Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 75
Đầu lưỡi Dương Quỳnh thăm dò vào trong miệng Khang phi, không ngừng khuấy đảo. Khang phi hoàn toàn không có biện pháp chống cự, cũng không muốn chống cự. Mặc kệ bản thân mình trầm luân ở một khắc này.
“Thu Hoa...” Giọng Dương Quỳnh khàn khàn, tràn ngập một loại dục vọng khó có thể diễn tả thành lời.
Khang phi có chút sợ hãi, nàng thở hổn hển, “Ngươi đừng... hiện tại không được...”
“Ta biết.” Tuy nói như vậy, nhưng tay Dương Quỳnh vẫn không thành thật mà dò vào trong quần áo của Khang phi, lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve. Khang phi xấu hổ đỏ mặt, muốn đẩy nàng ra nhưng lại toàn thân vô lực.
“Dương Quỳnh...” Khang phi gần như cầu xin lúc này mới khiến cho Dương Quỳnh buông tay. Nhưng Dương Quỳnh lại như cũ không chịu đứng dậy.
Khang phi nhíu mày. Dương Quỳnh nói: “Để cho ta ôm ngươi thêm một lúc. Yên tâm, cái gì ta cũng không làm.” Nói xong, nàng thật sự không làm gì khác, chỉ ôm Khang phi.
Đáy lòng Khang phi lại nhịn không được thở dài. Nữ tử như vậy, cảm tình như vậy, làm cho mình không thể tự kiềm chế, hơn nữa càng lún càng sâu. Nàng biết, một ngày nào đó, nàng sẽ không thể chống đỡ nổi tình cảm này. Tương lai của hai người các nàng, có lẽ nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Trong tâm tư, nàng không muốn đi nhắc nhở Dương Quỳnh sự thật này. Nàng sợ, sợ sau khi Dương Quỳnh biết cũng sẽ sợ, sẽ xa lánh nàng. Nàng nắm phần tình cảm này không muốn buông tay. Cho dù là thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, nàng cũng không muốn buông tay.
Nhân sinh trăm năm, sống lâu trăm tuổi thật sự quan trọng như vậy sao? Sống đã không vui, chết có sợ gì? Thậm chí Khang phi suy nghĩ, có thể cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, chưa chắc đã không phải một loại hạnh phúc. Đúng vậy, nàng chính là nữ nhân như vậy. Biết rõ sẽ chết, nàng cũng muốn kéo theo Dương Quỳnh, đây mới là tình yêu nàng mong muốn.
“Nương nương đang nghĩ gì vậy?” Dương Quỳnh thấy Khang phi không nói lời nào, hỏi.
Khang phi tạm thời buông bỏ những suy nghĩ trong nội tâm, nói: “Chu tỷ tỷ dường như rất muốn ngươi qua đó.”
Dương Quỳnh liếc mắt nhìn người trong lòng, cảm giác lời này là một cái bẫy. Chỉ cần không chú ý một chút, chính mình sẽ rơi ngay xuống, sau đó chết không toàn thây.
“Cẩm phi nương nương nghĩ như thế nào là chuyện của nàng. Không phải ta đã trả lời nàng rồi sao? Nương nương ở đâu, ta sẽ ở đó.” Dương Quỳnh cẩn thận trả lời.
Ánh mắt Khang phi mị nhãn như tơ quấn lấy Dương Quỳnh, làm cho nàng không có đường thoát.
“Ngươi luôn sẽ không làm bổn cung thất vọng.”
Lúc này Dương Quỳnh chỉ muốn lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cũng thông qua được xét duyệt của vị chủ tử này.
Lúc này, tiếng của Nguyên Hương ở ngoài cửa truyền đến, “Nương nương, Lý thái y đến thỉnh mạch.”
Dương Quỳnh nghe vậy lập tức đứng lên, nhanh chóng sửa sang lại quần áo cùng trang dung. Gần đây nàng cùng Khang phi thường xuyên làm như vậy, hiện tại đã rất thuần thục. Khang phi cũng sửa sang lại y phục cùng trang dung của mình. Hiển nhiên nàng ung dung hơn Dương Quỳnh rất nhiều. Chờ đến khi nàng ngồi lại xuống giường, Dương Quỳnh mới đi mở cửa.
Nguyên Hương thấy biểu tình của Dương Quỳnh có hơi kỳ lạ. Có điều, cũng không nói gì thêm, trực tiếp dẫn Lý thái y đến trước giường.
