Tin mới! Tin mới
Học viện Quang Du có tin mới hấp dẫn! Tiểu thơ Cổ Phi Anh tự xưng là vị hôn thê của Phong Giản Triệt, mấy ngày trước đang giải quyết thủ tục thôi học! Theo tin tức thông qua sự tiếc lộ của một người, “Hôn ước” của Cổ Phi Anh và Phong Giản Triệt cũng chính thức huỷ bỏ! “
“Chị em, mình bắt đầu bái phục cậu rồi đấy!”, Tiểu Tuyền cười khì khì với Minh Hiểu Khê khi cả hai đi ra khỏi lớp.
“Tại sao? Có chuyện gì thế”, Minh Hiểu Khê ngạc nhiên.
“Còn giả vờ ngốc nghếch nữa chứ!”, Tiểu Tuyền lườm cô bạn một cái, “Đương nhiên là chuyện về Cổ Phi Anh rồi. Này, cậu rốt cuộc dùng biện pháp gì loại trừ cô ta thế? Theo trực giác của mình, cô Cổ đó không phải là một nhân vật dễ đối phó. Thế mà cậu cứ im thin thít, không làm hành động gì mà loại bỏ được cô ta nhẹ nhàng như thế. Cậu thật giỏi quá! Bái phục, bái phục!”
Hiểu Khê chau mày, hỏi: “Cô ta thôi học rồi sao?”.
Tiểu Tuyền gật đầu rất dứt khoát: “Vô cùng chính xác, mình xin thề bằng tất cả lòng tín ngưỡng và danh dự bảo đảm của mình”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt, vẫn không hiểu nổi: “Tại sao cô ấy phải thôi học thế?”.
Tiểu Tuyền dở khóc dở cười: “Mình làm sao mà biết được. Chuyện này mình phải hỏi cậu mới đúng. Cậu phải là người biết rõ nhất”.
Hiểu Khê thật thà đáp: “Mình không biết, thật đấy”.
Bỗng một cô gái trẻ đi lướt qua hai bạn, Hiểu Khê vội la lên: “Hạo Tuyết! Khoan đã!”
Cô gái kia quay đầu lại, vui mừng ngạc nhiên, gật đầu chào hỏi Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê kêu em ạ!”. Vừa chào, cô gái như mở cờ trong bụng. Chà chà, chị Minh Hiểu Khê mà mọi người sùng bái tự nhiên chào hỏi cô. Tin này mà loang ra, nhất định cả trường phải ngưỡng mộ và ghen tị với cô.
Nhưng cô gái này lại không phải là Đông Hạo Tuyết. Hiểu Khê phẩy tay, buồn rầu nhìn bóng cô gái vui vẻ cúi chào và đi khuất.
Tiểu Tuyền nhìn Hiểu Khê mặt đầy thất vọng, tò mò hỏi: “Đúng rồi, hình như rất lâu mình không gặp Hạo Tuyết. Hai người có chuyện gì thế? Trước đây mình vẫn thấy cô bé đó bám cậu lắm cơ mà?”.
Minh Hiểu Khê đau khổ cười, không biết nên giải thích ra sao.
Tiểu Tuyền suy nghĩ rất lung, rồi reo lên như nhớ ra điều gì đó: “À, mình biết rồi, chắc chắn Hạo Tuyết đang ghen với cậu, đúng không?”. Rồi cô vỗ vai Hiểu Khê, an ủi: “Yên tâm đi, chẳng mấy chốc Hạo Tuyết sẽ dẹp tính ghen tuông đó, tự tìm tới làm lành với cậu cho mà xem. Biết đâu chỉ mấy ngày nữa là tới”.
Hiểu Khê buồn rầu đáp: “Hy vọng như vậy”.
Tiểu Tuyền vẫn rạng rỡ huyên thuyên: “Tin mình đi, linh cảm của mình từ trước đến giờ không có sai đâu!”. Mắt Tiểu Tuyền bỗng sáng rực, cười ngoác cả miệng: “Ha ha, mình lại đang có linh cảm tốt lành nữa đây!”.
Hiểu Khê tò mò hỏi: “Sao nữa, có chuyện gì?”.
Tiểu Tuyền vui vẻ hất mặt lên cao, ra vẻ trịnh trọng đáp: “Sẽ có một anh chàng đẹp trai vượt qua vũ trụ vô hình đến đón cậu!”
Trước cổng trường, Phong Giản Triệt điềm tĩnh mỉm cười trong xe, mặt cô đỏ bừng nhìn anh đang ngồi trên ghế tài xế. Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây. Trưa nay anh không có tiết học sao?”.
Giản Triệt vui vẻ đáp: “Anh đợi em mà. Không được sao?”.
“Có việc phải không?”, Hiểu Khê ngồi thẳng người trên nệm xe êm ái, boăn khoăn hỏi.
“Không có việc gì cả”.
“Vậy…”
“Chỉ là có chút nhớ em.”
Tim của Minh Hiểu Khê bỗng đập “thình thịch”.
