Vi Quân [nữ Nam]
Chương 1
Truyện này và các truyện khác đăng trên trang đều là TỰ VIẾT. Mọi hành vi chuyển ver, mang đi nơi khác, sửa đổi nội dung đều không và sẽ không có sự cho phép của tác giả. Mong mọi người tôn trọng.
Hiện tại bên Watt vì ko còn hoạt động nên chỉ còn 5 chương Nếu các bạn có nhu cầu đọc có thể sang Dreame hoặc Cảnh Thiệu gia. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
________________
"Có những người đã chết trước cả khi họ ngừng thở."
Khả Vi không nhớ đã thấy câu đó ở đâu, nhưng cô nghĩ, đó có lẽ là câu nói chính xác nhất để chỉ mình.
Khả Vi sinh ra trong một gia tộc có truyền thống lịch sử hơn hai trăm năm, một gia tộc tài phiệt. Thiết nghĩ, cuộc sống của cô sẽ không khác gì hoàng tử công chúa trong phim truyền hình. Nhưng không. Tiền, chung quy là một thứ tàn nhẫn. Để có được nó, con người luôn phải đánh đổi một thứ gì đó.
Trong trường hợp của Khả Vi, đó là tình thân. Cha mẹ quá bận bịu để chăm sóc hai đứa trẻ. Ngay cả mang thai, cũng là thuê người mang thai hộ. Trong gia đình cô, số lần cả nhà ngồi lại cùng ăn cơm cực kì ít. Dù là một đại gia đình, nhưng so với gia đình bình thường còn lạnh nhạt hơn.
Không chỉ có vậy, Khả gia, còn là một gia tộc trọng nam khinh nữ. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao từ khi sinh ra, số phận của Khả Vi trong Khả gia đã định trước là không thể ngóc đầu.
Từ khi biết nhận thức, Khả Vi đã chịu đựng việc luôn phải đứng sau anh trai mình, trở thành cái bóng cho anh ta. Cô học kinh tế, học quản lý, học võ, tất cả là để trợ giúp, bảo hộ anh trai của mình. Cuộc đời cô, từ khi sinh ra đã được định trước.
Khả Vi sống cuộc đời mà cô không hề muốn. Tự vùi dập tài năng của chính mình, tự che lấp mình đi. Sống như một thứ vô tri, sống như một kẻ đã chết. Cô không có mục đích sống, không thể tự tìm niềm vui vì địa vị xã hội, không có tiếng nói trong gia đình. Ngoài tồn tại, cô hoàn toàn không có mục đích gì khác khi được sinh ra trên đời này. Sống và làm việc như một cỗ máy, đó là cuộc đời của Khả Vi.
Hai lăm năm cuộc đời như vậy, phần đời còn lại, chắc hẳn cũng không khác gì. Khả Vi đặt tập tài liệu xuống bàn, sau đó tắt đèn phòng làm việc.
Công ty đã tan tầm từ ba tiếng trước, nhưng cô không quan tâm. Khả Vi một mình đi trên hành lang công ty dài và tối, chỉ có một chút ánh sáng từ những bóng đèn nhỏ trên hành lang và ánh đèn thành phố từ các cửa sổ phả vào.
Khả Vi bấm nút chờ thang máy, sau đó chờ đợi.
Thang máy lúc này không có ai sử dụng, rất nhanh đã lên tới tầng 70. Khả Vi bước vào trong, nhấn nút xuống đại sảnh. Khoảnh khắc thang máy đi xuống, Khả Vi biết, cô đã phạm phải sai lầm.
Thang máy không đi xuống như thường lệ, cũng không cho cảm giác lâng lâng tới phát buồn nôn như mọi ngày, mà là cảm giác đang rơi tự do. Tiếng dây cáp chói tai, tiếng bóng đèn chập diện nổ tanh tách, tất cả đều không lọt vào tai Khả Vi. Từ tầng 70 cao 400 mét, thời gian rơi xuống của thang máy chỉ khoảng 15 giây, hoàn toàn không đủ thời gian để làm bất kì điều gì ngoài hoảng sợ và hồi tưởng lại quá khứ sau đó chết trong đau đớn.
Thế nhưng Khả Vi lại phát hiện, đầu óc cô trống rỗng, cảm xúc cũng chỉ có một chút gợn sóng. Hơi hối hận vì ở lại muộn, sợ hãi vì Tử thần đang tiến gần từng giây. Chỉ có vậy thôi.