Dương Quỳnh phủ khăn lên tay Khang phi, sau đó đưa ghế thêu đôn* đến cho Lý thái y ngồi. Lý thái y bắt đầu bắt mạch.
(*Ghế thêu đôn hay còn gọi là tọa đôn, hình tròn, bụng to, kích cỡ nhỏ, thường được làm bằng gỗ.)
“Bệnh của bổn cung thế nào rồi?” Khi Khang phi nói chuyện còn ho hai tiếng.
Lý thái y cau mày nói: “Thưa nương nương, là vi thần vô năng, trị lâu như vậy vẫn không thể làm nương nương khỏi bệnh, mong nương nương thứ tội.”
Khang phi nói: “Thôi, là do bổn cung thân thể yếu đuối, chuyện này không liên quan đến ngươi. Nếu bổn cung đồng ý cho ngươi chẩn bệnh, là đã nói rõ bổn cung tín nhiệm ngươi. Ngươi chỉ cần tận tâm chữa trị là được rồi. Bổn cung cũng không phải người không thông tình đạt lý, tuyệt đối sẽ không vô cớ trách phạt ngươi.”
Lý thái y cảm kích nói: “Tạ ơn nương nương thương cảm.”
Nguyên Hương nói: “Lý thái y, tuy rằng nương nương không trách tội, thế nhưng bệnh không thuyên giảm thì làm sao bây giờ?”
Lý thái y suy nghĩ một chút, nói: “Xác thực như lời nương nương nói, thân mình nương nương có chút suy yếu. Vi thần sẽ kê một đơn thuốc tẩm bổ thân thể, sau khi nương nương dùng, bệnh tình hẳn là sẽ có chuyển biến tốt.”
“Đã như vậy thì làm phiến Lý thái y rồi. Nguyên Hương, thay bổn cung tiễn Lý thái y.”
Nguyên Hương nói: “Vâng. Lý thái y, mời bên này.”
Tiễn Lý thái y đi, Dương Quỳnh thấy sắc mặt Khang phi quả thật không tốt lắm.
“Nương nương, người vì muốn tránh những thị phi trong cung này mà gắng gượng như vậy cũng không phải biện pháp.” Dương Quỳnh nhìn thấy mà đau lòng.
Khang phi cười nói: “Không cần lâu nữa đâu. Thân mình bổn cung, bổn cung tự rõ, ngươi không cần lo lắng.”
Dương Quỳnh nghe vậy cầm tay Khang phi, dùng sức nắm chặt.
Trong Thiên Nhu Uyển, bệnh tình của Phùng Mỹ nhân bởi vì được Chu Cẩm phi chiếu cố cùng thái y cẩn thận điều trị mà rất nhanh liền khỏi. Trong khoảng thời gian này mặc dù Chu Cẩm phi không tới, nhưng Phù Dung cùng Thược Dược vẫn thường xuyên đến đây. Còn có cung nữ tên Tử Kinh mà Chu Cẩm phi cho ở lại, không chỉ tay chân lanh lẹ, làm việc rất tốt, lại còn là người hiếu thắng, bất kỳ việc gì cũng không kém người khác nửa phần.
Trong Thiên Nhu Uyển hiện giờ có bốn vị Mỹ nhân. Ngoại trừ Tôn Mỹ nhân, Giang Mỹ nhân cùng Phùng Mỹ nhân lúc đầu, thì còn có một người mới tấn phong chuyển vào là Đỗ Mỹ nhân. Người càng nhiều, thì sẽ thường xuyên có mâu thuẫn. Vốn dĩ Phùng Mỹ nhân có hai cung nữ thiếp thân, đều là từ nương gia của nàng mang vào trong cung. Hiện giờ Bích Hàm bị giam ở Chấp Hình Ty, bên cạnh nàng cũng chỉ có một mình Bích Nhã. Những cung nữ được phân cử trong cung vừa thấy nàng gặp nạn thì đều không muốn nương nhờ. Bích Nhã lại là người tính nết nhu hòa, chỉ biết trung tâm với chủ tử, ở bên ngoài không thể nói, cũng không thể đánh, thường thường bị người khác ức hiếp. Mà Tử Kinh đến đây lại rất vừa vặn, mồm miệng khéo léo đem các cung nữ của ba vị Mỹ nhân khác đều chỉnh đốn xong xuôi. Nàng thân là người của Cung Hồng Huy, không chịu quản lý ở đây. Chủ tử so với Mỹ nhân ở đây lại cao hơn không chỉ một cấp, bởi vậy nói chuyện cũng đặc biệt có khí phách. Mọi người cũng sợ đắc tội với Chu Cẩm phi, cho nên cũng không dám tiếp tục ức hiếp Phùng Mỹ nhân.
