Mười Ba Lời Nguyền

Chương 119 : Song Diện Bách Phú

* Song diện : Hai gương mặt Cứ như vậy, Bách Phú ngủ suốt ba ngày, đúng như Mậu Ly đã dự đoán. Trong ba ngày này, tất cả mọi người đều không rời đi, chỉ trừ có Kỷ Nhan. Lăng Hạo và Ninh Tiêu trực tiếp nằm ngủ trên mặt đất. Song , khi cô vừa tỉnh dậy, mọi người đã cảm thấy cô có điểm bất đồng. Lúc Bách Phú tỉnh dậy, mọi người đang đang vô vị ngồi trong phòng khách. Trương Dương là người đầu tiên nhìn thấy Bách Phú, anh ta vui mừng hét lớn : “Bách Phú, em tỉnh rồi ?” Nhưng Bách Phú lại chỉ lạnh lùng liếc mọi người một cái, sau đó gương mặt không chút biểu tình bước qua. Việc này, khiến cho không chỉ Trương Dương, mà tất cả mọi người đều cùng choáng váng. “Chị họ, chị làm sao thế ?” Anh Đào lập tức đứng dậy bước đến bên Bách Phú, muốn giơ tay chạm vào trán cô, xem cô có phải là đang bị sốt hay không. Nhưng, Bách Phú lại cố ý lùi mặt ra xa khỏi tay của Anh Đào : “Đừng đụng vào ta.” Tất cả mọi người đều bước tới, ba mồm bảy miệng hỏi han : “Bách Phú, cô làm sao thế, vẫn còn khó chịu sao ?” “Bách Phú, có phải là em mất trí nhớ rồi không ?” “Bách Phú, em còn nhớ anh không ? Anh là tiểu Hắc đây … …” “Bách Phú … …” … … “Đủ rồi, ta không phải là Bách Phú, tên ta là Lưu Yên.” Bách Phú lạnh lùng liếc nhìn mọi người. Lưu Yên ? Ninh Tiêu chợt cảm thấy cái tên này giống như đã từng quen biết, nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra được. Anh ta bất đắc dĩ đành phải hướng đến bên tai Trương Dương hỏi thầm : “Lưu Yên là ai ? Bạn học đại học của hai người à ?” Trương Dương mơ màng lắc lắc đầu , “Tôi chưa bao giờ nghe qua cái tên này cả.” Rồi lại cau cau đôi lông mày lại nghĩ rất lâu, ừm, đúng là chưa bao giờ ! Cái tên này đặc biệt như thế, anh ta không thể nào không nhớ được. Mọi người lại đem ánh mắt tập trung lại nơi Anh Đào, nhưng Anh Đào lại cũng như họ đang trong trạng thái lẫn lộn hoàn toàn. Lăng Hạo trầm ngâm một chút, rồi mỉm cười nói : “Lưu Yên, cô là từ đâu tới đây ?” “”Từ đâu tới ?” Bách Phú như có chút đăm chiêu rồi lắc lắc đầu , “Ta không nhớ nữa.” “Vậy cô hiện giờ muốn làm gì ?” “Ta đói rồi.” “Oh.” Mọi người đồng thanh thốt lên một tiếng rồi bắt đầu vội vội vàng vàng giúp Bách Phú chuẩn bị đồ ăn. Nhưng đến lúc ăn cơm, mọi người lại phát hiện ra, khẩu vị của cô Bách Phú hiện giờ cũng đã biến đổi rất nhiều. Bách Phú trước đây không hề ăn cay, nhưng giờ, cô lại đem cả lọ ớt đổ hết cả vào trong bát, thế mà vẫn liên tục xuýt xoa là không đủ cay. Bách Phú trước đây thích ăn cánh gà tẩm mật ong, giờ cô đến một miếng cũng không đụng vào. Mọi người đều chẳng hề chú ý đến mùi vị của thức ăn thế nào, mà chỉ chú ý đến những hành động trước giờ chưa hề có ở Bách Phú. Ví dụ như, che miệng lúc ăn cơm … …hành động này Bách Phú tuyệt đối không bao giờ làm. Chính xác mà nói, thì người hiện đại đều không làm như vậy nữa. Còn có động tác nhẹ nhàng đem mái tóc ở thái dương vuốt ra phía sau tai nữa, hay mỗi miếng ăn chỉ ăn mấy hạt cơm… … Tóm lại, Bách Phú hiện giờ chính xác là khác hẳn với trước đây. Hiện giờ mỗi cái nhìn của cô, mỗi động tác của cô đều thể hiện rõ vẻ cực kỳ thong thả mà lại thập phần quý khí, đến cả việc nhấc tay nhấc chân cũng đong đầy phong vận đặc biệt. Nếu như không nhìn gương mặt, rõ ràng sẽ không thể nhận ra cô chính là Bách Phú nữa. Thậm chí đến cả Anh Đào cũng là con gái mà đều không cách nào rời ánh