Doãn Cung Chính làm việc cấp tốc, trực tiếp dẫn người tới Mạch Lan Các cùng Hoa Âm Các. Sau khi tiến vào không nói hai lời, gặp người là bắt. Nhất thời gà bay chó sủa, hô cha gọi mẹ. Người trong các cung điện gần đó đều ra ngoài xem náo nhiệt, mọi người nghị luận sôi nổi. Trong khoảng thời gian này Hoắc Tiệp dư luôn ở Mạch Lan Các dưỡng thân. Hoàng thượng thương tiếc nàng, đặc biệt ban thưởng cho rất nhiều châu báu cùng vải vóc. Hoàng hậu đưa tới rất nhiều dược liệu cùng thuốc bổ. Hoắc Tiệp dư trong khoảng thời gian này quả thật vô cùng thoải mái. Cho nên khi Doãn Cung Chính ở bên ngoài bắt người, Hoắc Tiệp dư giật mình không nhỏ. Nàng gắng gượng chống đỡ thân mình xuống giường, gian nan đi ra ngoài, liền thấy cung nữ quản sự xông vào, gào khóc nói: “Chủ tử, người mau cứu chúng nô tì với! Cục Cung Chính tới bắt người rồi!” “Bắt người?” Hoắc Tiệp dư vừa nghe thấy Cục Cung Chính, trong đầu cũng là “Đùng” một tiếng. Cung nữ quản sự nói: “Nô tì không biết, chỉ thấy các nàng gặp người là bắt, nô tì thông minh mới tới kịp báo tin cho người.” “Buồn cười! Sao có thể không phân biệt tốt xấu như vậy, ta rốt cuộc cũng là một Tiệp dư, không phải người mà nô tài các nàng có thể tùy ý ức hiếp.” Hoắc Tiệp dư nói xong, liền muốn đẩy cửa ra ngoài. Đúng lúc này, cửa mở. Doãn Cung Chính vẻ mặt nghiêm túc tiến vào, “Chủ tử Tiệp dư nói rất đúng. Nếu không phạm lỗi, nô tì sao dám động đến người của Tiệp dư?” Hoắc Tiệp dư thoáng khôi phục lại tâm tình, “Doãn Cung Chính, Cục Cung Chính các ngươi vì sao lại bắt người? Ngươi phải cho ta một lời giải thích.” Doãn Cung Chính nói: “Hoắc Tiệp dư, lời này của người là làm khó nô tì rồi. Nô tì phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đây bắt người. Người hỏi nô tì yêu cầu giải thích, nô tì phải hỏi Hoàng hậu yêu cầu giải thích. Chuyện này... Nô tì tự biết thân biết phận, vạn vạn lần cũng không dám vượt quy củ.” Lời này, chính là nói Hoắc Tiệp dư không biết thân phận, lại dám yêu cầu Hoàng hậu giải thích. Hoắc Tiệp dư nghe xong đột nhiên biến sắc, “Doãn Cung Chính quan uy thật lớn nha!” Doãn Cung Chính khom người nói: “Nô tì không dám. Chẳng qua có một số nô tài không biết điều, nô tì mới không thể không cứng rắn.” Nói xong, cũng không đợi Hoắc Tiệp dư nói chuyện, trực tiếp sai người dẫn cung nữ quản sự cùng cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoắc Tiệp dư đều đưa đi. Trong nháy mắt, Hoắc Tiệp dư chỉ còn lại một thân một mình. Gió lạnh thổi vào phòng, bỗng nhiên cảm giác một mảnh thê lương. Tại Hoa Âm Các, Trần Chiêu nghi rõ ràng bình tĩnh hơn Hoắc Tiệp dư rất nhiều. Nàng ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn Doãn Cung Chính ở ngay trước mặt mình dẫn cung nữ thái giám có liên quan đều đưa đi, thế nhưng một câu cũng không nói. Ngay cả Doãn Cung Chính cũng nói với thuộc hạ của mình, Trần Chiêu nghi này cũng là một nhân vật. Buổi tối, Hoàng hậu phái người chia nhau đi Mạch Lan Các và Hoa Âm Các, nói là trông nom ăn uống sinh hoạt thường ngày của Hoắc Tiệp dư cùng Trần Chiêu nghi. Có điều, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Hoàng