Long tổ
Chương 4 : Chung lâm
"Anh không sao, để anh yên tĩnh một chút!" Nhìn vài chữ ít ỏi đó của Dương Vũ, sắc mặt Chung Lâm biến thành tái nhợt. Dựa vào trực giác của chính mình, nàng biết, Dương Vũ nhất định là có chuyện gì rồi. Bởi vì, nếu như là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không lãnh đạm với mình như vậy!
Thậm chí, mới vừa rồi từ trong mắt Dương Vũ, nàng còn cảm nhận được một sự xa lạ trong ánh mắt đó! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chung Lâm trong lòng có chút bối rối, chẳng lẽ là bởi vì mới vừa rồi cô giáo kêu hắn mình không kịp thời nhắc hắn ư? Chẳng lẽ hắn vì chuyện đó mà tức giận?
"Dương Vũ, xảy ra chuyện gì?" Chung Lâm viết vài chữ, rồi đưa cho Dương Vũ.
Dương Vũ bây giờ trong lòng tràn ngập kích động! Không ngờ, thật không ngờ mình lại sống lại. Chỉ là đột nhiên sống lại, khiến cho Dương Vũ trong lòng vẫn còn chưa kịp làm quen! Tư tưởng của hắn bây giờ vẫn là Dương Vũ của mấy năm sau!
Cuộc sống trung học, đã xa cách hắn mấy năm rồi. Bây giờ trở về nơi này lần nữa! Trong lúc nhất thời, đột nhiên chuyển biến, làm cho Dương Vũ cực kỳ không thích ứng.
Tiếp lấy tờ giấy của Chung Lâm, Dương Vũ liếc nhìn một cái, tiện tay đem nó vo lại, sau đó dùng ngón tay bắn ra, viên giấy hệt như viên đạn nhỏ bắn khỏi bàn rơi vào trong thùng rác.
Nhìn động tác của Dương Vũ! Chung Lâm trong lòng đau xót! Nàng biết nhất định là đã có chuyện gì xảy ra với Dương Vũ rồi. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi nhanh như vậy! Bởi vì, trước đây, phàm là giấy hai người bọn họ truyền qua lại cho nhau, Dương Vũ đều cất giữ rất kỹ càng, tuyệt đối không có ném vào thùng rác giống như mới vừa rồi vậy.
"Dương Vũ, có chuyện gì với anh vậy?" Chung Lâm trong lòng ủy khuất, bờ mi tràn đầy nước mắt. Nhìn bóng lưng nghiêng một bên của Dương Vũ, nàng cảm thấy như khoãng cách giửa nàng và hắn càng lúc càng xa vậy.
Sống lại thật rồi, nhìn căn phòng học quen thuộc, bạn học quen thuộc, trí nhớ trước kia dần dần hiện ra trong đầu Dương Vũ.
Chung Lâm, Dương Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Chung Lâm đang ngồi phía bên phải mình liếc mắt một cái.
Chứng kiến bộ dáng của Chung Lâm, Dương Vũ trong lòng đau xót! Lúc muốn há miệng định nói cái gì, thì trí nhớ trong đầu của hắn lại giống hệt như một đoạn phim tái hiện lại.
"Em không thích anh nữa, cũng không thương anh nữa. Chúng ta chia tay đi!" Chung Lâm trên mặt không hề lộ ra tình cảm gì, nhìn chằm chằm vào Dương Vũ, ánh mắt lạnh lùng.
"Đừng như vậy có được không? Chung Lâm, anh thật sự yêu em mà. Em đừng chia tay với anh!" Dương Vũ vẻ mặt cầu xin, nhìn Chung Lâm cầu khẩn nói.
"Nhưng mà em đã không còn thương anh nữa. Chúng ta không thích hợp, mình quyết định vậy đi!"
"Em đang đùa có phải không?" Dương Vũ bắt lấy bả vai Chung Lâm, trên mặt lộ ra ánh mắt mong muốn, nhìn Chung Lâm hỏi.
"Xin lỗi, tôi không có đùa! Chúng ta thật sự xong rồi!" Vừa nói, Chung Lâm vừa nắm lấy hai tay Dương Vũ bỏ khỏi bả vai nàng, xoay người lại, không chút lưu luyến rời đi.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình nọ của Chung Lâm, trái tim Dương Vũ giống như bị người ta cầm dao mạnh mẽ đâm nát vậy! Đau! Trong lòng mơ hồ có gì đó rất đau!
Dương Vũ lấy tay che tim mình lại, hắn không thể cảm giác được tim mình còn đang đập, đang nhảy! Cảm giác duy nhất chính là đau! Cả trái tim quặn đau, khiến cho Dương Vũ cả người cứng đờ, hít thở cũng không được!
"Đau! Tim của ta đau quá!" Nhìn bóng lưng của Chung Lâm càng lúc càng mơ hồ, cả người của Dương Vũ cũng trở nên đau nhói!
