Magical love
Chương 5
Không được ăn uống thỏa thích trong vòng một
tháng khiến tụi nó dường như mất đi hết sức sống mặc dù đứa nào đứa nấy
da dẻ hồng hào trông rất khỏe mạnh. Tất cả là do bọn hắn mà ra, cấm đoán
tụi nó không được ăn vặt, toàn cá là cá, hôm nào đầu óc không bình thường mới cho tụi nó ăn thịt.
Bọn hắn liên tục ở nhà tụi nó đến nỗi thành quen, tự nhiên như ở nhà,
tụi nó cũng chẳng lấy làm khó chịu nữa mà nhiều lúc vui là đằng khác,
thậm chí lúc bọn hắn có việc đến muộn hay không đến, tụi nó còn cảm thấy
hụt hẫng và man mác buồn. Có lẽ nhìn thấy bọn hắn đã là một thói quen,
tán gẫu với bọn hắn là một sở thích và cãi tay đôi hay vắt óc đối đáp
lại những gì bọn hắn nói là một thử thách khiến tụi nó thích thú.
Vì tụi nó năn nỉ ỷ ôi dữ quá, bọn hắn mới buông tha cho tụi nó, chịu
trách nhiệm nhiêu đó là đủ rồi, cũng dọa cho tụi nó sợ chết khiếp rồi
nên thôi. Một tháng sau khi chịu trách nhiệm bọn hắn đã chịu phóng
thích tụi nó ra khỏi khuôn khổ đặc biệt mà bọn hắn gây nên.
Bọn
hắn không đến nhà tụi nó nữa. Thi thoảng theo thói quen, sáng sớm tụi
nó đã chạy xuống phòng khách, nhìn thấy cái ghế sofa người giúp đang lau
chùi trống không, tụi nó lại thở dài. Tụi nó ảo tưởng quá rồi chăng?
Rồi tự nhủ chỉ là thói quen mới hình thành, có lẽ sẽ sửa nhanh thôi. Tụi
nó chưa từng phát hiện ra, bản thân mình nhớ bọn hắn như thế nào.
Giữa Vương quân và thường dân như tụi nó, khoảng cách thật sự còn dài
hơn cả đường đi giữa thế giới con người đến xứ quỷ. Tụi nó không dám mơ
truyện cổ tích sẽ xảy ra nhất là đối với bản thân, thế nên phải chóng
quên bọn hắn thôi. Những chuyện xảy ra với bọn hắn, tụi nó cữ ngỡ như là
giấc mơ vậy.
***
Dạo này thời tiết thay đổi liên tục
trong người ắt hẳn luôn luôn rất khó chịu, tụi nó nhất quyết phải đi
thác Tĩnh Tiên để bồi dưỡng cơ thể một phen. Thác Tĩnh Tiên rất ít người
biết đến bởi vì nó nằm sâu trong khu rừng phía Bắc thành phố. Khu rừng
khá nguy hiểm nên ít người qua lại, tụi nó bởi vì đã thông thuộc đường
đi nước bước trong khu rừng đó, có thể nhận biết và tránh thú dữ hay kẻ
thù là nhờ cha đã giúp tụi nó và tấm bản đồ bằng da này.
Tụi
nó bắt xe tới bìa rừng rồi tự đi bộ vào, trong cái túi không đáy của tụi
nó đã đựng rất nhiều đồ nên cho dù có lạc hay chuyện gì bất trắc cũng
không lo đói hay sợ chết mà không có ai đến cứu. Thác nước dần dần xuất
hiện sau làn hơi nước mờ nhạt. Thác rất đẹp, cao ngút tầm ba chục mét,
nước từ trên trời đổ xuống, hiện tượng rất kì lạ mà có khi vì thế mà nó
mới có tác dụng chữa bệnh, bồi dưỡng sức khoẻ hay nâng cao năng lượng
trong cơ thể. Nói là thác nhưng thật sự giống một hòn non bộ khổng lồ ở
giữa hồ hơn.
Tụi nó nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo, thả mình
xuống dòng nước tinh khiết mát lạnh. Ngâm mình tầm chục phút, tụi nó bắt
đầu cảm thấy chán, sẵn nước trời, sao tụi nó không chơi đùa cho thoả
thích chứ. Thế là hai phe được thành lập, Tô Nhã và Hạ Ân một phe còn Vu
Cơ và Hứa Thuần một phe.
Trò chơi ném bóng nước bắt đầu.
