Ông Chồng Lớn Tuổi
Chương 1 : Giúp đối phương nới lỏng cà vạt
Ba mẹ Dụ Trừng đã ly hôn từ lúc cậu còn bé. Dụ Trừng được ông nội nuôi lớn. Lúc cậu vào đại học cũng không an tâm để ông nội đã lớn tuổi một mình ở quê.
Có lần, ông nội nheo mắt kéo Dụ Trừng lại, hỏi ấn tượng của cậu về bác sĩ Dương. Sau đó không ngừng phun châu nhả ngọc, đem hết vốn liếng văn chương ca ngợi vị bác sĩ ấy, hận không thể đóng gói cháu mình dâng lên tận miệng cho bác sĩ yêu dấu. Dụ Trừng bị tụng đến nhũn não suốt mấy ngày trời, rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt thiết tha của ông nội, đành dứt khoát ném vấn đề cho người trong cuộc còn lại.
"Nếu bác sĩ Dương đồng ý, cháu cũng không ý kiến gì nữa!"
Suốt thời gian ông nội nằm viện, Dụ Trừng mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm chút cho ông. Dù mỗi ngày có thể gặp Dương Tấn Hoài đến hai, ba lần, nhưng trong suốt nửa năm, nội dung trao đổi giữa hai bên cũng chỉ nằm gói gọn trong bệnh tình của ông. Có lẽ không phải chỉ là do tác phong chuyên nghiệp, Dụ Trừng cảm thấy nguyên nhân còn là do tính cách y thật sự lạnh nhạt.
Vì vậy khi biết Dương Tấn Hoài vậy mà lại đồng ý hôn sự này, Dụ Trừng khờ khạo từ trạng thái "chờ gả" một phát biến thành "hàng đã gả đi miễn trả lại".
Rửa bát xong cậu bắt tay vào nấu cơm. Lúc vừa tan học, Dụ Trừng nhắn tin cho Dương Tấn Hoài, biết được hôm nay y không phải trực, cũng không có ca giải phẫu nào. Vì thế, cậu liền mua thức ăn nhiều hơn một chút dẫu sau trước giờ cậu cũng đã quen việc lo cơm nước cho cả hai người rồi.
Thức ăn đã sơ chế sẵn, canh cũng đang nấu trong nồi. Chỉ còn đợi Dương Tấn Hoài về đến, cậu liền bắt chảo làm một món xào, mấy phút sau là có thể ăn cơm.
Trong lúc đợi, Dụ Trừng gọi điện thăm ông nội. Ông bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ra công viên tập Thái cực quyền, chơi cờ tướng cùng mấy ông bạn già.
Dụ Trừng muốn ông về ở chung với cậu nhưng ông nhất quyết không chịu. Ông nói ở chung với người trẻ không hợp, thà ở cùng với mấy người bạn già nuôi chim đánh cờ còn vui hơn.
Dụ Trừng khuyên không được, chỉ đành mỗi ngày ba bữa gọi điện hỏi thăm. Nhiều khi còn bị ông nội chê nói dài nói dai quá mức.
"Vậy cháu cuối tuần về thăm nội. Nội phải cố ăn cơm nhiều hơn đó!"
Bên kia ông nội Dụ Trừng lầm bầm lầu bầu thằng nhỏ này sao mà nhiều chuyện quá, bên này Dương Tấn Hoài cũng đã về đến cửa.
Dương Tấn Hoài dừng trước kệ giày, thay dép vào nhà. Áo vest cũng cởi ra vắt lên cổ tay, một tay y tựa vào tủ giầy, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn Dụ Trừng nói chuyện điện thoại.
Ông nội Dụ Trừng cứ như trẻ con, nhõng nhẽo chẳng chịu nghe lời khiến cậu nhỏ nhẹ uy hiếp đủ đường cũng phải bó tay đành bóp trán dặn dò đối phương ăn nhiều thịt nạc với rau cải.
"Ông cũng sắp xuống lỗ rồi sao không để cho ông thoải mái một chút chớ! Sao cháu lại có thể ác với ông như vậy?"
"Nội à, nội nhìn lại còn ai thoải mái tự do hơn nội nữa đâu chớ !"
Hai ông cháu lại cò kè thêm mấy câu, Dụ Trừng lúc này mới nhìn thấy Dương Tấn Hoài đang đứng. Cậu che điện thoại lại, ra dấu cho đối phương: "Anh đi tắm thay quần áo trước đi, rồi ra ăn cơm."
Dương Tấn Hoài gật đầu đi qua. Bởi vì muốn vào phòng ngủ phải băng qua phòng khách, Dụ Trừng cũng không để ý, phán một câu kết thúc cuộc diện giao tranh giữa hai ông cháu: "Đợi lúc về, cháu hỏi thăm dì dưới lầu là biết ngay là nội ăn cơm nhiều hay ít thôi."
Cậu cúp điện thoại, xoay người lại thấy Dương Tấn Hoài đang ngồi trên ghế sô pha.
"Ơ ?, Anh không đi tắm à?"
Dương Tấn Hoài đầu ngửa ra sau, hai tay gác lên chỗ tựa, chân bắt chéo một bên, mắt khép hờ: "Hơi mệt, em ăn cơm trước đi."
Dụ Trừng nghĩ bác sĩ thật sự rất vất vả, gật đầu một cái, đứng lên nói: "Vậy em đi làm cơm, anh cứ nghỉ một lát đi."
Dương Tấn Hoài dường như vô cùng mệt mỏi, chỉ nhắm hai mắt không trả lời. Dụ Trừng thấy anh ngẩng đầu, với tay lên nới lỏng nút cà vạt, yết hầu khẽ động, động tác khiến cổ họng anh như bị siết chặt, vô cùng uể oải.
Cậu vô thức cúi xuống, giúp đối phương nới lỏng cà vạt ra một chút, tiện thể cởi bớt một cái cúc áo ra. Yết hầu Dương Tấn Hoài lại chuyển động, anh mở mắt, dùng đôi mắt đen láy quan sát người trước mặt.
Dụ Trừng lúng túng, rụt tay lại, cậu không được tự nhiên co chặt bàn tay, nói: "Anh nghỉ đi cho khỏe. Có ... có muốn uống một tách trà không ?"
Lời nói ngập ngừng khiến Dụ Trừng càng thêm ngại ngùng, cậu dường như còn cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. Thế mà đối phương vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm nghị tiếp tục nhìn cậu chằm chằm, khiến hai bên tai Dụ Trừng bắt đầu nóng lên.
Dương Tấn Hoài thu lại ánh mắt đen như mực kia, một lần nữa nhắm nghiền mắt, khẽ gật đầu: "Ừ, hai hôm trước em pha trà Ceylon uống cũng được."
Dụ Trừng lập tức chạy vào nhà bếp, chẳng biết có phải những người chuyên làm phẫu thuật có thần kinh mạnh mẽ hơn bình thường hay không, mỗi lần Dụ Trừng bị Dương Tấn Hoài nhìn chằm chằm đều cảm thấy đối phương đang đặc biệt chăm chú quan sát mình. Ánh mắt ấy khiến lòng cậu có cảm giác vừa run rẩy vừa tê dại, như có một luồng điện chạy qua.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
1867 chương
736 chương
206 chương
10 chương