"Tích!" Một giọt nước mắt trong suốt của Dương Vũ rơi xuống, chạm vào mặt đất! Cuối cùng cũng giống như trái tim hắn "soạt" một tiếng vỡ tan thành vạn mảnh!
Chung Lâm đi ở phía trước, nước mắt không ngừng rơi xuống khỏi bờ mi. Giờ phút này thân thể của nàng giống như run lên, nhưng mà, cuối cùng vẫn tuyệt tình rời đi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai mắt Dương Vũ mơ hồ, nước mắt cứ thế tùy ý chảy xuống không ngừng! Ai bảo nam nhi không dễ rơi lệ? Chỉ là chưa gặp phải lúc thương tâm thôi!
Dương Vũ lấy tay sờ sờ ngực mình, tựa hồ như, trái tim đến bây giờ vẫn còn rất đau! Chuyện đó, vĩnh viễn lưu lại trong ký ức của hắn!
Nghĩ đến đoạn ký ức nọ, Dương Vũ rất rõ ràng bản thân đã phải đau khổ đến như thế nào khi cầu xin nàng đừng rời bỏ mình. Nhưng mà, vô luận hắn có cố gắng như thế nào đi nữa thì vẫn không thể vãn hồi lại đoạn tình yêu đó!
Là nàng đã bỏ mình! Dương Vũ lạnh lùng nhìn Chung Lâm điềm đạm đáng yêu kia liếc mắt một cái, trong lòng có một loại khoái cảm trả được thù! Tuy nói trước kia mình không có hận nàng! Nhưng mà, trải qua trọng sinh Dương Vũ tựa hồ có chút hận nàng rồi!
"Reng reng reng . . . "
Tiếng chuông hết tiết vang lên, Dương Vũ ngồi phắt dậy khỏi ghế, lạnh lùng nhìn Chung Lâm ở phía sau liếc mắt một cái, sau đó bước nhanh về phía cửa đi ra ngoài.
Cảm giác được sự lạnh lùng, xa lạ trong mắt Dương Vũ, Chung Lâm trong lòng ủy khuất. Nàng không biết vì sao Dương Vũ lại biến thành như vậy! Chứng kiến bộ dáng xa lạ bây giờ của Dương Vũ, trong lòng Chung Lâm rất đau!
Nhìn bóng lưng Dương Vũ biến mất khỏi phòng học. Nước mắt ủy khuất của Chung Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi xuống.
"Em đến tột cùng đã làm sai cái gì, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?" Nghĩ đến chỗ ủy khuất ấy, Chung Lâm không khỏi úp mặt lên mặt bàn, thấp giọng khóc hu hu. . .
"Chung Lâm, cậu làm sao vậy?" Một nữ sinh mập mạp từ phía sau lưng Chung Lâm đi tới, thấy Chung Lâm úp mặt lên bàn, quan tâm hỏi.
"Trầm Di." Nghe thấy tiếng của Trầm Di, Chung Lâm cảm giác như ủy khuất càng thêm nhiều, nàng xoay người lại nhào vào lòng Trầm Di khóc rất đáng thương.
Trầm Di là bạn tốt cũng là bạn cùng phe với Chung Lâm! Quan hệ của nàng và Chung Lâm rất tốt! Giữa hai người không có chuyện gì là không nói cho nhau cả!
"Không sao đâu mà." Trầm Di giống như một người chị, nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ sau lưng Chung Lâm, an ủi Chung Lâm. Nhưng dù Trầm Di an ủi như thế nào Chung Lâm chỉ càng khóc nhiều hơn.
"Trầm Di, Dương Vũ ảnh...... ảnh không để ý tới tớ nữa rồi." Nằm trong lòng Trầm Di, Chung Lâm ủy khuất nói.
"Có thể là Dương Vũ mới vừa tỉnh ngủ bị váng đầu nên mới như vậy, đừng khóc nữa." Trầm Di mặc dù không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng vẫn đoán được một hai phần.
"Không phải, tớ cảm giác được ảnh rất xa lạ!" Chung Lâm trong lòng bối rối, đem cảm giác của mình nói ra.
"Cậu cũng biết tính hắn rồi mà, đừng để ý. Cùng lắm chút nữa tớ giúp cậu tìm hắn tính sổ vậy." Trầm Di an ủi nói.
"Thôi bỏ đi, ảnh gặp cậu là phát sợ rồi." Chung Lâm rời khỏi lòng Trầm Di, nhìn Trầm Di nói.
"Cậu coi mặt mình kìa, khóc tí liền biến thành mèo hoa rồi." Vừa nói Tiêu Di vừa lấy một tờ khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt Chung Lâm.
"Nhưng mà người ta thật sự cảm giác rất ủy khuất mà." Chung Lâm trong lòng vẫn ủy khuất như trước.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
461 chương
47 chương
59 chương
54 chương