Mưa vẫn rơi. Giọt mưa trong suốt, nghiêng nghiêng, hình như không mang chút phiền não nào. Tiết học của buổi chiều kết thúc. Tiểu Tuyền nhìn vào chỗ trống bên cạnh mình, ngẩn cả người, không rõ Hiểu Khê đi đâu. Bỗng cánh cửa lớp học bị đẩy ra một tiếng “ầm”, Đông Hạo Tuyết đi vào, tay cầm cây dù màu đỏ cam, váy hơi ướt. Cô bé vui vẻ reo lên: “Tốt rồi, tốt rồi, chúng ta có thể xuất phát rồi! Ăn một chút đồ, chúng ta có thể đi tới phòng nhạc để gặp anh Triệt rồi”.
Tiểu Tuyền nhìn Hạo Tuyết một cái, không nói gì. Như phát hiện ra điều gì bất ổn, Hạo Tuyết nhìn ngó khắp nơi, ngạc nhiên hỏi: “Ơ! Chị Hiểu Khê đâu? Không phải chúng ta đã hẹn cùng gặp nhau ở đây, cùng đi xem biểu diễn sao?”.
Tiểu Tuyền thở dài: “Hiểu Khê đi rồi. Cô ấy chả nhớ hôm nay là ngày gì nữa, đi đâu cũng không nói gì lại”.
“Đi rồi?”, Đông Hạo Tuyết phản ứng không kịp, nắm tóc la lối, “Chị nói là chị Hiểu Khê đi rồi là ý nghĩa gì? Chị ấy đi đâu? Hay chị ấy muốn tự mình đến buổi biểu diễn trước rồi?”.
“Không biết rõ”, Tiểu Tuyền lại thở một hơi, hồi lâu, cô nói như an ủi chính mình và Hạo Tuyết: “May là Hiểu Khê mang theo cả bộ lễ phục. Hy vọng cô ấy không quên mất buổi biểu diễn tối nay”.
Hạo Tuyết ngạc nhiên tới lắp bắp: “Cái gì? Quên mất… buổi biểu diễn tối nay là sao?!”
Minh Hiểu Khê cố gắng lau nước mưa trên mặt, lấy chìa khoá của nhà trọ từ trong túi ra. Lâu rồi cô không về đây, chìa khoá cũng trở nên xa lạ. Chìa khoá đút vào ổ khoá, từ từ chuyển động. Cô cắn chặt môi, hơi thở như ngưng lại, nhịp tim không biết đập quá chậm hay quá nhanh, khiến cô chóng mặt. Cửa nhà trọ từ từ mở. Không có tí ánh đèn, không có một chút hơi thở. Lạnh đến nỗi giống như ngạt thở. Minh Hiểu Khê nhắm mắt lại. Cô dùng tay ấn vào mũi, nước mắt cay cay làm toàn thân run rẩy. Đôi chân cô bắt đầu không còn hơi sức, liền tựa thân vào cửa, từ từ tụt xuống. Ở đây không có người. Mục Lưu Băng không có ở đây. Ở đây chỉ có màu đen và hồi ức. Nước mắt cô liên tục trào ra. Cô bất lực ôm đầu, bắt đầu khóc không thể kìm chế nổi. Cô không phải là Minh Hiểu Khê làm việc gì cũng thắng sao? Cô không phải là tiểu quỷ Minh Hiểu Khê gan nhất thiên hạ sao?
Gió và mưa ào ạt thổi vào phòng khách của nhà trọ. Tấm rèm màu xanh đậm phất phơ một góc, ánh sáng le lói. Một bàn tay trắng muốt kéo rèm cửa, ngăn cản ánh sáng đó. Nghe thấy tiếng động nhỏ, Minh Hiểu Khê giật mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào góc nhà. Từ trong góc tối tăm đó, một bóng người tuấn tú xuất hiện. Mắt cô dần quen với bóng tối nên càng thấy rõ bóng người đó. Lúc này mặt cô rất nhếch nhác bởi nước mắt. Cô phẫn nộ lao về phía người đó, lắc mạnh và la lớn: “Sao anh lại ở đây? Anh ở đây sao không lên tiếng? Anh có biết mọi người đều cho rằng anh mất tích rồi không? Mọi người đều đang phát cuồng lên tìm anh đó! Thế mà anh lại trốn ở đây!”
“Anh chết rồi”, Lưu Băng lạnh lùng và châm biếm nói, “Chỉ hận anh không có vận mệnh tốt như thế, số trời đã định phải chịu khổ cả đời trên thế gian này”.
“Mục Lưu Băng!”, Minh Hiểu Khê hết sức kinh hãi, nắm lấy đôi tay cứng đơ trên ngực anh. Mưa, lại thổi vào phòng. Lưu Băng đột nhiên bắt đầu ho, ho một trận rồi lại một trận, giống như muốn ói ra vậy. Minh Hiểu Khê buông Lưu Băng ra, đứng dậy bật đèn của phòng khách. Cô nhìn thấy rõ Mục Lưu Băng, nhưng dáng vẻ của anh khiến cô kinh ngạc. Khuôn mặt của Mục Lưu Băng trắng bệch như giấy. Trái lại, đôi mắt sáng đến kì lạ, sáng đến nỗi giống như một ngọn lửa sau cùng đang cháy trong sinh mệnh của anh ta. Đôi môi của anh ta cũng đẹp kì lạ, giống như tất cả màu sắc trong sinh mạng đều tập trung ở đây. Nhưng dáng người của anh ta trái lại rất gầy yếu, gầy yếu đến nỗi khiến người ta phải đau lòng.
Lưu Băng nén ho, né ánh mắt ra hướng khác, khoé môi cong cong như có vẻ chế giễu. Minh Hiểu Khê trừng mắt nhìn anh ta, chân mày chau lại: “Anh đã bệnh rồi phải không?”.
Mục Lưu Băng mặc kệ không đáp. Cô đưa tay lên định sờ trán anh, hỏi: “Anh có sốt không đấy?”.
Lưu Băng né mặt sang một bên, tránh bàn tay của cô. Hiểu Khê bực bội cắn môi, rồi kiên nhẫn tới đỡ vai của Lưu Băng, giục giã: “Đi, em đưa anh đến bệnh viện”.
Lưu Băng lắc đầu, nói với cô, ánh mắt lạnh như băng tuyết: “Việc của anh, không cần em lo”.