Giản Triệt nhìn cô, cười: “Xin lỗi, anh nói dối đấy, phải là đến để thoả mãn giúp em đỡ nhớ anh mới đúng…”.
Hiểu Khê mở to mắt nhìn anh đầy bất bình.
Giản Triệt nắm chặt tay cô, nhè nhè đặt lên môi xinh đẹp của anh, thì thầm: “Nói đùa đấy.Anh vô cùng vô cùng nhớ em, nhớ đến nỗi không tài nào chờ được. Nên anh quyết định chạy đến đây đón em!”.
Đôi môi ấm áp của anh lướt trên tay cô. Tim của Minh Hiểu Khê đập nhanh đến nỗi muốn rớt ra ngoài, mặt đỏ lựng rồi lan ra khắp từ chân đến đầu, cô cắn chặt môi gắng không cười, nhưng niềm hân hoa vẫn không giấu được, lan khắp cơ thể. Cô cười nói: “Triệt, không ngờ anh cũng khéo chiều con gái thật!”.
Giản Triệt điềm tĩnh nói: “Thế này mà gọi là khéo chiều sao? Vậy cái này gọi là gì?”. Vừa nói, anh vừa rút ra một vật gì đó. Một đoá hoa hồng đỏ thắm tuyệt đẹp được thắt nơ đột ngột xuất hiện trước mặt Hiểu Khê.
Phong Giản Triệt nâng đoá hoa hồng trên tay, ngọt ngào và lịch sự nói: “Hiểu Khê, em có thể nhận nó không?”.
Nhìn vẻ mặt chân thành và tha thiết của anh, tim Hiểu Khê vụt mềm như biến thành ngọn gió nhẹ. Cô chìa tay ra, muốn đỡ bông hoa đó, nhưng Giản Triệt vẫn chưa chịu buông tay. Anh nói tiếp: “Nếu nhận đoá hoa này, em sẽ là bạn gái của anh đấy. Em suy nghĩ kĩ chưa?”.
Chỉ nghe thấy “vèo” một cái, Hiểu Khê đã giật bông hoa vào lòng, mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ, lụng bụng nói: “Biết rồi, lắm điều!”
Phong Giản Triệt khẽ vỗ đầu Hiểu Khê: “Nha đầu thối này, mới là bạn gái của anh mà em đã dữ như vậy sao?”.
Hiểu Khê đắc ý, nâng đoá hoa lên mũi ngửi: “Giờ anh mới biết sao, trễ quá rồi. Bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi, anh không thể hối hận nha!”.
Giản Triệt vừa cười vừa khởi động xe.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”, Hiểu Khê tò mò nhìn về trước, rồi quay lại hiếu kì hỏi.
Giản Triệt nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi ăn tối được không?”.
Hiểu Khê chau mày: “Vì sao phải đi ăn chứ?”.
“Em không thích sao?”.
Hiểu Khê nhún vai: “Cũng được thôi, chỉ có điều trên thế giới này không thể có người nào nấu ăn ngon hơn anh”.
Giản Triệt mỉm cười đắc ý: “Vậy từ nay về sau ngày nào anh cũng làm cơm cho em ăn nhé!”.
“Thật sao?”, Hiểu Khê ngạc nhiên và sung sướng tới phổng mũi, nhưng rồi cô lập tức cúi đầu ủ rũ: “Không thể nào, không phải ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau”.
“Anh có gạt em bao giờ không, Hiểu Khê?”, Giản Triệt vẫn mỉm cười.
Hiểu Khê gãi đầu, ậm ừ: “Hừm, chuyện này… chưa có”.
Giản Triệt nói tiếp. “Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết, vì sao hôm nay chúng ta phải ra ngoài ăn cơm?”.
Hiểu Khê quay sang nhìn anh, đầy háo hức. Phong Giản Triệt nhìn lại cô chăm chăm, khoé mắt như có gió xuân.
“Vì…”
“…?”
“…anh và em hẹn gặp nhau”.
Tay của Phong Giản Triệt vuốt nhẹ lên vầng trán tinh khôi, má hơi ửng đỏ: “Hiểu Khê, em không biết anh thích em nhiều dường nào”.
Hiểu Khê nắm lấy bàn tay thon dài của Giản Triệt, rồi ngó nghiêng ra ngồi cửa sổ xe, đề nghị: “Nhưng trời còn rất sớm, chúng ta có cần đi ăn ngay không?”
Giản Triệt lắc đầu: “Không, chúng ta phải tới tiệm thuốc trước đã”.
Hiểu Khê ngạc nhiên la lên: “Tiệm thuốc? Anh sao thế?”,
Giản Triệt nhẹ lướt lên bàn tay của Hiểu Khê còn bốn vết cào rõ nét: “Vết thương của em cần phải thoa một chút thuốc mỡ”,
Hiểu Khê ngại ngùng, rút tay ra, giấu sau lưng, ấp úng hỏi: “Anh, anh phát hiện ra khi nào thế?”. Cô còn tưởng rằng đã tránh khỏi cặp mắt của anh.
