Mười Ba Lời Nguyền

Chương 138 : Hồn Bất Tử ( Sáu )

Bách Phú yên tĩnh ở trong phòng bệnh, đợi chờ thời gian chậm rãi trôi qua. Dù cho chu công ( cơn buồn ngủ ) có lớn mạnh đến thế nào tới làm phiền, Bách Phú vẫn cố gắng hết sức để tỉnh táo, chăm chú để ý Đặng Hân. Mãi cho tới khuya, Đặng Hân mới tỉnh lại. “Cậu tỉnh rồi sao ?” Bách Phú vui đến mức thiếu chút nữa là hét to lên. “Bách Phú ? Sao cậu lại ở đây ?” Đặng Hân mê man nhìn Bách Phú trước mắt mình, khó hiểu ngóng bốn phía xung quanh. “Đây là nơi nào ?” “Nơi đây là bệnh viện.” “Bệnh viện ? Tại sao tớ lại ở bệnh viện ?” “À … …bởi vì cậu đột ngột bị bệnh.” “Hả ? Bệnh gì thế ?” Đặng Hân mở lớn miệng hỏi. “Ngộ … …ngộ độc thực phẩm.” Gương mặt Bách Phú nghiêm túc, thoạt nhìn quả thực rất đáng tin. “Oh, cảm ơn cậu đã chăm sóc tớ.” “Chúng ta là bạn bè, sao còn nói những lời này.” “Bách Phú, tớ khát quá, có thể đi lấy cho tớ cốc nước không ?” “Được chứ.” Bách Phú lập tức cầm lấy cốc, nhưng khi đến cửa lại nhịn không được quay lại dặn dò một câu : “Tớ rất nhanh sẽ về thôi, cậu ngàn vạn lần đừng có chạy đi đâu đấy nhé, bất luận có chuyện gì, cũng phải đợi tớ về.” Thấy Đặng Hân vô lực gật gật đầu, Bách Phú mới nhanh chóng đi ra ngoài. Bởi vì giờ đã quá khuya, nơi lấy nước nóng lại ở xa, Bách Phú không thể không tăng tốc độ dưới chân. Toàn bộ hành lang đều vang lên tiếng bước chân của Bách Phú, điều này lại càng làm cho xung quanh có vẻ yên tĩnh hơn. Đi mãi đi mãi, trái tim Bách Phú đột nhiên thót lại. Ở con đường chỉ có khoảng mười mấy mét, giờ hình như đang dài ra đến vô hạn. Cắn chặt răng, Bách Phú cẩn thận đi về phía trước, bên tai dường như lại văng vẳng từng trận tiếng cười như có như không. Bách Phú toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh, con ngươi trợn tròn vạn phần cảnh giác nhìn chằm chằm vào hành lang tối om phía sau. Song trên hành lang vẫn như cũ chỉ có mình hình bóng cô độc của Bách Phú, không nghĩ nhiều hơn, giả bộ như không nghe thấy gì hết, Bách Phú dứt khoát chạy nhanh về phía trước. Không biết là đã xảy ra chuyện gì, chạy mãi chạy mãi, Bách Phú phát hiện ra mình đã đứng trên tầng thượng của bệnh viện. Nơi đỉnh tòa nhà chỉ có một người — Đặng Hân. Đặng Hân đang đứng ở nơi có rào bao quanh cao nhất trên tầng thượng, có chút mơ màng nhìn chằm chằm vào ánh đèn mê ly phía dưới, tựa hồ như dưới kia có thứ gì đó đang vô cùng thu hút cô vậy. Chầm chậm, Đặng Hân từng chút từng chút hướng về phía hàng rào, còn quay đầu lại nhìn Bách Phú. “Đặng Hân ! Đặng Hân cậu mau quay lại đây !” Bách Phú vừa hô to, vừa chạy về phía Đặng Hân. Bách Phú một tay kéo lấy Đặng Hân đã đặt chân lên hàng rào, muốn cố sức kéo cô quay lại lan can. Nhưng sức lực của Đặng Hân lại lớn đến không thể ngờ được, không những kéo Bách Phú cùng xuống, mà ngược lại còn đem Bách Phú văng qua bờ tường. Bách Phú mất đi cân bằng lập tức ngã khịu gối xuống trên bờ tường, đầu gối va đập đau vô cùng. Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại không hề nhìn thấy Đặng Hân mà mình đang vô cùng lo lắng, chỉ nhìn thấy một gương mặt xa lạ khác. Là nam sinh kia ! Là nam sinh thần bí xuất hiện ở trên linh đường của Tống Tuyết Phi ! Bách Phú trong lòng cả kinh, lập tức hiểu được, mục tiêu của đối phương không phải là Đặng Hân, mà chính là Bách Phú cô. “Hóa ra là anh sao.” Bách Phú cố gắng làm mình bình tĩnh lại, dù sao đã có thể xác định Đặng Hân không gặp nguy hiểm, điều này đã khiến Bách Phú được an tâm phần nào. “Tống Tuyết Phi là do anh hại chết đúng không ?” Nam sinh kia ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm và gương mặt dần dần biến hóa. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, từ một thanh niên trẻ khoảng hai mươi tuổi đã biến thành một người khoảng ba mươi tuổi, là một thiếu phụ trẻ tuổi với gương mặt từng trải. Cô ta … …chính là cô gái trên gương mặt đầy những vết sẹo đáng sợ lần trước sao ? Bách Phú trong lòng thầm nghĩ : người phụ nữ này không giống với kẻ đặc biệt ác độc, nhưng bờ môi mỏng dính kia lại có mấy phần sắc bén đáng sợ. Cô gái này mái tóc được bới cao cao trên đỉnh đầu, xem ra giống với phong cách thời xưa. Nhưng lại phối hợp với thân hình nam sinh áo phông quần bò, rõ ràng là thực buồn cười, lại vừa cổ quái. “Hừ.” , thiếu phụ lạnh lùng nhếch khóe miệng , “Con tiện nhân đó, nếu như không phải là nó, ta có chết thảm như thế này không ?” Bách Phú sửng sốt, không thể tin được hỏi lại : “Ý của cô là … …Tống Tuyết Phi hại chết cô sao ?” “Hừ, không sai, nó chính là con tiện nhân Ức Liên !” Thiếu phụ căm giận bất bình tiếp tục nói : “Con tiện nhân này, cả ngày chỉ biết bày ra bộ dạng liễu yếu đào tơ đáng thương đi câu dẫn nam nhân … …hơn nữa, còn hại ta chết thảm như thế này !” Thiếu phụ sắc mặt càng thêm dữ tợn, không biết có phải vì lệ khí trong lòng tăng lên hay không, mà những vết sẹo bị dao cắt kinh khủng kia lại càng hiện rõ trên gương mặt cô ta. Vết dao ở hai bên cái miệng nhỏ nhắn kia, đang chảy đầm đìa máu tươi, đủ để Bách Phú tưởng tượng ra được cảnh tượng thảm thương lúc đó, cùng với mọi đau khổ cô ta đã phải chịu đựng. Bách Phú thậm chí còn nghe thấy, âm thanh từng giọt máu đang tí tách rơi xuống trên nền đất. Cúi đầu xuống nhìn, đến bức tường dưới chân của Bách Phú cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Lời cô ta nói là thật sao ? Bách Phú không ngừng cân nhắc. Bức ảnh Tống Tuyết Phi trên linh đường, biểu tình nhu nhược xinh đẹp tuyệt trần kia đang lóe lên trong ký ức của Bách Phú. Nhưng Bách Phú thật sự không cho rằng thiếu phụ mang gương mặt trắng bệch oán hận vô cùng này, lại sẽ có một tâm địa độc ác. Có thể là vì trước đây quá thống khổ, bộ mặt của thiếu phụ thỉnh thoảng lại run rẩy mấy cái, đến thân thể cũng run rẩy theo. Loại ẩn nhẫn khổ sở này, đến Bách Phú cũng không đừng được mà động lòng. “Cô rất thống khổ đúng không ?” Bách Phú nhỏ giọng hỏi. Thiếu phụ liếc Bách Phú một cái, trong mắt có một tia phức tạp lóe lên : “Sao có thể, ta đã chết rồi, làm sao còn cảm giác được sự thống khổ.” “Cô không phải gạt tôi nữa.” Bách Phú có chút thương hại đáp : “Nếu cô không thống khổ đến vậy, sao lại giống như hiện giờ. Cô xem, vết thương của cô vẫn đang chảy máu kia kìa.” Thiếu phụ cúi đầu nhìn mặt đất bị máu tươi của mình nhuộm đỏ, có chút thất thần. “Cô vì sao lại để chính mình vĩnh viễn đắm chìm trong thống khổ thế ? Tuyết Phi đã chết, cho dù cô ấy kiếp trước có thực sự từng hại cô, nhưng cô cũng đã báo thù được rồi. Đừng hại thêm những người vô tội khác nữa !” Bách Phú tiếp tục khuyên giải, lúc này đây cô thực lòng rất hi vọng cô gái bị chấp niệm của bản thân trói buộc này có thể được giải thoát. “Đúng vậy, ta rất thống khổ … …thống khổ đã một ngàn năm rồi … …ngươi có biết một ngàn năm này ta đã phải trải qua thế nào không ? Ngày nào cũng đều như vậy, đau đớn, cô đơn, không cam tâm, buồn khổ … …ta không muốn phải tiếp tục thế này nữa … …” Bách Phú trong lòng thở phào, cô ta cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi sao ? Còn chưa kịp vui mừng, thiếu phụ đã đem gương mặt đầy sẹo quay sang Bách Phú, trên gương mặt âm hiểm hiện lên nụ cười quỷ dị . “Đúng, ta không muốn phải tiếp tục như thế nữa … …ta muốn tự do, ta muốn báo thù, ta muốn đời đời kiếp kiếp tìm chuyển thế của Ức Liên, khiến cô ta vĩnh viễn không được bình an ! Ha ha ha ha … …” Cái gì ? Không phải chứ ! Bách Phú hoàn toàn trợn tròn mắt . Thiếu phụ vẫn cười như cũ, khi thì xinh đẹp, khi thì đáng sợ, “Nếu ta muốn có được tự do, vì vậy, ngươi nhất định phải chết !”