Mười Ba Lời Nguyền

Chương 102 : Hỏa Hoạn

Trên đường đi, Tiếu Ích Triết cứ vì chuyện chiếc gương đồng mà dây dưa với Bách Phú, khiến Bách Phú tức đến nỗi thật hối hận đã ngồi trên xe ông ta. Có điều cái ông Tiếu Ích Triết này cũng thực lắm lời, kể từ lúc còn chưa lên xe, nói lảm nhảm suốt cả một đường. Bách Phú thực hận không tìm được băng dính, để dán cái miệng ông ta lại. Có lẽ là chịu sự ảnh hưởng của Bách Phú, mà Trương Dương cũng cảm thấy cực kỳ ghét ông Tiếu Ích Triết này, cũng thực hối hận khi mình không tự lái xe đi. Cuối cùng đã tới được Tiêu gia, khí phái nơi này có chút giống như một căn nhà lớn tứ hợp viện. Chỉ cần nhìn đại môn, đã biết được chủ nhân ở nơi này là người kỹ tính và kén chọn thế nào. Mọi người đều không nhịn được mà vội vàng hướng về phía đại môn đi tới. Song ai cũng không thể ngờ được, vòng luẩn quẩn ngỡ là sẽ được cởi bỏ kia, hóa ra giờ lại trở thành mê trận không thể giải được. Mà Tiếu Ích Triết lại càng không thể lường trước được, mình chỉ đi ra ngoài có hai giờ ngắn ngủi …. …mà sau hai tiếng đồng hồ, căn nhà vừa cổ kính vừa khí thế của mình đã biến thành một mảng phế tích. Ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, thậm chí ngay cả láng giềng cách bên cánh cửa mười thước cũng không biết Tiếu gia đã phát sinh thảm hoạ này. Mãi cho đến lúc Tiếu Ích Triết mở ra đại môn mình vẫn thường mở, mới phát hiện ra cảnh tượng vô cùng thê thảm đó. Đứng trong sân, mọi người không biết phải làm thế nào nhìn quanh bốn phía, nơi này rõ ràng là có vết tích của việc đã bị lửa thiêu qua. Nếu muốn đốt sạch cả căn nhà to như thế này, nhất định phải là một ngọn lửa rất lớn. Song, tại sao lại không có khói, thậm chí là chẳng hề có một ai phát hiện ra chuyện này ? Tiếu Ích Triết đương nhiên không kịp nghĩ đến những điều này, ông ta xúc động mạnh vừa gọi ‘cha’ , vừa liều mạng chạy vào bên trong căn phòng đã bị thiêu hủy. Nếu không có Lăng Hạo với Trương Dương gắng sức kéo ông ta lại, e là ông ta sớm đã xông vào bên trong kia. Trương Dương vội vàng gọi điện thoại, thông báo cho cảnh sát, bệnh viện, đội phòng chữa cháy… …Có thể gọi tất cả đều đã gọi . Rất nhanh, rất nhiều chiếc xe mang theo âm thanh ‘ò ý e ‘ đã tới. Nhìn thấy phòng ốc bị đốt thành như vậy, nhóm đội viên phòng cháy thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì chỉ trong có thời gian hai giờ, lửa không thể tự mình tắt được, mà nhẽ ra sẽ không ngừng lan rộng. Hơn nữa, nơi này trên nóc nhà vẫn còn nguyên, cây cối trong vườn cũng vẫn đứng rất thẳng, chỉ có mấy gian phòng là bị thiêu trụi. Càng không thể ngờ được nữa là, trong sân này không khí lại lạnh lẽo, căn bản không hề có độ nóng như vừa mới xảy ra hoả hoạn xong. Cuối cùng, nhân viên phòng cháy mang từ trong căn phòng đã cháy sạch không còn ra hình dạng mấy cỗ thi thể trên gương mặt đã hoàn toàn bị phá hủy, thân thể cũng co quắp vô cùng mất tự nhiên. Tiếu Ích Triết đã hoàn toàn sững sờ ở nơi đó, không còn giãy giụa như lúc nãy nữa, dường như đã là một tảng đá vậy, hoàn toàn ngừng lại suy nghĩ cũng như hành động. Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Tiếu Ích Triết, đến ngay cả Bách Phú và Trương Dương vô cùng chán ghét ông ta, thậm chí cả Thợ săn như khối băng kia cũng đều hướng ánh mắt đồng tình về phía ông ta. Dù sao, thảm kịch chỉ trong nháy mắt mà phát sinh này, là ai cũng không thể chấp nhận được. Ninh Tiêu và Lăng Hạo đem Tiếu Ích Triết đang ngây ra như phỗng đưa trở về khách sạn, để cho ông ta ở tạm đó, những người còn lại cùng Bách Phú trở về nhà. Trên đường về, Thợ săn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Căn nhà đó có tà khí rất mạnh.” Bách Phú và Trương Dương vội vàng nhìn về phía anh ta, chờ mong anh ta có thể vạch ra được chân tướng của sự việc này. Có điều, thật không ngờ được, anh ta lại không hề có tinh thần buồn bã nói một câu duy nhất : “Đói quá đi mất, sau này tôi không bao giờ đến trà quán nữa.” Chỉ một câu nói, mà làm cho Bách Phú và Trương Dương cùng tức đến suýt thì ngất đi. Chỉ biết có ăn thôi, đúng là đồ đầu heo ! Bách Phú ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng. Về đến nhà, thấy