“Tử Kinh, ta có thể nhặt về được cái mạng này tất cả là nhờ Cẩm phi nương nương. Theo lý, ta nên đến Cung Hồng Huy thỉnh an, cảm tạ nương nương. Đáng tiếc, ta bây giờ thân mang tội, không thể ra khỏi cửa cung. Trong khoảng thời gian này ít nhiều cũng có ngươi chăm sóc, chiếc vòng tay này cũng không phải đồ đắt tiền gì, nhưng đây là di vật của nương ta, ta luôn mang theo bên mình, nay tặng cho ngươi làm vật kỷ niệm.” Phùng Mỹ nhân nói xong cởi chiếc vòng ngọc trên tay đưa cho Tử Kinh.
Tử Kinh kiên quyết từ chối không chịu nhận, “Mỹ nhân nói như vậy là chiết sát** nô tì rồi. Nô tì hầu hạ chủ tử là thiên kinh nghĩa địa, sao có thể đòi hỏi đồ vật của chủ tử được? Người coi trọng nô tì, nô tì biết. Nếu chiếc vòng này đã là di vật của lệnh đường, vậy nô tì nhận là nô tì muốn giảm thọ rồi. Van cầu Mỹ nhân người không cần khó xử nô tì.”
(**Chiết sát: hưởng phúc quá lớn nên về sau bị giảm phúc giảm thọ)
Phùng Mỹ nhân thấy Tử Kinh nói rất thành khẩn, cũng không giống như lời nói khách sáo trống rỗng, cũng không ép buộc nữa, “Vậy được rồi, nếu đã thế, ta cũng không làm khó ngươi nữa.” Nàng để Bích Nhã lấy mười lượng bạc đưa cho Tử Kinh. Tử Kinh vẫn khước từ, lần này Phùng Mỹ nhân kiên quyết sẽ không thu lại. Tử Kinh bất đắc dĩ, lúc này mới nhận lấy.
Thấy Tử Kinh nhận bạc, Phùng Mỹ nhân mới nói: “Còn muốn làm phiền Tử Kinh cô nương thay ta đến Cung Hồng Huy một chuyến, nói cho Cẩm phi nương nương, ta đã khỏi bệnh, nên làm thế nào, ta đã biết, xin nàng cứ yên tâm.”
Tử Kinh gật đầu, nhưng không trở lại Cung Hồng Huy, mà đi Cung Lung Hoa, chuyển lời Phùng Mỹ nhân nói cho Khang phi.
Hóa ra Tử Kinh này không phải là người của Chu Cẩm phi, mà là người của Khang phi. Khang phi nhờ Chu Cẩm phi đưa Tử Kinh tới bên cạnh Phùng Mỹ nhân, mượn cơ hội này để hiểu rõ nhất cử nhất động ở Thiên Nhu Uyển.
Khang phi nghe Tử Kinh nói xong, gật gật đầu, “Ngươi vất vả rồi. Sau này ngươi hãy đi theo Phùng Mỹ nhân đi. Nàng là người có phúc khí, ngày sau tiền đồ vô hạn.”
Tử Kinh nhìn thoáng qua Khang phi, hiểu rõ ý của nàng, gật đầu nói: “Nô tì minh bạch ý của nương nương.”
Dương Quỳnh thấy Tử Kinh rời đi, lúc này mới nói: “Nương nương thật sự rất biết dùng người.”
Khang phi cười nói: “Nếu không có bản lĩnh này, thì làm sao có thể sống an ổn trong thâm cung?” Nàng ho hai tiếng, tiếp tục nói: “Bệnh của bổn cung, rất nhanh là có thể khỏi hẳn.”
Dương Quỳnh hiểu ý Khang phi, nàng là nói chuyện này rất nhanh sẽ có đáp án.
Sau khi Phùng Mỹ nhân khỏi bệnh, người của Cục Cung Chính tiến hành tra hỏi nàng. Phùng Mỹ nhân từng câu trả lời. Doãn Cung Chính xem hồ sơ điều tra, nàng cần sắp xếp lại các manh mối, như vậy mới có thể tìm ra chỗ không hợp lý.
