Mãi yêu
Chương 3 : Đánh ghen
CHƯƠNG 3: Đánh ghen
Chiếc xe đen dừng trước cổng trường và trước con mắt hóng chờ cuả các nữ sinh, vì ai chẳng biết người ngồi trên chiếc xe kia chính là Minh Hoàng - hot boy nổi tiếng trong trường, là người thưà kế tà sản kếch xù cuả nhà họ Đặng, như vậy cô gái nào chẳng mê, nhưng cũng chỉ giám đứng nhìn vì hàn khí toả ra từ người anh và nhất là " hoa đã có chủ ".
Trên xe, Nhật Linh nhả ra hai chữ " cảm ơn" rồi lập tức xuống xe. Thấy cô bước ra từ xe Minh Hoàng, lập tức có tiếng xì xào:
- cô ta là ai mà lại đi cùng xe với anh Minh Hoàng chứ?
- cô ta giám ve vãn anh Minh Hoàng cuả chị Hoàng Mỹ!
- tôi sẽ báo cho chị Hoàng Mỹ.
...
Bỏ qua tất cả những lời bàn tán đố kị đó, cô vẫn đi thẳng với khuôn mặt buồn hằng ngày.
Ngồi vào bàn học, cô lấy ra một cuốn tiểu thuyết dày rồi chăm chú đọc ko quan tâm bên ngoài.
Bỗng...
" rầm " một bàn tay đáp xuống mặt bàn trước mặt cô. Cô vẫn bình thản, mắt ko giời khỏi cuốn sách. Thấy cô ko phản ứng, đối phương vào thẳng vấn đề:
- hôm qua thì vào nhà anh Minh hoàng ở lại qua đêm, sáng nay lại đi học cùng anh. Mày là ai? Sao giám ve vãn Minh Hoàng cuả chị Hoàng Mỹ?
Lúc này cô mới dời mắt khỏi cuốn sách, chuyển tầm nhìn lên cô gái trước mặt, là môt cô gái xinh xắn nhưng tính tình thì chẳng ra sao. Đằng sau cô ta còn 2 cô gái nưã, 1 người chính là cô gái hôm qua cô đụng phải, còn 1 người đứng phiá sau có lẽ là đàn em. Liếc nhìn 1 luợt rồi cô lại vào cuốn sách tiếp tục chăm chú.
- con nhỏ này, thái độ gì vậy hả?_ cô ả truớc mặt tức khí quát.
- đừng lắm lời với nó nưã, lên đi _ Hoàng Mỹ ra lệnh, hai cô gái đàn em nhào lên, nhảy lên bàn, người túm tóc, kẻ cào cấu vào da thịt Nhật Linh, cô vẫn gương mặt buồn ấy, vẫn điềm đạm ko phản kháng mặc cho hai kẻ điên dại ra sức cấu xé, giật tóc và một con người đứng ngoài cười hả hê. Tất cả những người xung quanh dù đều xót xa cho Nhật Linh nhưng chẳng ai giám vào can, đơn giản vì họ sợ quyền lực cuả hoàng Mỹ. Sau khi cấu xé chán chê, 2 nhỏ giử chặt tay cô. Hoàng Mỹ từ từ tiến lại và ...
"Chát" _ 1 cái tát giáng thẳng vào má Nhật Linh, máu từ khoé miệng trào ra, má in hằn năm ngón tay đỏ:
- cái tát này là vì cô giám ve vãn Minh Hoàng.
Cô ta dơ tay lên định đánh tiếp thì một bàn tay rắn chắc giữ tay cô ta lại, ko ai khác chính là Minh Hoàng.
- Đang làm cái gì vậy?_ Minh Hoàng hơi lớn giọng.
- Minh Hoàng! Em đang dạy dỗ cô ta_ hoàng mỹ hơi bất ngờ vì Minh Hoàng lớn tiếng hơn bình thường.
- dạy dỗ? Cô ta đã làm gì?
- ve vãn anh.
- ve vãn? Thật vớ vẩn_ nhìn hai nhỏ giữ tay cô_ thả ra!
Hai nhỏ lập tức thả tay Nhật Linh ra. Đôi chân cô run run rồi ngã khuỵ xuống.
- anh đang bênh cô ta trước mặt em sao?_ Hoàng Mỹ tức giận.
Minh Hoàng ko trả lời mà đi lại chỗ Nhật Linh đỡ cô dậy, hỏi:
- ko sao chứ?
Cô gạt tay anh ra, nhìn Minh Hoàng rồi đến Hoàng Mỹ:
- Thì ra là một cặp à ? Thô lỗ _ nói xong cô bỏ đi thẳng.
- cô nói gì hả?_ Hoàng Mỹ định chạy theo Nhật Linh thì bị Minh Hoàng giữ lại:
- Thôi đi! Để cô ta yên_ anh bỏ đi để lại Hoàng Mỹ tức tối
- Đặng Minh Hoàng! Anh đứng lại!!
Nhật Linh lê thân hình tả tơi đi về phiá sau trường thì va phải 1 thân ảnh to cao mà cô chỉ đứng tới vai cuả người đó. Cứ nghĩ sẽ là 1 màn xin lỗi rối rít làm quen mà anh chàng thường gặp, nhưng vưà nhìn cô, anh đã đứng hình, 1 cô gái xinh đẹp nhưng trông thật thê thảm: đầu tóc bù xù, mặt thì bầm dập và xuớc xác nhiều chỗ, khoé miệng vẫn còn đọng vết máu, bộ đồng phục xộc xệch và rách vài chỗ, tay chân đầy rẫy vết cào cấu, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là guơng mặt cô vẫn lãnh đạm, ko hề tỏ ra đau đớn hay khó chịu dù là 1 chút. Cô ko nhìn anh chỉ khẽ cúi người thay cho lời xin lỗi rồi buớc qua anh tiếp tục đi thẳng.
