Magical love
Chương 4
Sáng sớm, như mọi ngày, tụi nó ra sau vườn thư
giãn, vừa sưởi ấm vừa uống trà, dáng vẻ rất thong dong, nhàn hạ. Chợt
khoảnh khắc đẹp đẽ của tụi nó bị quấy rối bằng cái giọng chanh chua đáng
ghét của nhà hàng xóm:
- Ê, đi dự lễ hình
như có người không những không được gì mà còn bị dần cho tơi tả thì
phải. - Thư Mặc ôm con mèo đen, vuốt vuốt bộ lông của nó, từ cửa sổ trên
tầng nói vọng xuống.
- Thế mà có kẻ còn hênh hoang sẽ câu dẫn
được cả thượng thần cơ đấy, đúng là không biết lượng sức...hahaha...-
Bạch Dao chêm mắm chêm muối vào, tiếp theo là một trận cười khả ố làm
tụi nó run lên vì tức giận. Hừ đợi đấy.
Đúng lúc đó, bọn hắn
vừa đến, nhìn tụi nó trong vườn, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng phủ xuống
người tụi nó, sương mai long lanh phản chiếu sắc vàng ánh lên như những
hạt ngọc, vây quanh bốn cô gái, đẹp đến mê người. Bọn hắn thoáng ngẩn ra
trong giây lát.
Tụi nó nhìn qua, thấy bọn hắn đã đứng đó từ
khi nào, nhìn tụi nó trân trân. Một ý tưởng táo bạo loé lên, bốn đôi môi
đỏ mọng khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng xấu xa, tụi nó liếc nhìn
Bạch Dao và Thư Mặc rồi nhẹ giọng nói:
- Để rồi xem!
Bọn hắn ung dung vắt chân ngồi chơi xơi nước, tụi nó liền nhào tới chỗ
bọn hắn, chớp chớp mắt, cười duyên dáng. Bọn hắn trợn tròn mắt kinh
ngạc, nghiêng người sang một bên né tránh, nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì?
- Các anh có gương mặt thực sự rất hoàn mĩ.- Hạ Ân cảm thán.
- Hoàn mĩ trên cả hoàn mĩ nhất.- Hứa Thuần phụ hoạ thêm.
- Gương mặt này chỉ để không như thế này thì thật là phí phạm.- Vu Cơ lắc đầu tiếc nuối.
- Tụi tôi thực sự rất thích gương mặt tuấn mỹ của các anh.- Tô Nhã nhấn giọng, mắt sáng rỡ.
Bọn hắn rất nhạy bén, lập tức nhìn ra điểm khác thường của tụi nó, ánh
mắt trở nên sắc sảo hơn, nhướn mày nhấp một ngụm trà rồi ung dung hỏi:
- Có gì thì nói ra luôn đi, khỏi nịnh phí lời.
Mặt tụi nó cứng lại nhưng nhanh chóng vào thẳng vấn đề:
- Thực ra thì hôm trước tụi tôi tính chụp thượng thần vài bức ảnh gần
mặt đem về ngắm chơi nhưng lại bị các anh phá hỏng mất. Bây giờ các anh
phải đền bù chứ.
- Thứ nhất: các cô lén la lén lút làm việc bất
chính, thứ hai các cô là người không hành lễ với vương quân, không có
phép tắc hay dùng kính ngữ gì với bậc bề trên. Thứ ba dám trả treo với
chúng tôi. Xem thử ba tội trên có đáng bị xử chém hay không? - Bọn hắn
đanh mặt lại liệt kê tội tình của tụi nó.
Càng kể, mặt tụi nó
càng ngày càng đen. Chẳng lẽ bọn hắn định phạt tụi nó thật sao? Tính tụi
nó vốn tự nhiên, lại không thường xuyên bắt gặp những nhân vật tầm cỡ
quốc tế như bọn hắn nên cũng không biết làm thế nào cả. Nét lúng túng
hiện lên trên từng gương mặt đáng yêu. Bọn hắn thấy thế mà không khỏi
buồn cười. Mới hù một chút đã sợ, xem ra lá gan cũng không phải là lớn.
