Cung Phượng Từ. Hoàng hậu nghe Doãn Cung Chính báo lại xong, cau mày nói: “Ngươi nói rất có lý. Hoắc Tiệp dư mang thai gần ba tháng, theo lý đã sớm phải đăng báo. Nguyên nhân nàng không lên báo là gì?” Doãn Cung Chính suy nghĩ một lúc, lại dò hỏi: “Nương nương, nô tì có lời này không biết có nên nói hay không.” “Nói đi.” Doãn Cung Chính đi lên trước thấp giọng nói: “Chiếu theo ngày Hoắc Tiệp dư có thai, thời điểm nương nương người hồi cung, Hoắc Tiệp dư hẳn là đã có hỉ.” Hoàng hậu đầu tiên không hiểu ý của nàng, nghĩ một lúc, lập tức hít một hơi khí lạnh, “Ý của ngươi là...” Doãn Cung Chính vội vàng cúi đầu, “Nô tì không có bất kì ý tứ gì cả, hết thảy nghe theo Hoàng hậu nương nương phượng giá thánh tài*.” (*Phượng giá thánh tài: Hoàng hậu điều khiển, Hoàng thượng quyết định.) Hoàng hậu gật đầu, “Được rồi, bổn cung đã biết. Chuyện khác ngươi đi tra, chuyện của Hoắc Tiệp dư bên này bổn cung sẽ tra.” Doãn Cung Chính rốt cuộc cũng thở phào một cái. Sau khi Doãn Cung Chính rời đi, Hoàng hậu suy nghĩ một lúc, phái người đi mời. Nguyễn Viện Phán tới. Nguyễn Viện Phán mang theo hòm thuốc tiến vào, sau khi thi lễ nói: “Không biết Hoàng hậu nương nương truyền vi thần tới là vì chuyện gì?” “Ngày Hoắc Tiệp dư sảy thai, là ngươi đi chẩn bệnh. Bổn cung đã xem kết luận mạch chứng của ngươi.” Ánh mắt Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Viện Phán, nói từng chữ: “Hoắc Tiệp dư đã có thai ba tháng, tại sao Thái Y Viện không lên báo?” “Chuyện này...” Nguyễn Viện Phán lập tức chảy mồ hôi lạnh. “Lá gan Thái Y Viện các ngươi thật sự là càng lúc càng lớn rồi, chuyện lớn như vậy cũng dám giấu diếm. Thật coi bổn cung là bùn nặn hay sao?” Hoàng hậu cả giận nói. Nguyễn Viện Phán sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Hoàng hậu nương nương bớt giận. Việc này là do vi thần hồ đồ, nhất thời không xem xét kỹ, cho nên...” “Đủ rồi!” Hoàng hậu cao giọng cắt đứt lời hắn, “Chuyện lớn như vậy cũng có thể nhất thời không xem xét kỹ, Thái Y Viện các ngươi còn có thể để tâm tới chuyện gì? Hoàng thượng đem thân gia tính mệnh của nhiều người trong Hậu cung như vậy giao vào trong tay các ngươi, các ngươi lại làm việc như thế này? Nguyện Viện Phán, bổn cung biết chuyện này không phải do ngươi gây ra. Có điều, nếu có người trong Thái Y Viện dám khi quân võng (lừa gạt) thượng, ngươi cũng khó trốn khỏi trách nhiệm sơ suất trong việc giám sát.” Nguyễn Viện Phán dập đầu như con gà mổ thóc, “Vi thần biết tội. Vi thần nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho Hoàng hậu nương nương một câu trả lời.” Hoàng hậu mặt lạnh không nói, cũng không cho Nguyễn Viện Phán đứng lên, “Bổn cung cho ngươi thời gian ba ngày, tự ngươi giải quyết cho tốt.” Nguyễn Viện Phán vội vàng đáp ứng. Dưới ánh mắt uy hiếp của Hoàng hậu, lui ra ngoài. Sự thật chứng minh, xuống tay từ Thái Y Viện là rất đúng. Ba ngày sau, Nguyễn