Hiểu Khê sững sờ ngơ ngẩn không biết nên làm gì, nên nói gì. Ở trước mặt anh, bỗng nhiên cô có cảm giác bất luận mình nói gì, làm gì đều sai cả. Đột nhiên cô thấy mình rất buồn cười.
Mưa nhỏ thổi vào, tạt vào mặt cô, lạnh đến xương tuỷ. Căn phòng này từng là nhà trọ của cô và Lưu Băng. Cô và anh đã từng ở đây vui vẻ, chơi đùa, rơi nước mắt, hôn nhau. Ở đây, cô mãi mãi cũng không quên được hồi ức đẹp này. Nhưng, bây giờ trong mắt anh ấy, cô chỉ là thù hận. Hiểu Khê nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào thịt. Chính cô đã vứt bỏ tất cả, nhưng sao nỗi đau này vẫn khó chấp nhận thế nhỉ? Hiểu Khê nhìn nắm tay mình một lúc rồi ngửa đâu lên, gượng cười với Lưu Băng: “Em chính là Minh Hiểu Khê thích lo chuyện bao đồng nhất trong thiên hạ”.
Trước phòng âm nhạc Hoàng Gia. Hạo Tuyết sốt ruột đi tới đi lui không ngừng: “Trời ơi, chị Hiểu Khê rốt cuộc làm gì thế không biết? Đã nói phải đến sớm cơ mà, sao bây giờ còn chưa đến?”.
Tiểu Tuyền đứng dựa lưng vào cột đá lớn màu đen, im lặng. Trời vẫn lác đác mưa. Hạo Tuyết quay lại, la lên: “Chị Tiểu Tuyền, sao chị không nói gì? Chị có sốt ruột không?”.
Tiểu Tuyền liếc nhìn Hạo Tuyết lạnh lùng đáp: “Tất nhiên là chị sốt ruột nhưng…”.
Hạo Tuyết nghe mãi vẫn không hiểu, liền hỏi lại: “Sao cơ, chị nói gì? Không biết chị Hiểu Khê có đến kịp không nhỉ?”.
Tiểu Tuyền vẫn im lặng không đáp. Hạo Tuyết sốt ruột lại hỏi tiếp: “Theo chị, chị Hiểu Khê chạy đi đâu mà vội thế?”
Tiểu Tuyền nheo nheo mắt, nói dứt khoát: “Chỉ có một người có thể làm Hiểu Khê phải chạy đi mà không kịp suy nghĩ gì”.
Hạo Tuyết kinh ngạc: “Chị nói là… Mục Lưu Băng sao?”.
Tiểu Tuyền cười đau khổ, không đáp:
“Mục Lưu Băng à? Vậy sao bây giờ? Vậy anh Triệt làm thế nào?”, Đông Hạo Tuyết luống cuống chạy đi trong mưa. Cô bé ngoái đầu lại, nói với Tiểu Tuyền: “Chị vào xem biểu diễn đi, em muốn đi tìm chị Hiểu Khê!”.
Tiểu Tuyền kéo Hạo Tuyết lại: “Thôi, cứ đứng ở đây, em đi đâu tìm?”.
Hạo Tuyết ấp úng: “Em…”.
“Thôi được rồi, kiên nhẫn chờ đợi đi”, Tiểu Tuyền nói xong, thẩn thờ than thở, “Hạo Tuyết này… chúng ta đều đang giúp anh Triệt… nhưng Mục Lưu Băng cũng quá đơn độc”.
Hạo Tuyết ngơ ngác, không rõ chuyện gì. Tiểu Tuyền vẫn lẩm bẩm: “… Tình yêu, rốt cuộc là gì?”
Trong nhà trọ của Hiểu Khê, cô đang ngồi ở phòng khách, tay ôm đầu gối, nhìn Mục Lưu Băng đang ngồi ở bệ cửa sổ: “Anh không nên ngồi ở đó được không? Mưa sẽ làm ướt anh đấy”, cô nói bằng giọng khổ sở. Lưu Băng vẫn ngoan cố ngồi im. Cô nhíu mày lại không biết làm sao, vẫn nài nỉ: “Nếu không đóng cửa sổ lại, anh sẽ bị bệnh đó”. Mục Lưu Băng cố chấp nhếch đôi môi mỏng, chịu đựng những giọt mưa rơi xuống người. Minh Hiểu Khê chịu không nổi, đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa tay muốn đóng cửa sổ.
Nhưng tay cô vừa chạm tới đến cánh cửa sổ đã bị Lưu Băng nắm lấy, hất tay cô ra và nói một cách lạnh lùng: “Đi ra!”. Tay của anh giống như là cái bàn là nóng, khiến cô rụt vội tay về như phải bỏng. Anh đang lên cơn sốt!
Hiểu Khê xót xa, không muốn Lưu Băng làm tổn thương chính mình, liền ra sức giữ chặt anh lại. Tay của anh nóng bỏng, thật khác thường. Hiểu Khê giữ chặt Lưu Băng, khẩn thiết hỏi: “Anh thế nào? Có phải trong người rất khó chịu không? Anh đang bị sốt phải không? Uống thuốc chưa?”.
Mục Lưu Băng cười lạnh nhạt: “Anh nói rồi, không liên quan đến em”.
Minh Hiểu Khê dường như không nghe thấy câu nói này của anh. Cô nhìn anh chăm chăm, tay cô đụng phải môi anh. Trời ơi, cái gì thế này? Hoá ra đôi môi Lưu Băng có màu đỏ tươi vì trên đó có máu! Hiểu Khê kêu lên kinh ngạc, nhưng thể có một vật nhọn gì đâm toạc vào thân cô. Cô lắp bắp: “Vì sao có máu? Lưu Băng!”. Minh Hiểu Khê luống cuống đến nỗi giọng nói run run:
“Em sợ phải không?”, đôi môi đầy máu của Lưu Băng lộ ra một nụ cười khác thường.
Hiểu Khê gật đầu: “Vâng, em sợ!”. Lưu Băng ho nhẹ một tiếng, máu đỏ tươi lại chảy ra trên môi.
Lưu Băng nhìn cô, cười một cách lạnh lùng, nói: “Đây là máu của anh”.
Minh Hiểu Khê tưởng như sắp suy sụp đến nơi: “Lưu Băng, anh rốt cuộc thế nào? Không nên như thế!”. Chưa nói dứt lời, Lưu Băng lại tiếp tục ho và ói ra máu. Máu chảy thấm ngực anh. Lúc này Hiểu Khê mới phát hiện thấy trên áo sơ mi màu đen của anh ta đã có vết máu khô. Sự kinh hoàng tràn ngập trong lòng. Hiểu Khê sững sờ như mất hết phản ứng, nước mắt lăn trên mặt.
Thời tiết đầu hạ. Nhưng vì có mưa nên lành lạnh như mùa đông giá rét. Trên ngón tay xinh xắn của Mục Lưu Băng là nước mắt long lanh của Hiểu Khê. Anh ta nhìn giọt nước mắt, cười nhẹ nhàng: “Hoá ra, em vẫn khóc vì anh. Không phải em đã sớm rũ bỏ anh rồi sao?”.
Máu đỏ tươi giống như hoa của tháng Năm, sự phẫn nộ lộ ra trên môi xinh đẹp của Mục Lưu Băng. Đôi môi thấm đầy máu hôn lên những giọt lệ trên ngón tay đã khô, bỗng nhiên anh phá lên cười, cười một cách giòn giã giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Lưu Băng nói: “Ngày trước là sinh nhật anh, thật là may, chỉ sớm hơn em ba ngày”.
“Lưu Băng…”, cô đau xót kêu lên.
Lưu Băng nói tiếp: “Anh biết em không nhớ. Không có ai nhớ ngày đó là sinh nhật của anh.”
Mục Lưu Băng nhìn một lượt căn phòng nhỏ, hài lòng đến nỗi xem nó là cung điện huy hoàng nhất thế gian, điềm tĩnh nói: “Anh muốn trở lại đây, nghĩ lại anh cũng đã từng hạnh phúc”.
Máu lại phun ra từ miệng của Mục Lưu Băng, văng đến má của Minh Hiểu Khê. Anh nhíu mày, muốn lau cho cô.
Hiểu Khê ôm lấy thân hình mềm yếu của anh, nước mắt lã chã rơi, cuống cuồng giục: “Không nên nói nữa, chúng ta phải tới bệnh viện ngay!”.
Mục Lưu Băng cố chấp muốn đẩy cô ra, ánh mắt vẫn trong sáng: “Anh không muốn rời khỏi đây, bên ngoài, ở đâu đều không có em”.
Rèm cửa màu xanh đậm, lướt trên mặt trắng bệch của anh, máu ở trên môi, tim phổi như bị xé ra. Ngoài trời từ từ tối. Mưa trái lại càng nặng hạt, gió thổi tạt cả vào người Hiểu Khê và Lưu Băng. Lưu Băng nhìn cô đầy thù hận, nghiến răng nói: “Anh hận em, người anh hận nhất là em. Em làm cho anh hận em. Thực sự rất hận.”.
Do dùng hết sức, Lưu Băng lại thổ huyết tiếp. Gương mặt anh trắng bệch, không còn hột máu. Anh loạng choạng ngã vào lòng Hiểu Khê.
Trong phòng nghỉ dành cho nghệ sĩ tại phòng âm nhạc Hoàng Gia. Hạo Tuyết cười ngọt ngào và tặng một đoá hoa bách hợp cho Giản Triệt: “Anh Triệt, chúc anh biểu diễn thành công!”.
Phong Giản Triệt mỉm cười nhận lấy hoa, vỗ vỗ vào đầu cô bé, nói: “Cám ơn em, Tiểu Tuyết”.
Hạo Tuyết đi qua đi lại, liếc Tiểu Tuyền bên cạnh, như giục giã cô nói điều gì. Tiểu Tuyết trái lại, liền quay mặt đi, không ngó ngàng gì với cô. Hạo Tuyết đành cắn môi, giả bộ vẫn vui vẻ, nói với Phong Giản Triệt: “Có… có một số việc… chị Hiểu Khê không đến kịp cùng với chúng em… Chị ấy… chị ấy sẽ… một lát sẽ đến…”.
Giản Triệt hơi ngơ ngác: “Xảy ra việc gì rồi phải không?”.
“Không có việc gì cả! Không có! Không có!” Hạo Tuyết hoang mang giải thích: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao”.
“Vậy sao?”, Phong Giản Triệt hỏi và nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Bệnh viện Quang Du. Không khí lạnh lẽo, vắng lặng như nghĩa địa. Minh Hiểu Khê ngồi trầm lặng trên cái ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, mặt đờ đẫn, hồn như rời khỏi xác. Nước mắt bên má cô bị gió thổi trông thật thảm hại. Và những giọt máu bắn tung toé trước ngực cô khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải động lòng. Quỷ Đường đứng thẳng người bên cửa phòng phẫu thuật, đang trừng trừng nhìn dòng chữ ”Đang phẫu thuật” trên ánh đèn đỏ lấp loé u buồn. Vết sẹo trên má phải anh ta giật giật theo cơn xúc động, nom càng dữ tợn. Cuối cùng Lan Địch hết chịu nổi, nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Hiểu Khê mà la hét: “Đều tại cô. Cô là đồ vô lương tâm. Cô đã hại chết anh Băng rồi”.
Minh Hiểu Khê ngẩn đầu lên một cách chậm rãi, giọng nói nhẹ như chiếc lá rơi: “Anh ấy không chết”.
Lan Địch trừng mắt sáng rực. Cậu ta tức giận suýt ngã, giật dữ quát: “Cô còn dám nói vậy sao? Hừm, thật là không biết xấu hổ! Từ ngày cô rời khỏi anh ta, cô có biết anh ta phải trải qua những ngày tháng như thế nào không? Tôi chưa từng thấy ai đau khổ và thương tâm như anh ấy. Ngày nào anh ấy cũng tự dày vò chính mình. Cô có biết không?”
Minh Hiểu Khê đứng lặng như tượng gỗ, chỉ có mi mắt hơi lay động. “Hừm. Đương nhiên là cô không biết rồi. Vì cô là loại đàn bà vô lương tâm mà”, Lan Địch vẫn tức giận gầm gào.
Minh Hiểu Khê đứng bất động không nói. Lan địch hổn hển, công kích mạnh mẽ: “Cô nói đi chứ? Cô không phải rất lợi hại sao? Vì sao bây giờ bắt đầu tỏ ra ngu ngốc vậy? Nói cho cô biết, nếu anh Băng chết, tôi nhất định sẽ giết cô!”.
Hiểu Khê bỗng nhướng mày lên, mắt sáng như gương, giọng nói nhẹ như hoa rơi: “Anh ấy sẽ không chết”.
Ngơ ngẩn. Sau đó, Lan địch cười nhạt một tiếng: “Cô cho rằng dựa vào câu nói này thì có thể cứu anh Băng sao? Chỉ gạt được cô thôi, ai mà tin được chứ?”
“Có. Tôi tin”, một giọng nói vang lên từ trong đêm, “Còn cậu, buông Hiểu Khê ra”.
“Đồng?”.
Nhìn thấy dáng người xinh đẹp đang đứng ở trước mặt, Lan Địch tức giận nhếch mũi lên: “Sao cô vẫn giúp người ngoài nói vào hả? Cô biết cô ta là ai không?”.
Đồng cười lạnh lùng: “Cô ta là Minh Hiểu Khê, bạn của tôi”.
Cằm của Lan Địch trề xuống. Trời ạ, người con gái đau khổ và lạnh lùng hơn băng đá cũng rêu rao chính mình cũng có bạn sao? Cửa phòng phẫu thuật bật mở. Bác sĩ Susi tháo đôi găng tay ra, lạnh nhạt nhìn mọi người, rồi dừng lại ở gương mặt Lan Địch, kinh ngạc hỏi: “Lại là cậu à? Đến nơi đâu cậu cũng làm cho mọi người không được yên ổn”.
Lan Địch sờ mũi, lè lưỡi màu hồng phấn ra làm như mặt quỷ: “Lại mắng tôi, ông lúc nào cũng mắng tôi. Susi, ông không thể đối với tôi thân thiện một chút sao?”.
Bác sĩ Susi cười nhạt nhẽo: “Cậu trốn tôi như trốn bệnh truyền nhiễm, tôi còn có cơ hội nào thể hiện đâu?”.
“Ấy chớ, không nên nói như thế”, mặt Lan Địch ửng đỏ, giục giã: “Mau nói đi, tình hình của Băng thế nào?”
Quỷ Đường, Đồng, Minh Hiểu Khê đứng im như thóc gần đó, còn đám vệ sĩ Liệt Viêm Đường đứng ở góc xa quan sát. Mọi người đều lặng lẽ dồn mắt vào bác sĩ. Susi thấy tâm trạng của Minh Hiểu Khê vừa nặng nề vừa bướng bỉnh. Ông chậm rãi nói: “Rất nghiêm trọng, dạ dày ra máu, sốt cao, hầu như hai, ba ngày không ăn, sức khoẻ suy yếu nghiêm trọng”.
Hiểu Khê vẫn mở to mắt đứng đó, nhưng đôi chân cô đã không còn hơi sức. Cô nói: “Ông có thể chữa khỏi cho anh ấy mà!”. Câu nói này của cô thật rắn rỏi và dứt khoát, dường như không phải để nói, không phải cầu xin, mà là cho ông ta một sự lựa chọn duy nhất. Bác sĩ Susi nhíu mày, mắt loé lên một ánh sáng kì lạ. Lan Địch kéo cánh tay của Susi, hung dữ uy hiếp ông: “Susi, tôi cảnh cáo ông. Ông nhất định phải làm cho anh Băng lành lặn, không có khuyết tật gì. Nếu không, tôi sẽ khiến suốt đời này, ông không tìm thấy tôi được nữa”.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu. Khán đài lấp loáng ánh đèn, giống như ánh sáng rơi trên đôi tay của Phong Giản Triệt. Mỗi một nốt nhạc đều mang hơi thở cổ điển dạt dào tao nhã, tạo dư hưởng không tài nào so sánh được. Âm thanh giản dị trong sáng, trong suốt óng ánh, giống giọt sương rơi xuống, lặng lẽ nhỏ giọt, kinh động một dòng nước mùa thu. Mọi người mê mẩn như say, tâm tình bị âm nhạc níu kéo, cảm động trong từng khúc nhạc, cảm động về những việc trước đây của chính mình. Phong Giản Triệt tuấn tú tao nhã làm say mê mọi người. Anh giống hệt một vị vua trong truyện cổ tích, một sợi dây tơ lụa màu trắng quấn vào tay phải anh, thắt thành hình con bướm. Khúc nhạc có lúc dịu dàng trầm lắng, có lúc lại du dương, lay động tâm hồn của con người.
Ánh đèn như ánh trăng, lướt trên sóng mũi cao cao của Giản Triệt. Nỗi cô đơn lạnh lẽo như cơn gió chợt ùa tới, muốn thổi đi cũng không chịu bay. Anh hơi mỉm cười lặng lẽ. Mỉm cười như thể ở đây chỉ có một mình anh. Người con gái mà anh luôn luôn chờ đợi đã không đến.
Đèn đỏ trong phòng phẫu thuật đã tắt. Minh Hiểu Khê nhìn thấy Mục Lưu Băng được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra. Mặt Lưu Băng trắng bệch như tờ giấy, lông mi đen dài che lấp cả mắt. Đôi môi anh không còn tươi tắn nữa. Tất cả màu sắc đều bị mất hết, chỉ thấy nỗi khô khan, Minh Hiểu Khê đi dọc giường bệnh của anh. Tai cô không nghe được tiếng gì nữa, mắt cũng không nhìn thấy gì nữa. Thế giới của cô giờ đã chết lặng, kể cả cảm xúc đau đớn cũng không còn. Chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương.
Lan Địch vỗ cánh tay thẫn thờ của Susi, vội vã hỏi: “Phẫu thuật thế nào?”.
Bác sĩ Susi nhìn Minh Hiểu Khê đang trầm lặng thật kỳ lạ, nhẹ nhàng đáp: “Rất tốt”.
Lan Địch lại hấp tấp hỏi: “Qua một thời gian dài anh ta sẽ tỉnh lại phải không?”.
Bác sĩ Susi gật đầu, đáp: “Đúng vậy, thuốc mê dùng không nhiều. Một, hai tiếng nữa, anh ấy sẽ tỉnh ngay thôi”.
Lan Địch vui mừng nhảy lên: “Quá tốt rồi! Susi, lần này ông có vẻ có chút tình người”.
Quỷ Đường đứng ở trước mặt bác sĩ, hành lễ một cách nghiêm trang và cung kính: “Bác sĩ Susi, đa tạ ông!”.
Susi cười nhạt nhẽo: “Thật không?”. Bác sĩ liếc nhìn bống Đồng xa xa lạnh lùng và châm biếm nói với Quỷ Đường: “Nếu thật sự cảm kích, không nên để cô gái đó giám sát tôi hai mươi tư tiếng đồng hồ”.
Buổi biển diễn độc tấu dương cầm kết thúc thật tốt đẹp. Âm nhạc sôi động và kì ảo đó, phong thái say mê người đó, làm cho mọi người quên đi tất cả, lại làm cho mọi người có cảm giác nhớ đến tất cả. Cảm giác đó không nói ra được, và được cảm nhận rất khác nhau trong lòng mỗi người. Diễn xuất của thiên tài đàn cầm Phong Giản Triệt khiến tất cả người nghe không cách nào quên được suốt đời này.
Trong phòng nghỉ. Đôi mắt nai to của Hạo Tuyết lã chã nước mắt. Cô bé nhìn Phong Giản Triệt, ấp úng: “Chị Hiểu Khê… rốt cuộc vẫn không đến…”.
Tiểu Tuyền trừng mắt nhìn Hạo Tuyết. Con tiểu nha đầu này ăn nói thật không biết suy nghĩ. Phong Giản Triệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Sợ là vì trời mưa quá to, đường không dễ đi”.
Hạo Tuyết la lớn: “Không thể nào. Chị Hiểu Khê tuyệt đối không đến vì trời mưa to. Chị ấy là vì…vì… vì…”. Giọng nói của cô bé càng lúc càng nhỏ. Hạo Tuyết cúi đầu, lúng túng nhìn xuống chân mình. Được một lát, cô bé lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy phẫn nộ, nói: “Anh Triệt, sự việc hôm nay là chị Hiểu Khê sai rồi. Anh làm nhiều việc vì chị ấy như thế, thế mà chị ấy cũng không hề hay biết. Hoặc như vì chị ấy, để huỷ hôn ước Cổ Phi Anh, thậm chí anh đã phải đồng ý…”
“Tiểu Tuyết”, Giản Triệt ngắt lời, vỗ lên đầu cô bé, nói: “Tất cả do anh quyết định, không liên quan đến Hiểu Khê”.
Nhưng Hạo Tuyết vẫn ngoan cố nói tiếp: “Nhưng… anh đã thích chị Hiểu Khê như thế. Trong khi chị ấy chỉ làm anh đau lòng và khó xử. Anh tốt như thế, là người tốt nhất trên thế giới. Thế mà chị ấy còn…”.
Giản Triệt nghiêm nghị cắt ngang: “Hạo Tuyết!”. Hạo Tuyết khóc thút thít. Giản Triệt vuốt tóc cô bé, nhẹ nhàng nói: “Hiểu Khê là người thế nào, em còn không hiểu sao? Không nên vì chuyện của anh, mà làm tổn thương đến Hiểu khê”.
“Anh Triệt… Em… em…”, Hạo Tuyết vẫn nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi,
Giản Triệt nhắc lại: “Em có đồng ý với anh không?”.
Hạo Tuyết cố nín khóc, miễn cưỡng nói: “Em… đồng ý với anh”.
Đêm, càng ngày càng tối. Mưa từ từ tạnh hẳn. Phòng bệnh im lặng như tờ, chỉ có Minh Hiểu Khê trầm lặng và Muc Lưu Băng đang hôn mê. Cô ngồi bên cạnh giường, nhìn anh đăm đăm. Lông mi của anh khá dài, đen và dày, cong veo, che rợp mắt. Cô nhớ lại đôi mắt của Lưu Băng trước đây y hệt viên thủy tinh trong suốt, lay động khiến cô bất giác đỏ mặt, tim đập thình thịch. Nhưng sau khi trải qua nhiều biến cố, đôi mắt ngây thơ của Lưu Băng đã dần bị vẻ lạnh nhạt khắc nghiệt xâm chiếm. Cô mong muốn truyền hơi ấm cho anh nhưng không thành công. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng cô. Cô đã rời bỏ anh, đã làm trái lời hứa sẽ ở bên anh mãi mãi. Hiểu Khê nhắm nghiền mắt, đau khổ. Tại sao Lưu Băng luôn khiến lòng cô đau như cắt?
Không có tiếng động nhưng có thứ gì đó như làn gió lướt trên má cô. Hiểu Khê bỗng mở choàng mắt, sung sướng reo lên: “Lưu Băng, anh tỉnh rồi phải không?”.
Cô bổ nhào đến trước mặt anh, đôi mắt sáng lên, không nén nổi tình cảm nắm lấy tay anh. Tay Lưu Băng nằm gọn trong bàn tay cô, rồi từ từ buông ra. Anh lặng lẽ nhìn cô.
Ngắm nhìn Lưu Băng, Hiểu Khê xót xa lặng người hồi lâu, rồi hít một hơi dài, nói tiếp: “Mục Lưu Băng, anh có biết không, em thật sự rất muốn mắng anh! Nếu không phải anh vừa mới làm xong phẫu thuật, em có lẽ sẽ đánh anh!”.
Đôi môi của Mục Lưu Băng tái mét, như cánh hoa bị mất màu. Cô nói tiếp: “Khi yêu cầu không được thoã mãn, một số đứa trẻ sẽ nũng nịu quậy phá, dùng mọi cách để làm tổn thương chính mình. Mục đích là uy hiếp những người yêu thương chúng”.
Đôi môi tái mét của Lưu Băng gượng cười, hỏi: “Chúng có thành công không?” .
Minh Hiểu Khê trừng mắt nhìn anh ta, than thở: “Luôn luôn thành công”.
Lưu Băng nói thật chế giễu: “Tức là chúng vẫn được mọi người yêu thương nên mới uy hiếp được”.
Hiểu Khê bực bội nói: “Mục Lưu Băng! Rốt cuộc anh có hiểu em đang nói gì không? Em đang chỉ trích anh đấy. Tại sao anh có thể làm tổn thương mình như thế? Anh biết dạ dày mình không tốt, vì sao không quý trọng nó? Anh cứ giày vò chính mình đến nỗi chảy máu dạ dày thế? Như thế không phải rất đau sao? Không phải sẽ đi đến chết đi sống lại sao?”.
Mục Lưu Băng cười lạnh nhạt: “Anh đã không còn cảm giác đau đớn rồi”. Minh Hiểu Khê ngạc nhiên, không nói nên lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh rất lâu. Cô cắn chặt môi, thấy mình không thể bỏ cuộc.
Hiểu Khê nghiêm túc hỏi: “Em phải làm gì để anh khoẻ hơn?”.
Mục Lưu Băng nằm trên chiếc gối trắng tinh, lông mày đen nhánh, đôi mắt sáng khác thường. Anh hỏi: “Em lo lắng cho anh sao?”.
Hiểu Khê gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy”.
“Vì sao?”. Lưu Băng hỏi bằng giọng châm biếm. Vì sao à? Hiểu Khê suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này, lông mày của cô nhíu lại, ánh mắt của cô ta đen lại. Cô ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ, như thể muốn tìm thấy ánh sáng trong đêm. Ngoài trời là một vầng trăng sáng. Ánh sáng tao nhã và sáng trong, giống như một thiến niên xinh đẹp mà trang trọng.
Phòng âm nhạc Hoàng Gia vắng vẻ. Ngón tay thon dài của Phong Giản Triệt dừng trên phím đàn trong trẻo, giống như muốn đàn, nhưng lại không biết nên đàn cho ai nghe. Hàng ghế khán giả bên dưới đã vắng tanh không còn một ai. Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính lớn, rọi lên người Giản Triệt, khiến bóng anh đổ dài dưới đất. Anh ngồi trên ghế, bắt đầu đàn, đôi mắt u buồn mơ màng nhìn vào đôi tay anh. Trên đó, con bướm trắng buộc bằng lụa vẫn cứ lượn lờ không biết mệt mỏi.
Trong bệnh viện, Hiểu Khê đáp: “Vì anh là bạn của em”.
Nét mặt của Mục Lưu Băng sáng ngời dưới ánh trăng, vẻ đẹp chen lẫn u buồn, nhưng khoé mắt trái lại mang sự đau thương lạnh lẽo. Anh nói: “Em đang gạt anh, hay là đang gạt chính em?”.
Minh Hiểu Khê hơi do dự, lắc đầu, hỏi từ tốn: “Anh nói gì?”.
Mục Lưu Băng giận dữ nhìn cô, nói: “Em yêu anh. Em từ trước đến giờ không ngừng yêu anh, cho dù mệnh lệnh của chính em không yêu anh, em cũng vẫn yêu anh!”.
Minh Hiểu Khê kinh hoàng đứng dậy, giọng run run: “Anh đang nói bậy gì đó? Em đã rời xa anh rồi mà”.
Mục Lưu Băng cười lạnh nhạt, trong nụ cười có sự đau khổ. Lưu Băng hỏi: “Vậy trái tim của em thì sao?”.
“Trái tim của em à?”, Minh Hiểu Khê hoang mang che miệng mình lại: “Tim của em là của chính em…”. Cô không nói tiếp.
Lòng bàn tay của Hiểu Khê lạnh ngắt, như thể có cục đá để bên trong. Trong lòng bàn tay cô là một sợi dây thánh giá. Cô luôn luôn đeo nó, để trước ngực. Cô nhìn Lưu Băng. Trên cổ tay anh là một sợi dây chuyền nhỏ có mặt dây chuyền bằng thạch anh như hoa tuyết, óng ánh trong suốt, đẹp tinh khiết. Trăng lạnh như nước. Minh Hiểu Khê vẫn đứng ở đó, bỗng không phân biệt rõ cái gì là hiện tại, cái gì là quá khứ.
Ánh trăng, so với tất cả các ánh trăng trước đây đều hiền hoà. Nó chiếu một cách hiền hoà lên người Phong Giản Triệt. Anh lẳng lặng nằm áp đầu trên cây đàn, khuôn mặt giấu ở hai cánh tay, không ai có thể nhìn thấy. Sống lưng của anh cong thành hình cánh cung tao nhã. Tim của anh đang cắm một mũi tên. Ánh trăng trong sáng chiếu lên sống lưng lành lạnh. Anh biết có lẽ mình thực sự nên ra đi, như thế mới không làm cho Hiểu Khê khó xử. Nhưng anh không thể rời bỏ được. Giản Triệt thấy bóng mình nghiêng nghiêng trên đất, lành lạnh giống như ánh trăng.
Căn phòng bệnh nhân mở toang, Minh Hiểu Khê bỏ ra ngoài. Mặt cô còn trắng bệch hơn cả mặt Lưu Băng vừa phẫu thuật. Cô nhếch môi lên thật bướng bỉnh, ánh mắt loé lên khác thường. Đồng, Quỷ Đường, Lan Địch và đám vệ sĩ của Liệt Viêm Đường đang đứng ngoài cửa đều sững sờ nhìn cô đi ra.
Lan Địch bỗng nhảy lên, mắt long lên sòng sọc: “Ê, cô ra đây làm gì, Lưu Băng thế nào?”.
Minh Hiểu Khê không thém đáp, chỉ nhìn Đồng. Đồng đang đứng ở một góc, cách đám người đó một khoảng cách, yên lặng như không tồn tại. Nhìn thấy Minh Hiểu Khê, cô ta chỉ hơi nhíu mày, không nói gì. Minh Hiểu Khê đi thẳng ra phía cửa bệnh viện. Mọi người của Liệt Viêm Đường đưa mắt nhìn nhau, không biết nên xử lý ra sao.
Lan Địch nôn nóng, đuổi theo Minh Hiểu Khê, dang hai cánh tay ra chặn trước mặt cô ta, la lớn: “Cô không thể đi! Cô nhất định phải ở lại cùng Lưu Băng!”.
Tay của Minh Hiểu Khê từ từ vung ra, cánh tay ngăn cản của Lan Địch giống như bị một sức mạnh nào đó hất văng ra. Trong lúc hoảng hốt kinh ngạc, Lan Địch đã bị cô đẩy văng ra phía sau.
Đêm lạnh như đá. Mặt trăng tỏ, hơi hơi cong. Minh Hiểu Khê ra khỏi bệnh viện Quang Du, bỗng nhiên không biết nên đi đâu. Cô đứng lại, hít thở gió đêm, trong lòng như tràn ngập những giọt mưa trong suốt. Mưa, không phải đã tan rồi sao, vì sao cô ta còn cảm thấy lạnh như thế.
“Hiểu Khê!”, có tiếng ai gọi cô. Minh Hiểu Khê quay người lại, là Đồng, cô gái xinh đẹp trong đêm khuya. Đồng đưa cho cô ta một cái hộp lớn màu trắng. Ánh mắt của cô ta đen thẫm, Đồng nói: “Đây là món đồ cô để quên ở trong nhà trọ khi vội đưa Lưu Băng tới bệnh viện”.
Minh Hiểu Khê nhận lấy chiếc hộp trên tay. Trên đó dính đầy máu, khiến cô giật mình. Cô nắm chặt cái hộp, miễn cưỡng nói với Đồng: “Xin lỗi, tôi làm hư nó rồi”.
Đồng nhìn cô, nói: “Chỉ cần cô có thể buông hết, tất cả vẫn còn kịp”.
