Mười Ba Lời Nguyền
Chương 101 : Tung Tích Của Cuộn Da Người
Từ sau buổi Party đó, Bách Phú bắt đầu dùng hình tượng mới của mình xuất hiện tại khách sạn. Hình tượng mới này của cô đã hoàn toàn thu hút hết một mảng bên trong khách sạn ! Mọi người đều bàn luận nhiệt tình về sự biến hóa này của Bách Phú. May mà Bách Phú hầu như ngày nào cũng đi làm, nếu không, chắc chắn sẽ bị người ta cho rằng cô đã đi chỉnh hình.
Không biết có phải mọi người thích Bách Phú hiện giờ hơn hay không, mà ai nấy trong khách sạn giờ cũng đối với cô khách khí hơn nhiều. Đến cả Tô Vi Tín thời gian trước thường xuyên gây khó dễ cho cô, giờ cũng lập tức thay đổi hoàn toàn thái độ, đối với cô giờ lại đặc biệt thân thiện. Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là công việc của cô giờ đã nhẹ nhàng hơn.
Cũng từ sau lần nói chuyện trước, đã khiến cho Bách Phú mấy người thân thiết hơn với Tiếu Ích Triết.
Để mau chóng điều tra được chuyện về cuộn da người, mà hôm nay mọi người lại lần nữa hẹn gặp Tiếu Ích Triết, ở trong một trà quán thuộc về Lăng thị.
Bách Phú, Ninh Tiêu, Trương Dương, Thợ săn, Lăng Hạo tất cả đều đi. Dịch Đạo vẫn như mấy ngày trước không thấy bóng dáng đâu cả, cũng không biết giờ đang bận rộn chuyện gì. Kỷ Nhan lại bị Lăng Hạo cố ý tránh mặt, đủ thấy mâu thuẫn giữa hai người họ vẫn chưa hề được giải quyết.
Tiếu Ích Triết vui vẻ đến chỗ hẹn.
Vừa thấy trong phòng có nhiều người như vậy, Tiếu Ích Triết trước là hơi sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh lại nhiệt tình quay sang chào hỏi với mọi người.
Không hổ là một thương nhân tinh ý, cũng thực khôn khéo vô cùng !
Ninh Tiêu mở miệng trước, anh ta cũng chẳng vòng vo gì hết, trực tiếp nói luôn : “Cuộn da người hiện đang ở đâu ?”
Tiếu Ích Triết lập tức giật mình, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Cuộn da người nào cơ ? Tôi không biết ! ”
“Hừ!” Ninh Tiêu thái độ khác thường lạnh mặt nói, “Ông lần trước không phải đã nói, những cổ vật bán trong tiệm đều đã được pháp sư thanh tịnh rồi sao ? Vậy trong tiệm ông lần trước có bán cho cha tôi mội chiếc bình sứ màu trắng là chuyện gì hả ?”
Một tầng mây đen phủ thêm lên gương mặt vốn đã rất đen của Tiếu Ích Triết, ông ta không nói gì hết, chỉ không ngừng uống cốc trà trên tay mình.
“Ông có biết hay không hả, cái bình đó suýt nữa thì lấy mất mạng cha tôi rồi đấy !”
Ninh Tiêu tức giận nói, đến giờ cứ mỗi khi nhớ lại sự tình lúc đó, anh ta lại thấy sợ hãi vô cùng. Không biết có bao phần sợ hãi sẽ mất đi người cha đã như trở thành một phần sinh mệnh từ khi còn nhỏ của mình.”
Đến lượt Lăng Hạo mở miệng, anh ta đem câu chuyện về chiếc bình sứ kia nói rõ ra với Tiếu Ích Triết.
Gương mặt của Tiếu Ích Triết có chút dao động, biểu tình bất đắc dĩ trên đó đã thay thế cho gương mặt quật cường và cường ngạnh lúc nãy.
Cẩn thận châm chước trong chốc lát, Tiếu Ích Triết mới chậm rãi mở miệng: “Thực xin lỗi Ninh Tiêu, tôi không cố ý hại cha anh đâu … …tôi … …cũng có rất nhiều nỗi khổ … …”
Nhìn thấy Tiếu Ích Triết vẫn không muốn nói ra, Bách Phú lại hỏi : “Lần trước không phải ông đã kể câu chuyện về đôi hài vải thêu sao ? Nếu như tôi đoán không nhầm, thì đôi hài vải thêu đó vẫn nằm trong tay cha ông đúng không ?”
Nghe thấy lời này, Tiếu Ích Triết có chút cảnh giác nhìn Bách Phú, không rõ là cô rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bách Phú cười cười với ông ta, rồi mới cầm chiếc gương đồng của mình từ trong túi ra : “Ông xem xem hình vẽ trên này, có phải giống như hình vẽ trên đôi hài vải thêu đó không ?”
Tiếu Ích Triết bán tín bán nghi tiếp nhận gương đồng, vừa nhìn , đã sợ hãi đến thất sắc : “Chiếc gương đồng này cô từ đâu mà có thế ?”
“Chuyện này ông không cần quản” Bách Phú cũng úp mở, lúc này nhất định phải câu được ông ta đã, “Trả lời câu hỏi của chúng tôi trước đã.”
“Ừm.” Tiếu Ích Triết nhìn chằm chằm vào hình vẽ linh hoa ở mặt sau chiếc gương đồng, nghiêm trọng gật đầu một cái, “Chính là loại hoa này. Tôi cả đời cũng không thể quên được, những chiếc răng sắc nhọn trong miệng loài hoa này. ”
“Vậy còn nửa cuộn da người kia …. …đã dày vò các người rất thảm đúng không?” Thợ săn đột ngột thêm giọng nói lạnh lẽo của mình vào.