- Ý các cô là bắt bọn tôi chụp hình chung đó hả? - Minh Khải Uy hỏi,
giọng điệu có chút giễu cợt. Tụi nó gật đầu lia lịa, kèm theo nụ cười
tươi hơn hoa làm....bốn người kia bỗng chốc mềm lòng.
Bọn hắn nhún vai, cười ma mị:
- Được thôi!
Một chút nghi ngờ dấy lên, dễ dàng thế sao? Chẳng giống tác phong làm
việc thường ngày của bọn hắn tí nào nhưng kệ, cứ lo chuyện trước mắt cái
đã rồi tùy cơ ứng biến sau. Tụi nó mừng rỡ cầm máy chụp hình chạy về
phía bọn hắn.
Tô Nhã nhanh chân chạy tới chỗ Lâm Hy Thần, túm
lấy tay anh rồi chạy bay ra ngoài vườn. Có lẽ đó là sự lựa chọn thông
minh nhất bởi trong bốn người bọn hắn thì Lâm Hy Thần có vẻ là hiền lành
nhất.
Vu Cơ cũng nhanh chân nhào đến, chụp lấy Minh Khải Uy,
cậu ta có vẻ vui tính, hào phóng nên chắc chắn sẽ thực hiện công việc
chụp hình một cách dễ dàng.
Lúc này chỉ còn Hứa Thuần và Hạ
Ân. Không ai bảo ai lập tức chồm tới Tần Gia Vũ nhưng người thắng cuộc
lại là Hạ Ân. Gia Vũ nở nụ cười mê hoặc, khoác vai Hạ Ân ra chỗ khác,
tuy anh ta có hơi phóng túng đào hoa nhưng thực sự vẫn đỡ hơn Vương Lâm
Tề.
Hứa Thuần nhìn bóng dáng của ba chị em vào sinh ra tử với
cô mà không khỏi khóc than. Tại sao? Tại sao ông trời lại nỡ đối xử với
cô như thế? Hứa Thuần lấm lét đảo mắt qua Lâm Tề, nuốt nước bọt cái ực.
Anh ta ung dung thưởng trà, đôi chân thon dài vắt chéo qua nhau, nhàn
nhã đọc báo. Toàn thân phả ra khí chất của bậc vương giả, lạnh lùng,
ngạo mạn và có sức uy hiếp đến người khác.
Hứa Thuần nắm chặt chiếc máy ảnh nhỏ trong lòng bàn tay, nhìn Lâm Tề bằng con mắt ái ngại. Lâm Tề thong thả hỏi:
- Chuyện gì?
“ Rõ ràng biết rồi còn hỏi”- Hứa Thuần thầm mắng nhưng ngoài miệng cười ngọt xớt, dẻo miệng nói:
- Ha ha...anh có vui lòng cho tôi...chụp chung một tấm ảnh được không?- Cảm giác máu dồn lên não là đây. Rất gượng gạo.
Lâm Tề cuối cùng cũng dứt ánh mắt khỏi tờ báo, hướng về phía Hứa
Thuần, ánh mắt hờ hững mà thâm sâu khó đoán. Đang đứng như trời trồng
lưỡng lự nhìn Lâm Tề, đột nhiên một bàn tay to lớn kéo cô về phía trước,
ngả vào...bên vai Lâm Tề. Chưa kịp định thần thì
Tách...đèn
flaz nháy lên, một bức ảnh được sản xuất ra khỏi máy. Hứa Thuần kinh hãi
há hốc mồm miệng tròn mắt nhìn Lâm Tề nhưng hình như anh chẳng bị ảnh
hưởng gì cả, ung dung lấy tấm ảnh xem xét rồi cảm thán:
- Rất
đẹp! - Lâm Tề quăng tấm ảnh và máy chụp hình cho Hứa Thuần, rồi lại vắt
chân lên nhàn nhã đọc báo. Hứa Thuần đã kịp thời ổn định nhịp tim, lúc
nãy nó đập mạnh quá, không biết anh có nghe rõ không nữa.