Theo ý kiến chủ quan, Doãn Cung Chính vẫn không tin Phùng Mỹ nhân là thủ phạm hại Hoắc Tiệp dư sảy thai. Chuyện này được thực hiện rất bí mật, có thể thấy thủ phạm là một người tâm tư kín đáo. Nếu nói là Phùng Mỹ nhân, vậy cái đuôi cuối cùng này lưu lại cũng quá vụng về rồi.
Bên Chấp Hình Ty trình lên tờ khai thẩm vấn cũng không có bất kỳ điểm khác thường nào. Tuy rằng Bích Hàm cùng Hữu Nhi bị hành hạ đến không ra hình người, nhưng trong miệng vẫn liên tục chỉ nói là hai người quen biết từ nhỏ, lúc đó mới lén đưa tặng túi thơm, cùng việc mưu hại Hoàng tự (con Vua) hoàn toàn không liên quan.
Tất cả chuyện này tựa hồ lâm vào bế tắc. Doãn Cung Chính xoa nhẹ huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau liên tục. Đột nhiên, nàng nhớ ra một chuyện, trong đêm Hoắc Tiệp dư sảy thai, ngoại trừ Liễu Thục phi đã chết, ở đó còn có Chu Cẩm phi, có lẽ có thể thu được chút tin tức từ chỗ nàng.
Cung Hồng Huy.
Chu Cẩm phi ngồi trên ghế có đệm lót bằng lông cừu rất dày, nhìn vẻ mặt cung kính của Doãn Cung Chính ở phía đối diện, “Đêm đó quả thật bổn cung theo Hoàng thượng đến Mạch Lan Các, có điều tình cảnh khi đó rất hỗn loạn, bổn cung cũng không chú ý thấy có chuyện gì bất thường.”
Doãn Cung Chính nghe xong vô cùng thất vọng. Xem ra sợi dây bên Chu Cẩm phi cũng đứt đoạn rồi.
“Có điều, Doãn Cung Chính chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới, vì sao Hoắc Tiệp dư có thai ba tháng, lại vẫn không lên báo không? Điểm này, chẳng lẽ không đáng để hoài nghi một chút hay sao?”
Doãn Cung Chính dĩ nhiên đã từng hoài nghi qua. Chẳng qua dù sao nàng cũng là nô tài, trong cung này, trong bụng các chủ tử nhiều phức tạp, nàng nghĩ mãi không ra, cũng không dám nghĩ ra. Nhỡ mình không cẩn thận, đào ra bí mật gì trong cung, không chỉ có tính mạng mình khó bảo toàn, mà có khi còn có thể liên lụy làm nhiều người mất mạng. Cho nên mỗi một bước đi của nàng, đều phải cực kì thận trọng.
Chu Cẩm phi dường như nhìn ra tâm tư của Doãn Cung Chính, cười nói: “Có phải Doãn Cung Chính không dám điều tra đúng không?”
Doãn Cung Chính mặt ửng hồng, lại không có lời nào để nói.
“Nếu ngươi làm việc cho Hoàng hậu nương nương, thì loại chuyện như vậy, tại sao không đi cầu Hoàng hậu nương nương?” Chu Cẩm phi hảo tâm nhắc nhở nói.
Doãn Cung Chính trong lòng sáng ngời. Chu Cẩm phi nói rất đúng, có một số việc nàng không thể tra, nhưng Hoàng hậu có thể tra. Nếu là chuyện Hoàng hậu bàn giao, vậy loại chuyện này do Hoàng hậu tự mình điều tra, đương nhiên là chuyện thỏa đáng nhất.
“Nô tì đa tạ Cẩm phi nương nương nhắc nhở.”
Chu Cẩm phi lười biếng cười cười, “Bổn cung cũng là thấy Doãn Cung Chính khổ cực, mới lắm miệng nói một câu. Nói đúng nói sai, bổn cung cũng không chịu trách nhiệm. Trước mặt Hoàng hậu nương nương, Doãn Cung Chính cũng không cần đề cập đến chuyện của bổn cung.”
Doãn Cung Chính hiểu ý, Chu Cẩm phi đây là nói cho nàng biết, ở trước mặt Hoàng hậu không cần nhiều lời.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
11 chương
582 chương
173 chương