Tụi nó hấp thụ năng lượng và lòng bàn tay rồi hút nước tạo thành một
quả cầu nước to nhỏ đủ loại và ném nhau vì năng lượng truyền vào chỉ nhỏ
chút xíu nên cho dù có ném trúng cũng không hề đau chút nào. Tụi nó ném
nhau khí thế, cười đùa thoả thích. Bóng nước đập vào nhau nổ ầm ầm.
Trong khi đó, bên kia thác.
Có bốn người cũng đang tĩnh dưỡng thân thể bằng cách ngồi phía dưới
dòng thác đang đổ xuống tập trung tinh thần hấp thụ khí lực. Quá trình
hấp thụ phải hết sức yên tĩnh và thời gian hấp thụ cũng khá lâu, tầm nửa
ngày. Bọn hắn đã hấp thụ gần xong, chỉ còn một chút ít nữa là hoàn
thành thì những tiếng ồn ào cười đùa khiến bọn hắn cau mày. Nhưng tiếng
cười đùa đó dường như dần bị bỏ ngoài tai vì sức tập trung của bọn hắn
rất tốt.
- Quả lần này lớn thật lớn vào nhé, năng lượng nhiều
vào, ném nhau thì nổ phải to lắm đây.- Tô Nhã cười đắc thắng, hai cánh
tay giang rộng, bàn tay liên tiếp toả ra năng lượng làm quả cầu nước
càng ngày càng lớn.
Đã sẵn sàng phóng đạn đi, Tô Nhã lấy đà
bỗng sượt một tiếng, Tô Nhã mất đà ngã ngửa ra sau, quả cầu nước bị hất
vào hòn non bộ bên cạnh và...
Ruỳnh...trời đất rung chuyển, hòn non bộ to lớn giờ đây bị thủng một lỗ rõ to, nhìn thấu cả bờ bên kia.
Chim chóc sợ hãi bay loạn xạ, đất đá văng tứ tung.
Nhưng chừng đó chưa làm nên chuyện lớn.
Bọn hắn đang hấp thụ gần hết năng lượng, bỗng một " chưởng" phóng tới
chỗ bọn hắn ngồi khiến bốn người lập tức nhảy ra chỗ khác tránh bị đả
thương. Quá trình hấp thụ nửa ngày coi như đi tong, vừa tốn công vừa tốn
sức, mặt bọn hắn không giấu nổi sự tức giận, đen sì như bao công, hằm
hằm đi tìm kẻ phá đám. Ai nhìn thấy gương mặt chết chóc cùng sát khí của
bọn hắn ắt phải tránh xa trăm mét tránh bị vạ lây.
Tụi nó nhìn
thấy thành quả kinh khủng đó của Tô Nhã mà không khỏi há hốc miệng kinh
sợ. Tô Nhã gãi gãi đầu ngượng ngùng, phá công trình tự nhiên như vầy có
làm sao không nữa.
Kệ, chơi tiếp, tụi nó đắc chí cười hỉ hả.
Lần này chọi nhau ác chiến hơn, cầu nước cũng to hơn rất nhiều.
- NÀY! - Đang chơi vui bỗng nhiên mấy giọng nói quen thuộc vang lên làm
tụi nó giật bắn mình. Quay lại nhìn nhìn... Mờ quá, hơi nước làm cảnh
vật xung quanh nhoè hết cả. Tụi nó thấp thoáng thấy bóng dáng của những
kẻ đó, là đàn ông, ngay lập tức cả bọn ngồi thụp xuống nước.
- Trốn hả? Giọng nói thêm phần tức giận, tụi nó rủa thầm, tụi nó có trốn đâu chứ, chẳng qua là tránh thôi.
Nhanh như chớp, những kẻ đó xuất hiện ngay trước mắt tụi nó.
Bốn gương mặt tuấn mĩ rạng ngời như thái dương. Bọn hắn cởi trần,chỉ
mặc mỗi quần dài, cả người ướt nhẹp, tóc bết vào trán thêm phần tuấn
lãng, thân thể cường tráng, rắn chắc với nước da màu đồng mạnh mẽ. Tụi
nó xém xịt máu mũi, may bọn hắn có mặc quần nữa không thì... Bọn hắn
cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tụi nó, bốn khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt
to tròn nhìn bọn hắn không chớp mắt, gò má ửng hồng e lệ làm bọn hắn
ngây người, lửa giận chốc chốc tan biến như bọt nước.