Lật
đật cầm bức ảnh lên, Hứa Thuần lại không khỏi kinh hãi một lần nữa.
Trong ảnh đó là một cô gái đang trợn tròn mắt nhìn người đàn ông bên
cạnh, khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng lại thật...ngố. Còn người đàn ông bên
cạnh thì sao? Hắn sao mà đẹp thế? Tuy không cười nhưng lại rất cuốn
hút, hóa ra hắn khen hắn đẹp chứ không phải là mình, cuối cùng là chụp
vì hắn chứ chụp vì ai đâu. Vương lão đại, anh thật là biết đường đạp đổ
người khác để tâng bốc mình mà.
Thật bất công, Hứa Thuần không
khỏi khóc than tuy rất muốn chụp lại nhưng bây giờ cô thật không đủ
dũng khí mở miệng một lần nữa đành kìm lòng thôi.
Trong khi đó, có một người đang rất hả hê.
- Tôi nghĩ cô nên cảm thấy may mắn khi chụp chung với tôi. - Lâm Tề tao nhã nhấp ngụm trà nói.
Hứa Thuần mặt rất biểu cảm, cười khan nghĩ thầm:" Xui bà cố, anh ta
lấy gì mà tự tin thế không biết, ước gì mình được như Tô Nhã.”
- Người may mắn phải là Tô Nhã mới đúng, hic, ông trời đúng là bất công mà.- Hứa Thuần ấm ức gào thét trong lòng.
Lâm Tề khẽ nhếch môi cười nhạt rồi nghĩ thầm: “ Không, cô ta mới là người xui xẻo nhất.”
***
Tô Nhã hí hửng kéo Lâm Hy Thần ra ngoài vườn, cảnh đẹp người đẹp ắt sẽ
có một tấm hình rất đắt giá. Cô mừng thầm khi kéo được Hy Thần ra đây,
trong bốn người có lẽ anh ta là người tốt bụng và thân thiện nhất.
Nhưng suy nghĩ đó hình như là một sai lầm rất rất lớn. Hy Thần cười ấm ấp nhìn Tô Nhã đang rất hân hoan nói:
- Trước giờ tôi không làm gì mà không có lợi cho mình cả.
Khuôn mặt vui vẻ của Tô Nhã đông cứng ngắc, cô nheo nheo mắt tỏ vẻ không hiểu.
- Không chỉ riêng tôi mà tất cả bọn tôi đều có tính toán trước khi làm
một việc gì đó, chẳng qua là có lòng hảo tâm muốn ít hay nhiều thôi.
Thật không may cho cô, tôi là người luôn muốn mọi thứ đều thật sự phải
đạt đến lợi nhuận cao nhất.- Hy Thần cười ngày càng tươi.
Oành! Tiếng sấm nổ vang vọng trong trí óc của Tô Nhã. Hoá ra không phải
cô có được một món hời mà là đang rước họa vào thân sao?
- Anh...anh muốn gì? - Tô Nhã cả kinh lắp bắp hỏi anh. Đáy mắt ánh lên tia hoang mang.
- Tôi tính cả rồi! Từ giờ trở đi cái gì cô cũng phải nghe theo lời tôi
nhé. - Hy Thần nở nụ cười tươi rói, anh ta quả thật rất tỉnh và đẹp
trai.
- Tại sao tôi phải chấp nhận chứ, một tấm ảnh đổi lấy sự
tự do của mình sao? Tôi không có khiếu buôn bán nhưng tôi cũng biết
không để mình bị lỗ vốn.- Tô Nhã trả treo, ưa ngạnh thách thức Hy Thần.
Anh ta càng ngày cười càng tươi, đôi mắt màu nâu khói loé lên ánh nhìn
thích thú. Hy Thần cười cười:
- Nếu tôi sử dụng quyền lực của mình thì sao nhỉ?
Tô Nhã:....