Viện Phán nộp lên kết quả điều tra của hắn. Hoàng hậu nhìn từng chữ trên giấy, tức giận đến mức cánh tay cũng run run. Nguyễn Viện Phán thấy Hoàng hậu như vậy, càng không dám ngẩng đầu. “Chuyện này ngươi làm rất tốt.” Hoàng hậu ngoài miệng nói xong, trên mặt lại không có một chút biểu cảm nào, “Bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi. Đứng lên đi.” Nguyễn Viện Phán lúc này mới dám đứng lên. “Người đâu, tới Thái Y Viện đưa Chu thái y đến đây. Nhớ kỹ, đừng kinh động đến người bên ngoài.” Thái Quyên dẫn người rời đi. Rất nhanh, thái y họ Chu kia đã được đưa tới trong chính điện Cung Phượng Từ. Hoàng hậu cũng lười vòng vo với hắn, nói thẳng: “Hoắc Tiệp dư có thai tại sao ngươi không báo lên?” Chu thái y hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng râu dài. Nghe vậy sắc mặt liền đột ngột thay đổi, “Thưa Hoàng hậu nương nương, vi thần không biết...” “Không biết?” Hoàng hậu cười lạnh, “Nguyễn Viện Phán, ngươi nói cho hắn nghe!” “Vâng.” Nguyễn Viện Phán không dám chậm trễ. Đi tới phía trước nói: “Chu thái y, ba tháng trước, Hoắc Tiệp dư ngẫu nhiên bị cảm lạnh, lúc ấy là ngươi đến khám đúng không?” Chu thái y gật đầu. “Lúc đó ngươi ghi chép kết luận mạch chứng, phía trên chỉ viết Hoắc Tiệp dư nhiễm phong hàn, nhưng không ghi chép bệnh khác.” “Lúc ấy Hoắc Tiệp dư quả thật nhiễm phong hàn, vi thần cũng không phát hiện có bệnh khác.” Chu thái y giải thích. Nguyễn Viện Phán nói: “Vậy vì sao ngươi kê thuốc lại có cây ích mẫu? Đây là thuốc trị phong hàn sao?” Sắc mặt Chu thái y xám trắng, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, “Viện Phán đại nhân, ngươi... làm sao ngươi lại...” Nguyễn Viện Phán cười lạnh, “Ngươi không hiểu là tại sao ta lại có đơn thuốc này đúng không? Tuy rằng ngươi viết một đơn thuốc khác lưu trữ ở Thái Y Viện, nhưng là ngươi đã quên bên Cục Dược cũng phải lưu trữ.” Chu thái y nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống đất, vừa dập đầu vừa nói: “Hoàng hậu nương nương tha mạng! Tội thần nhất thời hồ đồ, mới làm ra chuyện ngu xuẩn, cầu Hoàng hậu nương nương khai ân, cho tội thần một cơ hội chuộc tội.” Hoàng hậu nhìn Chu thái y, con ngươi trong như nước, “Ngươi muốn chuộc tội thế nào?” “Chuyện này...” Chu thái y trầm ngâm một chút nói: “Tội thần nguyệt ý tố giác một vị quý nhân trong cung làm trái quy định.” “A?” Hoàng hậu có chút hứng thú, “Là ai?” “Chuyện này...?” Chu thái y do dự không chịu nói. Hoàng hậu đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Đây là lợi thế của hắn, hắn còn trông cậy vào tin tức này để bảo mệnh. “Chỉ cần lời ngươi nói là thật, hơn nữa đủ quan trọng. Bổn cung đồng ý tha cho ngươi một mạng.” “Tạ Hoàng hậu nương nương.” Chu thái y quyết tâm nói: “Là Trần Chiêu nghi.” Ánh mắt Hoàng hậu sáng ngời, “Trần Chiêu nghi làm sao?” “Mấy tháng trước Chiêu nghi nương nương mời vi thần giúp nàng phối chế một phương thuốc mang thai.” Chu thái y vì mạng sống của mình, cũng mặc kệ người khác. “Thuốc mang thai?” Hoàng hậu trầm ngâm nói. Chẳng lẽ Trần Chiêu nghi muốn mang thai bằng thuốc? Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng. Loại thuốc này vô cùng hữu hiệu, cho nên mới lưu truyền ở trong cung tới nay. Nếu Trần Chiêu nghi dùng phương thuốc này, thì lúc này đã nên sớm có động tĩnh. “Nàng muốn ngươi điều chế thuốc khi nào?” Chu thái y nghĩ một lúc, khẳng định nói: “Ước chừng khoảng ba tháng rưỡi trước.” “Ba tháng rưỡi.” Hoàng hậu lặp lại. Ba tháng rưỡi trước Trần Chiêu nghi nhờ Chu thái y phối thuốc mang thai, ba tháng trước Hoắc Tiệp dư có thai. Thuốc mang thai tuy rằng hiệu quả rõ ràng, nhưng lại nguy hại rất lớn, nhất là đối với thai nhi. Hoắc Tiệp dư nửa tháng trước sảy thai. Những sợi chỉ vụn này dường như có chút liên hệ với nhau, xâu thành một manh mối hoàn chỉnh. “Nguyễn Viện Phán, ngày thường thân mình Hoắc Tiệp dư như thế nào?” Nguyễn Viện Phán suy nghĩ một chút, “Thưa Hoàng hậu nương nương, thân mình Hoắc Tiệp dư luôn không được tốt. Nhất là ... ừm ... thân thể cùng khí huyết của Hoắc Tiệp dư đều yếu, rất khó mang thai.” Hoàng hậu nghe xong nhịn không được cười to, “Hóa ra các nàng liên thủ bố trí ván cờ này.” Thế nhưng ván cờ này là bố trí cho ai? Hoàng hậu đi dọc theo manh mối, rất nhanh liền nghĩ ra kết quả, “Hóa ra là vì Khang phi.” Tất cả những nghi hoặc trong lòng Hoàng hậu đều đã được giải thích rõ ràng. Khó trách Liễu Thục phi nhất định phải lục soát Cung Lung Hoa. Khó trách Hoắc Tiếp dư lại sảy thai do hương Nhuận Tâm. Khó trách mấy ngày nay Khang phi luôn đóng cửa không ra. Hoàng hậu cười lạnh, hóa ra Khang phi đã sớm biết chuyện này là nhắm vào nàng, cho nên né tránh tìm thanh tịnh. Nhưng lại đem chuyện phiền phức như vậy giao cho mình xử lý. Hoàng hậu nghĩ đến đây không khỏi thở dài một tiếng. Rốt cuộc vẫn là cờ kém một nước! Đi trăm bước và chín mươi bước rưỡi. Kém một bước rốt cuộc vẫn là kém. Mình so với Khang phi, đúng là vẫn còn kém một bước. “Chu thái y, ngươi tố giác rất tốt. Bổn cung rất hài lòng. Chuyện này bổn cung còn muốn thẩm tra, các ngươi cũng không được để lộ. Nếu có tin đồn, bổn cung cứ truy các ngươi là hỏi.” “Vâng. Vi thần tuân chỉ.” Nguyễn Viện Phán cùng Chu thái y đồng thanh nói. Hoàng hậu khoát tay, đuổi hai người đi. “Hoàng hậu nương nương, người...” Thái Quyên thấy sắc mặt Hoàng hậu không vui, cẩn thận hỏi. “Thái Quyên, ngươi nói bổn cung với Khang phi, ai thông minh hơn?” Hoàng hậu giống như lơ đãng hỏi. Thái Quyên vội vàng nói: “Cái đó còn phải nói. Dựa vào địa vị bây giờ cũng có thể nhìn ra. Nương nương người là Hoàng hậu địa vị cao quý, nhất quốc chi mẫu. Khang phi chỉ là phi tử, làm sao có thể cùng người so sánh?” Hoàng hậu cười đến có chút chua xót, “Đúng vậy, bổn cung là Hoàng hậu cao quý, là nữ nhân tôn quý nhất vương triều này. Khang phi chung