Phiá sau trường, Nhật Linh ngồi trên chiếc ghế đá, ánh mắt nhìn xa xăm, gương mặt đờ đẫn mặc kệ cho những vết thương đang rỉ máu. Rồi đột nhiên 1 nam sinh xuất hiện trước mặt cô cùng chiếc hôp y tế, anh ngồi xuống cạnh cô, mở chiếc hộp y tế, lấy ra bông băng, thuốc khử trùng...
- để anh rưả vết thương cho, để lâu sẽ nhiễm trùng._ anh lên tiếng
- đi đi, ko cần_ giọng cô yếu ớt.
- nếu cứ để vậy sẽ để lại sẹo_ anh kiên nhẫn
Nghe đến đây, cô liền ngoan ngoãn quay lại phiá anh để anh rưả vết thương. Nhìn cô như vậy khiến anh bật cười nhẹ, thì ra cô cũng nhạy cảm khi nhắc đến nhan sắc cuả mình, đúng là con gái!
Sau khi các vết thương được gián lại, Nhật Linh đứng dậy, buông lại 2 chữ " cảm ơn " rồi bỏ đi. Anh vẫn ngồi đó, thẫn thờ nhìn theo cô. Lúc nãy khi cô đụng trúng anh rồi bỏ đi ko 1 lời, anh đã đi theo cô, biết được cô ngồi đây, anh vội gọi điện nhờ người đem hộp y tế đến. Đứng từ xa nhìn cô trong bộ dạng như vậy, anh bỗng cảm thấy muốn bảo vệ người con gái này, cho dù đây là lần gặp đầu tiên nhưng ấn tượng cuả cô để lại trong anh thật khó quên.
Nhật Linh sau khi rời đi thì ko về lớp mà đi thẳng ra cổng trường. Bác bảo vệ nghe cô bảo mệt và thấy bộ dạng cuả cô thì củng mở cổng cho cô ra ngoài.
Lang thang trên đường phố cả ngày trời, mãi tới 9h tối mà Nhật Linh vẫn chưa có ý định về nhà, thật sự cô ko muốn về căn nhà đó 1 chút nào hết, ko muốn nhìn thấy Minh Hoàng, ko muốn nhìn thấy cái vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng cuả anh ta. Là anh trai nhưng anh ta đâu xem cô là em gái. Khi cô vưà từ dưới quê lên, anh ta đã chỉ thẳng vào mặt cô và nói 1 cách lạnh lùng: "tôi ko có em gái!". Còn bố mẹ thì lạnh nhạt với cô, đối với cô chỉ là trách nhiệm. Cứ nghĩ... Gia đình vốn là như vậy, nhưng ko! Họ chỉ lạnh nhạt với cô mà thôi, còn đối với nhau, họ thật ấm áp và hạnh phúc. Điều này làm cô tổn thương vô cùng, cô ko phải con họ sao? Ko phải cùng chảy chung dòng máu với họ sao?tại sao họ lại đối xử với cô như thể cô là người ngoài vậy? Cả đêm đó, cô đã ko ngủ mà ngồi khóc suốt đêm, khóc vì nhớ ông bà, khóc vì tủi thân... Cuối cùng cô quyết định hạn chế ra khỏi phòng, tạo khoảng cách với những người trong nhà, cô cho rằng như vậy sẽ tốt hơn cho cả cô và họ. Và cũng từ đó cô trở nên ít nói và vô cảm, khác với con người hoạt bát và lém lỉnh trước kia cuả cô.
Trở về với thực tại. Nhìn dòng người vội vã về với tổ ấm cuả mình làm cho lòng cô trở nên nặng trĩu. Ở đây cô ko có bạn bè, ko có ai để cô trút những tâm sự, trút những gánh nặng trong lòng để nhẹ đi nỗi lòng mình.
...1 giọt...
...2 giọt...
...3 giọt...
..và..ào....từng hạt mưa nặng trịch đua nhau đổ xuống lòng thành phố. Tất cả mọi người đi đường đều vội vàng chạy đi tìm chỗ trú, chỉ có cô vẫn đứng đó, hứng lấy những hạt mưa đâm vào gia thịt, buốt và rát lắm, rồi cô bật khóc, dòng nước mắt mang theo những uất ức tràn ra khỏi bờ mi, hoà vào nước mưa nên ko ai có thể thấy được lúc này cô yếu đuối đến mức nào. Cô cảm thấy cuộc đời mình từ sau khi bà mất thật lạnh lẽo và buốt giống lúc này đây. Đứng dưới mưa gần 2 tiếng đồng hồ, giờ đây người cô đã run lên vì lạnh, môi cũng tái đi. Nhận thấy mình ko ổn, cô khó nhọc lê mình bước đi để về nhà nhưng vì các vết thương chưa lành cộng với việc đi bộ cả ngày và dầm mưa 2 tiếng đã rút cạn sức lực cuả cô, cô ngã khuỵ xuống rồi lịm đi, trong mê man cô cảm nhận được ai đó bế cô lên và đắp lên người cô 1 tấm áo. Ấm áp, ấm lắm! Ko chỉ vì tấm áo mà vì hơi ấm cuả ai đó...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
32 chương
31 chương