Tụi nó
nhìn bọn hắn trân trân nhưng chợt nhận ra bọn hắn đứng gần quá nha, tụi
nó...có mặc gì đâu!! Bốn trái cà chua chín xuất hiện, tụi nó hét lên inh
tai:
- Các anh cút đi, đồ háo sắc, cútttttt điiiiii! Liên tục hắt nước về phía bọn hắn khiến bọn hắn phải chịu thua mà leo lên bờ.
Tụi nó cũng nhanh chân lên bờ, mặc quần áo vào, thủ tục nhanh gọn lẹ
chưa từng thấy. Bọn hắn cũng quần áo chỉnh tề đâu vào đấy, đủng đỉnh đến
chỗ tụi nó, nở nụ cười nửa miệng quỷ dị khiến tụi nó...nổi gai ốc. Hạ
Ân bực mình quát to:
- Các anh, anh, anh, anh, anh đi rình trộm tụi tôi có phải không?
- Đồ háo sắc mà, ngay từ đầu tụi tôi đã nghi ngờ rồi.- Hứa Thuần lắc lắc đầu, tặc lưỡi vẻ chê bai.
- Đồ khốn các anh đã nhìn thấy cái gì rồi hả, trời ơi đời con gái của tôi.- Vu Cơ nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào trách móc.
- Chịu trách nhiệm đi, các anh đã hủy hoại đời tụi tôi rồi.- Tô Nhã bắt bớ, buộc tội bọn hắn.
Tụi nó thay phiên nhau bù lu bù loa khiến bọn hắn điếc tai không chịu
được. Mà bọn hắn có lỗi gì đâu bọn hắn còn không biết là tụi nó chơi ở
phía hồ bên kia nữa. Không những thế tụi nó còn phóng một chưởng thật
mạnh xuyên thủng cả vách đá, văng sang bờ bên kia luôn, may mà bọn hắn
nhanh nhẹn, không thì toi mạng rồi. Ấy vậy mà bây giờ lại nằm ra đấy ăn
vạ, bọn hắn thật sự nhức đầu, bèn giở chiêu thôi.
- Được, bọn
tôi chịu trách nhiệm, chịu như thế nào đây?- Tần Gia Vũ giọng yêu mị,
cười cười ghé sát lại chỗ Hạ Ân, người khơi ngòi cuộc chiến cũng là
người mà anh đang có hứng thú nhất. Ba người còn lại cũng như thế, càng
lúc càng đến gần chỗ tụi nó.
Lâm Tề nhướn mày, đôi mắt màu
xanh lá ánh lên tia nham hiểm hướng về phía Hứa Thuần làm cô câm nín
ngay tức thì, nổi hết da gà đôi mắt tròn xoe trở nên ngây thơ dễ
sợ, chớp chớp đôi mắt long lanh thánh thiện, cái miệng nhỏ nhắn lắp
bắp:
- Hi hi...hi...hi....đừng tin những lời tôi nói.- Hứa
Thuần buông cờ trắng đầu hàng. Trong lòng khóc không thành tiếng :
Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi T^T
Lâm Hy Thần cười tươi rói, để
lộ hàm răng trắng đều mê hoặc ghé sát mặt tụi nó, ánh mắt thân thiện
nhưng vẫn có chút gì đó nguy hiểm loé lên, cúi người về phía Tô Nhã:
- Yên tâm tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.- Anh vừa nói, tay quơ quơ
trước người Tô Nhã, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên là cô mặt mày
đỏ như gấc, máu nóng trào lên, nhưng biết làm sao được, khi nãy câu đó
là cô nói ra mà.
Khuôn mặt tuấn lãng của Hy Thần pha chút yêu
mị làm Tô Nhã ngơ ngác, đến phản kháng cũng quên béng mất. Sắc đẹp là vũ
khí ghê gớm, đả thương còn mạnh hơn cả đao kiếm.
- Thơm quá! -
Minh Khải Uy ghé sát vào hõm cổ của Vu Cơ, hít một hơi sâu rồi cảm
thán. Anh còn cười cười tinh nghịch làm cho gương mặt xinh đẹp thoáng
chốc trở nên đỏ ửng tim đập thình thịch không sao mà giữ bình tĩnh được
cứ nghĩ Khải Uy rất giống trẻ con, khuôn mặt thật sự rất giống một tiểu
bạch, cộng thêm với tính cách thường ngày của anh thì người ta chắc chắn
sẽ bị anh lừa mất thôi. Nhưng thử tiếp xúc thử xem, rất cáo già, cái
lốt cáo ấy che đậy rất cẩn thận, một khi Khải Uy lộ nguyên hình thì đối
thủ chắc chắn chết không toàn thây Vu Cơ là một ví dụ điển hình.