hậu là phái người tới giám thị các nàng. Cung Lung Hoa. Khang phi tắm rửa xong thay tẩm y. Lúc này đang ngồi trên ghế đọc sách. Ở phía sau, Như Quyên đang dùng khăn vải lau tóc cho nàng. Dương Quỳnh đứng ở sau lưng nàng, nhìn mái tóc như thác nước của nàng, trong lòng từng đợt rung động. Nàng còn nhớ rõ xúc cảm khi ngón tay chạm đến những sợi tóc đó, mềm mại suôn mượt giống như tơ lụa tốt nhất trên thế giới này. Như Quyên lau khô tóc xong lại pha cho Khang phi một chén trà nóng đặt ở trên bàn. Mời Khang phi dùng, Khang phi gật đầu ra hiệu nàng có thể đi nghỉ ngơi. Như Quyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, trong ánh mắt bất chợt lóe lên một tia ám muội khó hiểu, sau đó liền đi ra cửa. “Ngươi đoán nha đầu kia nhìn ngươi làm gì?” Khang phi vẫn đang cúi đầu đọc sách. Dương Quỳnh lúng túng nói: “Ta vẫn cảm thấy Như Quyên đã nhìn ra quan hệ của chúng ta.” Khang phi gật đầu, “Bổn cung cũng nghĩ như vậy. Cũng may hiện tại nàng còn không có động tác gì. Không phải bổn cung sợ nàng cùng Nguyên Hương biết được. Có điều, chuyện này cũng tính là một nhược điểm ở trong tay các nàng, nếu một ngày nào đó các nàng dùng chuyện này để uy hiếp ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Dương Quỳnh nhíu mày, “Hai người bọn họ không phải là tâm phúc của người sao?” Khang phi ngẩng đầu, nhìn Dương Quỳnh, “Ngươi thật sự tin trên đời này có một loại quan hệ nhất thành bất biến* sao?” (*Đã hình thành thì không thay đổi.) “Hả?” Dương Quỳnh không hiểu. “Trước đây các nàng là tâm phúc của bổn cung, hiện tại cũng vậy. Nhưng ai có thể bảo đảm sau này vẫn vậy? Không phải bổn cung hoài nghi các nàng, thế nhưng vẫn nên có tâm phòng bị. Lớn tuổi, tâm cũng khó tránh khỏi mà lớn theo, vạn nhất nếu có suy nghĩ gì khác, thì cũng không phải chuyện lạ, không phải sao?” Khang phi nói rất nhẹ nhàng, giống như chắc chắn tương lai Như Quyên và Nguyên Hương sẽ phản bội nàng vậy. Dương Quỳnh không thích cảm giác này. Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Nếu không thể hoàn toàn tin tưởng, thì sao còn có thể cùng nhau vượt qua minh thương ám tiến** trong cung này, “Nương nương, người có từng hoài nghi ta không?” (**Công kích ngầm hoặc công khai) Khang phi nở nụ cười, “Bổn cung hoàn toàn tin tưởng ngươi cũng chỉ bắt đầu từ lần ám sát đó.” Dương Quỳnh gật đầu. Đúng vậy, mình là người mà ngay cả lai lịch cũng không thể giải thích rõ ràng, Khang phi có thể tín nhiệm như vậy, đã là vô cùng hiếm có, “Ta nên thỏa mãn. Thế nhưng... Lòng người không đủ. Dương Quỳnh ta chưa từng có tham vọng xa vời đại phú đại quý, chỉ cầu ba bữa ấm no, cuộc sống yên bình. Trong lúc vô tình bị cuốn vào Hoàng cung này, đến bên cạnh nương nương. Vốn dĩ ta dự định có thể sống an phận là tốt rồi, thế nhưng khi ta thích ứng với cuộc sống nơi này, lại bắt đầu thấy không đủ.” Dương Quỳnh nói tới đây, cười khổ một cái, “Ta thích nương nương, liền muốn trong mắt nương nương cũng nhìn thấy ta, muốn có thể ở bên nương nương, vành tai tóc mai đều chạm nhau.” Khang phi bị lời nói này làm cho đỏ mặt, “Bổn cung chìm nổi trong Hậu cung nhiều năm, đã thấy rất nhiều người lợi dụng cùng phản bội. Hậu cung tranh đấu, xưa nay chỉ có sinh tử, không có thắng bại. Bổn cung bên ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng thực tế nhiều năm đều là đi trên miếng băng mỏng, lo lắng không yên.” Khang phi thở dài, “Bổn cung cũng là người, cũng sẽ mệt. Cho nên bổn cung tránh ở Lâm Phương Các. Có điều, ngươi cũng đã thấy những người đó rồi đấy, các nàng sẽ không bỏ qua cho bổn cung.” Dương Quỳnh tiến lên trước, dùng ngón tay làm chiếc lược, chải nhẹ những sợi tóc dài còn chưa khô của Khang phi, “Ta không có tâm tư mưu kế như nương nương, nhưng mặc kệ tương lại ra sao, ta cũng đều ở bên cạnh người.” Khang phi cười, chủ động tựa đầu vào Dương Quỳnh, “Có những lời này của ngươi, bổn cung đã thỏa mãn.” Dương Quỳnh thuận thế ngồi vào cạnh Khang phi, ôm nàng vào trong lòng. Đang muốn nói một ít lời ngon ngọt, tạo chút không khí tốt đẹp. Ai ngờ lúc này lại có người đập cửa. Khang phi cùng Dương Quỳnh đều sửng sốt, nghe tiếng người này gõ cửa, hiển nhiên là có việc gấp muốn bẩm báo. Dương Quỳnh đi ra mở cửa liền thấy Yên Xảo đứng ở ngoài, vẻ mặt lo lắng, “Ta có việc cấp báo nương nương.” Dương Quỳnh quay đầu nhìn thoáng qua Khang phi, sau đó nghiêng mình để Yên Xảo đi vào. Khang phi thấy Yên Xảo thở không ra hơi, hiển nhiên là chạy một mạch về đây, “Đã xảy ra chuyện gì?” “Nương nương, Mạch Lan Các cùng Hoa Âm Các đều bị bắt rồi.” Yên Xảo vẫn còn đang thở hổn hển. Dương Quỳnh nghe xong liền chấn động. Đây là chuyện gì? Làm sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này? Khang phi ngược lại vẫn rất bình tĩnh. Nàng thản nhiên nói: “Bổn cung đã biết, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. Việc này không cần tung tin ra ngoài.” “Vâng.” Yên Xảo nghe lời đi ra. Dương Quỳnh vừa thấy Yên Xảo rời đi, lập tức nói: “Nương nương, Mặc Diệp vẫn còn ở Hoa Âm Các.” Khang phi gật đầu, cau mày suy tư trong chốc lát, thần sắc hơi ngưng lại, “Lần này Hoàng hậu đúng là sấm rền gió cuốn. Ngươi yên tâm đi, Mặc Diệp ở Hoa Âm Các chỉ là một tiểu thái giám, coi như thẩm vấn cũng sẽ không ăn nhiều khổ đâu.” Tuy nói như vậy, nhưng Dương Quỳnh vẫn lo lắng cho Mặc Diệp. Tuy rằng hai người chỉ là tỷ đệ trên danh nghĩa, nhưng dù sao Mặc Diệp cũng là người nàng tương đối quen biết. “Bây giờ ngươi nhất định phải bình tĩnh, không được manh động.” Khang phi nhìn ánh mắt của Dương Quỳnh biến ảo không ngừng, cảnh cáo nói. Dương Quỳnh gật đầu. Nàng biết Khang phi nói rất đúng. Hoàng hậu có thể một lần giải quyết hai người, thì khó có thể đảm bảo sẽ không làm liên lụy rộng. Thân phận hiện giờ của Khang phi rất vi diệu. Nhìn bên ngoài, Khang phi không hề có một chút quan hệ nào đến chuyện này. Nhưng thực tế, mỗi chuyện trong này đều không thể thoát khỏi liên hệ đến Khang phi. Cho nên hiện tại các nàng cũng đồng dạng nguy hiểm. Một khi có mắt xích nào đó xảy ra vấn đề, Hoàng hậu tìm hiểu nguồn gốc, tùy thời cũng có thể tìm ra được các nàng. Mạch Lan Các cùng Hoa Âm Các bị bắt, chuyện lớn như vậy, trong cung nơi nơi đều nghị luận sôi nổi. Rạng sáng