Long tổ
Chương 6 : Ta thành đẹp trai rồi
“Hỏng bét!” Vừa lúng túng thoát ra khỏi công viên, Dương Vũ liền nghĩ tới một chuyện không lành. Sau khi tan học, hắn đã lập tức rời khỏi trường. Hắn hoàn toàn quên mất sự việc cô giáo Anh Văn bảo hắn sau giờ học đến văn phòng làm việc.
“Lần này thật sự là hỏng bét rồi!” Dương Vũ nghĩ đến những thủ đoạn dị thường của cô giáo. Hắn biết lần này hắn thật đã đắc tội với cô giáo rồi.
Trước đây, bà cô này đã bắt đầu dạy tiếng Anh từ lớp 11 cho đến tốt nghiệp cấp ba. Thời gian 2 năm còn lại của hắn sau này có nhiều “quả ngon” để ăn rồi, Dương Vũ trong lòng buồn bực nghĩ thầm.
Thật sự, Dương Vũ cũng không phải sợ. Cùng lắm thì sau này cô giáo có cơ hội làm khó dễ hắn thôi. Ta là ai chứ? Ta đã được sống lại, thì ta lại phải sợ người nào?
Nhìn thấy trời bắt đầu tối, Dương Vũ trên đường quay trở lại trường học nhân tiện ghé tạt quán bên đường tùy tiện ăn một bữa cơm.
Sở dĩ trường trung học Cẩm Tú hàng năm lấy được thành tích tốt khi thi đại học là nhờ tinh thần học tập của học sinh của trường. Trường trung học Cẩm Tú không những chỉ cung cấp chỗ ở tiện nghi, mà lịch trình học tập rất chặt chẽ. Ngay cả vào ban đêm, cũng bắt các học sinh đều phải tự học tập nghiên cứu cho đến 10 giờ tối.
Trên đường trở về ký túc xá, khắp nơi đều là học sinh. Một số trong bọn họ là những học sinh sống gần trường. Nhưng bên trong có rất nhiều học sinh nội trú, đó đều là những học sinh ở các hương trấn cách xa trường học.
Dương Vũ cũng là một người ở dưới tỉnh, của một gia đình nông dân bình thường lên đây để đi học. Hắn thật sự “danh phù kỳ thực” là một học sinh nội trú.
“K…é…t…t….!”
Có tiếng phanh xe “két…”, vang lên gần bên người Dương Vũ. Tiếp theo sau đó là tiếng của Thực Hoa gọi, “Người anh em, có muốn tao cho quá giang một đoạn đường không?
“Tất nhiên là muốn rồi. Mẹ kiếp.” Cơ bản, trạng thái kích động về sự hồi sinh trong Dương Vũ đã giảm xuống đôi phần. Vừa nói, Dương Vũ vừa nhảy lên yên sau của xe đạp.
“Tao nghe nói bà cô muốn mày đến văn phòng gặp bả, ra sao rồi? Bả có hãm hiếp mày không? Thực Hoa vừa đạp xe vừa quay lại hỏi Dương Vũ.
“Đừng nói nữa. Căn bản là tao không có đi.” Trong giọng nói của Dương Vũ biểu lộ một chút khó chịu. Mới vừa sống lại, đúng lúc lại gặp sự tình không may. Nghĩ lại thấy không sảng khoái chút nào.
“Quỷ thần ơi, người anh em, lần này tao thật sự phục mày rồi. Bị bà cô điểm danh mà mày lại có dũng khí không đi. Mày thật sự là thần tượng của tao rồi!” Thực Hoa nói đến nước bọt bắn tung tóe. Nếu như không phải là hắn đang lái xe đạp, không chừng hắn đã sớm ôm Dương Vũ rồi.
“Mẹ kiếp!” Dương Vũ mắng hắn một tiếng. Nếu như không phải hắn đang ngồi ở trên xe, hắn đã sớm một chân đá Thực Hoa như trong quá khứ. Thực Hoa trong trí nhớ của hắn cũng không có gì thay đổi. Vẫn như cũ, là một người bạn cực kỳ tốt nhất.
“Dù sao, Dương Vũ à…! Sau này mày bi thảm rồi!” Thực Hoa có chút hả hê, vừa vười vừa nói.
“Nếu mày không câm miệng, có tin tao cho một đấm mày chết không?” Dương Vũ tâm trạng đang khó chịu. Nhưng Thực Hoa lại ở chỗ này mà cứ buông lời châm chọc, thì làm sao hắn không bốc hỏa được?
“Được, được… Tao câm miệng.” Thực Hoa ngậm miệng nhưng vẫn mỉm cười. Hắn thật không muốn chọc giận đến người ngồi phía sau. Mặc dù từ lúc biết Dương Vũ đến nay hắn chưa từng thấy Dương Vũ nổi giận. Nhưng người như vậy mới là đáng sợ nhất. Thực Hoa cũng biết rõ đạo lý đó. Cho nên hắn biết lúc nào nên ngưng không chọc nữa.
“Nhìn cái gì? Trên mặt tao có dính cơm hay sao?” Ở lớp học trên lầu, ngay lúc Dương Vũ xuất hiện, Thực Hoa không ngừng nhìn hắn. Vì vậy, Dương Vũ trợn mắt nhìn Thực Hoa rồi hỏi.
“Tao đang suy nghĩ, tao cảm giác là sau buổi chiều khi mày ngủ dậy, mày đã thay đổi.” Thực Hoa nhìn Dương Vũ, cặp mắt đầy vẻ nghi ngờ.