Tình hình hiện giờ tụi nó chỉ biết lùi, lùi và lùi
- Dừng lại! Không cần đâu!- Tụi nó hét lên, mặt đỏ bừng bửng tim đập loạn xạ nhảy ra chỗ khác, giữ khoảng cách với bọn hắn.
Nụ cười giễu cợt khi nãy trên môi bọn hắn biến mất hoàn toàn, thay vào
đó là những gương mặt chất đầy lửa giận. Lâm Tề nghiến răng, ánh mắt
sắc như dao chém quét về phía tụi nó khiến cả đám hồn bay phách tán,
lạnh cả sống lưng:
- Đã ở đây nửa ngày!
- Đang dần hấp thụ năng lượng!- Gia Vũ giờ đã lộ mặt nguy hiểm, lườm tụi nó cháy mặt. Tụi nó toát mồ hôi.
- Đang vào giai đoạn cuối đã gần xong rồi!- Hy Thần cau mày, bực mình
thoáng gắt lên, vẻ thân thiện bay đi đâu mất giờ chỉ còn lại bộ mặt nham
hiểm. Tụi nó nuốt nước bọt cái ực.
- Bây giờ bọn tôi phải ngồi
tu lại từ đầu có biết không hả?- Khải Uy quát lên, trợn mắt trách móc
tụi nó, khuôn mặt trẻ con liếc tụi nó rồi bĩu môi vẻ hờn dỗi.
Tụi nó trợn mắt kinh ngạc. Bọn hắn ở đây đã nửa ngày rồi, đang còn tu
luyện nữa chứ, hoá ra tụi nó đã phá bọn hắn, hại bọn hắn gặp phải phiền
phức. Không những thế còn suýt làm bọn hắn bị thương, sự áy náy tràn
ngập trong lòng tụi nó, không hẹn mà cả bốn đều cúi đầu nhận lỗi, lí nhí
nói:
- Xin....lỗi.... Bọn hắn từ mặt giận chuyển thành mặt đểu, người cười khẩy, người cười tít mắt, kẻ thì ngoáy ngoáy lỗ tai:
- Gì cơ?
- Xin...lỗi...tụi tôi không cố ý.- Tụi nó thực tâm hối lỗi. Bọn hắn
thấy thế vẻ rất hài lòng, nhìn những con mèo nhỏ dễ thương đang quay mặt
vào tường kiểm điểm bản thân thì...rung nhẹ trong lòng một cái. Bọn hắn
hắng giọng, rồi lấy lại thị uy:
- Thôi lần này bọn tôi tha,
sau này nhớ cẩn thận, nhớ là các cô nợ bọn tôi đấy.- Hy Thần cười cười,
gương mặt trở lại thân thiện như trước.
Tụi nó lại nợ bọn hắn. Đây là gì? Không phải là duyên sao?
Kình nhau một lúc cũng đã đến giờ về, bọn hắn là đàn ông con trai, để
con gái đi về một mình giữa rừng rậm hoang vu như thế này thật sự không
hay cho lắm. Mặc dù tụi nó khăng khăng khẳng định rằng tụi nó không sao
cả nhưng bọn hắn vẫn cứ cố nằng nặc đòi theo nhất là Hy Thần.
Cuối cùng tụi nó cũng đành chấp thuận, để bọn hắn muốn làm gì thì làm.
Tụi nó đi trước, bọn hắn đi sau, khu rừng trở nên nhộn nhịp khi có tiếng
cười nói. Hy Thần đi sau, đôi mắt màu nâu khói không khỏi tách rời thân
ảnh nhỏ bé của Tô Nhã đằng trước, đáy mắt ánh lên sự dịu dàng khó tả.
Cứ nhìn người ta chằm chằm rồi thi thoảng lại cười cười.