Lời nói lãnh đạm này đã hoàn toàn phá hủy phòng tuyến trong lòng Tiếu Ích Triết.
Lại uống thêm một ngụm trà, Tiếu Ích Triết trong lòng đấu tranh đến nửa ngày mới nói cho mọi người hết tất cả mọi chuyện.
*
Hóa ra, Tiếu gia kỳ thực chính là xuất thân từ những kẻ trộm mộ.
Trộm mộ vốn là chuyên đi lấy tiền tài bất nghĩa, đối với hết thảy bảo tàng, bọn họ đều có một loại bản năng tham lam.
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên Tiếu gia mới làm ra được chuyện vô lại là bắt cóc con gái của Sở Phương, hơn nữa còn dựa vào đó để lấy cho được nửa cuộn da người.
Kể lại chi tiết tình hình, Tiếu Ích Triết cũng không hoàn toàn hiểu rõ ràng, cuộn da người kia cũng chưa từng được nhìn qua, bọn họ chỉ là mơ mơ hồ hồ nghe được một ít từ cha và bác mình.
Chuyện về cuộn da người này, hình như cũng vô cùng khó khăn, khi cha ông ta và người bác kể về nó, thì luôn không ngừng thở vắn than dài.
Có điều, về điểm này Tiếu Ích Triết không hề kể với mấy người bên Bách Phú, cũng vì không muốn để người ngoài biết được hóa ra Tiếu gia của ông ta cũng có mặt không có khả năng thực hiện.
Tiếu Ích Triết cũng đồng ý dẫn mấy người họ đến gặp cha ông ta, để cha ông ta tự mình kể cho họ rõ mọi chuyện. Dù sao, cuộn da người này cũng đích xác đã gây phức tạp cho Tiếu gia họ quá nhiều năm, cũng đã đến lúc phải giải quyết rồi, hoặc những người này biết đâu lại có thể giúp đỡ được cho Tiếu gia họ không chừng.
Nghe Tiếu Ích Triết kể lại, mọi người mới biết được, hóa ra chiếc bình sứ màu trắng kia đều do vô tình mà có được, chứ không phải là dựa theo chỉ dẫn của cuộn da người.
Lúc ấy, anh trai cha của Tiếu Ích Triết, dẫn theo mấy tên thủ hạ, bao gồm cả tên mắt chuột kia đi đến bên phía Thần Nông gia để tìm một ngôi cổ mộ khác. Nào ngờ, bọn họ lại vô tình đi nhầm vào bên trong cổ mộ dưới mặt đất mà mấy người Bách Phú đã đi qua kia.
Ai mà ngờ, vốn dĩ đi vào có bảy người, song chỉ còn một người có thể đi ra ngoài, lại cũng bị thương thê thảm nghiêm trọng !
Hơn nữa người bác duy nhất còn sống của Tiếu Ích Triết, chỉ mang về chiếc bình sứ màu trắng gây họa kia.
Về phần trong đó rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, chỉ có thể hỏi cha của Tiếu Ích Triết mới biết được.
*
“Tôi không cố ý muốn hại chú Ninh đâu … …” Tiếu Ích Triết ngập ngừng, có chút áy náy nói : “Mấy người tin cũng được, không tin cũng chịu, tôi vốn dĩ không muốn bán chiếc bình đấy cho chú Ninh… …là , là chiếc bình sứ trắng đó tự chọn chú ấy … …”
“Mất đến nửa ngày hóa ra ông chẳng biết gì cả !” Thợ săn chẳng hề che giấu sự thất vọng của mình, bực mình vô cùng đứng bật dậy.
Tiếu Ích Triết xấu hổ giật mình, tiếp đó vô cùng ủy khuất nhỏ giọng nói : “Tôi đâu có nói mình biết gì đâu chứ , sao lại oán trách tôi như thế … …”
Nghe thế những người bên cạnh nhịn không được mà bật cười .
Lăng Hạo tiếp đó cũng đem chuyện họ đã đi vào cổ mộ, cũng như chuyện đã gặp qua tên mắt chuột chỉ còn nửa thân kia như thế nào kể cho Tiếu Ích Triết.
Nghe xong Lăng Hạo nói, Tiếu Ích Triết sắc mặt xấu hẳn đi .
“Chúng ta giờ đi luôn đi. ” Tiếu Ích Triết rốt cuộc ngồi không yên nữa, việc này không khỏi quá mức quỷ dị, vẫn nên sớm nói cho cha ông ta biết thì tốt hơn.
“Trả gương đồng lại cho tôi trước đã.” Bách Phú không hề khách khí giơ tay ra. Kỳ thực cô đã nhịn suốt rồi, vậy mà cái ông Tiếu Ích Triết này vẫn cầm lấy không chịu trả lại cho cô, nếu không cô cũng không phải trực tiếp mở miệng như thế này.
Ai ngờ Tiếu Ích Triết lại cư nhiên hỏi: “Chiếc gương đồng này bán cho tôi có được không ? Muốn bao nhiêu tiền cô cứ trực tiếp ra giá đi !”
Mãi cho đến khi thấy đôi mắt mở to đến không thể to hơn nữa của Bách Phú, Tiếu Ích Triết mới vô cùng tiếc nuối đưa gương đồng trả lại cho cô
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương