Người chồng bá đạo nghiện vợ
Chương 1 : Quá khứ đẫm máu
Lâm Hoàng Thiên (25t): là một tổng tài IT của thế giới. Hắc bạch lưỡng đạo đều sợ khi nghe đến tên, một con người có tính chiếm hữu cao, thông minh, băng lãnh
Hoàng Nhật Hạ (20t): con gái của á phiện lớn nhất Đông Nam Á. Cô bị mất gia đình là do anh. Anh đã dối cô khiến cô không hề hay biết chuyện anh sát hại gia đình cô nên lúc nào cô cũng đối xử tốt với anh nhưng cho đến một ngày....,,, Cô rất thông minh là người mà anh yêu nhất trên cuộc đời này
HOME › NGƯỜI CHỒNG BÁ ĐẠO NGHIỆN VỢ › CHAP 1: QUÁ KHỨ ĐẪM MÁU
Chap 1: Quá khứ đẫm máu
- -6 năm trước---
Ở trong khu biệt thự ngoài ô đang rất đong vui vì hôm nay là sinh nhật của tiểu thư nhà họ Hoàng. Ai cũng rất bận bịu trang trí cho bữa sinh nhật này.
Từ đâu có một cô gái khoảng chừng 14 tuổi mặc trên người một chiếc váy trắng trễ vai đang chạy đến bên người đàn ông to cao đứng ở bên cái bàn được đặt cái bánh kem rất lớn, đó là Hoàng Nhật hạ
- Ba ba, hôm nay không đi làm sao ạ? - cô nũng nịu nói
- Không, hôm nay là sinh nhật của con gái ta làm sao mà đành lòng bỏ con một mình!- người đàn ông trung niên ấy là Hoàng Khiêm Khải - ông trùm á phiệt, ôm lấy cô rồi nói
- Ba ba thật tốt bụng, con thương ba ba nhất! - Cô ôm ông ấy nói
Khi vừa dứt lời thì ở cổng trước có rất nhiều chiếc xe màu đen đậu ngay đó, rất nhiều người mang theo súng ở bên mình đi vào nhà của cô
Tiếng súng liên hồi bắn ra, ba cô đã dẫn cô vào căn hầm bí mật ở dưới nhà, cô rất sợ bóng tối nên hoảng sợ nép mình vào người ông ấy:
- Ba ba, bọn họ là ai tại sao lại đến đây chứ!- cô run sợ nói
- Nhật Hạ, nghe ba nói sau khi ra khỏi đây con phải cao chạy xa bay nhớ chưa?- Ông ấy vừa nói vừa dẫn cô đi
Cô không kịp trả lời thì bỗng có một cái gì đó làm ướt tay cô, giơ bàn tay lên trước mặt mình xem, đó là máu máu của ba cô.
- Ba Ba.... ba tỉnh dậy đi tại sao lại như vậy? Ba hứa sẽ dẫn Nhật Hạ đi du lịch thế giới mà! Ba ba tỉnh lại đi - cô vừa khóc vừa nói
Bỗng từ phía xa có một bóng hình người đàn ông đi tới bên cô nói:
- Nhật Hạ, đủ rồi! Ông ta đã chết rồi!- đó là Lâm Hoàng Thiên, người bạn trai của cô.
- Anh Thiên, sao anh lại ở đây? Đi... mau dẫn ba em tới bệnh viện!- cô đỡ thân xác ông ấy dậy
- Không kịp nữa, theo anh về lâu đài! - anh bồng cô lên
Anh không cần câu trả lời vì anh chính là không cho phép cô từ chối, kháng cự anh
- Không bỏ em xuống..... em phải đi cứu ba ba! - Cô vừa khóc vừa vùng vẫy
Anh vẫn không trả lời cô một lời nào, lẵng lặng bỏ cô vào xe rồi cho xe chạy đến lâu đài
Thấy anh vào xe ngồi, có một người mặt rất lạnh đi tới nói:
- Cậu hai, chúng ta đã tiêu diệt được lão già!- Người ấy là Tử Vương là cận vệ bên cạnh anh, rất trung thành và là kẻ khát máu
- Tốt lắm! Đốt hết tất cả vật chứng và tiêu diệt những kẻ đã làm chuyện này. Tôi muốn sáng mai trên mặt báo phải có tin " công ty CE rút vốn đầu tư cho công ty Hoàng Vương. Con gái của lão chết "
- Vâng, thưa cậu hai - Tử Vương cúi người nói
Vì do Nhật Hạ khóc rất nhiều nên đã ngất đi khi anh bế vào xe nên cuộc đối thoại ấy cô hoàn toàn không nghe được gì!
Lâm Hoàng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vẫn còn run vì sợ của cô áp lên môi mình. Còn một tay đặt lên đỉnh đầu cô rồi nói:
- Nhật Hạ, em không nên đau lòng, lão ta đáng chết! Sau này em chỉ có thể là của anh. Chỉ có anh mới là người thân duy nhất của em. Nếu ông ta không ngăn chặn mối quan hệ của chúng ta thì sẽ không đoạn số vùi thân đâu! Vì ông ta cứng đầu nên ông ta phải nhận kết quả hôm nay. Em hãy nhớ rõ em là của anh! - anh vừa hôn tay cô vừa nói
Đúng, ba của cô là do anh giết! Vì ông ta không chấp nhận tình yêu của anh dành cho cô ấy. Đừng hòng ngăn cản tình yêu của anh cho cô ấy nếu không họ sẽ phải nhận hậu quả đắt giá cho dù đó là ông trời.
*************** Toà lâu đài **************
Rốt cuộc thì xe đã chạy đến toà lâu đài của anh. Nó mang phong cách của Âu và Á kết hợp lại với nhau. Cách cửa màu vàng được chạm khắc tỉ mỉ, cầu kì. Bên trong có một bộ bàn ghế sang trọng đặt ngay kế bên cái hồ bơi rộng lớn. Ở phía ngoài có trồng rất nhiều loài hoa.
Quản gia thấy anh từ cửa đã vội vàng chạy nhanh ra mở cửa, cung kính nói:
- Cậu hai, người đã về! - Bác Tô cung kính
- Bỏ đồ của cô ấy vào phòng tôi, từ nay không có sự cho phép của tôi không được lên lầu 4 làm phiền! Nhớ rõ? - Lâm Hoàng Thiên nói với giọng lạnh nhạt và cũng có phần khó chịu
- Vâng, cậu hai! - Bác Tô
Anh bế cô lên lầu đặt cô xuống chiếc giường to lớn kia, bên trong gian phòng rất rộng rãi được phối hợp giữa hai màu đen và trắng.
Anh đi tắm và thay một bồ đồ khác rồi lên giường ôm cô chìm vào giấc ngủ....
..........
Các bạn thấy như thế nào thì góp ý cho mình biết nhé!
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
248 chương
71 chương
151 chương