Lâm
Tề, Khải Uy và Gia Vũ ngạc nhiên nhìn Hy Thần rồi lại nhìn sang Tô Nhã,
trong đầu không khỏi xuất hiện hoài nghi. Tất nhiên là phải hoài nghi,
bởi tính Hy Thần rất dễ gần, anh hay tiếp xúc và quan tâm tới mọi người
nhưng không phải là người dễ dãi, đặc biệt là đối với nữ. Những cử chỉ
thân thiện đó đối với anh chỉ là phép lịch sự vốn có ở một quý ông nhưng
lại dễ gây hiểu lầm với rất nhiều cô gái. Nhưng lần này chính Hy Thần
lịch sự rồi chính anh lại sa lưới. Ba người còn lại thấy thật sự rất thú
vị. Khải Uy cuối cùng không nhịn nổi nữa mà phải mở miệng:
-
Lâm Hy Thần, cậu đang yêu đúng không? Hy Thần bị nói trúng tim đen,
thoáng giật mình một cái, gãi gãi đầu rồi thản nhiên thú nhận:
- Cũng không rõ lắm, thấy cô ấy rất thú vị, cũng thấy rất nhớ và rất
muốn gặp. Là thích sao? - Hy Thần vuốt vuốt cằm, vẻ suy nghĩ.
- Tô Nhã sao?- Đôi mắt tím loé lên tia tinh nghịch, Gia Vũ cười nửa miệng, đẩy vai Hy Thần.
- Ừ!- Hy Thần thật thà thú nhận, cười cười, gương mặt tuấn mĩ có chút hồng hồng.
-Mai ráng lấy điểm đi!- Lâm Tề cười nhạt, vỗ vỗ vai khích lệ bạn.
Vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã về đến nhà, thấy tụi nó đã vô
nhà, bọn hắn cũng yên tâm quay về. Nhưng đi được một đoạn, Hy Thần chợt
khựng lại, vẻ chần chừ. Bọn hắn thấy là lạ nhìn Hy Thần, anh cười gượng,
chỉ chỉ về phía nhà của tụi nó. Bọn hắn hiểu ý, húc vai Hy Thần:
- Cố lên.
Cả bọn cùng cười.
Mai là lễ tình nhân.
***
Đêm đến, tụi nó chui rúc trong chăn, thầm than thở:
- Aizzz mai là lễ tình nhân, người ta có đôi có cặp nhìn thật ghen tị quá.
Hứa Thuần dẩu môi than thở.
- Thì mai mình cứ đi đi, biết đâu gặp được anh nào đó thì sao? Nửa thế giới này là đàn ông đó.- Hạ Ân hí hửng,lạc quan nói.
- Vậy thì ăn mặc cho thật đẹp vào.- Vu Cơ nhảy tót xuống giường, đi vô phòng thay đồ, Hứa Thuần và Hạ Ân cũng chạy theo.
Cửa phòng thay đồ đã bị mở toang khi nào không hay, ba đứa ngó vô thấy
Tô Nhã đang đào bới đống quần áo, cầm hết cái này lên ngắm nghía rồi
thử đến cái kia. Váy áo không vừa ý bị hất ra đằng sau ghế thành hai ba
đống to. Hứa Thuần, Hạ Ân và Vu Cơ ngạc nhiên nhìn Tô Nhã, hỏi:
- Bà đang làm gì vậy?
Tô Nhã giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang, cô cười hì hì, gãi gãi
đầu ngượng ngùng, hai đầu ngón tay chọt chọt vào nhau, vẻ mặt khó nói.
- Ờ thì...lâu lâu lục lại tủ đồ thôi mà.
- Thôi đi bà, đống quần áo này mới mua từ tuần trước, có cái còn chưa
mặc nha, khai thật đi.- Hứa Thuần trừng mắt nhìn Tô Nhã. Tô Nhã mím môi,
băn khoăn nhìn ba người chị em, buông cờ trắng đầu hàng.
***
- Cái gì? - Hứa Thuần, Hạ Ân, Vu Cơ đồng thanh hét lên, đứa nào cũng
mắt chữ O miệng chữ A kinh ngạc nhìn Tô Nhã. Tô Nhã biết trước phản ứng
như thế này nên cũng không biết làm sao, chỉ cười cười, ánh mắt lảng
sang chỗ khác.
Tạm thời khắc chế được cú sốc trước tin giật gân vừa rồi, tụi nó mới bình tâm lại mà nói chuyện:
- Tên Hy Thần nhìn thế mà ghê gớm thật, hắn ta mời thật lòng chứ?- Hứa Thuần đa nghi.
- Không biết nữa, anh ta nhìn mặt thân thiện thế thôi mà sau lưng tính
toán ghê lắm, tui bị sập hố một lần rồi.- Tô Nhã cảnh giác.
- Vậy chứ sao bà lại lục quần áo, sửa soạn để mai đi với hắn chứ gì?- Vu Cơ liếc Tô Nhã một cái.