Giản Triệt không đáp, chỉ hỏi tiếp: “Là Hạo Tuyết làm, đúng không?”,
Hiểu Khê càng ngạc nhiên hơn, sững sờ tới mức không chớp được mắt: “Triệt…”
Giản Triệt một tay mở xe, một tay nhè nhẹ vuốt lên đầu của cô: “Xuống thôi. Không nên vì chuyện của Hạo Tuyết mà đau buồn. Em cứ yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt đẹp”.
Hiểu Khê dừng lại một lúc, cuối cùng chớp chớp mắt. “Nhưng, Tiểu Tuyết biết rõ và tha thứ cho em không ? Em…”.
Giản Triệt mỉm cười: “Hãy tin anh”.
Hiểu Khê ngắm nhìn Giản Triệt hồi lâu, sau đó cúi đầu ủ rũ, than thở: “Vì sao em có cảm giác rất ngu ngốc thế này? Triệt, anh bảo vệ em như thế, em sẽ trở thành kẻ ngu ngốc”.
Gương mặt Giản Triệt bừng sáng: “Yên tâm đi, Hiểu Khê. Nếu em biến thành kẻ ngốc nghếch, anh cũng sẽ không rời xa em”.
Mặt của Minh Hiểu Khê lập tức xị ra: “A, anh đang chế giễu em! Anh đang khơi dậy nổi đau của em!”.
“Em nghe thấy rồi hả?”, Phong Giản Triệt gật đầu cười thầm, “Xem ra còn chưa ngốc”.
Hiểu Khê thụi Giản Triệt một quả, nhưng bị anh nhanh tay giữ lại.
Hiểu Khê làu bàu: “Không nên gạt em, em là Minh Hiểu Khê đệ nhất thiên hạ mà!”
Buổi chiều. Dưới ánh nắng, nước từ tượng đài phun ra óng ánh bảy màu. Gần đó là một đám trẻ đang vui vẻ hát vang. Các em khoảng bảy, tám tuổi, rất ngây thơ, hồn nhiên. Tiếng hát đồng ca tuy chưa đều nhưng em nào cũng rất hăng hái và cố gắng. Các em vừa hát xong một bài, Hiểu Khê ra sức vỗ tay cổ vũ, tới mức lòng bàn tay đỏ lựng. Cô không ngớt reo lên: “Khá thật! Khá thật! Hát hay quá!”.
Các em nhỏ thấy cô reo hò vui vẻ cũng thấy vui thích, mặt ai nấy đều đó ửng như quả táo. Một bé gái mặc áo trắng váy xanh chạy tới gần Hiểu Khê, nhoẻn cười thân thiện: “Cám ơn chị nghe bài hát của chúng em”.
Hiểu Khê nắm lấy tay em bé, cười rạng rỡ: “Các em rất cố gắng, hát rất hay”.
Bé gái rụt rè kể: “Chúng em đều sống ở ngoại ô, cũng luyện tập bài hát này rất lâu. Hôm nay tới đây muốn biểu diễn để xin quyên góp tiền từ thiện. Ai dè không có ai tới nghe, ngoài chị”.
Hiểu Khê tò mò hỏi: “Em làm công tác xã hội phải không? Muốn quyên góp từ thiện cho việc gì?”. Trước đây hồi còn ở quê nhà, Hiểu Khê cũng làm công tác xã hội nên rất hứng thú với chuyện này.
Bé gái nói: “Chúng em làm hoạt động từ thiện để quyên góp cho Hội nhi đồng bị máu trắng. Hội này đang thiếu tiền trầm trọng. Nhưng… chưa thu được đồng nào”.
Hiểu Khê gãi đầu suy nghĩ. Đúng là giọng hát của các em còn rất yếu, khó thu hút được sự chú ý của mọi người tới nghe. Cô bé buồn bã than vãn: “Xem ra, hoạt động hôm nay bị nhỡ rồi. Đành chờ lần sau vậy”.
Hiểu Khê luốn cuống hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Các em có đài cát sét không? Bị hư rồi phải không? Để chị xem thử!”. Nói rồi cô chạy tới cái đài, loay hoay một hồi, đành cúi gằm mặt, nói với cô bé đang háo hức chờ bên cạnh: “Xin lỗi, chị sửa không được”.
Cô bé thất vọng, miễn cưỡng mỉm cười: “Không sao ạ”.
Đám trẻ liền ùa ra đám cỏ trước mặt nô giỡn, không muốn biểu diễn tiếp. Minh Hiểu Khê nhíu mày, suy nghĩ: “Vậy là thế nào?”.
Bé gái nhìn xung quanh, bỗng nhiên mắt sáng lên, nói: “A, nghĩ ra rồi, em có đem một cái đàn phong cầm, ban đầu định cho bạn Cao Sa dùng, nhưng bạn ấy lại không tới được. Chị biết chơi không?”.
Hiểu Khê lắc đầu, cô bé thất vọng ra mặt.
