Huyết tộc cấm vực
Chương 1 : Mê nguyệt dẫn
Ào Ào...
Trời mưa tầm tã, sấm chớp ì ùng rền vang. Trên con đường tối tăm, một bóng đen đang bước đi, là một người đàn ông bí hiểm, trên người khoác áo choàng đen. Ông ta dừng lại trước một ngôi nhà, gõ lên cửa mấy tiếng. Người trong nhà cũng rất nhanh đi ra, chủ nhà là một người đàn ông trung niên tóc đã bạc gần hết. Vừa nhìn thấy vị khách không mời đứng trước cửa nhà mình, người đàn ông kia sửng sốt :
- Ngươi....
- Tiến sĩ, chúng ta cần nói chuyện!
Người đàn ông vừa gõ cửa tỏ vẻ gấp gáp, nhanh chóng bước vào trong nhà. Cả hai cùng ngồi trên ghế, sau khi đã yên vị, người kia mới lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đẩy về phía người tiến sĩ, nói:
-Tiến sĩ, làm ơn...Đây là gen, chúng tôi cần một cặp chị em song sinh....
Người tiến sĩ ngậm điếu thuốc, cầm chiếc hộp lên xem. Bên ngoài hộp là hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp mặc chiếc váy lụa đen, mang thần thái của một tiểu thư quý tộc, mái tóc đen dài thả trước ngực, đầu đội nón đen có mạng che trước mặt. Tiến sĩ trầm ngâm, ông nhìn chiếc hộp một hồi lâu, chân mày khẽ cau lại:
- Cô gái này là....
Người đàn ông bí ẩn từ tốn giải thích:
-Nguồn gen này là bí mật của công hội thợ săn chúng tôi, nhưng để nhân bản hai cô gái này, vẫn nên tương đồng với cô ấy. Sau khi bọn chúng sinh ra, cần ngài nuôi dưỡng một khoảng thời gian. Chín năm sau, tôi sẽ tới đón chúng đi, tiện thể đưa mê nguyệt dẫn vào cơ thể chúng...
Nghe vậy, tiến sĩ đang hút thuốc đột ngột dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, hỏi bằng một giọng ngạc nhiên:
- Mê nguyệt dẫn?! Là thứ truyền thuyết nói tới có thể mê hoặc và khống chế huyết tộc sao?
Người đàn ông kéo mũ đứng dậy, đáp:
- Phải, truyền thuyết 16 năm sau, ma quỷ huyết tộc sẽ được phục sinh, thế giới này sẽ xảy ra những tai hoạ khủng khiếp. Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, ngăn chặn tất cả mọi thứ xảy đến. Mà họ sinh ra, chính là để làm việc đó....
Nói rồi người đàn ông mặc áo choàng đen quay đi, bước nhanh ra phía cửa:
- Thôi được rồi, tôi phải đi đây. Tất cả chi phí của yêu cầu này sẽ được gửi đến tài khoản của ngài. Chín năm sau gặp lại…
Cánh cửa đóng sập lại, ngoài trời vẫn mưa to không dứt.
Vài ngày sau...
Tiến sĩ đứng trước một cỗ máy khổng lồ. ROẸT! Một tia sáng loé bỗng lên. Trong cỗ máy xuất hiện một đứa bé sơ sinh, tiến sĩ vui mừng, mở nắp cỗ máy và bế đứa trẻ ra:
- Ra rồi sao?
CẠCH!
Cỗ máy bên cạnh cũng mở ra. Ông nhìn sang, bước đến và bế đứa trẻ lên:
- Đứa này cũng ra rồi?
ẦM...ẦM....ROẸT...
Cỗ máy đột nhiên rung chuyển, sáng bừng lên và một đứa trẻ nữa xuất hiện. Tiến sĩ sững sờ, hốt hoảng nói:
- Cái gì? Chương trình bị lỗi?! Sao lại có thêm một đứa?
Ba đứa trẻ ngây thơ ngủ ngon lành không biết gì, khuôn mặt của chúng lúc này trông thật đáng yêu, trong khi tiến sĩ vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Không ngờ lại nhân bản ra tận ba đứa...
...................
9 năm sau...
Thời gian thấm thoát qua đi, ba đứa trẻ ngày nào đã lớn lên và chúng đều xinh xắn, dễ thương vô cùng.
- Bố, chúng con tan học rồi!
Tiến sĩ đang nghỉ ngơi bỗng bị đánh thức bởi giọng nói đáng yêu của ba đứa trẻ. Ông mở mắt, mỉm cười nhìn chúng, thầm nghĩ: " Bất tri bất giác, chúng đã lớn như vậy rồi. Ta không biết làm sao để đặt tên cho con gái, đành phải dựa vào lúc chúng sinh ra, dùng tên các loài hoa trong vườn đặt cho chúng. Chị cả là Triêu Nhan, chị hai là Tịch Nhan và đứa út là Nguyệt Kiến. Bây giờ chúng đã 9 tuổi, tuy nhìn giống nhau nhưng tính cách đều có nét khác biệt. Triêu Nhan yên tĩnh tách biệt, mọi thứ đều xuất sắc. Tịch Nhan dễ thương lanh lợi khiến mọi người yêu thích. Nguyệt Kiến hiền hậu đáng yêu, tuy có hơi khờ khạo chút, có lẽ bởi vì nó là vật lỗi của nhân bản, lẽ ra nó không nên đến thế giới này. Nhưng đã đến rồi, thì cũng là con gái của ta...."
