Mập mờ
Chương 2
Nhìn tấm lịch để bàn. Một con số được khoanh đỏ, bên dưới có ghi "Ngày du học". Thì ra, chỉ còn một tuần nữa thôi là tôi phải rời xa nơi này, rời xa phố phường nhộn nhịp nhưng cũng thật hiền hòa, rời nơi tôi sinh ra và lớn lên. Tôi sẽ đến một đất nước mới, khung trời mới. Ước mơ bao lâu của tôi nay được thực hiện rồi, bao nhiêu cố gắng, không thể tưởng tượng được. Hơn nữa, chuyến đi này sẽ giúp tôi xác định lại một số chuyện, hy vọng mọi chuyện thật suôn sẻ. Nói vậy thôi chứ chắc tôi sẽ nhớ vô cùng, có bao giờ đi xa như vậy đâu, không chừng lại buồn buồn ngồi khóc nữa. Không được, lớn rồi, phải mạnh mẽ lên. Tôi mỉm cười khích lệ bản thân. Và vậy đấy, con nhóc như tôi sắp phải xa gia đình, bắt đầu cuộc sống tự lập ở một nơi xa xôi, cách nửa vòng Trái đất, chốn phồn vinh - Mỹ
................................
Tôi bắt tay vào thu dọn hành lý. Quần áo, giày dép, các vật dụng cá nhân.... Với một đứa đầu óc trên mây thì phải chuẩn vịnh từ sớm, không khóe quên cái gì thì khổ. Lăng xăng một hồi tôi lết lên chiếc giường yêu đấu, vơ lấy cái điện thoại để đọc truyện. 1 tin nhắn mới.
Khánh: 8h trà sữa nhé, quán cũ
Tôi: ok
Bây giờ là 7h45. Tôi bật dậy. Aisss trễ mất trễ mất. Tôi lật đật chạy đi thay đồ rồi phóng tới quán trà sữa quen thuộc.
May là kịp. Tới đưa mắt tới chiếc bàn cạnh cửa sổ. Quả không sai, cậu ấy đang ngồi đấy.
- Khánh
Cậu giật mình, quay sang, vẫy tay
- Cậu ngồi xuống đi, như cũ à?
- Ừ
- Hình như, ừ nghe bảo cậu sắp đi Mỹ à
- Ừ, tớ đi du học
- Chừng nào cậu đi
- Ba ngày nữa, tớ bay buổi chiều, 5h
- Ừm. Chừng nào cậu về?
- Chắc là khi hoàn tất khóa học
Khoảng im lặng ngăn cách chúng tôi. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Khánh, bạn tôi, chẳng phải bạn thân nhưng chúng tôi khá hiểu nhau. Chỉ trách rất ít khi trò chuyện. Mập mờ. Phải, chẳng phải bạn xã giao cũng chẳng phải bạn thân, chỉ đơn giản là bạn, thế thôi. Khánh học cừ lắm, dù, ờ và ham chơi vô cùng. Khánh thiên về các môn tự nhiên, còn mấy môn học bài thì vô não rất lẹ, chẳng bù cho tôi. Khánh, cao ơi là cao, theo như người ta nói thì cậu đẹp trai. Nhưng có vẻ như nhìn riết chai mặt hay thế nào mà tôi thấy cậu cũng bình thường. À không, cậu có đôi mắt rất lạ, phảng phất nét buồn nhưng cũng rất cứng rắn với đôi lông mày xếch. Khánh và tôi, xét về mọi phương diện, nói ngắn gọn bằng 2 chữ "Mập mờ"
Tôi khoáy khoáy ly nước
- Thy này
Tôi đưa mắt lên. Không biết tôi có nhìn nhầm không, hình như cậu ấy đang bối rối
- Hả?
- À... ừ.... - ngập ngừng- Tui.....
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
36 chương
66 chương
26 chương
53 chương
29 chương
38 chương
11 chương