mắt đi được, cứ len lén liếc nhìn cô Bách Phú ‘mới’ này mấy cái, rồi lại nhanh chóng đem tầm mắt rời đi chỗ khác. Sau khi ăn uống xong, Bách Phú lại quay trở về phòng mình. * “Chuyện gì thế này ? Bách Phú thực sự có gì đó rất không bình thường.” Trương Dương là người đầu tiên nói ra sự lo lắng của mình, đương nhiên, đây cũng chính là điều tất cả mọi người đang suy nghĩ. “Đúng vậy, tôi chưa bao giờ gặp chị họ lại … …kỳ quái như thế này.” Lăng Hạo cau mày phân tích nói : “Bách Phú nói bản thân là Lưu Yên … …xem ra sự biến đổi này của Bách Phú nhất định là có quan hệ với người có tên Lưu Yên kia. Nhưng Lưu Yên lại là ai cơ chứ ?” “Tôi cứ cảm thấy cái tên Lưu Yên này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu thì phải.” Ninh Tiêu nói ra suy nghĩ trong lòng mình. “Tôi hình như cũng đã nghe qua rồi.” Dịch Đạo nhỏ giọng nói, còn liếc qua Trương Dương một cái, có điều ánh mắt này bị Trương Dương xem nhẹ hoàn toàn, khiến anh ta bất đắc dĩ quay sang Thợ săn : “Còn anh ?” “Tôi cảm thấy tất cả những chuyện này nhất định đều có liên quan với người tên Mậu Ly kia, tìm được anh ta rồi nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” “Ừm… …” Lời nói này của Thợ săn, nhận được hết thảy đồng tình. Vừa nhắc tới người tên Mậu Ly vừa tuấn mỹ vừa tà mỵ kia, mọi người lại có một loại cảm giác khó lường vô cùng. Bởi vì, chẳng ai biết anh ta từ đâu đến, rốt cuộc là người như thế nào, đang làm nghề gì … …anh ta như một mê cung, vây xung quanh mỗi người. “Chúng ta phải làm sao mới liên lạc với anh ta đây ?” Dịch Đạo kỳ quái hỏi. Mậu Ly này thực khiến cho anh ta thấy tò mò, chỉ đáng tiếc là chưa bao giờ được gặp qua anh chàng nghe đồn mãi là tuấn mỹ còn hơn cả con gái, pháp lực lại cao cường khiến Thợ săn cũng không theo kịp này. “Mậu Ly ở ngay trong khách sạn, để tôi bảo tiếp tân tìm anh ta.” Lăng Hạo chuẩn bị mở điện thoại ra gọi, đúng lúc này thì Bách Phú lại mở cửa bước ra. “Ý ? Sao mọi người lại ở đây hết thế này ?” Bách Phú mỉm cười bước xuống. “Bách Phú ? Lưu Yên ?” Trương Dương hỏi dò. Bách Phú kỳ quái hỏi : “Mọi người sao thế ? Lưu Yên là ai thế ?” Nhất thời, hàm của mọi người cùng rơi hết cả xuống. “Ai , Dịch Đạo anh về rồi sao ?” Bách Phú có chút khinh thường nhìn Dịch Đạo, “Không phải anh đã nói bản thân là người tu hành, không gần nữ sắc sao ? Vậy sao còn với Kỷ … …” Còn chưa nói xong, đã đột nhiên nhìn thấy Lăng Hạo ngồi ở góc nhà, lập tức im bặt, bất an đứng im tại chỗ. Lăng Hạo lại như không có gì không vui cả, anh ta thở dài nhẹ nhõm vui vẻ nói : “Bách Phú, cô cuối cùng đã quay lại rồi.” Tuy rằng lời nói của Lăng Hạo khiến Bách Phú có chút không thể lý giải, nhưng, nhìn thấy nụ cười khó gặp của Lăng Hạo, làm cô hạnh phúc vô cùng. Tất cả những điều này, đều bị Dịch Đạo thu vào trong tầm mắt. Sau đó, Bách Phú đem câu chuyện của Sở Phương kể lại cho mọi người. Nói chuyện một lúc, thấy Bách Phú đã không sao nữa, mọi người cũng ai về nhà nấy. Ninh Tiêu và Lăng Hạo đem theo chút vấn vương lo lắng trong lòng rời đi, trước khi ra về còn dặn dò không ngừng mấy người Trương Dương phải để ý kỹ tới Bách Phú. Dịch Đạo cũng ở nhà, nhưng, tiếc là Trương Dương thù dai vẫn nhất quyết không chịu để ý tới anh ta. Điều này khiến Dịch Đạo chỉ đành bày ra gương mặt tươi cười cố gắng làm việc, muốn lấy công chuộc tội, may mà Bách Phú tương đối độ lượng, không so đo nhiều như Trương Dương.