Khoảnh khắc trước mắt tối sầm, khoảnh khắc não bộ nhận thưc được cơn đau kinh hoàng, tất cả cũng kết thúc.
Hoặc, đó là những gì Khả Vi nghĩ.
____________
Trong một căn phòng hoa lệ, có rất nhiều nữ nhân ăn mặc trang phục cầu kì, đeo phục sức xa hoa đang ngồi hai bên. Mỗi người đang ngồi mỗi người một vẻ, đều tươi tắn như hoa, hoàn mỹ như họa, từng cử động đều mềm mại nhẹ nhàng. Mà trên mặt mỗi người bọn đều là vui vẻ khi người khác gặp họa.
Ở giữa phòng, nơi tập trung ánh mắt của gần như tất cả mọi người, là một nữ nhân vẻ mặt tuyệt diễm. Nàng ta trong tay ôm một con mèo lớn, quỳ thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng nhưng không có tiêu cự. Nàng cứ quỳ như vậy, cho tới khi một nam nhân huyền y đi ra từ phía sau, ngồi lên chủ vị.
Gương mặt của nam nhân là tổ hợp của sự hoàn mỹ. Làn da trắng ngần như tuyết liên, phượng mâu lạnh băng không cảm xúc cùng sống mũi thẳng và đôi môi nhợt nhạt. Ánh mắt của y vừa quét qua nữ nhân đang quỳ, đã khiến cho nàng run lên.
Nữ nhân hơi chớp chớp mắt, sau đó không tiếng động chờ đợi phán quyết. Nam nhân siết chặt nắm tay, sau khi đã điều hòa cảm xúc mới nói.
- Khả quý phi, ngươi còn gì muốn biện hộ?- Giọng nói của y lạnh thấu xương, khiến ngay cả những nữ nhân khác trong phòng cũng không nhịn được co mình.
- Không có.- Khả Vi dù không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn bình tĩnh đáp.
- Tốt.- Nam nhân kia khẽ nghiến răng như đang kiềm chế cơn giận.- Khả quý phi, vi phạm cung quy, nuôi súc sinh mà không thể quản, khiến hoàng hậu động thai, gây hại đến hoàng tự. Phạt cấm túc hai tháng trong Vĩnh Hòa cung. Trong thời gian này, ai cũng không được gặp.
Khả Vi sống trên đời chưa từng xem phim truyền hình, cũng chưa từng đọc qua tiểu thuyết, nhưng đã xem qua sách lịch sử. Cách nói này, quả thực rất giống thời xưa. Thế nhưng trang phục, nội thất, hoa văn trên tường, tất cả đều không hề giống những gì mà Khả Vi được học.
Không biết phải nói gì, Khả Vi chỉ có thể ôm chặt con mèo trong tay một chút, sau đó cúi đầu xuống thật thấp, hi vọng những người trong phòng không tìm ra được điểm bất thường.
Im lặng kéo dài mãi cho đến khi nam nhân ngồi trên chủ vị phất tay áo đứng dậy. Khoảnh khắc y đi qua, Khả Vi ngửi thấy hương thuốc bắc cực nhạt, sau đó lập tức không thấy nữa.
Thế nhưng Khả Vi lại không để chuyện đó trong đầu quá lâu, trái lại đứng dậy. Nữ tì đang quỳ phía sau vội vàng giơ tay giúp nàng đứng dậy.
- Trở về Vĩnh Hòa cung đi.- Nàng nói, rũ mi xuống nhìn con mèo béo không hiểu chuyện trong tay đang ngáp dài.
Nữ tì kia định nói điều gì, nhưng lại thấy chủ tử của mình thất thần, buồn bã thấy rõ, nên lại thức thời im miệng.
Khả Vi nhìn qua có một bộ suy sụp thất thần, nhưng thực ra nàng đang dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ thích nghi với đôi giày đế cao cùng với cái thân thể yếu đuối tới mức vô dụng này.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao sau khi chết không đầu thai vào một đứa trẻ mới sinh mà lại là một người lớn? Vì sao nàng lại còn kí ức kiếp trước. Hay là... Nàng vốn đã đầu thai vào thân xác một đứa bé, sống cuộc đời của "Khả quý phi" bao nhiêu năm qua. Mà hiện tại, do chịu một cơn sốc, toàn bộ kí ức đã biến mất, kí ức của kiếp trước mới đột nhiên xuất hiện thay thế?
