Long tổ
Chương 5 : Mê man sau khi sống lại
Sau khi Dương Vũ đi ra từ phòng học, hắn lập tức rời khỏi trường đi thẳng ra ngoài.
Trường học trung học Cẩm Tú chỗ Dương Vũ đang học là một trường điểm trong tỉnh! Hàng năm, trong trường học xuất hiện lớp lớp nhân tài! Mặc dù nhân tài xuất hiện rất nhiều, nhưng ở nơi này có đến mấy ngàn học sinh, nên cái gọi là học sinh xấu cũng có một đống.
Trường trung học Cẩm Tú nằm ở phía sau trong huyện Cẩm Tú. Cổng chính trường học ở giửa hai dãy núi. Cả trường học được hai dãy núi bao quanh. Có thể nói phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, hợp lòng người.
Vì huyện Cẩm tú nằm tại nơi giao hội của hai con sông lớn nên mặc dù Cẩm Tú là một huyện nghèo nàn, nhưng giao thông trong huyện tương đối tốt.
Lúc này đang là giờ tan học, trong sân trường, khắp nơi đều là học sinh.
"Này, Dương Vũ, mày đi nhanh như vậy làm gì?" Phía sau Dương Vũ có tiếng của Thực Hoa vang lên.
Dương Vũ nghe thấy liền quay đầu nhìn về phía sau, nơi Thực Hoa đang thở hồng hộc đuổi theo, nhưng không nói lời nào. "Không phải là tao nhiều chuyện. Nhưng sau khi mày bỏ đi thì Chung Lâm bắt đầu khóc. Mày với cô ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Lạnh lùng nhìn Thực Hoa, Dương Vũ cũng không một lời giải thích. Hắn bây giờ chỉ muốn yên tịnh suy nghĩ. Sau khi sống lại tâm tình của hắn không giống trước kia.
Hơn nữa, tính cách của Dương Vũ bây giờ chính là của một người hơn hai mươi tuổi. Hắn còn chưa quen ở cùng một chỗ những với học sinh trung học mới có mười mấy tuổi.
"Bây giờ, tao chỉ muốn một mình yên tĩnh!" Dương Vũ lạnh lùng nói, hướng về phía bên ngoài sải bước.
"Thằng này hôm nay thật là kỳ quái." Thực Hoa đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Dương Vũ lầm bầm nói.
Sau khi rời khỏi trường học, Dương Vũ bước một mình trên con đường quen thuộc, không mục đích. Nhưng trong đầu không ngừng nghĩ tới vài chuyện.
Sống lại. Dương Vũ trong lòng vẫn hết sức chấn động. Điều này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thế nhưng lại thật sự đang diễn ra trên chính mình!
Không biết bản thân mình trước kia đã thành ra dạng gì rồi? Thế giới bên kia đã diễn biến ra sao rồi? Cha mẹ có khỏe không? Dương Vũ lo lắng nhất vẫn chính là cha mẹ và người trong nhà của hắn
Nghĩ tới đây, hắn liền đi đến một trạm điện thoại ven đường rồi bấm số điện thoại gọi về nhà.
Sau một hồi "Reng Reng", bên kia có người nhắc máy, trong điện thoại vang lên giọng nói có chút uy nghiêm của cha hắn.
"Alô, ai vậy?"
"Cha, là con... Tiểu Vũ." Mặc dù trước khi sống lại, hắn đã cùng cha hắn nói chuyện qua điện thoại, nhưng giờ phút này khi nghe được giọng nói của cha hắn, trong lòng Dương Vũ vẫn thấy kích động.
"Cha, cha có khỏe không?" Dương Vũ kích động không biết phải nói làm sao cho phải, cuối cùng mới nghĩ mãi mới được nói một câu như vậy.
“Cha rất khỏe, không phải mấy ngày trước con mới từ nhà đi ra ngoài ấy sao? Có chuyện gì rồi hay không?" giọng của ông rất nghiêm khắc nhưng trong lời nói vẫn chứa đựng sự quan tâm.
"Cha, con không sao." Dương Vũ cố kiềm chế xúc động, thấp giọng trả lời.
"Đứa nhỏ này thật đúng là kỳ quái." Cha của Dương Vũ ở bên kia đầu dây kỳ quái nói, "Đúng là rãnh rỗi. Không có chuyện gì nói thì cha cúp điện thoại đây, cha còn có chuyện phải làm."
"Vâng! Cha hỏi thăm mẹ giùm con!"
Nhìn mọi người đang đi lại trên đường phố, Dương Vũ một lần nữa hòa nhập vào trong dòng người. Trong đầu Dương Vũ không ngừng suy nghĩ lại mọi chuyện. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.
Mấy năm trước, cuộc sống hắn thật vô nghĩa. Ngoại trừ những chuyện xảy ra ở bên cạnh, những chuyện khác hắn chẳng buồn quan tâm.
Trời cao cho mình một cơ hội sống lại như vậy, mình nhất định sẽ quý trọng. Cho dù không thể oai phong một cõi trên thế giới này nhưng mình cũng muốn làm ra chuyện kinh thiên động địa một phen! Hơn nữa những gì thuộc về mình, mình tuyệt đối không để mất đi giống như trước đây!