Quảng trường lúc này người qua lại đông dần. Để các em về nhà tay không thế này thật đáng tiếc. Minh Hiểu Khê gõ gõ đầu, nhất định phải nghĩ ra cách, nhất định phải có biện pháp. Nhưng, biện pháp ở đâu đây? Đang suy nghĩ, cô bỗng nhiên phát hiện thấy đôi mắt của cô bé đối diện chợt sáng lên, miệng càng mở càng lớn. Tiếng nhạc đâu đó sau lưng Hiểu Khê vang lên du dương. Các em nhỏ đều ngừng chơi, nhìn về phía đó chăm chú. Minh Hiểu Khê đang chuẩn bị quay người để thoã mãn sự hiếu kì của mình, chợt có một bàn tay mạnh mẽ ấm áp vuốt lên đầu cô ta. Minh Hiểu Khê bỗng cười rất tươi: “Triệt!”
Trên quãng trường âm nhạc náo nhiệt lạ thường. Nước phun ra từ tượng đài vẫn óng ánh, hắt sáng lên gương mặt tươi cười của mỗi người. Tiếng đàn ngân lên theo tiếng gió du dương. Người đi lại trên đường cũng dừng chân lại, thay đổi phương hướng. Xe chạy qua cũng chầm chậm dừng lại, mọi người trên xe lần lượt đi xuống. Bên tượng đài phun nước, rất đông người đang quay quanh một tốp các em bé đang hát. Tiếng hát ngây thơ, trong trẻo. Một chàng trai dáng thanh nhã đứng giữa các em bé, đang kéo đàn phong cầm. Nụ cười của anh ta ấm áp như nước xuân, tiếng đàn anh ta tuyệt diệu thánh thót như gió xuân. Khoé mắt của chàng trai cũng loé lên ánh sáng dịu dàng cùng nhảy múa ca hát, nhìn chăm chú theo bóng dáng một cô gái trên quảng trường đang ôm cái thùng giấy lớn, đi lần lượt từng người xin quyên góp…
Một tin tức rung động cả nước. Thiên tài âm nhạc Phong Giản Triệt đã khỏi bệnh, khôi phục lại tài nghệ như xưa!! Phong Giản Triệt dự định biểu diễn độc tấu đàn cầm vào ngày hai mươi sáu tới tại phòng nhạc Hoàng Gia. Toàn bộ doanh thu của buổi biểu diễu sẽ quyên góp cho Hội nhi đồng bị máu trắng. Các đài truyền hình lớn nhộn nhịp lan truyền tin tức này! Mỗi trang đầu báo đều giật tít lớn. Theo báo cáo, thiên tài đàn cầm Phong Giản Triệt nửa năm trước vì cứu cô gái nào đó mà tay phải trúng đạn, vết thương rất nguy kịch. Tất cả bác sĩ nổi tiếng đều bó tay, từng đưa ra kết luận cả đời này anh không có cách nào chơi đàn được nữa. Lúc này, các chuyên gia y học và các fan hâm mộ trong và ngoài nước nắm cổ tay, than thở không có duyên nghe và thưởng thức diễn tấu xuất quỷ nhập thần và phong độ mê người tao nhã của Phong Giản Triệt nữa, Vậy mà, thần y nổi tiếng Susi thần bí đã kịp thời xuất hiện, nghe nói chỉ cần hai tháng ngắn ngủi đã chữa khỏi cánh tay phải của Phong Giản Triệt hồi phục như xưa. Thật đúng là kì tích. Trình độ diễn tấu hiện giờ của Phong Giản Triệt như thế nào, phải chăng có thể khôi phục lại trình độ như trước, trở thành điều khó quên nhất của năm nay? Thời gian bán vé chỉ có ba ngày. Vé hiện đã hết sạch. Giá vé chợ đen được bán với vé trên trời mà vẫn không có mà mua.
“Nói xằng xiên bậy bạ!”, Tiểu Tuyền quăng tờ báo trong tay xuống, thở hổn hển: “Đúng là báo chí vớ vẩn, viết bậy viết bạ, không so sánh được với báo gốc của tập san Quang Du! Những tờ báo và đài truyền hình này có mắt như mù ấy nhỉ. Rõ ràng là do việc chăm sóc của Minh Hiểu Khê mới sáng tạo ra kì tích chữa bệnh cho Giản Triệt. Thế mà không thấy báo chí nào nhắc đến, lại còn nói Giản Triệt bị thương vì cứu một cô gái nào đó. Lạ thật, nhất định có vấn đề, có người giở trò ma quỷ. Như thế này chỉ có bác sĩ Susi được lợi”.
Minh Hiểu Khê cười khì khì, phản đối: “Như vậy không tốt sao? Chẳng lẽ phải để tên của mình lên để mọi người đều biết? Để đến khi đi chợ, mình cũng phải hoá trang kính đen, để tránh các kí giả bao vây, cuộc sống không thoải mái, như vậy mới thoả mãn sao?”
Tiểu Tuyền vỗ tay hưởng ứng: “Đúng thế! Như thế mới tốt! Đợi cậu nổi tiếng rồi, mình cũng có thể xuất bản sách, mang tên là “Minh Hiểu Khê mà tôi biết” hoặc “Minh Hiểu Khê thoát khỏi lưới thần bí” hoặc là “Câu chuyện của tôi và Minh Hiểu Khê không thể không nói ra”. Ái chà, số lượng bán nhất định đắt như tôm tươi! Hay tuyệt! Hay tuyệt!”.