Tách...đèn flaz nháy lên vài cái, tức thời mấy tấm hình tuôn ra liên
tục. Trong tấm ảnh là hình ảnh khôi ngô của một chàng trang và nét dịu
dàng thuần khiết của một cô gái giữa không gian thanh thoát của buổi sớm
mai. Tất cả đều rất đẹp và hoàn mĩ.
Duy chỉ có điều hình như
cô gái đó không được dễ chịu cho lắm thì phải. Đương nhiên rồi, bị sập
hố đau như vậy thì dễ chịu sao nổi. Tô Nhã đã rút ra được một bài học
xương máu đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong. Bọn hắn thật sự rất nguy
hiểm, từng người, từng người một.
Còn người kia thì:“ Con cừu nhỏ bị sói xám vồ trúng rồi.” khoé môi nở nụ cười đắc thắng.
***
- Làm ơn đi, anh đừng khoác vai tôi nữa có được không, trông kì cục
lắm.- Hạ Ân nhăn nhó trách Gia Vũ, thuận tay hất bàn tay đang đặt trên
vai cô xuống.
Gia Vũ ngớ người, lần đầu tiên trong đời anh bị
một cô gái từ chối. Con gái xếp hàng dài chờ anh tán tỉnh còn không hết
mà bây giờ lại có một cô gái không chịu anh nha, đúng là hiếm có khó
tìm. Đôi mắt tím trong vắt ánh lên một tia giảo hoạt xen lẫn thích thú.
Gia Vũ nhướn mày, giọng mê hoặc nói:
- Chính em kéo tôi ra đây, tôi có thành ý hợp tác mà em lại từ chối,
còn đặt điều kiện với tôi nữa, em muốn tôi phải làm sao đây?- Gia Vũ cứ
thì thầm vào tai Hạ Ân, khoảng cách của hai người rất gần nhau, tư thế
này thật khiến người khác dễ hiểu lầm.
Hạ Ân mặt nóng ran, tim
bất chấp tất cả nhảy nhót tứ tung trong lồng ngực. Cô quên cả thở, lúng
túng nhìn đi nơi khác, ấp úng nói:
- Tôi...tôi...chỉ cần 1 bức đơn giản, không cần cử chỉ tạo dáng gì đâu.
- Nhưng tôi không thích, tất cả mọi thứ liên quan đến tôi phải thật sự
hoàn hảo và đạt đến chuẩn mực nhất định. Tôi không muốn thứ gì không
hoàn chỉnh.- Gia Vũ cười ám muội, nụ cười đó làm lý trí của Hạ Ân gần
như sụp đổ hoàn toàn.
Cô hắng giọng:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào?- Hạ Ân buông cờ trắng đầu hàng.
- Cứ làm theo tôi.- Gia Vũ cười hớn hở khoác vai Hạ Ân, kéo sát vào lòng.
Tách....một bức ảnh hoàn thành. Gia Vũ đổi tư thế quay mặt Hạ Ân về
phía mình, trán hai người chạm vào nhau trông rất tình cảm. Tách...bức
thứ hai hoàn thành. Gia Vũ đang định sửa tiếp một tư thế nữa ai dè Hạ Ân
chạy tót đi, không quên cầm theo máy ảnh. Gia Vũ nhìn theo bóng dáng
nhỏ xinh mà cười đau cả bụng. Hạ Ân may mắn trốn thoát, đặt tay lên ngực
xoa dịu trái tim đang đập như trống đánh, hít thở thật sâu rồi nhìn lại
hai bức ảnh lầm bầm:
- Hắn ta thật sự háo sắc mà, trông cứ như là....người yêu ấy.
Hạ Ân xoa xoa mặt, cảm thấy máu nóng đang dồn lên, thần kinh bất ổn, dự
cảm chẳng lành ập đến. Hạ Ân gật gù, bọn hắn thật điêu ngoa mà xảo
quyệt, đúng là cáo già.
***
- Tôi muốn cô đãi tôi bữa tối.- Minh Khải Uy híp mắt cười yêu cầu.
- Ok.- Vu Cô gật gật.
- Tôi còn muốn cô giúp tôi mỗi khi tôi cần.
- Chuyện nhỏ.- Vu Cơ gật gù.
- Tôi cũng muốn cô phải luôn thực hiện những yêu cầu của tôi nữa.- Minh Khải Uy lí sự.
- Không, anh ở đó mà được voi đòi tiên, hai cái trên thì được còn cái
cuối cùng thì no never.- Vu Cơ bắt chéo hai tay thành dấu X, tỏ vẻ không
đồng tình. Khải Uy bĩu môi vẻ hờn dỗi, chân mày rậm nheo nheo lại tỏ ý
không hài lòng:
- Vậy thôi khỏi chụp đi.
Vu Cơ kinh
ngạc tròn mắr, anh ta là vương quân, sống hơn nghìn tuổi rồi mà sao cư
xử như trẻ con vậy. Nhưng mà anh ta như vậy trông đáng yêu quá. Đáng
yêu!? Mình đang nghĩ cái quái gì vậy trời. Vỗ vỗ lại mặt cho tỉnh táo
khỏi sự mê hoặc của chàng trai đáng yêu bên cạnh, Vu Cơ dịu dàng, thỏ
thẻ nói:
- Thôi mà, chụp với tôi một bức thôi, coi như anh giúp đỡ tôi lúc khó khăn hoạn nạn, anh đâu phải là người hẹp hòi đúng không?
Chiêu khích tướng cộng thêm vẻ mặt nũng nịu vừa rồi y như rằng Khải Uy
đã phải suy ngẫm, đôi mắt màu lam láo liên một hồi rồi anh gật đầu cái
rụp nhưng vẫn ngoan cố:
- Cô phải thực hiện hai yêu cầu trên của tôi nữa đó.
- Rồi, chuyện nhỏ.
Tách...tách....Hai tấm ảnh được hình thành. Trong ảnh, Khải Uy và Vu Cơ
cười rất tươi, trông như hai người rất thân thiết và tràn ngập hạnh
phúc. Vu Cơ cuối cùng cũng thực hiện xong kế hoạch, thở phào nhẹ nhõm
đồng thời cũng phát hiện ra một điều, bọn hắn thực quái dị.
Sau
một hồi vất vả, cuối cùng tụi nó cũng có được thành quả mặc dù không
được như mong muốn cho lắm, bọn hắn thì đẹp hơn hoa còn tụi nó
thì...Thôi kệ cứ có là tốt rồi, tụi nó hăng hái cầm sản phẩm qua nhà
hàng xóm tức nhà hai chị em Thư Mặc và Bạch Dao. Vừa hay, hai chị em nhà
đó đang ngồi ngoài vườn tán gẫu, thấy tụi nó liền nở nụ cười gian manh
lộ rõ vẻ khinh thường nói:
- Ai da các tiểu thư Kenedy hôm nay
thật rảnh rỗi mà đến chiếu cố nhà tiện dân đây nha.- Thư Mặc vẫn vuốt ve
con mèo đen, tụi nó nhìn con mèo mà thấy tội nghiệp thay nó.
Tụi nó cười khách sáo, Hạ Ân phẩy tay:
- Tiểu thư sao lại khép nép thế, chúng tôi chỉ muốn đến để tiểu thư chia vui cùng thôi.
Nói rồi tụi nó mang thượng phẩm đặt trên bàn, những bức ảnh thật sự rất
rất tình cảm của bọn hắn cùng tụi nó đập ngay vào mắt hai chị em Thư
Mặc, làm cho thần trí của hai người bị đánh cho bay bốn phương tám
hướng.
Nhìn thấy cú sốc nặng của kẻ thù, tụi nó rất muốn cười to thành tiếng nhưng cố nín nhịn, khoan thai nói:
- Hai người ắt hẳn biết bốn vị trong ảnh này là ai rồi chứ. Là Vương
quân đó nha, quả thật nhìn họ từ trên xuống dưới đều có khí phách hơn
người, tụi tôi quả thật cũng rất mát mặt lắm.- Vu Cơ cao giọng.