Dù là tình huống nào đi chăng nữa thì hiện tại, Khả Vi sẽ có hai tháng để tìm hiểu. Thực sự ông trời cũng giúp nàng.
________________
Tới nơi này được hai ngày, Khả Vi đã biết được toàn bộ điều mà bản thân cần biết bằng một phương pháp tưởng chừng như cực kì vô dụng mà nàng học được từ năm 19 tuổi - thôi miên.
Nàng phải tốn kha khá thời gian và công sức để thôi miên thị nữ và thái giám tùy thân, cuối cùng moi ra mọi thông tin mà nàng muốn biết.
Đầu tiên, thời đại mà nàng đang ở hiện tại, quả thực không phải là thời đại có trong lịch sử. Đất nước này là Vân Quang quốc. Được bao quanh bởi Trấn Quy quốc, Hà Thu quốc và Biên Kha quốc, Vân Quang quốc luôn giữ quan hệ giao hảo với cả ba quốc gia, tránh xa khỏi vòng mâu thuẫn của bọn họ nên cho tới bây giờ vẫn tạm thời an ổn.
Hoàng đế hiện tại của quốc gia này là Khải Thiên đế, tên thật là Vĩnh Cảnh, lên ngôi năm 19 tuổi, tới nay đã được sáu năm. Dàn hậu cung của y bao gồm hoàng hậu Diên Vĩ, Khả quý phi, chính là Khả Vi hiện tại, 2 phi, 4 tần và một vài người bên dưới nữa.
Khải Thiên đế có tổng cộng 7 đứa con, 4 hoàng tử và 3 công chúa. 1 hoàng tử và 1 công chúa là do hoàng hậu sinh. 3 vị còn lại là do 2 phi sinh, còn 2 công chúa là do hai tần sinh.
Theo lời của tỳ nữ bên cạnh tên là Mân Hoa, số hoàng tử và công chúa dưới gối Khải Thiên đế ít như vậy là bởi vì "Khả quý phi" ghen ghét phi tần liên tục sinh nở, đã giở thủ đoạn ám hại nhiều lần, hầu hết đều là dùng hạ nhân thao túng, thổi gió bên tai kình địch của người mang thai, sau đó mượn tay họ. Hoặc nếu trực tiếp ra chỉ lệnh, "Khả quý phi" sẽ lập tức diệt khẩu. Chính vì vậy cho tới hiện tại nhân chứng vật chứng không ai tra ra được. Ít ra cũng là một người cẩn thận. Còn một nguyên nhân nữa, đó chính là mặc dù ngày nào Khải Thiên đế cũng lật thẻ bài, nhưng rất ít khi thực sự "động tay". Chính vì vậy, trong cung chỉ thi thoảng mới có người mang thai.
Còn về "Khả quý phi". Nàng ta là đích nữ của Khả gia, là một gia tộc lớn và có công với triều đình kể từ thời thái thượng hoàng nên khá có chỗ đứng. Cha "Khả quý phi" hiện đang đảm nhiệm chức vụ thừa tướng, anh trai cả là thống lĩnh cấm vệ quân, anh trai thứ đã đỗ trạng nguyên, những người còn lại trong nhà không gả và nhà danh giá thì hiện tại cũng cực có tiền đồ. Có lẽ đây cũng là lý do Khải Thiên đế không muốn để "Khả quý phi" mang thai. Nhưng như vậy lại càng tiện cho Khả Vi.
Khả Vi còn biết, thân thể này, có ngoại hình giống nàng tới tám, chín phần, và một vài vấn đề nhỏ của thân thể cũng giống hệt. Không chừng, chính nhờ vậy, Khả Vi mới có thể tại khoảnh khắc kia, đầu thai vào thân thể này.
- Chủ tử, người nghĩ gì vậy. Tới giờ uống thuốc rồi.- Mân Hoa đi vào, mang theo khay thuốc.
Khả Vi nâng mắt nhìn tì nữ đang đứng trước mặt, lại nhìn bát thuốc đen ngòm trong khay, hỏi:
- Thuốc gì?
- Chủ tử, là thuốc thụ thai.- Mân Hoa nói.
- Sau này không cần dâng mấy thứ này nữa.- Khả Vi đứng dậy.