quy vẫn là thấp hơn bổn cung một bậc. Vô luận nàng có thông minh như thế nào, cũng ở dưới bổn cung. Nhưng vì sao nàng chưa từng nhóm ngó vị trí của bổn cung? Rõ ràng nàng có bản lĩnh này.” Thái Quyên nghe xong nói: “Nương nương đừng nói như vậy. Có lẽ Khang phi nương nương là tự mình hiểu rõ, ánh sáng đom đóm sao dám cùng trăng sáng tranh nhau tỏa ánh hào quang?” “Lời này của ngươi thật sự nói sai rồi. Coi như bổn cung không phải trăng sáng, thì Khang phi tuyệt đối cũng không phải chỉ là đom đóm. Nàng là nữ tử thông minh nhất, có tâm cơ nhất mà bổn cung từng gặp. Tâm kế cùng nhẫn nại đều vô cùng hiểu rõ. Tuy rằng nàng vĩnh viễn đều khó có khả năng thành bằng hữu của bổn cung, thế nhưng bổn cung coi trọng nàng, thậm chí tin cậy nàng. Thái Quyên, ngươi biết không? Kẻ địch của ngươi vĩnh viễn cũng đáng tin cậy hơn bằng hữu của ngươi.” Thái Quyên chỉ nghe, nàng không hiểu những lời này. Nhưng nàng biết, hôm nay Hoàng hậu nói lời này, nhất định là những suy nghĩ chân thực nhất trong nội tâm. Nàng có thể không hiểu, nhưng không thể không nhỡ rõ. “Vâng, nô tì nhớ kỹ.” Hoàng hậu nhìn thấy biểu tình rõ ràng là nghe không hiểu của Thái Quyên. có chút thở dài lại có chút hài lòng. Làm một nô tì, Thái Quyên không thể nghi ngờ là một người rất đạt yêu cầu. Nàng khéo hiểu lòng người, khéo tay, lại không quá thông mình. Nô tì như vậy chủ tử sử sụng mới có thể yên tâm. Đối thủ trong cung đã rất nhiều, nếu như ngay cả nô tì cũng có tâm tư, vậy chính mình liền không sống được. “Đi gọi Doãn Cung Chính tới đây.” “Vâng.” Thái Quyên đi ra ngoài sai tiểu cung nữ đi truyền lời. Sau khi phái tiểu cung nữ đi, Thái Quyên tự mình ngâm một chén Bích Loa Xuân hảo hạng bưng đến trước mặt Hoàng hậu. Hoàng hậu uống một ngụm, khen: “Tay nghề pha trà của ngươi càng ngày càng tốt rồi.” Thái Quyên cười nói: “Có thể được một câu khích lệ của nương nương, trong lòng nô tì còn ngọt hơn so với ăn mật.” Hoàng hậu nói: “Xem cái miệng dẻo của ngươi, không thấy thông minh ở đâu, chỉ thấy mở miệng là ngọt.” Thái Quyên cười ngọt, thanh xuân không ngớt, mắt sáng như hoa. Doãn Cung Chính được truyền lời, lập tức đi tới Cung Phượng Từ. “Bắt giam tất cả các cung nữ thái giám của Mạch Lan Các cùng Hoa Âm Các đều đưa đến Chấp Hình Ti. Ngươi dẫn theo người của ngươi, trấn thủ Chấp Hình Ti suốt đêm thẩm vấn. Bắt bọn họ nói ra hết sự thật cho bổn cung.” Mệnh lệnh này của Hoàng hậu, Doãn Cung Chính nghe xong mà trong lòng phát run. Mạch Lan Các cùng Hoa Âm các, tổng cộng có hơn chục cung nữ thái giám, đều đưa đến Chấp Hình Ti, chỉ sợ nhà lao ở Chấp Hình Ti cũng không đủ để giam giữ. Rốt cuộc là tra ra được vụ án thiên đại gì, mới có thể liên lụy rộng như vậy. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Doãn Cung Chính gần như lập tức nói: “Vâng, nô tì tuân chỉ.” Hoàng hậu nhìn bước chân Doãn Cung Chính rời đi, khóe miệng cong lên mỉm cười.