-...- Tô Nhã im lặng, cười trừ.
- Đừng nói là bà cũng thích hắn ta nha.- Hạ Ân bật dậy lắc lắc vai Tô Nhã, giọng đầy vẻ ngạc nhiên.
- Ơ...tui....aizzz không biết...nhưng mà thấy cảm giác rất lạ khi ở
cạnh anh ta, nói chung là rất muốn nhìn thấy.- Tô Nhã thành thật khai
báo, miệng lí nhí nói.
- Nhớ thì nói quách cho rồi.- Hứa Thuần đẩy vai Tô Nhã, cười hì hì.
Tụi nó bật cười khúc khích, cuối cùng trong bốn tụi nó cũng có người
được để ý rồi. Mà anh chàng để ý Tô Nhã nhà nó lại là vương quân, tuy
bọn hắn ngoài mặt như thế nhưng tụi nó không thể phủ nhận rằng ai trong
số bọn hắn cũng mang lại cho tụi nó cảm giác rất an toàn và tin tưởng
tuyệt đối. Bọn hắn nói được ắt phải được, còn không được thì không thể
nào thành công rồi. Thế nên nghe Tô Nhã nói người mời cô đi chơi là Hy
Thần, tụi nó cũng rất yên tâm, ít ra bọn hắn cũng là người có máu mặt,
sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Vả lại đi cùng cũng không sợ xảy ra vấn
đề gì bởi anh ta rất mạnh.
Nhưng mà...sao mà ba đứa còn lại tủi thân quá đi. Tụi nó cũng muốn đi, cũng muốn có người mời đi.
Nhưng thôi, tạm gác sang một bên, tụi nó cố gắng giúp Tô Nhã tìm một bộ
đồ thật đẹp cho buổi “ hẹn hò” ngày mai rồi dặn dò đủ kiểu, hết đi
đứng, ăn nói v...v...đến tối mịt mới lên giường đi ngủ. Đêm khuya khắt,
Tô Nhã vẫn không sao ngủ được, cô nằm trằn trọc mãi về lời mời và cả chủ
nhân của lời mời nữa. Hy Thần gặp riêng cô trước hiên nhà, khuôn mặt
tuấn mĩ cười hiền hoà làm tim Tô Nhã khẽ nảy lên một nhịp, mặt cũng ửng
hồng, anh chỉ nhẹ nhàng nói:
- Mai em có rảnh không? Đi dạo với tôi nhé?
Tim Tô Nhã đập nhanh đến nỗi chẹn cả cổ họng khiến cô ngỡ ngàng không
thốt nên lời. Thật ra Tô Nhã cũng rất để ý đến Hy Thần, cô thường nhìn
lén anh rất nhiều nhưng đều bị anh bắt gặp, lúc đó cô lại lảng sang chỗ
khác, khuôn mặt xinh xắn không giấu được nỗi thẹn thùng.
Không
biết tại sao nhưng thích nhìn thì nhìn thôi, Tô Nhã cũng chưa thể xác
định được cảm xúc của mình cho rõ ràng, cô chỉ thấy rất vui khi Hy Thần
ngỏ lời trước và tất nhiên cô sẽ đồng ý vô điều kiện.
Nghĩ đến
buổi chiều hôm nay bất giác Tô Nhã cười tủm tỉm, vùi mặt vô gối để trấn
áp nhiệt độ đang gia tăng trên mặt. Chợt một đốm sáng nhỏ lấp lánh đậu
ngay bên cạnh cô, là một bức thư hình con bướm giấy. Tô Nhã tò mò mở ra
xem, đêm hôm khuya thế này ai còn gửi thư nữa chứ.
“Tôi sẽ đón em vào chiều mai, đợi tôi nhé!
Hy Thần”
Tô Nhã ôm mặt, cười rạng rỡ, nhanh chóng trả lời lại:
“ Vâng.”
Thư nhanh chóng gửi bay đi, rồi con bướm giấy ấy cũng quay lại rất nhanh chóng, Tô Nhã tò mò, còn gì nữa nhỉ?
“ Em ngủ ngon.”
Còn gì vui hơn nữa chứ, Tô Nhã cảm kích hồi âm:
“ Anh cũng thế.”
Người nhận bên kia cũng nở nụ cười thật tươi, đôi mắt màu nâu khói ánh lên tia ấm áp lạ thường.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
18 chương
17 chương
62 chương
31 chương
22 chương
21 chương