Mười Ba Lời Nguyền

Chương 118 : Hồng Nguyệt Tái Hiện ( Hạ )

Mở ra mười ba lời nguyền ? Bách Phú nhất thời nhớ lại lúc vừa mới quen biết Dịch Đạo, anh ta cũng đã từng nói rất nhiều về chuyện này. Liệu có thể nào đúng là cô có quan hệ với mười ba lời nguyền ? Còn có tên ma sát kia nữa, liệu có phải là Sở Phương chăng ? Nhưng, giờ đã không còn thời gian cho Bách Phú suy nghĩ , bởi vì Sở Phương đã đang niệm chú, hơn nữa còn lấy nửa cuộn da người kia ra. Không biết là vì sao, mà đầu của Bách Phú đột nhiên có chút ngây ngất, bên tai vang vọng đều là những tiếng kêu gào thống khổ và ai oán, đang có vô số người cùng lặp đi lặp lại chỉ hai chữ duy nhất —- Báo thù ! Nghe thấy những âm thanh này, trong tim Bách Phú dường như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Ngọn lửa hừng hực kia lại là thứ gì ? Đó là thù hận, nỗi thù hận mãnh liệt đến mức không cách nào dùng ngôn từ để diễn tả được… … Một cỗ máu tanh nồng nặc cũng lan tỏa khắp xung quanh, lần đầu tiên mùi máu tanh nồng lại không khiến cho Bách Phú buồn nôn, ngược lại còn khiến cô nhiệt huyết dâng trào, đến cả thân thể cũng khẩn trương đến mức nóng cả lên. Bách Phú há to miệng thở hổn hển, chỉ cảm thấy bản thân hiện giờ giống như một quả cầu khí đang căng hết cỡ sắp vỡ ra, cỗ nhiệt khí kia không ngừng lưu động bên trong thân thể của cô, trực tiếp xông thẳng lên trên não. Trong phút chốc đó, trong đầu Bách Phú biến thành một mảng đen kịt, dường như đang có thứ gì đó tràn ngập vào trong não cô. Dần dần, bốn bề lại xuất hiện vô số những bàn tay tro xám, đem Bách Phú kéo xuống đến vực sâu vô tận… * Đương nhiên, những cảm giác này của Bách Phú người ngoài không thể nào biết được. Sở Phương chỉ thấy trán của Bách Phú xuất hiện hồng quang ( ánh sáng đỏ ), tiếp đó đến cặp mắt trong trẻo cũng bị một tầng sương đỏ rực che phủ, sự hoảng sợ cùng bất lực lúc trước trên gương mặt của Bách Phú giờ đã biến thành sự lạnh lùng và quyết liệt. Lại nhìn lên mặt trăng tròn trên bầu trời, giờ đang từng chút từng chút biến thành màu đỏ tươi kỳ dị, giống như bị một lớp máu tươi rửa qua vậy. Cùng lúc đó, Kỷ Nhan và Dịch Đạo cũng nhìn thấy mặt trăng biến thành màu đỏ rực, trong lòng hai người họ đồng thời dâng lên dự cảm lo âu. Những người khác khi nhin thấy cảnh tượng này, liền kinh ngạc chỉ chỏ lên không ngừng, còn có vô số người lấy máy ảnh ra để chụp lại, thưởng thức hiện tượng kỳ lạ này. Tuyệt đối không ai ngờ được, đây chính là sự bắt đầu của những hoạn nạn dành cho họ. * Hồng quang trên trán của Bách Phú càng lúc càng sáng rực rỡ, như đang cùng mặt trăng đỏ rực trên bầu trời phát sáng vậy. Chính vào lúc hồng quang kết thúc, mấy người đang đi tìm Bách Phú cũng đã tới được đỉnh núi nơi cô bị bắt. Nhìn thấy hồng quang, Mậu Ly đang bước đi phía đằng trước đã lập tức không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại Lăng Hạo, Trương Dương, Thợ Săn và Ninh Tiêu khổ sở đuổi theo phía đằng sau. Khi mấy người họ chẳng dễ dàng gì mới lên tới được đỉnh núi, lúc nhìn thấy Bách Phú, Sở Phương đã không thấy tăm hơi, ngọn lửa hung dữ cũng chỉ còn lưu lại những vết tích đen xì. Mậu Ly đem Bách Phú gỡ từ trên thập giá xuống, đang đau lòng ôm lấy cô vào trong lòng. Hành động này của Mậu Ly khiến mấy người đuổi theo phía sau vô cùng kinh ngạc, nhất là Lăng Hạo và Trương Dương. Bọn họ cùng khẩn trương chạy đến, vừa là vì lo lắng, vừa là vì ghen tị . Còn Mậu Ly mặt không chút biểu tình căn bản là chẳng hề đem mấy người họ để vào mắt, tự mình ôm Bách Phú lên, sau đó nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm. Lăng Hạo cùng mấy người kia chẳng hề có chỗ cần dùng đến chỉ đành nén giận vội vã chạy theo, khi bọn họ về đến nhà, đã thấy Mậu Ly và Bách Phú về được một lúc lâu, Anh Đào đang lo lắng túc trực ở cạnh bên. Mậu Ly lại đang bận bịu gì đó. Anh ta trước tiên hái xuống hai chiếc lá và cánh hoa của bảo bối quỷ diện linh hoa mà Bách Phú trồng, linh hoa bị như vậy thập phần thống khổ co cụm lại thành một khối, gương mặt bình thường vẫn hay tươi cười giờ đang méo mó vặn vẹo. Trương Dương muốn đi ngăn cản hành động này của Mậu Ly, bởi vì anh ta biết Bách Phú có bao phần yêu thương chậu hoa kia. Nhưng Trương Dương vừa mới manh nha có cử động thì đã bị Ninh Tiêu ở cạnh bên giữ lại, Ninh Tiêu ghé sát vào bên tai anh ta nói nhỏ : “Anh ta hình như đang muốn cứu Bách Phú, chúng ta cứ chờ xem thế nào đã.” “Đúng vậy, hơn nữa bất luận chúng ta có làm gì cũng chẳng thể ngăn cản được hắn.” Thợ săn len lén nhắc nhở. Mặc dù anh ta vẫn luôn là một người lạnh lùng, nhưng tiếp xúc lâu như vậy, cũng đã khiến anh ta coi Trương Dương như bằng hữu tốt của mình. Suy nghĩ thiệt hơn, Trương Dương cuối cùng cũng nhịn xuống được sự kích động trong lòng mình, nắm chặt tay thành quyền tiếp tục nhìn Mậu Ly đang bận rộn. Mậu Ly bên này cũng không một khắc ngơi nghỉ, không ngừng lấy từ trong người ra những chiếc bình nhỏ rồi lại đổ những thứ trong đó ra. Trương Dương đang suốt ruột bực mình nhìn cảnh này, lẩm bẩm một câu : “Hứ, cứ làm như pháp sư không bằng.” Có điều đây cũng là lời mà mọi người đang cùng tự nhủ, ai nấy trong lòng đều tự hỏi : Cái tên này, trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu thứ thế không biết ? Khi Mậu Ly cuối cùng rút ra một chiếc bình nhỏ màu trắng, cơ thể Thợ săn đột nhiên run bần bật. Ngoại trừ Lăng Hạo ra, còn Trương Dương và Ninh Tiêu không hề biết chuyện này. Khác hẳn với những chiếc bình khác, thứ trong chiếc bình này được đổ ra là một loại dung dịch màu đỏ tươi, giống như máu vậy. Mậu Ly đem thứ đó cùng những thứ bột đã đổ ra lúc trước cùng cánh hoa và lá linh hoa trộn cùng một chỗ, nói ra cũng lạ, những dung dịch này, sau khi kết hợp lại một chỗ, lại dần dần biến đổi thành một maù xanh lục quỷ dị. “Anh … …không phải là muốn để cho Bách Phú uống thứ này đấy chứ ?” Lăng Hạo thực sự không nhịn được mà hỏi, trời mới biết được những thứ này có độc hay không . Mậu Ly không hề có phản ứng, chỉ cẩn thận tỉ mỉ quấy quấy trộn trộn thứ dung dịch màu xanh lục kia. Thấy anh ta không có phản ứng, Ninh Tiêu cũng do dự mở lời, nhỏ giọng hỏi : “Đúng không ?” “Không phải.” Mậu Ly cuối cùng cũng chịu mở miệng, sau đó đem thứ dung dịch màu xanh lục đặc sệt kia bôi lên trên trán Bách Phú. Nói ra cũng lạ, vết thương hình tròn trên