỏ rốt cuộc cũng không thể chịu được sự khiêu khích của hai người họ, từ trong lòng đất sâu hoắm vọt bay ra ngoài.