Sau khi về nhà, tôi kể cho Hôn Hiểu, nói mua thuốc chuột mạnh nhất, lần này nhất định sẽ thành công, tối nay không tới nhà anh ngủ nữa. Hôn Hiểu cũng không đưa ra ý kiến khác, để tôi đi. Đợi tới khi mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, phòng khách tối đen như mực. Đột nhiên truyền tới tiếng động mở cửa nhẹ nhàng, tiếp theo, một bóng đen vào phòng, nhẹ nhàng quỳ xuống, một vật đặt trên nền nhà. Tóm đúng lúc này, tôi bật đèn, cả căn phòng rực sáng, chiếu rõ Hôn Hiểu và con chuột trên nền nhà. "Em đã thấy kỳ lạ, con chuột này sao mà thần thông quảng đại thế, hóa ra, nó họ Trang." Tôi vừa nói vừa bước nhanh tới trước mặt Hôn Hiểu, nhặt con chuột lên, nhìn kĩ, quả nhiên là con chuột máy, nhưng được chế tác giống như đúc, chả khác gì chuột thật. Vừa bật công tắc, chân tự động cử động, đặt xuống đất, thì có thể leo trèo. "Trang Hôn Hiểu." Tôi cầm con chuột chỉ anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thật đê tiện." "Anh làm sao?" Anh ấy còn có thể hỏi lại như vậy đấy. "Bắt ép em xem phim kinh dị, sau đó cố ý tắt công tắc nguồn điện, hại em tưởng bị cắt điện. Bây giờ còn lấy chuột giả dọa em, Trang Hôn Hiểu, anh quá đáng thật đấy!" "Chúc Thảo Nhĩ, em không cảm thấy việc này em cũng có trách nhiệm à?" "Em?" "Đương nhiên, nếu em tình nguyện ngủ cùng anh, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này?" Tên này thật giỏi xoay chuyển càn khôn, đổi trắng thay đen mà. Tôi tức điên, Hôn Hiểu khoanh tay, bình tĩnh nói: "Chúc Thảo Nhĩ, em có thể hiểu cảm giác đĩa thịt kho tàu cả ngày chuyển đi chuyển lại trước mặt mà không cho em ăn không hả?" Tôi Thịt kho tàu! Lại so tôi là thịt kho tàu! "Trang! Hôn! Hiểu! Anh biến đi cho em!" Để trừng phạt hành vi tiểu nhân của Hôn Hiểu, cả hai ngày tôi không thèm để ý tới anh ấy, tự nhiên, người nào đó chỉ có thể gọi cơm ngoài. Cái này gọi là báo ứng. Ban đầu tưởng anh ấy sẽ học được một bài học, ai ngờ sáng ngày thứ 3 tỉnh dậy, lại phát hiện tủ bếp xuất hiện con chuột trắng. Trang Hôn Hiểu, anh ép người quá đáng! Tôi nhấc đuôi chuột lên, trực tiếp tới nhà Hôn Hiểu, "cộc cộc cộc" ra sức gõ cửa. Chỉ thấy Hôn Hiểu mặc đồ tắm, trong tay cầm máy cạo râu tự động, mặt đầy bọt, nhìn tôi hỏi: "Sao thế?" "Anh đã xong chưa hả, lại tới chiêu này nữa! Tôi giơ con chuột ra trước mặt Hôn Hiểu, nói to: "Cầm con chuột máy của anh về!" "Chúc Thảo Nhĩ," Hôn Hiểu nhìn tay tôi, thần sắc có chút kỳ lạ "Con chuột này không phải anh thả." "Không phải anh thả, lẽ nào tự nó chạy tới?" Tôi không tin. "Anh đoán, là nó tự chạy tới." Hôn Hiểu chậm rãi nói. "Chuyện cười, tự nó sao có thể..." nói tới đây, đột nhiên tôi ngừng lại. Vừa nãy kích động quá, không cảm giác có động tĩnh trên tay, bây giờ dần dần bình tĩnh lại, mới thấy có chút gì không đúng. Sao... đuôi trên tay... mềm mềm... hơn nữa... hình như còn động đậy. Cứng người cúi đầu xuống, phát hiện ánh mắt lấp lánh nước của con chuột đó đang nhìn tôi chăm chú, tứ chi không ngừng đạp lung tung trong không trung. Là...là... thật. "A!" Tiếng hét cực kỳ bi thảm tới tận trời cao.