Hiểu Khê cốc lên đầu Tiểu Tuyền, nói: “Còn mình sẽ viết trước một quyển sách, tên là “Kết cục bi thảm của Tiểu Tuyền!”.
Cả hai cùng cười phá lên.
Bỗng Tiểu Tuyền ngừng lại hỏi: “Tay phải của anh Triệt đã thật sự khỏi chưa? Có thể đàn được không?”
“Mình cũng không rõ”, Hiểu Khê đau khổ nói, “Cậu biết đây, mình không hiểu tí gì về âm nhạc. Nhưng mấy ngày trước, mình có nghe anh ấy kéo đàn phong cầm, thấy không kém hơn trước là bao nhiêu”.
Tiểu Tuyền gật gù, nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Có thể kéo được đàn phong cầm chắc chắn có thể đàn piano được. Nghe nói kĩ thuật cần thiết cho đàn piano rất cao, yêu cần sự linh hoạt đối với ngón tay đặc biệt nghiêm khắc”.
Hiểu Khê tròn mắt: “Thật không?”.
Tiểu Tuyền nói: “Đúng vậy. Mình cũng không rõ lắm đâu. Nhưng nếu Giản Triệt quyết định biểu diễn, chắc chắn cũng làm được”.
Hiểu Khê cười: “Vậy được rồi, quyết định của Triệt nhất định có lý”.
“Ơ, tại sao tên của buổi biễu diễn lại là “Lễ Vật” nhỉ?”, Tiểu Tuyền thắc mắc.
Hiểu Khê mắt chớp chớp: “Mình nghĩ chắc anh Triệt muốn coi đây là món quà tặng cho Hội nhi đồng bị máu trắng. Anh ấy quả là một người vừa lương thiện vừa tốt bụng”.
“Đồ ngốc!”, Tiểu Tuyền lườm Hiểu Khê một cái, “Cậu thật là ngốc nghếch, không hiểu chuyện tình cảm và lãng mạn gì cả. Giản Triệt yêu cậu thật là khổ”.
Minh Hiểu Khê tiu nghỉu như mèo bị dội nước: “Đang yên đang lành như thế sao cậu lại mắng mình? Lời của mình nói không đúng sao?”.
Tiểu Tuyền bực bội giảng giải: “Ngốc tệ ngốc hại. Cậu có hiểu tại sao buổi biểu diễn lại chọn đúng ngày hai mươi sáu không?”
Hiểu Khê nhăn trán suy nghĩ rất lung, rồi đáp: “Vì sao nhỉ? Hừm. Có gì đặc biệt đâu. Chắc tiện ngày nào thì anh Triệt làm ngày đó thôi”.
Tiểu Tuyền bực mình, hét ầm lên: “Ngày đó là sinh nhật của cậu! Cậu thật là ngốc đến hết thuốc chữa!” Rồi cô đấm mạnh vào ngực, dậm chân la lớn: “Tức quá đi mất! Tức đến ói máu! Hối hận quá! Đau khổ quá!!”.
Minh Hiểu Khê sững sờ, nhìn Tiểu Tuyền đang nổi giận, kêu to: “Cậu sao thế? Mình đoán sai thì sao nào? Làm gì mà cậu bực bội vậy?”.
Tiểu Tuyền vẫn điên tiết là to: “Mình muốn thử xem cậu rốt cuộc có quá ngốc không! Không ngờ cậu ngốc quá mức khiến mình phải kinh ngạc. Ngốc đến mức khiến mình phải ngạc nhiến”
Minh Hiểu Khê muốn nhịn mà nhịn không nổi, cuối cùng đưa tay ra bịt lấy cái miệng đang thao thao bất tuyệt như nước sông Hoàng Hà của Tiểu Tuyền. Cô khẽ gắt: “Hừm, cứ cho là mình ngốc đi, nhưng cậu cũng không được nói mình tệ đến vậy!”
Cơm tối đã làm xong. Nóng hổi, cơm canh thơm phưng phức dọn ra đầy cả bàn, khiến Mình Hiểu Khê thèm thuồng, tưởng như chảy cả nước miếng đến nơi. Cuối cùng cô không nhịn được, liền bốc trộm một miếng thịt, đút luôn vào miệng.
Hừ…! Ngon quá! Thật quá ngon! Ngon đến mức làm cho người ta thấy hạnh phúc không gì bằng. Phong Giản Triệt cởi tạp dề trên người ra, tay cầm nắm đũa, đi đến bên bàn ăn, ngồi đối diện với Minh Hiểu Khê. Anh chia đũa, đưa cho cô, nhắc nhở: “Sao em có thể dùng tay bốc thức ăn chứ? Nhìn tay bị dính đầy mỡ kìa!”.
Minh Hiểu Khê lè lưỡi: “Anh nhìn thấy rồi à, hi hi”, rồi cười rất ngại ngùng, “Điều này không thể trách em. Ai bảo anh làm thức ăn ngon như thế?”.