- Chủ tử. Lão gia vẫn luôn muốn có tôn tử, người sao có thể không uống đâu...- Mân Hoa còn muốn khuyên bảo.
- Ngươi cũng thật trung tâm. Nếu dã vậy, về phủ phục vụ lão gia đi.- Khả Vi lia ánh mắt lạnh toát về phía Mân Hoa.
Mân Hoa chưa bao giờ thấy chủ tử dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình, hoảng hốt không thôi, lập tức quỳ xuống.
Khả Vi nhìn Mân Hoa, sau đó xoay người rời đi. Sau khi từ miệng Mân Hoa biết được một số ít người dù biết việc làm của Khả Vi nhưng vẫn còn sống, cô đã lập tức thôi miên sau đó khiến cho họ nghĩ rằng những việc đó là hoàng hậu làm. Ngay cả Mân Hoa cũng không ngoại lệ. Sau khi đã làm xong, Khả Vi vẫn có chút chưa an tâm, bất quá sau này, muốn trừ khử cũng có không ít cơ hội.
Khả Vi vừa mới tới nơi này, không có thù với hoàng hậu, nhưng từ miệng Mân Hoa, nàng cũng biết được không ít chuyện khuất tất mà trung cung đã từng làm với phi tần. Hoàng cung, dù sao cũng chẳng phải chốn sạch sẽ gì cho cam.
Bất quá... Khả Vi hiện tại rất hài lòng với nơi này, với sự thảnh thơi mà nàng đang có. Nếu có bất kì điều gì khiến nàng không hài lòng thì đó chính là nhà vệ sinh ở nơi này, và thân thể yếu đuối mà nàng đang sở hữu.
Về vế thứ nhất, Khả Vi tuy có biện pháp, nhưng cũng phải chờ cấm túc hết thời hạn đã. Còn vế thứ hai, hiện tại, nàng đã có kế hoạch sửa đổi.
Từ năm sáu tuổi, Khả Vi đã bị ép học các môn võ cường kiện thân thể. Bởi vì hơn ai khác, nàng dành rất nhiều thời gian bên cạnh anh trai. Hiện tại, lấy cái đó ra dùng để luyện tập cái thân thể hai mươi tuổi này cũng được.
Và thế là, những ngày thảnh thơi của Khả Vi trôi qua, đều đặn giống như những ngày nàng sống ở thế giới kia. Nhàm chán giống như một cái máy. Nhưng Khả Vi thích sự thanh thản nàng có ở đây, nên không có vấn đề gì hết. Sáng sớm thức dậy tập thể dục buổi sáng. Ăn sáng xong thì học lịch sử và quan hệ trong cung đình. Tới gần bữa trưa thì đi một bài quyền đơn giản. Ăn trưa xong thì đi nghỉ trưa. Nghỉ trưa dậy liền đi dạo, chống đẩy vài cái liền đi vào học viết chữ bằng bút lông. Thứ này nàng từng học qua, nhưng rất lâu không học qua, đã không còn quen tay. Sau khi tập viết là thời gian cho bữa tối. Ăn tối xong, Khả Vi sẽ đi dạo trong Vĩnh Hòa cung một canh giờ, kế đó về đi ngủ.
Ngày này qua ngày khá cứ lặp lại như vậy, tới cả tỳ nữ Mân Hoa cũng sắp phát điên, nhưng Khả Vi lại hoàn toàn không thấy có bất kì vấn đề gì. Cuộc sống này so với cuộc sống trước kia của cô đã thư thái hơn cả ngàn lần.
Chớp mắt, hai tháng đã qua. Ngày hết hạn cấm túc, như thường lệ, Khả Vi tỉnh dậy vào giờ Sửu ba khắc. Hai tháng qua, tuy còn chưa lấy lại thể lực trước kia, nhưng ít nhất không còn tình trạng đi hai bước đã mệt mỏi, ra gió đã nhiễm phong hàn.
Khả Vi vừa tỉnh, Mân Hoa đã đi vào, mang theo nước rửa mặt. Trong lúc Khả Vi tập thể dục, Mân Hoa chuẩn bị nước ấm cùng y phục. Tới khi xong xuôi, còn cách lúc thỉnh an hai khắc nữa.
- Đi. Đi dạo một vòng. Trời còn chưa sáng hẳn, ngươi dẫn đường đi.- Khả Vi nhìn chính mình trong gương, sau đó nói với Mân Hoa.