Tất cả thực sự vẫn còn kịp phải không? Minh Hiểu Khê tay ôm cái hộp trắng, một mình chạy trên đường phố yên tĩnh, không định hướng. Đêm đã khuya, có thể nói đã là hừng đông của ngày thứ hai rồi, đèn đường phố vẫn sáng, người đi bộ và xe cực kì thưa thớt. Cô biết mình đã làm sai những gì. Ngồi xuống một bậc thềm trên phố, cô mở cái hộp đó ra. Trong đó là bộ lễ phục màu trắng. Không biết cô mặc lên có đáng yêu như nàng công chúa không? Minh Hiểu Khê suy tư, ngơ ngẩn như người mất hồn. Bầu trời đêm không có sao. Cô đã có lỗi trong đêm qua.
Khán đài dưới ánh trăng. Trước cây đàn cầm, Phong Giản Triệt ngồi yên lặng. Anh biết mình sẽ tiếp tục đợi, bất luận đợi bao lâu, bất luận Hiểu Khế có đến không, anh cũng sẽ mãi ở đây đợi cô. Cho dù cô đã quên anh rồi, anh vẫn luôn luôn đợi cô. Đôi mắt của Phong Giản Triệt trong sáng như núi tuyết. Dãy lụa màu trắng trên cánh tay phải giống một con bướm, chập chờn bay.
Trong ánh trăng yên tĩnh. Bỗng một tiếng chuông điện thoại ngân vang, Phong Giản Triệt vội vã nghe: “Alô, là Hiểu Khê phải không? Anh nhận ra số điện thoại của em”.
Giọng Giản Triệt rất nhẹ, như đang mỉm cười.
“Ơ”, Minh Hiểu Khê ngẩn người ra , rồi hỏi: “Anh vẫn khoẻ phải không?”. Cô lúng túng nói tiếp: “Triệt… xin lỗi, …em …”.
“Nghe được giọng em thì anh yên tâm rồi”, Phong Giản Triệt cắt ngang lời của cô một cách nhẹ nhàng, dừng lại một chút, anh hỏi, “Hiểu Khê, em đang ở đâu?”.
“Em…”, Hiểu Khê ngập ngừng.
Đường phố vắng lặng. Một chiếc xe hơi vụt lao đi, khiến nước mưa bắn tung toé lên người Minh Hiểu Khê. Cô nhìn phòng âm nhạc Hoàng Gia ở phía trước mặt không có một chút đèn sáng, cắn môi hồi lâu rồi hỏi: “Buổi biển diễn thành công chứ?”.
Giản Triệt đáp: “Rất thành công”.
Cô cười: “Nhất định anh đàn rất hay, đúng không?”.
Giản Triệt đáp: “Ừ!”.
Cô lại hỏi tiếp: “Tay của anh đã khỏi hoàn toàn rồi, đúng không? Còn điêu luyện hơn trước phải không?”.
Giản Triệt vui vẻ thừa nhận: “Chính xác, còn tuyệt vời hơn cả trước kia”.
Hiểu Khê cười rạng rỡ, hài lòng nói: “Vậy tốt rồi, cuối cùng anh cũng đã trở thành một thanh niên toàn mỹ như trước”.
Giản Triệt hỏi: “Hiểu Khê, em có vui không?”.
Hiểu Khê hơi ngắc ngứ vì chưa hiểu rõ. Triệt nói tiếp: “Nếu em là người không có tình cảm, em có vui không?”
Phong Giản Triệt vẫn đang ngồi bên cây đàn như đang trông ngóng người con gái đó. Anh thì thầm: “Hiểu Khê, em có muốn nghe anh đàn không?”.
Giọng Minh Hiểu Khê lo lắng: “Anh Triệt, tối như thế chả lẽ anh còn ở trong phòng âm nhạc sao? Triệt!”.
Triệt không đáp.
Hiểu Khê cuống lên hỏi tiếp: “Anh rốt cuộc đang ở đâu?”.
Giản Triệt hít một hơi sâu, nói: “Anh đang ở nhà. Buổi biểu diễn vừa kết thúc, anh đã về nhà ngay, em không nên lo lắng”.
Hiểu Khê mới yên lòng: “Ơ, anh đang ở nhà cha mẹ phải không? Trong nhà trọ của anh làm gì có đàn đâu”.
Giản Triệt đành nói dối tiếp: “Đúng, anh đang ở nhà bố mẹ”. Rồi anh nói lảng đi: “Hiểu Khê, em thích nghe bài nào vậy?”
“Điều này… hơ hơ, em có hiểu gì về âm nhạc đâu, bài nào cũng được mà”, Hiểu Khê lúng túng đáp. Cô cười ngần ngại: “Anh cứ đàn bài nào cũng được. Anh đàn là hay rồi”.
Giản Triệt đáp: “Được, vậy anh đàn cho em nghe”.
Hiểu Khê áp chặt tai vào chiếc điện thoại. Từ đó phát ra tiếng đàn du dương của Giản Triệt. Tiếng nhạc vang vang trong đêm yên tĩnh. Hiểu Khê rạng rỡ vì hiểu ca khúc này. Cô còn lẩm bẩm hát theo tiếng nhạc.
Giản Triệt nói: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh… nhật… vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ…”.
Minh Hiểu Khê vừa nghe điện thoại, vừa bất giác chầm chậm đi về phía phòng nhạc Hoàng Gia giờ đã tối om. Cô biết trong đó không còn ai nhưng cô vẫn muốn xem thử dù bây giờ đã muộn.
Ánh trăng sáng trắng như thủy ngân rọi chiếu qua cửa sổ của phòng nhạc Hoàng Gia. Một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang chơi đàn, một con bướm màu trắng bằng lụa đang bay lượn thật đẹp trên tay anh. Bỗng nhiên cửa lớn của phòng nhạc bật mở. Một người con gái mặc lễ phục màu trắng, đang đứng ở cửa, há mồm nhìn kinh ngạc. Điện thoại trong tay cô đang phát ra khúc nhạc hoàn toàn giống với tiếng nhạc mà chàng trai đang chơi. Trang phục của cô tuy dính nước mưa, song lại càng khiến cô nom đáng yêu hơn. Mắt cô sáng như sao trên trời.
Chàng trai nghiêng đầu mỉm cười: “Em đã đến”.
Cô gái kinh ngạc đến nỗi hơi cà lăm một chút: “Triệt, anh…”.
Nốt nhạc cuối cùng biến mất trong tay của Phong Giản Triệt, anh nhìn cô mỉm cười: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, Hiểu Khê”.