Anh Đào hóa ra đã chuẩn bị xong hết đồ ăn. Trên gương mặt cô giờ chỉ còn lại những vết sẹo mờ mờ, cũng đã gầy đi khá nhiều. Anh Đào hiện tại đã bắt đầu đi làm trở lại, có điều ở khách sạn cũng rất hiếm nhìn thấy được hình bóng của cô. Nhưng cô dường như lúc nào cũng chỉ ở trong văn phòng, không muốn đi ra ngoài gặp ai, dù cho có là bạn bè. Bách Phú nhìn thấy Anh Đào hiện giờ, trong lòng được an ủi rất nhiều: con bé rốt cuộc đã hiểu được quan tâm đến người khác. Thợ săn đã gấp đến không thể chờ đợi thêm ngồi xuống bắt đầu ăn như thuồng luồng, điều này làm cho Trương Dương và Bách Phú ở bên cạnh cùng vứt vào anh ta không ít cái nhìn BS ( nghĩa là cái nhìn khinh bỉ ). Anh Đào lại chỉ cười cười lãnh đạm với Thợ săn : “Tôi còn tưởng không ai muốn ăn đấy.” “Sao thế được!” Thấy thế, Bách Phú với Trương Dương cũng không khách khí nhường nhịn ngồi xuống ăn ngay. * Ngày hôm sau khi đi làm, Bách Phú ở khách sạn nhìn thấy Tiếu Ích Triết đang chuẩn bị đi ăn sáng. Đôi mắt Tiếu Ích Triết dâng đầy những sợi tơ máu đỏ tươi, xem ra hẳn đã một đêm không ngủ. Ông ta dường như không hề nhìn thấy Bách Phú đi ngang qua mình, ngửa đầu lên đi thẳng ra phía ngoài. Bách Phú gọi ông ta mấy tiếng, ông ta vẫn như chẳng hề nghe thấy, tự mình bước đi, không biết tâm trí đã bay đến nơi nào. Chỉ trong có một đêm, một người đã biến thành như vậy. Bách Phú trong lòng cảm thán, không biết phải làm thế nào, chỉ muốn được nói chuyện với ông ta mấy câu, để có thể an ủi đôi chút. Chỉ là , lời nói đã đến bên miệng, mà không biết làm sao để mở lời. Vào lúc như thế này, dù cho có nói gì cũng đều là những lời sáo rỗng. Bách Phú chỉ đành nhìn theo bóng dáng ông ta, nặng nề thở dài một tiếng. Lúc sau Lăng Hạo mới nói cho Bách Phú biết, trong mấy thi thể bị thiêu cháy kia, đúng là có cha của Tiếu Ích Triết. Kết quả điều tra của phía cảnh sát là, mấy người đó tất cả đều bị lửa thiêu sống. Song, không có ai nghe thấy bất cứ lời kêu cứu nào, cũng không hề có ai nhìn thấy lửa hay khói gì hết. Thật đúng là kỳ lạ ! Bách Phú âm thầm nghĩ. Có điều, phía cảnh sát đã phát hiện trong camera trên đường một bóng người, vì vậy yêu cầu Tiếu Ích Triết đến nhận diện. “Để ông ấy đi một mình có sao không ?” Báh Phú có chút lo lắng hỏi. “Chẳng còn cách nào, loại chuyện như thế này chỉ có thể dựa vào ông ta để tự mình vực mình dậy, người bên cạnh không thể giúp được gì đâu.” Lăng Hạo lãnh đạm nói. “Liệu có thể là do … …con người làm không ?” Lăng Hạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trực giác nói với anh ta, chuyện này đương nhiên không thể do con người làm ra được, mà chuyện cũng đâu thể đơn giản thế. Nhưng, nếu như không phải là do con người, thì lại có thể là do nguyên nhân gì chứ ? Tiếu gia này rốt cuộc đã làm chuyện gì, lại đã đắc tội… …với thứ gì ? Rất khó đoán được, Tiếu gia chuyên làm chuyện trộm mộ, nếu như đã trêu chọc vào thứ oan hồn lệ quỷ gì đó, đương nhiên cũng chẳng phải là chuyện không thể. Có điều, chuyện này liệu có quan hệ gì với những gì mọi người đã gặp phải hay không ? Nếu đúng là có quan hệ, thì lại sẽ là quan hệ gì đây ? Tiếu gia còn có nửa cuộn da người, hiện giờ cuộn da người đó đang ở nơi nào ? Tất cả những ai biết về cuộn da người đều nói, cuộn da người này tà khí không hề bình thường, vậy thì, sau khi Tiếu gia lấy được nửa cuộn da người đó, lẽ nào lại chưa từng xảy ra chuyện gì sao ? Nghi vấn quá nhiều, cũng không biết đến khi nào mới có thể cởi bỏ những gút thắt này. Lăng Hạo lại thở dài một hơi, anh ta hiện có một dự cảm bất thường. Sự việc hiện giờ, bất quá chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Còn rất nhiều rắc rối khác đang chờ họ ở phía sau nữa. Những nghi vấn trong lòng Bách Phú đương nhiên cũng giống như vậy, nhưng lại chẳng có ai trả lời được, chỉ có thể giấu kín trong lòng, thực làm người ta đau đầu. Đương lúc buồn bực nhìn nhau, Bách Phú và Lăng Hạo đột nhiên nghe thấy đám nhân viên phục vụ bên cạnh không ngừng phát ra những âm thanh thì thầm to nhỏ. Hai người họ thấy kỳ quái mà hướng về phía sảnh lớn nhìn ra, hóa ra những âm thanh đó là vì một người khách vừa mới bước vào cửa.