Tiến sĩ bỏ điếu thuốc xuống, ông quay lại mỉm cười với chúng:
- Người máy giúp việc vẫn chưa làm cơm xong, các con ra vườn chơi trước đi, nhớ là thuận tiện giúp ta tưới cây đó!
- Dạ!!!
Ba cô bé mỉm cười rạng rỡ chạy ra vườn.
Đang chơi đùa thì từ đằng sau xuất hiện một người đàn ông lạ mặt đứng ở gốc cây nhìn về phía ba cô bé, Nguyệt Kiến nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của một người lạ mặt, cô bé giật mình quay sang nói nhỏ với hai chị:
- Các chị, bên kia có người đang nhìn chúng ta, bộ dạng rất kỳ quái.
Người đàn ông bước đến gần, hỏi:
- Xin hỏi tiến sĩ Nam Cung có nhà không?
Triêu Nhan đẩy hai em ra sau lưng che chở, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, đáp:
- Bố đang ở nhà, xin hỏi ngài là....?
Người đàn ông trả lời:
- Ta là người quen cũ của tiến sĩ....
Nói rồi ông ta tiến lại gần căn nhà.
Phòng khách nhà tiến sĩ Nam Cung.
- Đã 9 năm rồi nhỉ....
Vẫn như lần cuối gặp nhau chín năm trước, ngoại hình người đàn ông trung niên kia vẫn không có gì thay đổi, vẫn khoác áo choàng đen, ông ta ngồi xuống ghế, đối mặt với tiến sĩ.
- Phải, giống như chớp mắt một cái thì đã qua....
Tiến sĩ đáp lại, giọng hơi buồn
Ngoài cửa sổ, có ba cô gái nhỏ đang lấp ló nhìn vào trong nhà xem ba và người đàn ông lạ mặt nói chuyện, cả ba vẻ mặt nghiêm túc nghĩ ngợi: " Cái tên kỳ quái đó và bố đã quen biết trước khi chúng ta sinh ra..."
Tiến sĩ châm điếu thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm:
- Ngươi đã gặp chúng chưa?
Người đàn ông gật nhẹ đầu, thắc mắc:
- Tôi có thấy rồi, nhưng...tại sao lại có đến 3 đứa?
Tiến sĩ hơi cúi mặt, ấp úng đáp:
- Xin lỗi, tại...chương trình nhân bản xảy ra lỗi, cho ra nhiều thêm một người
Người đàn ông kia khẽ nhíu mày:
-Thì ra là vậy, nhưng tôi chỉ có thể đem hai đứa đi thôi.
Nói rồi ông ta lôi ra một chiếc hộp đựng hai ống thủy tinh trong suốt lấp lánh, đưa cho tiến sĩ:
- Đây là Mê Nguyệt Dẫn, trước khi chúng được đem đi, ngài phải tiêm vào tĩnh mạch chúng. Sứ mệnh của chúng rất quan trọng. Mấy năm sau này, những đứa trẻ được chọn sẽ nhận sự giáo dục tốt nhất, cũng sẽ trở thành trung tâm chú ý của mọi người, mà cơ thể của chúng, vì có Mê Nguyệt Dẫn, sẽ dần dần xảy ra biến đổi, từng bước có được năng lực vượt qua người bình thường.
Nói rồi, người đàn ông đứng dậy, bước ra cửa:
- Được rồi, 10 ngày sau, tôi sẽ đến đón chúng, sau đó đưa chúng đến làm học viên quý tộc của học viện thánh bùi nhân tốt nhất thành phố. Thân phận của chúng sẽ trở thành tiểu thư của một gia đình quý tộc bí ẩn, khi người của công hội đến cũng sẽ âm thầm quan tâm và bảo vệ chúng. Trong 3 đứa trẻ đó, chọn 2 người nào, bỏ lại 1 người nào, là do ngài quyết định, tạm biệt.
Tiến sĩ nhắm mắt, im lặng không đáp, bên ngoài, 3 chị em cũng đang im lặng nghĩ ngợi.
Đêm hôm ấy, Triêu Nhan trằn trọc không ngủ, cô bé băn khoăn suy nghĩ: " Mê nguyệt dẫn rốt cuộc là thứ gì? Chúng mình vì cái gọi là sứ mệnh mà được sinh ra sao?"
