Mười Ba Lời Nguyền

Chương 139 : Hồn Bất Tử ( Bảy )

Vừa thấy nụ cười thâm hiểm của thiếu phụ , Bách Phú trong lòng đã kêu thảm, nhưng không kịp nữa, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, Bách Phú đã bị quăng mạnh ngã xuống dưới ! Bách Phú sợ tới mức hai mắt nhắm chặt lại, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù ở bên tai : lần này chết chắc rồi ! Nhưng, chờ đợi Bách Phú lại không phải mặt đất lạnh như băng và cơn đau đớn toàn thân, mà là một cái ôm mềm mại ấm áp. “Mậu Ly ?” Bách Phú kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, lúc này mới phát hiện ra mình không biết làm sao mà đã quay trở lại sân thượng rồi. Mậu Ly cười nhẹ một cái, trong mắt dường như còn cất giấu không biết bao nhiêu ánh sao, khiến Bách Phú không đừng được có chút đỏ mặt, hoàn toàn quên đi nghi vấn của chính mình. “Cô không sao chứ ?” Mậu Ly dịu dàng hỏi han. “Không sao.” Bách Phú cúi thấp đầu trả lời. Mậu Ly chậm rãi đem Bách Phú đặt xuống mặt đất, Bách Phú nhìn nhìn bốn phía, kỳ lạ hỏi : “Người vừa nãy đâu ?” “Để cô ta chạy mất rồi.” “Oh.” Bách Phú ngây ngốc đáp lại, lập tức lại cuống lên : “Aiya , Đặng Hân … …” Nói xong, Bách Phú quay đầu liền chạy. Song lại bị Mậu Ly ở phía sau kéo giữ lại : “Cô ấy không sao, đã ngủ say rồi. Tôi đã ở xung quanh chỗ cô ấy nằm bày kết giới, nếu tên kia còn đến quấy rầy cô ấy, tôi sẽ lập tức biết ngay.” “Oh.” Bách Phú lúc này mới yên lòng. Nhìn thấy Bách Phú gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, Mậu Ly quan tâm đề nghị : “Không bằng chúng ta đi ăn ít gì đi, tôi biết một nhà hàng ở xung quanh đây làm đồ ăn ngon lắm.” Sờ sờ cái bụng đã đói đến lép kẹp của mình, Bách Phú lộ ra nụ cười tham lam. Mậu Ly nói không hề sai, nhà hàng này đúng là làm đồ ăn rất ngon, tuy rằng chỉ là quán ăn vỉa hè, nhưng mùi vị lại thực sự ngon đến không còn gì để chê. Bách Phú ngồi xuống, bèn gọi một bát lớn cháo xương heo, một đĩa phở xào, còn có rau xà lách, món kho cũng gọi một đống. Mậu Ly không nói, chỉ nhìn Bách Phú cười, giống như chỉ cần nhìn thế cũng đã thấy no rồi vậy.” Ăn như hùm như hổ hết nửa buổi, Bách Phú mới phát hiện Mậu Ly chẳng đụng đến bất cứ một thứ gì. Sao anh không ăn đi ? Không đói sao ?” Bách Phú vừa ăn vừa nói, cũng chỉ có Mậu Ly mới nghe hiểu được cô đang nói gì. “Cô ăn đi, tôi không đói bụng.” “Anh không ăn à.” Bách Phú có chút bất mãn chu cái miệng nhỏ lên “Sớm biết tôi đã không gọi nhiều thế này. Chỉ có một mình tôi ăn thì còn ý nghĩa gì nữa ?” Nghe Bách Phú lầm bầm oán giận, Mậu Ly cười cười, không nói nhiều, trực tiếp cầm đũa lên ăn cùng Bách Phú. “Thế mới đúng chứ !” Bách Phú vui vẻ cười cười, “Nếm cái này, ngon cực.” Cứ như vậy, hai người họ đem cả bàn đầy thức ăn ăn hết sạch. Lúc tính tiền, đến cả bà chủ cũng trợn hết cả mắt, buôn bán ở đây đã nhiều năm, bà chưa bao giờ nhìn thấy có người ăn nhiều đến như thế ! Trên đường về, Bách Phú và Mậu Ly vừa đi vừa nói chuyện : “Mậu Ly à, anh sao lại ở trên tầng thượng đó thế ?” “Tôi đã ở trên người cô lén làm