Mập mờ
Chương 1
Mưa. Cơn mưa bất chợt rơi. Mưa rơi trong nắng. Người ta bảo như thế sẽ gặp cầu vồng đấy. Đẹp lắm! Và cũng như người ta hay nói, mưa lạnh giá, nhưng cầu vồng chỉ xuất hiện sau mưa nhưng mấy ai lại nhớ tới nắng. Bỗng nhiên trong lòng tôi nhận thấy đồng cảm. Đồng cảm. Mưa trong nắng. Nước mắt trong nụ cười đấy. Nếu thấy được nước mắt, ta sẽ sớm thấy được niềm vui. Nhưng đấy, nắng bị lãng quên. Và cứ thế, ai biết được niềm vui ấy đau đớn thế nào. Cũng như tôi, con nhóc hay cười. Tôi thích cười dù rất hay khóc. Dường như rất ít người thấy giọt nước mắt của tôi vì đơn giản tôi chẳng muốn ai thấy. Yếu đuối đến đau lòng. Tôi thích đem lại niềm vui cho mọi người, tôi chẳng muốn ai bận tâm về mình. Nhưng bất chợt đâu đó, tôi cũng rất hay nghĩ, nghĩ rồi lại buồn.
Mưa. Tôi thích mưa nhè nhẹ thế này. Tôi thích hòa vào mưa hơn là tránh nó dù rằng hậu quả rất ba chấm.
Mưa. Hình ảnh mờ nhạt như câu chuyện tình yêu của mình. À không, chẳng biết phải gọi nó là gì vì mọi thứ chẳng chắc chắn. Cũng, ừ, ba năm. Ba năm cười trong suy diễn và cũng khóc vì suy diễn. Đơn giản, đó là mối quan hệ không tên. Ba năm, chưa từng thôi hy vọng sẽ được đứng bên cạnh cậu, được cậu quan tâm nhưng lại sợ tự tay hủy hoại hết tất cả. Nên tôi giấu, giấu trong đau khổ của việc không ngừng hy vọng. Mưa rơi xuống bàn tay, mát lành. Lại suy nghĩ mông lung nữa rồi.
----------------------
Mưa lớn dần. Kết quả cho cái tật không bỏ ấy là về nhà ướt nhẹp, ắt xì liên tục. Nản bản thân ghê gớm:)))
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
10 chương
9 chương
78 chương
27 chương