Mặt hai người càng ngày càng đen thui, được nước lấn tới, tụi nó ra sức
khen ngợi sùng bái bọn hắn, đồng thời cũng thể hiện niềm vinh dự của
mình. Hai bàn tay siết lại thành quyền, cảm giác lửa giận lan truyền
khắp nơi của hai chị em nhà kia làm tụi nó hết sức hả hê. Như thế đủ
rồi, tụi nó khéo léo rút lui tránh để tức giận của họ bùng nổ. Người ta
nói giận quá mất khôn, lỡ có đánh nhau thật thì nguy.
Tụi nó
cũng thấy hơi lạ bởi chị em nhà Thư Mặc không phải dạng người dễ bị làm
cho tức giận đến thế. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị lấn át khi tụi nó
nghĩ tụi nó quá cao tay thôi mà. Về nhà, tụi nó ắt phải đãi bọn hắn một
bữa tối thật thịnh soạn thôi, người có ơn với tụi nó mà, có điều hơi bị
đau não khi phải ứng phó với bọn hắn.
***
Màn đêm dần
buông xuống, bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, thành phố dần chìm vào
trong im lặng sau một ngày dài lao động mệt mỏi. Gió thổi vi vu, đùa
giỡn trên những tán cây phát ra tiếng xào xạc huyên náo, cái bóng cây
phản chiếu xuống mặt đường từ những quả cầu sáng tạo ra những hình thù
quái dị.
Đêm nay trăng tròn.
Sương đêm phủ xuống, mờ
nhạt mà ảm đạm, trời trở lạnh. Đâu đó văng vẳng tiếng giày ma sát trên
đường của người đi tuần tra. An ninh luôn được thắt chặt và kiểm soát
chặt chẽ trong lòng bàn tay của những người đứng đầu. Tuy nhiên vẫn còn
đôi lỗ hổng li ti mắt thường không nhìn thấy. Mà chính lỗ hổng đó lại là
cơ hội cho những kẻ có dã tâm thực hiện mưu đồ.
11h30phút.
Toà thánh vẫn đẹp mặc dù bị hư hại đôi chỗ trong cuộc giao chiến kịch
liệt tại buổi lễ đăng quang. Sâu trong tòa nhà đẹp đẽ ấy là một bí mật
ít người biết đến.
Mật đạo được xây sâu trong lòng đất, bên
dưới tòa thánh. Lối đi khá rộng xây bằng đất nung, cái màu nâu đất của
nó làm cho lối đi như chìm hẳn vào bóng tối chỉ leo lét vài ngọn đuốc
cháy vô tận. Lính canh cẩn mật dò xét khắp nơi.
Một toán người
mặc áo đen, bịt mặt kín mít chỉ lộ đôi mắt sáng quắc láo liên khắp chốn
tìm sơ hở. Bọn chúng đang ẩn thân, hoàn toàn vô hình và hơn hết nguồn
năng lượng sống mạnh mẽ của chúng được che giấu một cách khéo léo tránh
giác quan tinh nhạy của những tên ma cà rồng khát máu.
Nhẹ
nhàng và khéo léo như con mèo nhà, chúng luồn lách di chuyển hết sức
uyển chuyển và cẩn thận chứng tỏ là những người được đào tạo một cách
bài bản, đặc biệt là kẻ cầm đầu. Cặp mắt hắn sáng quắc, con ngươi màu
đen ánh nhìn thâm sâu và khó đoán. Mí mắt hơi sụp toát lên vẻ lạnh lùng,
bụi bặm, xa cách và nguy hiểm. Một kẻ đi săn thực sự lão luyện.
Thân hình cao lớn gần hai mét của hắn di chuyển nhẹ như không. Đi qua
từng cánh cổng có lớp kết giới mỏng dính trong suốt, hắn đều giải quyết
một cách êm ru không động tĩnh. Từng cái bẫy ngầm đều bị hắn phá giải.
Hắn rất thông thuộc địa hình nơi này.