“Đi chết đi! Tao thay đổi chỗ nào? Không phải vẫn như trước sao?” Dương Vũ đánh Thực Hoa một cái, nhưng lòng hắn có chút kinh ngạc. Chính mình dù sao cũng đã sống lại nhưng tư tưởng của mình lại dừng ngay giai đoạn trước khi mình sống lại. Trong khoản thời gian ngắn, hắn hoàn toàn không có thể thích ứng được. Dù sao Dương Vũ cũng không có khả năng làm cho những người khác biết được hắn đã sống lại.
Nếu không, chính bản thân Dương Vũ cũng không biết làm sao giải cho mọi người biết thích sự kiện khó tin này. Giả sử như người ta tin tưởng thì tốt. Còn nếu như không tin, chẳng phải hắn mang mình ra cho người ta xem là thằng điên sao.
Hơn nữa, nếu như có quốc gia nào đó biết được chuyện này, chẳng phải là đem chính mình biến thành chuột bạch để cho họ thử nghiệm sao?
Sau khi sống lại, Dương Vũ đã tin rất nhiều chuyện. Thế giới này thật sự có sự hiện hữa của thần tiên, có sự sở hữu của ma quỷ. Nếu hắn cũng có thể sống lại, thì những chuyện khác sao lại không có khả năng chứ.
“Dương Vũ, mày thật đã có một chút thay đổi.”
“Ôi, đã bị mày phát hiện rồi. Tao đích thực đã đẹp trai hơn.” Dương Vũ làm bộ thở dài một hơi. “Tao quá đẹp trai rồi. Mị lực quá ư lôi cuốn. Ngay cả nam giới cũng hấp dẫn luôn. Dù sao cũng không có cách nào hơn.”
“Làm ơn đi, tao nói hai câu mày lại tự nâng cao rồi. Mày mà gọi là đẹp trai sao? Thực Hoa giả bộ làm ra bộ dáng muốn nôn mửa, nhìn Dương Vũ rồi tiếp tục nói: “Tao đã từng thấy nhiều người da mặt dày rồi, nhưng chưa có gặp ai da mặt dày như mày vậy.” Vừa nói, Thực Hoa còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Vũ.
“Mày cứ tiếp tục khen ngợi tao như vậy, tao sẽ rất kiêu ngạo.” Trên mặt Dương Vũ lộ ra một nụ cười, nhìn Thực Hoa mà nói.
Thực Hoa lảo đảo thiếu chút nữa là đã ngã từ thang lầu xuống. “Mẹ kiếp, mày đã biến thành tự sướng từ lúc nào vậy?”
“Tao biết là tại vì mày đố kỵ tao. Dù sao, so với mày, tao thật sự đẹp trai hơn nhiều.” Dương Vũ cười, “Đó là mày đố kỵ vì không bằng tao thôi.”
“Tao không biết được lại có cái gọi là tự sướng điên.” Thực Hoa quả thực đã bị Dương Vũ đánh bại rồi, hắn nói không lại.
Đi đến trước cửa lớp mình trên lầu bốn, Dương Vũ ngẩng đầu thì thấy Chung Lâm đang ngồi nơi chỗ của nàng ở phía trên. Sắc mặt của Chung Lâm lúc này nhìn rất khó coi. “Cô ấy sao hôm nay lại lên đây sớm vậy?” Trong lòng Dương Vũ nảy ra một nghi vấn vì bây giờ cách giờ học còn quá sớm. Nếu dựa theo kinh nghiệm trước kia, chuông học chưa vang thì Chung Lâm sẽ không bước vào phòng học. Cô ấy luôn chờ đón tiếng chuông để bước vào phòng học.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Dương Vũ, đang ngồi ở phía trên Chung Lâm quay lại nhìn. Vừa cùng lúc, Dương Vũ cũng nhìn nàng, ánh mắt họ chạm nhau. Dương Vũ rõ ràng bắt gặp được Chung Lâm nhìn mình với ánh mắt vừa vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng trong nháy mắt, sự vui mừng lẫn sợ hãi trong ánh mắt của Chung Lâm đã biến mất. Khôi phục lại là một loại ánh mắt u buồn uỷ khuất, tựa hồ như đau khổ. Mà trên khuôn mặt của cô ấy cũng lộ ra nét buồn phiền đó.
Dương Vũ trong lòng rất đau. Hắn không biết vì sao Chung Lâm lại như vậy. Hắn cũng không biết rằng bởi vì lúc chiều, hắn đã có động tác lơ đểnh lạnh nhạt nên Chung Lâm mới như vậy.
“Dương Vũ, cậu ra đây một chút đi.” Ngay lúc Dương Vũ chuẩn bị bước vào phòng học, tiếng của Trầm Di vang lên bên tai của Dương Vũ.
“Dương Vũ!, mày thật là có phúc quá.” Thực Hoa quỷ quái cười khi Dương Vũ đi ngang qua.
Nghe được tiếng của Trầm Di sát bên, trên mặt Dương Vũ lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Đúng vậy, đối với cô nữ sinh mập ú này, hắn có chút sợ. Bất quá, Dương Vũ không phải sợ cô ấy, mà nguyên nhân chính là Chung Lâm. Chính là vì “yêu ai thì yêu cả đường đi lối về” mà.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
461 chương
47 chương
59 chương
54 chương