Trong vô thức, Dương Vũ đi tới công viên bên bờ sông.
Ngồi trên lan can công viên, nhìn ra mặt sông rộng lớn, những cơn gió mát lạnh thổi qua cả đầu tóc Dương Vũ, tựa hồ như thổi đi cả những mê man, muộn phiền.
Vì sao mình sống lại? Hơn nữa lại còn sống lại vào thời điểm học trung học? Chẳng lẽ có liên quan đến hai con dị thú xuất hiện trong giấc mộng của mình?
Dương Vũ lúc này đối với việc mình sống lại sinh ra nghi vấn.
Suy nghĩ một lát, Dương Vũ không nghĩ được đầu mối gì cho nên hắn dứt khoát không nghĩ đến việc này nữa. Ngược lại hắn nghĩ tới sau này mình phải sống như thế nào đây.
Mặc dù trước khi sống lại, bản thân đần độn sống một vài năm không làm gì hữu ích. Nhưng ít nhất cuộc sống khi đó đã làm hắn hiểu hơn về thế giới này.
Nếu muốn ở cái thế giới này trở nên nổi bật thì ngươi nhất định phải có thế lực, hoặc bản thân ngươi phải có thực lực, hoặc có người có thế lực chống lưng để mà dựa dẫm.
Nhưng mình bây giờ chỉ là con của một người nông dân thì làm gì có thế lực? Thậm chí ngay cả chủ tịch huyện mình cũng chưa từng thấy qua!
Dương Vũ cười tự giễu mình một chút. Nếu mình muốn sau này trở nên một người nổi bật, bây giờ chỉ có một con đường mình có thể đi! Đó chính là học tập!
Ở thời đại của bùng nổ kiến thức chỉ có kiến thức mới là cách tốt nhất. Hơn nữa Dương Vũ biết cái thời đại trước khi sống lại, sinh viên đầy đường. Lúc đó, sinh viên cũng không có giá gì!
Bình thường, nhiều người vì một ít tiền lương hoặc vì chức vụ quèn cũng đánh nhau sứt đầu chảy máu. Đó chính là thực tế tàn khốc.
Cho nên, bản thân ngoại trừ học tập kiến thức ở ngoài xã hội nhiều một chút còn hữu dụng hơn mọi kiến thức khác. Lần này có cơ hội sống lại, mình không giống như trước kia, cứ sống cả đời một cách ngu ngốc! Mình không thể để cho sự tiếc nuối ở kiếp trước lại diễn ra với bản thân ở kiếp này một lần nữa.
Ta muốn cái thế giới này hoàn toàn bởi vì ta mà thay đổi! Ta muốn để cho tất cả mọi người của thế giới này phải biết được sự tồn tại của ta! Ánh mắt Dương Vũ trở nên sắc bén. Nhìn chằm chằm xuống mặt sông, đôi mắt như lộ ra loại kim quang tự tin khác thường
"Chung Lâm, Tiêu Ngọc, đời này anh cũng sẽ không để cho các em rời xa anh! Các em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh !" Dương Vũ đứng ở trên lan can, hướng về phía mặt sông rồi đột nhiên rống lên thật to!
Trời đất tựa hồ như đang dừng lại trong phút chốc. Dương Vũ cảm giác được có một không khí quỷ dị đang vây xung quanh mình.
Cảm giác được điều quỷ dị này, Dương Vũ không khỏi quay đầu nhìn về phía sau. Trong khoảnh khắc nhìn lại, mặt Dương Vũ liền đỏ lên. Những người đứng gần đó khi nghe hắn hét lớn thì quay lại nhìn hắn với ánh mắt như đang thấy thằng ngốc!
Cười ngượng ngùng một tiếng, Dương Vũ nhảy xuống khỏi lan can, lật đật chạy trốn ra khỏi công viên. Chẳng qua lúc rời khỏi công viên hắn nghe được một đoạn đối thoại làm cho hắn có cảm giác xấu hổ muốn chết.
"Ông ơi, cái anh trai lớn lúc nãy có phải là người điên hay không? Một mình anh ta hướng về phía mặt sông gào thét cái gì vậy?"
"Hừ… hắn không phải là anh trai lớn. Ông phỏng đoán hắn đọc sách đến nỗi choáng váng u mê cả người. Hắn học đên phát điên đó mà. Sau này cháu không nên học như vậy nha."
"Cháu biết rồi, thưa ông, anh trai kia chính là một kẻ điên. Thật là một người đáng thương."
Nghe những lời này, Dương Vũ đang bước đi nhanh cũng phải lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống trên đường!
" Không trách được, hai ông cháu này thật là nhân tài!" Dương Vũ chịu đựng uất ức muốn hộc máu, bước nhanh rời khỏi công viên. Hắn sợ nghe tiếp nữa hắn sẽ không nhịn được, thật sự muốn hộc máu mà chết.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
461 chương
47 chương
59 chương
54 chương