Phong Giản Triệt cười: “Đừng có khoa trương như thế. Em khen ngợi anh như thế sẽ làm anh kiêu ngạo đấy”.
“Vậy là kiêu ngạo à?”, Minh Hiểu Khê vừa ăn vừa nói, “Anh là người duy nhất có thể kiêu ngạo trên thế giới này!”.
Giản Triệt ngạc nhiên: “Vì sao?”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt, cười rất vui vẻ: “Vì anh là người xuất sắc nhất, tốt nhất trên thế giới này”. Rồi cô cắn đũa, suy nghĩ: “Hừ, cũng tốt, làm sao cũng coi là tốt nhất trên thế giới, cám ơn nha!”
Thấy mình nói không lại Hiểu Khê, Phong Giản Triệt dở khóc dở cười. Anh lấy đũa chuẩn bị gắp thức ăn, chợt ngạc nhiên khi thấy cả bốn món đều vơi một nửa.
“Ha ha” Minh Hiểu Khê nuốt vội cá mực trong miệng, nở nụ cười nịnh hót, “Món anh làm thực sự quá ngon! Quá ngon! Nhưng em cũng không phải rất quá đáng, mỗi món đều để lại một nửa cho anh!”.
Phong Giản Triệt than thở: “Tốc độ ăn của em cũng nhất thế giới”.
Hiểu Khê xếch cằm, chớp chớp mắt nhìn Phong Giản Triệt đang lặng lẽ ăn. Thấy vậy, Giản Triệt bỏ đũa xuống, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”.
“Đang nghĩ…”, Minh Hiểu Khê nhớ ngay đến vấn đề mà Tiểu Tuyền hỏi cô, liền buột miệng: “Anh có thể đàn piano không?”
Phong Giản Triệt im lặng một lát, nhìn cô và nói: “Tình hình của buổi biểu diễn ra sao, em đã biết rồi mà”. Hiểu Khê gật gù: “Đúng vậy, buổi biểu diễn giờ là sự kiện đáng chú ý nhất cả nước hiện nay. Nhưng sao anh không báo trước cho em một tiếng. Em không hề biết gì cả. Tới khi đọc báo, em mới ngã ngửa ra”. Cô níu lấy tay Giản Triệt hỏi: “Anh ơi, tin tức trên báo không phải là giả chứ?”.
Phong Giản Triệt cười đau khổ: “Là thật đấy!”.
Minh Hiểu Khê nghiêng đầu nhìn anh: “Không đúng, vì sao anh không vui chứ? Chẳng lẽ…”. Cô nhíu mày suy nghĩ: “Chẳng lẽ có người ép anh thực hiện buổi biểu diễn này trong khi tay anh chưa hoàn toàn khoẻ mạnh?”. Càng nói, cô càng giận dữ, giọng càng cao vói: “Anh không muốn biểu diễn phải không? Cứ nói với em, chúng ta cùng nghĩ cách. Em không muốn người nào ép buộc anh, ăn hiếp anh”.
Một hơi nóng ấm áp và cảm động len lỏi vào trái tim yên tĩnh của Phong Giản Triệt. Anh lắc đầu, cười nói: “Không phải vậy”.
Minh Hiểu Khê nhìn anh, không hiểu: “Không phải? Không phải cái gì?”.
Giản Triệt giải thích: “Không có ai ép buộc anh, là chính anh muốn mở buổi biểu diễn độc tấu đàn cầm. Tên của buổi biểu diễn là do anh nghĩ ra, ngày cũng do anh chọn”. Giọng của Phong Giản Triệt rất nhẹ: “Nhưng, anh định không để em biết sớm như thế. Chỉ là anh dự tính sai. Việc thực hiện buổi biểu diễn này nhằm mục đích quyên tiền, cho nên báo chí tuyên truyền lại làm ầm ĩ vang dội, khiến em biết tới”.
Hiểu Khê càng nghe càng thấy mơ hồ: “Vì sao không để em biết chứ?”.
Ngón tay thon dài của Giản Triệt vuốt lên trán Hiểu Khê, che cả mắt cô, nụ cười trên khoé môi anh đầy tiếc rẻ, song cũng rất rụt rè, đáng yêu. Anh nói: “Vì nó là một món quà anh chuẩn bị cho em”.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc, nói: “… Hoá ra anh muốn vào ngày sinh nhật của em mới nói ra, để em có một niềm vui bất ngờ phải không?”.
Nụ cười của Giản Triệt thoảng chút thất vọng, anh đáp: “Đúng vậy, nhưng mọi chuyện đã bị lộ hết rồi, em sẽ không có được sự bất ngờ nữa”.
Trời tối dần, Minh Hiểu Khê vẫn ngả đầu vào đầu gối của Phong Giản Triệt, từ từ đi vào giấc ngủ. Giản Triệt nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi: “Em có đến buổi biểu diễn của anh không?”.
Hiểu Khê dụi dụi mắt, kinh ngạc nói: “Em đương nhiên sẽ đến, đó là món quà sinh nhật anh tặng cho em phải không?”.