ngày hôm sau, Chu Cẩm phi vấn an Hoàng hậu xong liền trực tiếp đến Cung Lung Hoa. “Rốt cuộc vẫn là muội muội biết hưởng phúc, cáo ốm không ra, một mực lười nhác.” Chu Cẩm phi đi vào thư phòng, lúc này Khang phi đang luyện chữ. Khang phi dừng bút, cười nói: “Tỷ tỷ lại trêu ghẹo ta rồi. Nói cứ như là muội muội ta giả bệnh không đi Cung Phượng Từ thỉnh an vậy. Lời này nếu tới tai Hoàng hậu, ta phải giải thích thế nào mới rõ ràng được đây?” Chu Cẩm phi cởi áo choàng, “Thôi thôi, ta cũng là vui đùa vài câu, ngươi thì giỏi rồi, tội đến trên đầu rồi vẫn còn cởi xuống được. Ngày nào đó nếu ngươi bị Hoàng hậu gây khó dễ, còn không phải đều thành tội của ta sao?” “Còn mong tỷ tỷ đến lúc đó giúp ta một tay.” Khang phi để cho Như Quyên thu dọn bàn, còn mình đi tới ngồi đối diện với Chu Cẩm phi. Nguyên Hương sai người dâng trà nóng. Khang phi khoát tay chặn lại, ngoại trừ Dương Quỳnh cùng cung nữ Phù Dung của Chu Cẩm phi, tất cả cung nữ trong phòng đều lui ra ngoài. “Mặc dù là ngươi tránh phiền phức, nhưng cũng nên biết chuyện hôm qua chứ?” Chu Cẩm phi thấy trong phòng lưu lại đều là tâm phúc, liền cũng nói thẳng. “Đương nhiên là nghe nói. Tỷ tỷ muốn biết cái gì?” Khang phi cũng không vòng vo. Chu Cẩm phi đến chỗ nàng, nhất định là có chuyện muốn hỏi. “Ngươi nói sau khi Hoàng hậu giải quyết Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư xong, bước tiếp theo sẽ làm gì?” Khang phi nghe vậy thì thu lại tay đang định bưng chén trà, “Lời này của tỷ tỷ... chẳng lẽ Hoàng hậu còn không chịu cho qua như vậy hay sao?” Chu Cẩm phi lắc đầu, “Chuyện trong cung này, rút dây động rừng. Lần này Hoàng hậu hồi cung có nhiều động tác như vậy, ta thấy dáng vẻ này là sẽ không dễ dàng thu tay.” Khang phi nhíu mày, “Nàng còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn mượn vị trí Thục phi, Chiêu nghi trống mà kéo người của mình thượng vị?” “Ta thấy không có khả năng này.” Thật ra Chu Cẩm phi cảm thấy khả năng này là lớn nhất. Ngón tay Khang phi lại chạm tới chén trà, nhiệt độ nóng bỏng làm nàng không dám cầm trực tiếp, “Kéo người thượng vị cũng không phải là hành động sáng suốt. Ta thấy Hoàng hậu sẽ không làm như vậy. Có điều...” Khang phi cười cười, có chút lạnh nhạt, “Thục phi đã chết. Hiện giờ cũng chỉ có Quý phi tỷ tỷ cùng hai người chúng ta là có thể cùng nàng phân cao thấp, coi chừng nàng thật sự sẽ đối phó với chúng ta.” Chu Cẩm phi nói: “Nàng điên rồi phải không? Ngoại trừ chúng ta, cũng sẽ có Mỹ nhân mới tới bổ khuyết vào những vị trí đó. Lẽ nào nàng nghĩ nàng có thể độc chiếm sủng ái của Hoàng thượng sao?” “Điên thật ra chưa hẳn. Ném đá dò đường ngược lại là có khả năng.” Khang phi nói: “Tỷ tỷ cũng đã nói, chuyện trong cung này, rút dây động rừng. Lần này nàng làm việc lôi đình như vậy, chính là muốn để mọi người trở tay không kịp. Như vậy, nếu Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư ở sau lưng có quan hệ gì, liền sẽ lộ ra.” “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Chu Cẩm phi nhấp một ngụm trà nóng. Khang phi cũng nâng chén trà lên, nói: “Đương nhiên là yên lặng theo dõi kỳ biến.”