Tịch Nhan thì nằm ôm gối, tâm trạng háo hức: " Thật muốn đến học viện Thánh Bùi Nhân, đồng phục ở đó đẹp chết đi được. Nếu có thể giống như 1 đại tiểu thư quý tộc, ở học viện Thánh Bùi Nhân nhận được sự quan tâm chăm sóc, thì đó là một việc mà nằm mơ cũng khó đạt được..."
Còn Nguyệt Kiến thì khác, cô bé vẫn vô tư ngủ thiếp đi
5 ngày sau....
Tiến sĩ sửa soạn đồ đạc và ra ngoài, trước khi đi, ông có dặn ba chị em Triêu Nhan, Tịch Nhan và Nguyệt Kiến:
- Bố có việc phải đi ra ngoài, đến giờ cơm tối mới về, các con ở nhà giúp ta dọn phòng thí nghiệm, nhớ chú ý an toàn...
Ba chị em ngoan ngoãn đáp:
-Dạ, bố đi cẩn thận!
Triêu Nhan cầm chổi quét bụi, thầm nghĩ: "Nhìn dáng vẻ của bố, sự việc Mê Nguyệt Dẫn đó, giống như chưa từng xảy ra vậy..."
Tịch Nhan thì lau ống kính, ánh mắt cô bé lơ đãng nhìn ra xa: " 3 đứa chúng mình, bố vẫn chưa nghĩ sẽ chọn ai sao?"
Nguyệt Kiến thì nhận nhiệm vụ quét sàn phòng thí nghiệm, đang quét, cô bé hậu đậu ngã nhào vào cỗ máy lau dọn, thấy hơi đau, Nguyệt Kiến khẽ kêu lên:
- Ui da!
Khuôn mặt Nguyệt Kiến nhăn lại vì đau, thấy hai chị chẳng thèm quay lại hỏi han, cô bé xịu mặt, phồng má giận dỗi trông rất dễ thương, tự mình chống tay ngồi dậy, hơi nghiêng đầu, cô bé nói:
- Ưm, mấy ngày nay dường như các chị đã biến thành người không thích nói chuyện nữa.
Nhưng Triêu Nhan và Tịch Nhan vẫn im lặng tiếp tục công việc của mình, chẳng thèm đáp lại khiến Nguyệt Kiến "toát mồ hôi", cô bé chớp chớp mắt, thầm nghĩ: " Yên lặng quá. Ưm, là vì chuyện của cái người kỳ quái kia sao?"
Vẫn chẳng có tiếng trả lời, Nguyệt Kiến đành quay lại lau dọn, cô bé cầm khăn, đổ thuốc tẩy ra lau cửa nhưng xui xẻo thay, lọ thuốc tẩy đã hết. Nguyệt Kiến thở dài, cố lắc lắc lọ thuốc tẩy:
- Ủa, mới đó đã hết thuốc tẩy rồi sao?
Đến lúc này, Tịch Nhan mới quay ra:
-Em vào phòng tìm một chai đi!
- Vâng ạ!
Nguyệt Kiến đáp và chạy đi. Trong phòng, cô bé nhìn ngó khắp nơi, lục tung mọi thứ lên mà không tìm thấy chai thuốc tẩy nào. Chán nản, Nguyệt Kiến chống hông than vãn:
- Haizz, đều tìm hết rồi, lúc trước nhiều lắm cơ mà, bây giờ sao không thấy đâu nữa nhỉ?....Ơ...
Nguyệt Kiến ngẩng đầu lên thì bất chợt phát hiện ra chai thuốc tẩy đang đặt trên chiếc máy lắp ngay trên ao, có cầu thang và rào chắn màu vàng cam. Chiếc máy có vẻ như đang hoạt động nên nó cứ sôi lên sùng sục trông rất đáng sợ. Nguyệt Kiến tròn mắt, dè dặt bước tới chỗ cỗ máy:
- Chỗ đó sao lại có một chai nhỉ?
Nguyệt Kiến lại gần, phát hiện ra bên cạnh treo một tấm bảng ghi dòng chữ lớn:" Ao cháy nổ, nguy hiểm, đừng lại gần". Đọc dòng chữ ghi trên tấm bảng ấy, cô bé nghĩ: " Bình thường, bố không bao giờ cho bọn mình đến gần chỗ này..."
Nói rồi Nguyệt Kiến mỉm cười, cô bé tự trấn an mình: "Nhưng mà chắc không có gì đâu, dù sao cũng có bàn đạp và hàng rào mà..."
Nguyệt Kiến không thể ngờ được nguy hiểm đang rình rập, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, đi tới chỗ cỗ máy, cô bé cố vươn tay ra lấy chai thuốc tẩy. Bỗng...Rắc! Rắc....Ốc vít đóng cầu thang đột nhiên bị bong ra, Nguyệt Kiến hụt chân và ngã từ trên cao xuống nước.
- Á!!!!!!!!!!!!
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
62 chương
10 chương
50 chương
28 chương
12 chương