Phong Giản Triệt mỉm cười: “Nói chắc rồi nhé, anh đợi em”.
Hiểu Khê ngửa mặt lên, tươi cười: “Không biết có nên nói với anh không, em thích nhất là nhận quà. Hộp quà thường có một đôi bướm đẹp và trang trí lấp lánh, bọc quanh gói quà. Em thường thích đoán thử bên trong là quà gì”.
Giản Triệt cười: “Đáng tiếc, buổi biểu diễn không cách nào bao bằng giấy có đôi bướm”.
“Không sao đâu”, Hiểu Khê khoát tay đầy rộng lượng. “Buổi biểu diễn của anh nhất định còn đặc sắc hơn mọi món quà rồi”. Đang nói, cô nghĩ ngay tới một việc. Nhất định phải tranh thủ đi mua sắm mới được.
Cái gì?!
Ông trời còn có mắt nữa hay không? Bộ lễ phục màu trắng mà Hiểu Khê thích bày trong tiệm đó đã bán đi rồi?! Minh Hiểu Khê tức đến ói máu. Ngày mai chính là buổi biểu diễn đàn cầm của Phong Giản Triệt, thế mà cô không mua được bộ lễ phục này tặng anh. Biết vậy, cô sẽ mua sớm hơn một chút. Nhưng ai ngờ bộ lễ phục đó đắt đến vậy, tới giờ cô mới gom đủ tiền. Thật không ngờ bộ lễ phục đó lại bị kẻ khác tranh mua mất. Minh Hiểu Khê tức muốn khóc, xem ra, cô đành lựa chọn bộ lễ phục khác. Chỉ là, không cam tâm, không cam tâm! Hiểu Khê ngẩng đầu lên trời than thở, rồi ủ rũ đi vào nhà trọ, lòng đầy đau khổ.
Chợt có người cản đường cô. Hiểu Khê bực mình. Lẽ ra đúng lúc cô không vui thế này, tốt nhất mọi người không nên đụng tới, nếu không thì… Nhưng chưa đến một giây sau, Hiểu Khê vụt trở nên vui mừng, thậm chí còn ôm chặt người chặn đường cô, vui vẻ reo lên: “Hạo Tuyết”.
Hạo Tuyết bị ôm chặt cứng, ngượng ngập vô cùng, liền quay mặt đi hướng khác. Minh Hiểu Khê vẫn vui mừng vô cùng: “Hạo Tuyết, sao em ở đây, em đang đợi chị phải không?”.
Đông Hạo Tuyết đẩy Hiểu Khê ra, với tay ra phía sau lấy ra một cái hộp giấy to, đẩy tới trước mặt Hiểu Khê, buồn bã nói: “Tặng chị!”.
Hiểu Khê tò mò: “Cái gì thế?”.
Hạo Tuyết vẫn bí mật: “Chị cứ xem đi thì biết”.
Hiểu Khê hấp tấp mở hộp ra, đôi mắt cô tròn xoe như chực rơi ra ngoài. Thì ra chỉ một phút trước, bộ lễ phục trắng này đã được gói bán cho người khác. Cô trừng mắt nhìn Hạo Tuyết: “Em làm sao biết chị đang tìm nó?”.
Hạo Tuyết vênh mặt lên không đáp. Minh Hiểu Khê bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chị hiểu rõ, bộ lễ phục là do em mua đi, đúng không?”, Hạo Tuyết phổng mũi, gật gù.
Mình Hiểu Khê suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Là Triệt nói với em, đúng không? Em không thông minh như thế đâu, làm sao đoán đúng tâm sự của chị”.
Hạo Tuyết liếc cô một cái đầy thăm dò.
Hiểu Khê nhìn cô ta, cười: “Thì ra em đến cùng chị giảng hoà, có đúng không?”.
Hạo Tuyết hừ một tiếng lạnh lùng. Minh Hiểu Khê than thở, làm bộ muốn đi: “Em đã không chịu nói chuyện với chị, còn cố lôi kéo. Vậy chị phải đi rồi”.
Mặt Hạo Tuyết xị ra, vội kéo tay Minh Hiểu Khê, giậm chân la lên: “Không nên, chị Hiểu Khê. Người ta đáng thương như thế, từ ngàn dặm xa xôi chủ động đến đây giảng hoà với chị. Thế mà chị lại…”.
Minh Hiểu Khê cười: “Em rất đang thương phải không? Ngày đó làm chị khó xử như thế”.
“Em mới khó xử đây!”, Hạo Tuyết hăng hái cãi, “Em thích anh Triệt lâu như thế, anh Triệt lại đi thích chị. Lòng em càng đau khổ gấp trăm gấp ngàn gấp vạn lần so với chị!”. Hạo Tuyết lúc lắc đầu, ngờ vực hỏi: “Em không đẹp phải không, không đáng yêu phải không? Vì sao anh Triệt không thích em chứ?”
“Em sẽ gặp được người thích em!”, Hiểu Khê động viên.
Hạo Tuyết vẫn boăn khoăn: “Thật chứ? Người đó sẽ tốt hơn anh Triệt phải không?”.