Hiểu Khê nắm chặt tay, ngẩng lên nhìn ánh mắt của anh, giọng nghẹn ngào: “Nhưng, em đã đến trễ, buổi biểu diễn đã kết thúc rồi, sinh nhật của em cũng đã qua rồi”.
“Vậy chúc em một ngày vui vẻ của tuổi 18”, Giản Triệt nói, “ngày ngày vui vẻ, mãi mãi vui vẻ”.
Hiểu Khê bật cười: “Triệt, lời anh nói sao giống ông cụ non vậy”.
Giản Triệt cười hiền hoà: “Ông cụ cũng tốt, chỉ cần có thể làm em vui vẻ”.
Minh Hiểu Khê sững sờ nhìn anh, sống mũi hơi cay cay.
Phong Giản Triệt mỉm cười, véo mũi cô: “Anh còn ông cụ hơn, có món quà muốn tặng cho em”.
“Triệt…”, Hiểu Khê khẽ reo lên.
Dải lụa trắng như một con bướm, bay lượn trên tay phải của Phong Giản Triệt, như vẫy tay với cô. Anh nói: “Em từng nói thích món quà có màu sáng chói và con bướm xinh đẹp. Em xem, con bướm này có đẹp không?”. Rồi anh ta nhẹ nhàng kéo tay cô ta, nói: “Nó là của em đấy!”
Minh Hiểu Khê ngẩng mặt lên, ánh sáng của ngôi sao nhấp nháy trong mắt cô. Ánh sáng đó quá sáng, có chút giống nước mắt. Giản Triệt đặt tay cô lên con bướm, nói: “Hãy mở quà của em ra đi, sau đó, để nó ở bên mình, cho dù một ngày em rời xa, anh cũng giống như vẫn ở bên em vậy”. Anh mỉm cười như một tia sáng: “Như vậy, em sẽ cảm thấy rất vui”. Phong Giản Triệt nắm chặt tay cô, vuốt nhè nhẹ. Bươm bướm trắng lên tiếng giải thích, bay nhè nhẹ, nhảy múa thành một dải lụa trong suốt. Âm thanh đó rất nhẹ, như tiếng cười, và cả sự giãy giụa nữa.
Âm thanh này rất nhẹ. Nó khiến cho con tim của Minh Hiểu Khê đập thình thịch tưởng chừng tan vỡ, nước mắt của cô ào ạt lăn xuống không tài nào ngăn được. Cô thổn thức: “Em biết em rất tệ…! Em là người tệ… nhất trên thế giới này! Nhưng anh làm như thế, trái lại làm cho em hiểu rõ hoá ra em càng tệ hơn nữa!”.
Ánh trăng như bỗng nhiên có một chút hỗn loạn.
Cô cố gắng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên, nói với Giản Triệt: “Anh mãi mãi sẽ không hỏi em, vì sao em không đến kịp buổi biểu diễn, đúng không? Em không đến là vì…”.
“Em cùng Mục Lưu Băng ở bên nhau chứ gì!”, Phong Giản Triệt ngắt ngang lời của cô ta, “Chỉ có anh ta mới có thể khiến em quên đi tất cả”. Giản Triệt lặng lẽ cười: “Em xem, anh không muốn em như thế. Anh không hỏi em chỉ vì anh sợ”.
Mười lăm phút trôi qua, Minh Hiểu Khê như hụt hơi, không còn cử động nổi. Gương mặt của cô trắng bệch, đôi mắt như thấm sương, lông mi chớp chớp, nước mắt lại rơi xuống gò má. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười với anh ta dưới làn nước mắt: “Anh không hiểu đâu, em ghét chính bản thân mình rất nhiều. Em đã từng thề sẽ không khóc nữa, nhưng anh xem, em không làm được, em vẫn đang khóc”.
Cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười không tươi. “Em đã từng tưởng rằng, lúc em quyết định, em có thể vứt bỏ hoàn toàn quá khứ. Nhưng em vẫn không làm được. Em đã lại một lần nữa làm tổn thương anh”.
Phong Giản Triệt lẳng lặng nghe, chân mày từ từ dãn ra, môi nở nụ cười. Anh ôm bờ vai run run của Hiểu Khê, sôi nổi nói: “Hiểu Khê, anh biết trong lòng em có anh, đúng không?.”.
Minh Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào anh, nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không đúng!”.
Đôi tay Phong Giản Triệt bỗng cứng đờ. Dưới ánh trăng, anh như trở thành một pho tượng đá. Đôi mắt của Minh Hiểu Khê kiên định mà trịnh trọng: “Lẽ ra trong lòng em chỉ nên có mình anh. Nếu làm không được, em không có tư cách ở bên anh nữa”.
Tiếng của Phong Giản Triệt vẫn êm dịu: “Chúng ta có thể từ từ đến với nhau, anh đợi em mà”.
Minh Hiểu Khê lắc đầu, cười đau khổ: “Không thể, em không thể cho phép mình tổn thương tới anh lần nữa”.
“Hiểu Khê…”, Giản Triệt đau đớn kêu lên.
Minh Hiểu Khê vội cắt ngang, không để anh ta nói tiếp: “Triệt, em muốn đi xa một thời gian”.
Ánh trăng hiền hoà chiếu vào chàng trai và cô gái.
Phong Giản Triệt chăm chú nhìn cô, hoảng hốt một hồi lâu rồi hỏi: “Em muốn rời xa bao lâu?”.
Hiểu Khê buồn rầu đáp: “Có lẽ 1, 2 năm hoặc là 3, 4 năm”.
“Sẽ trở về phải không?”.
Im lặng.
Giản Triệt cười buồn: “Anh có thể đi thăm em không?”.
Hiểu Khê nói, giọng chắc nịch: “Em sẽ trở về. Em sẽ không để chính mình giống như con đà điểu, trốn tránh quá lâu”.
Giản Triệt nói: “Anh đợi em!”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không…”.
Lời nói của Phong Giản Triệt cương quyết hơn gấp bội, thậm chí còn cương quyết hơn mội lần trước: “Anh đợi em. Cho nên, mong em sớm trở về”.
Hiểu Khê im lặng, không biết nói sao nữa. Giản Triệt nói tiếp: “Còn nữa…”
“…?”
“Anh muốn hôn em!”
“Triệt!” Minh Hiểu Khê trừng mắt. Phong Giản Triệt thơm lên má cô, thì thầm: “Chỉ là một nụ hôn của bạn bè mà!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
264 chương
32 chương
67 chương
136 chương
19 chương
187 chương
11 chương
62 chương