Càng đi sâu vào mật đạo,
nhiệt độ càng thấp, xung quanh dần mờ hơi sương, bẫy và kết giới bảo vệ
ngày càng nhiều. Ánh sáng hắt vào con đường hẹp dần nhiều hơn. Lối ra đã
ngay trước mắt. Không đó không phải là lối ra mà là một căn phòng bằng
băng rất lớn.
Lính gác dày đặc. Quả cầu sáng treo khắp nơi,
chính giữa gian phòng là bức tượng chúa trời giang rộng vòng tay, tháp
nên dựng san sát nhau tạo nên không khí thiêng liêng và sự tôn sùng đặc
biệt.
Đám người di chuyển đến trước bức tượng, kẻ cầm đầu búng tay cái chóc, ngay lập tức tất cả đồ vật phát sáng đều tắt ngúm.
- Có chuyện gì vậy? Sao lại tắt đèn?
Mọi thứ rơi vào tình trạng hỗn loạn. Lính gác chạy tất bật khắp nơi, kẻ
chủ quản la hét om sòm vì sao đèn, nến đều tắt hết. Nhân lúc tình hình
đang rối ren, toán người nhanh chóng đột nhập vào đằng sau bức tượng
lớn. Ba cỗ quan tài bằng pha lê hiện ra chứa đựng ba con người trong
truyền thuyết.
Kẻ cầm đầu nở nụ cười hài lòng, ánh mắt hắn sáng lên đầy toan tính quỷ quyệt.
***
Mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn việc tẩu thoát. Chúng sẽ rút êm như không có chuyện gì xảy ra.
Xoạch....cánh cửa căn phòng bật mở. Một người thuộc tộc ma cà rồng bước
vào, anh ta mặc bộ quân phục nhìn cấp hàm ắt là chiến thần. Đôi mắt đỏ
ngầu của anh ta quét quanh căn phòng tối om, dò xét kĩ từng ngóc ngách.
Không có ai cả.
Nhưng có mùi.
Mũi ma cà rồng cực kì tinh nhạy. Hơn hết chiến thần là những người có
năng lực cấp cao chỉ đứng sau thượng thần vì vậy mọi thứ đều hơn hẳn
những tên lính bình thường khác. Đáy mắt anh ta loé lên tia nghi ngờ,
bàn tay giấu sau áo đã lên gân chờ đợi để bóp nát con mồi nhưng
Xoẹt...crốp... Nhanh như cắt, tên cầm đầu lướt êm ra đằng sau anh ta,
xoay người lại rồi vòng tay ra sau vặn cổ chiến thần đó. Tiếng gãy rạn
vang lên giòn giã.
Cái đầu của chiến thần đó lìa khỏi cổ, lăn lóc ra sàn. Đó là cách thức để giết chết ma cà rồng. Tên cầm đầu cau mày chửi rủa:
- Shit! Khá khen là chúng đến nhanh, rút th...
Chợt khắp nơi vang lên tiếng còi báo động:
- Warning! Warning! Its dangerous! Its dangerous!
Lính gác lập tức chạy tới, toán người cáu tiết nhìn vào chiến thần đã
gục, trên tay hắn cầm một chiếc nút bấm điều khiển từ xa. Vậy dù có chết
cũng đã kịp phát tín hiệu báo động. Tên cầm đầu hừ lạnh, trong nháy
mắt, bốn bóng đen biến mất hoàn toàn không dấu vết. Binh lính nhào tới,
căn phòng vẫn như cũ mặc dù có thêm xác của một sĩ quan.
Tất cả đã muộn.
***
Bọn hắn đang ngon giấc bỗng dưng có tiếng gõ cửa dồn dập. Bốn cặp mắt
bỗng nhiên mở lớn, bọn hắn bật dậy, búng tay cái chóc, cửa bật mở, hai
người lao nhanh vào nhà bọn hắn, giọng hớt hải:
- Chiến thần bị giết trong căn mộ của ba thượng thần, xin vương quân đến ngay ạ!