Hiểu Khê đáp dõng dạc: “Sẽ mà, sẽ còn tốt hơn Triệt”.
Hạo Tuyết lắc đầu: “Chị gạt em, trên đời này làm gì có người tốt hơn anh Triệt cơ chứ?”.
Hiểu Khê điềm tĩnh đáp: “Chỉ cần em thật lòng thích anh ta, em sẽ thấy anh ta là người tốt nhất trên đời”.
Hạo Tuyết chợt cười đắc ý: “Ha ha, vậy em hiểu rồi, anh Triệt là người tốt nhất trên đời còn gì”.
Đúng là như vậy sao? Minh Hiểu Khê đau khổ cười, còn giả mạo là chuyên gia tình ái gì đó, tự mình làm nhiều việc trở nên lộn xộn, lại còn hồ đồ.
Hạo Tuyết tiếp tục chọc Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê, sao chị không nói?”.
Minh Hiểu Khê lấy lại tinh thần, cười cười: “Chị tưởng rằng em phải qua nhiều ngày tháng mới nghĩ ra, làm sao nhanh như thế, sau cơn mưa trời lại sáng?”.
Hạo Tuyết than thở: “Ơ, em đâu có rộng lượng như thế, đều là anh Triệt làm ra đấy. Hôm trước, anh ấy đến tìm em nói rất nhiều, anh ấy nói… Thôi, dù sao anh Triệt muốn em nghĩ thông suốt. Em chẳng qua là mơ một giấc mộng thôi. Tỉnh mộng rồi, cái gì cũng không có, nhưng em không muốn vì giấc mộng này mà mất chị. Em sợ chị sẽ không tha thứ cho em, rất lo lắng. Anh Triệt cầm món quà này cho em, nhờ em tặng cho chị.Anh ấy nói chị nhìn thấy món quà này nhất định sẽ vui. Quả nhiên như thế, anh Triệt thật lợi hại”.
“Lại là Triệt…”, Hiểu Khê lầm bầm, đôi mắt cô ánh cười dịu dàng. oOo
Ngoài cửa sổ mưa liên miên. Hạt mưa rất nhỏ bị thổi nhè nhẹ trong gió, giống như sương mù. Trong mưa, cây lá xanh tươi, không khí mát mẻ và yên tĩnh lạ. Minh Hiểu Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy lòng hơi bất an. Tiểu Tuyền hiếu kì quan sát Hiểu Khê, cất tiếng hỏi: “Hiểu Khê, cậu làm sao như mất hồn vậy?”.
Hiểu Khê than thở: “Mình thấy nóng ruột quá, như sắp có chuyện gì sẽ xảy ra”.
Tiểu Tuyền cười vang, trêu chọc: “Tất nhiên rồi, tám giờ tối nay, buổi biễu diễn của Giản Triệt sẽ bắt đầu. Cậu là người đẹp quan trọng nhất nên sốt ruột một tí cũng không sao”.
Hiểu Khê lắc đầu, than thở: “Dường như không phải vậy. Bỗng nhiên mình thấy rất hoảng sợ, giống như có vật gì đang cào xé mình vậy, sợ lắm…”
Chợt các bạn cùng lớp đồng thanh ồ lên một tiếng kinh ngạc. Mọi người đều đổ dồn mắt ra cửa. Thầy giáo đứng trên bục giảng cũng nhìn theo ánh mắt các em. Viên phấn trên tay rơi xuống đất đánh “bịch” một cái. Nhân vật gây chú ý đó chính là một thanh niên cao gầy, má phải đầy sẹo, mắt lõm sâu, khắp người toát lên vẻ dữ tợn khiến mọi người hoảng sợ. Ánh mắt anh ta lạnh lùng, lặng lẽ lướt qua gương mặt của từng người trong lớp, rồi dừng lại ở gương mặt đầy kinh ngạc của Hiểu Khê.
Ngoài lớp học. Minh Hiểu Khê lặng lẽ quan sát chàng trai có vết sẹo với vẻ không mấy thiện cảm. Hồi lâu, cô chau mày, kìm nén cơn rùng mình chực trào dâng từ đáy lòng, mở miệng thăm dò: “Quỷ Đường, cậu tìm tôi có việc phải không?”.
Quỷ Đường đứng trong mưa, hạt mưa lạnh băng rơi trên người anh ta. Anh ta nhất định không chịu đứng trong hành lang, giống như sự lạnh buốt và ướt sũng mới thuộc về anh ta. Anh ta chăm chăm nhìn Hiểu Khê hồi lâu, một ngọn lửa hận thù phẫn nộ bừng cháy trong khoé mắt anh ta. Giọng nói của anh ta trong trẻo như hạt mưa: “Cô có gặp Lưu Băng không?”.
Minh Hiểu Khê ngạc nhiên rồi run rẩy đáp: “Không có, Mục Lưu Băng thế nào rồi, xảy ra việc gì phải không?”.
Quỷ Đường nói: “Anh ấy mất tích ba ngày rồi”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
264 chương
32 chương
67 chương
136 chương
19 chương
187 chương
11 chương
62 chương