trán Bách Phú lại giống như một cái miệng, tham lam hút lấy toàn bộ thứ dung dịch xanh lục mà Mậu Ly bôi vào. Rất nhanh, một bát nhỏ dung dịch đó đã bị nó hút hết sạch. Mậu Ly đau lòng nhìn Bách Phú, trong mắt đong đầy sự phức tạp, như có chút hi vọng, lại như có chút bi thương. “Bách Phú bao lâu nữa mới tỉnh dậy được ?” Ninh Tiêu buồn bã hỏi. “Ít nhất cũng phải ba ngày.” Mậu Ly nhẹ nhàng đem chăn đắp lên người Bách Phú, sau đó cùng với những người khác đi ra phía ngoài. * Thực không ngờ, vừa ra khỏi cửa, mấy người họ đụng phải Dịch Đạo đã lâu không thấy về nhà, bên cạnh anh ta lại chính là Kỷ Nhan. Sự gặp gỡ này quả nhiên làm không khí nơi này trở nên gượng gạo hẳn, nhất là Dịch Đạo. Có điều cứ nghĩ tới chuyện Lăng Hạo đối xử bất công với Kỷ Nhan, anh ta lại cảm thấy bất bình thay cho cô. Còn chưa đợi Dịch Đạo mở miệng chất vấn Lăng Hạo, Trương Dương đã kêu lên: “Đồ mập chết dẫm ! Mấy ngày hôm nay anh chết ở chỗ nào thế hả ?” Nhìn thấy tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt bất mãn tức giận nhìn mình, Dịch Đạo có chút sửng sốt, anh ta chẳng hiều gì vội hỏi : “Sao , sao thế ?” “Anh còn dám hỏi sao thế ?” Trương Dương liếc Kỷ Nhan một cái, lại nghĩ tới Bách Phú giờ vẫn đang hôn mê trên giường, tức giận vô cùng xả tiếp. “Hóa ra chuyện Thợ săn nói anh vì nữ sắc tạo nghiệt là sự thật, tôi lúc đó còn vì anh mà bất bình thay ! Hiện giờ cuối cùng tôi cũng tin rồi ! Anh là vì người con gái này mà đến bằng hữu cũng không cần nữa, thôi đi, tôi với Bách Phú sau này không có bằng hữu như anh !” Nghe thấy những lời này của Trương Dương, Dịch Đạo cảm thấy uể oải chưa từng có, trải qua biết bao lâu bên nhau, hai bằng hữu là Trương Dương và Bách Phú này khiến anh ta lần đầu biết đến cảm giác không còn cô đơn và đơn độc . Vì vậy, riêng với hai người này, Dịch Đạo vô cùng coi trọng. Hiện giờ đột nhiên nghe những lời nói kia của Trương Dương khiến Dịch Đạo bị đả kích vô cùng, anh ta hoang mang nhìn Trương Dương đang vô cùng khẩn trương, đến cả Thợ săn trước giờ vẫn không để ý đến chuyện bên cạnh cũng đang có chút không đồng tình với anh ta. Cuối cùng vẫn là Ninh Tiêu đem sự tình kể lại một lần cho Dịch Đạo nghe, còn Mậu Ly bước ra khỏi cửa đầu tiên giờ cũng đã biến mất không thấy mặt. Có điều mọi người chẳng ai muốn để ý đến anh ta nhiều như thế, ai cũng biết, Mậu Ly này đúng là một quái nhân. Nghe Ninh Tiêu nói xong, Dịch Đạo mới biết Trương Dương vì sao lại giận dữ ra bộ dạng kia. Sao mà anh ta mới đi có mấy ngày, lại phát sinh ra nhiều chuyện đến vậy ? Nghĩ tới lúc Bách Phú gặp nguy hiểm, Dịch Đạo trong lòng lại cảm thấy áy náy không thôi. Kỷ Nhan vừa lắng nghe, vừa không ngừng liếc qua bên Lăng Hạo. Lăng Hạo chỉ khách khí cười cười với Kỷ Nhan, sau đó xoay người rời đi, Bách Phú đang còn hôn mê chưa tỉnh, thực sự khiến anh ta chẳng còn tâm trí nào suy nghĩ đến những chuyện khác. Khác hẳn với thái độ của Dịch Đạo, Kỷ Nhan khi nghe được chuyện Bách Phú đang hôn mê không ý thức trên giường, trong lòng lại có một tia vui vẻ. Chút vui mừng thoáng qua đó, lại chẳng thể thoát được sự chú ý từ Dịch Đạo, khiến sắc mặt anh ta ảm đạm hẳn xuống. ~