Bọn hắn cau mày, lập tức lên đường. Chưa đầy ba giây, bọn hắn đã ở
dưới căn hầm của toà thánh nhờ thuật độn thổ. Hiện trường vụ án vẫn còn
giữ nguyên, bọn hắn đến chỗ chiến thần xấu số, xem xét.
- Bẻ
gãy cổ, cách làm hết sức nhanh gọn chứng tỏ sức khoẻ của tên này không
phải tầm thường.- Tần Gia Vũ sờ qua chiếc cổ thận trọng nói.
Mắt chiến thần xấu số vẫn còn mở trừng, thật đáng thương, Gia Vũ thở dài rồi nhẹ vàng vuốt đôi mắt màu đỏ đó xuống.
- Chúng có đi theo một nhóm, không phải đơn lẻ, tầm bốn năm người.-
Minh Khải Uy quan sát dấu giày để lại, vẫn còn mới , đất cát còn chưa
khô.
- Nắp quan tài...không có dấu hiệu cạy mở, chúng vô đây
làm gì chứ?- Lâm Hy Thần xem xét kĩ càng ba chiếc quan tài của ba vị
thượng thần quá cố, không khỏi thắc mắc.
Thi thể vẫn nằm yên đó, khuôn mặt ba vị cố thượng thần như đang chìm trong giấc ngủ ngàn năm, rất yên bình.
- Xung quanh cũng không có dấu hiệu gì khác thường, hay là...- Vương
Lâm Tề dừng ánh mắt ngay thi thể của ba vị thượng thần, hoài nghi ngày
càng dâng lên cao.
Bọn hắn xem xét lại tất cả nhưng không có
dấu hiệu bất thường. Đến tờ mờ sáng, cuối cùng tất cả cũng đâu vào đấy,
sự việc hỗn loạn được giấu nhẹm đi, chỉ có những nhân vật tầm cỡ mới
biết đến, tránh để lòng dân hoang mang.
An ninh càng được thắt chặt hơn trước rất nhiều, tránh để sơ suất xảy ra lần nữa.
***
Căn nhà gỗ xộc xệch được xây lên bằng những miếng ván nhỏ, xếp chi
chít lên nhau, lớp này chồng lên lớp khác trông thật rối mắt. Mái lợp
bằng những miếng tôn đã rỉ, tiếng móng chân của chim đi ăn đêm đậu trên
nóc nhà phát ra rồn rột nghe thật ghê tai. Căn nhà hoà vào trong bóng
tối sâu trong khu rừng rậm nhiệt đới, nhìn thoáng qua cũng khiến người
ta liên tưởng đến những thứ quỷ quái đáng sợ.
Toán người áo đen
lại trong nháy mắt xuất hiện trong căn nhà gỗ đó, thuật độn thổ quả
nhiên rất thành thục. Chúng gỡ mũ trùm đầu và khăn bịt mặt ra, đứng khép
nép trước gã. Đôi mắt sụp mí đảo quanh dò xét rồi hất hàm cho tên cận
vệ đang ôm một cuộn ống quận rất to.
Hiểu ý, hắn bước lên
trước, ống quận được trải ra, cuộn giấy trắng vẽ những hình thù kì dị
như một loại ấn thuật nào đó khiến người khác vừa tò mò vừa e dè sợ sệt.
Bờ môi mỏng nhạt thếch cong lên, gã nở nụ cười đắc thắng. Bước đến chỗ
ống quận, tháo găng tay ra và cắn vào ngón tay cái. Một dòng chất lỏng
màu đỏ ấm nóng tràn ra, hắn lấy ngón tay chảy máu vẽ một hình tròn chính
giữa những kí tự ấy.
Thuật triệu hồi!
Bùm một
tiếng, làn khói nhàn nhạt bốc ra, ba cỗ quan tài nằm ngay ngắn trong căn
nhà nhỏ hẹp, chiếm hết không gian, lờ mờ hiện ra trong làn khói trắng
đục.
Gã cười khùng khục, điệu cười đắc thắng xen lẫn cay độc.
~ End ~
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
18 chương
17 chương
62 chương
31 chương
22 chương
21 chương