chút pháp thuật, như vậy bất luận cô có nguy hiểm gì tôi đều biết được.” Mậu Ly nhìn vào mắt Bách Phú hỏi , “Cô sẽ không giận chứ ?” Bách Phú mỉm cười nói : “Sao có thể, tôi biết là anh quan tâm tôi mà.” “Như vậy thì anh luôn ở gần bệnh viện này hay sao ?” “Đúng vậy.” “Có điều, anh làm sao lại tốt với tôi thế ?” Mậu Ly trong ánh mắt ảm đạm hẳn, không nói gì thêm. Thấy Mậu Ly khó xử, Bách Phú cũng không truy vấn thêm, nhanh chóng chuyển đề tài : “Mậu Ly, vừa rồi rõ ràng tôi đã rơi xuống dưới, anh làm sao mà cứu tôi lại được ?” “Ừm… …” “Là dùng ảo thuật sao ?” “Đúng vậy.” “Woa , bây giờ ảo thuật cũng thần kỳ đến thế sao ? Rõ ràng là có thể cải tử hồi sinh … …ha ha , anh thực giống như Spide man quá .” … … * Ngày hôm sau, Đặng Hân xuất viện. Tuy rằng đã không còn thất thường như mấy hôm trước, nhưng rõ ràng vẫn có vẻ trầm mặc hơn lúc thường rất nhiều. Bách Phú rất muốn ở bên cô ấy nhiều hơn, để cô ấy được nghỉ ngơi thêm chút nữa. Song Đặng Hân nhất định không chịu, cứ muốn tới công ty để đi làm. Thấy thực sự không lay chuyển được Đặng Hân, Bách Phú chỉ đành nhờ Mậu Ly đưa Đặng Hân về nhà thay quần áo, rồi tới thẳng công ty làm việc. Kỳ thực, chuyện bị làm lớn như vậy, Bách Phú rất lo Đặng Hân sau khi về công ty, sẽ xấu hổ, thậm chí còn bị người ta chế nhạo, cho nên bản thân cô cũng tới công ty theo. Thấy Đặng Hân đi làm trở lại, người trong công ty quả nhiên thì thầm to nhỏ. Bách Phú nhíu hàng lông mày, len lén liếc Đặng Hân mấy cái, khi thấy Đặng Hân vẫn ung dung bình thản, bộ dạng không để ý chút nào, Bách Phú lúc đó mới nhẹ thở ra một hơi. Hiển nhiên, Ninh Tiêu cũng không thể ngờ Đặng Hân lại nhanh như vậy trở về công ty, cũng vì thế mà có chút không tự nhiên. Thấy thế, Bách Phú tìm một cái cớ, để mình và Ninh Tiêu được nói chuyện riêng với nhau mấy câu. “Đặng Hân cô ấy không sao chứ ?” “Anh nếu lo lắng tại sao không tự mình đến bệnh viện thăm cô ấy một chút ? Trương Dương cũng đã điện thoại cho anh rồi, đúng không ?” Ninh Tiêu có chút bất đắc dĩ nhìn ra phía cửa sổ : “Tôi thật sự rất muốn đi thăm cô ấy , nếu cô ấy có chuyện gì, tôi cả đời này cũng không thể sống thoải mái được … …nhưng, tôi rất sợ bản thân mình lại làm ra hành động quan tâm gì đó trên mức tình bạn gây tổn thương đến cô ấy, cô hiểu không ?” Sự buồn khổ của Ninh Tiêu, Bách Phú đương nhiên hiểu rõ, nhưng tình cảnh của Đặng Hân quả thực rất khó khăn, thân là bạn tốt nhất của cô ấy, nhất định phải giúp cô ấy cho tới cùng : “Tôi hiểu ý của anh,nhưng trốn chạy không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Anh vẫn nên tìm một cơ hội mà nói chuyện với Đặng Hân một chút, nếu không sẽ còn làm tổn thương đến cô ấy hơn !” Suy nghĩ một lúc lâu, Ninh Tiêu mới đáp lại : “Cô nói đúng, trốn tránh chẳng thể giải quyết được vấn đề. Tôi sẽ tìm cô ấy để nói chuyện, cô cứ yên tâm.” Thấy Ninh Tiêu đã đáp ứng sẽ chăm sóc tốt Đặng Hân, Bách Phú mới ngừng dặn dò, ngàn vạn lần không yên tâm rời đi. Nhưng, sự thật đã chứng minh, sự lo lắng của Bách Phú không hề dư thừa.