Để che giấu việc mình không biết đường, Khả Vi đành dùng cách nói này. Bất quá, sau ngày hôm nay thì không cần nữa.
Lúc đi tới Phượng Nghi cung, đã có hai người đứng bên ngoài cầu kiến. Nhìn thấy Khả Vi, các nàng hành lễ, sau đó liền giả mù sa mưa nói vài câu ai ủi, thực chất chính là trào phúng. Khả Vi chỉ khẽ mỉm cười mà không nói câu nào. Nàng thực tâm không để ý, cũng không muốn để ý tới chuyện nữ nhân tranh sủng. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Chỉ cần nàng còn sống, liền có thể sống tốt. Không cần phải cong mông đi thu hút sự chú ý của một nam nhân.
Đứng bên ngoài chờ một khắc, các phi tần cũng tập trung đông đủ. Hầu hết bọn họ đều sâu kín đánh giá Khả Vi. Hôm nay nàng trang điểm rất nhạt, ăn vận cũng đơn giản, nhưng nó lại khiến cho khí chất cùng nhan sắc của nàng nổi bật mười phần. Đương nhiên, này cũng có công của Mân Hoa ngày đêm giúp Khả Vi bôi thảo dược dưỡng da, nếu không thì hai tháng này, nàng cũng sẽ không để ý tới cái đó.
Trong khi thỉnh an, hoàng hậu luôn ẩn ẩn nhắm vào Khả Vi, các phi tần thì càng rõ. Nhưng dù thế nào, họ cũng không dám cùng nàng lật mặt thực sự. Đây chính là lợi thế của việc có người chống lưng.
Sau khi đã thỉnh an xong, Khả Vi để Mân Hoa đưa mình đi một vòng. Tới khi trở về, Mân Hoa đã rã rời cả chân, mà Khả Vi chân cũng có chút vô lực.
- Chủ tử...- Mân Hoa mệt mỏi nhìn Khả Vi.
- Ta không có việc gì. Giúp ta liên lạc với phụ thân, tìm tới ba, bốn thợ mộc giỏi tới đây.- Khả Vi lấy trên giá một cuốn binh thư, ngồi xuống đọc.
Mân Hoa dù rã rời vẫn nhận mệnh đi. Không biết ngày đó chủ tử bị sốc thế nào, nhưng hiện tại đã thay đổi thực nhiều.
Khả Vi an nhàn ở một bên đọc sách, chờ đợi cơm được dọn lên. Buổi chiều hôm đó, mấy thợ mộc kia đã được đưa tới trước mặt Khả Vi.
- An bài ở cùng hạ nhân Vĩnh Hòa cung, canh phòng cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót gì. Bản vẽ đây, nguyên liệu các ngươi tự nhiên yêu cầu. Ta cho các ngươi ba ngày.- Khả Vi đưa sang một tờ giấy.
Người đứng đầu nhóm thợ mộc kia đi lên, cung kính nhận lấy, sau đó ngạc nhiên nhìn thứ mới lạ kia.
Khả Vi không nói gì thêm, trái lại tiếp tục đọc sách. Cái thứ mà nàng vẽ ra kia, quả thật chính là cái thứ mà nửa đời sau không thể sống thiếu. Hiện tại, nhà vệ sinh ở nơi này đã có hệ thống rất gần với hiện đại. Nhưng là bệ sát đất chứ không phải bệ ngồi. Các chủ tử đều ghét tư thế bất nhã kia, nên đều dùng bô hoặc thùng. Thế nhưng cách đó Khả Vi càng ghét. Chính vì vậy, nàng mới muốn giải quyết ngay tắp tự. Sau khi đã lắp đặt xong, sau này, trên đời này sẽ chẳng có gì có thể làm nàng bận tâm nữa. Hoàng đế có cấm túc nàng cả đời cũng được.
Khả Vi không quan tâm :)
____________________________
Vấn đề nhức nhối nhất khi xuyên không về cổ trang đã giải quyết xong. Chương sau nam chính sẽ xuất hiện, sau đó sẽ có H.
Chương này chứng tỏ điều gì? Hoàng đế cũng không quan trọng bằng cái bồn cầu :)
Truyện khác cùng thể loại
359 chương
10 chương
41 chương
18 chương
47 chương