CHƯƠNG 4 Thượng Vất vả lắm mới trở về phòng, trên trán bị va đụng cũng sưng đỏ lên, lúc Hàn Hàn đóng cửa lại, tim đập như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, y tựa vào cửa mặt đỏ bừng thở dốc. Vừa rồi Mục Tương như vậy nghiêm túc thay y nghĩ biện pháp, bố trí lại thủ vệ trong sơn trang, nhưng chính mình cư nhiên, cư nhiên trong lúc Mục Tương giúp y, lại nảy sinh ngân ý với hắn. “Ách a…” Hàn Hàn che mặt. Mình thật sự là tên hỗn trướng a, như thế nào có thể như vậy! Thanh âm “thình thịch” trong ngực vẫn kích động vang lên, bộ dạng mới vừa rồi của Mục Tương không ngừng tái hiện trong đầu y. Y trước kia rõ ràng không thể không khống chế được như vậy, vô luận Mục Tương dựa vào gần bao nhiêu, cho tới bây giờ vẫn có thể hảo hảo chịu đựng, như thế nào hôm nay mới bị người kia liếc mắt một cái, cả người tựa như phát điên lại hướng môi người ta mà hôn đi? Hàn Hàn đột nhiên sửng sốt, đè lại ngực mình, theo tình cảm hỗn loạn dần hồi phục lại tinh thần. Y đột nhiên nhớ tới việc xảy ra hôm qua,  trước mắt y là hai bình sứ cùng người kia cười đến đào hoa loạn chiến Triệu Tiểu Xuân. Triệu Tiểu Xuân nói ngân dược kia gọi là cái gì phanh phanh khiêu, còn nói sau khi uống xong sẽ gặp ý loạn tình mê, vô pháp tự kỉ. . . . . . Hàn Hàn trong đầu như có cái gì bị đứt mất, y có một loại dự cảm không tốt lắm, chiếu theo Triệu Tiểu Xuân cái tên tiền trảm hậu tấu này, đem ngân dược bày ra cũng chỉ là muốn trêu đùa y, nói không chừng, nói không chừng đêm đó lúc bọn họ hôn mê, cũng đã bị tiểu tử kia hạ dược. Hàn Hàn hung hăng chạy đến bên ngoài biệt viện nơi Tiểu Xuân ở kêu to. “Triệu tiểu tử, ngươi đi ra cho ta!” Trên bàn dây đu trong biệt viện không có thân ảnh nho nhỏ ngày ấy, cánh cửa khép hờ, lão bộc đang quét dọn ngòa sân thấy Hàn hàn đến liền tiến tới nghênh đón. Khuôn mặt Hàn Hàn bởi vì mới vừa rồi chạy như điên mà càng hồng nhuận, đầu tóc cũng phi thường hỗn độn, chưa từng thấy qua Hàn thiếu gia như thế lão bộc có chút sửng sốt, sau đó nghe Hàn Hàn thở phỉ phì mà hỏi: “Triệu Tiểu Xuân, đi đâu rồi?” Lão bộc đáp: “Hai vị khách nhân sáng nay đi rồi.” “Cái gì!” Hàn Hàn lúc này càng khẳng định tiểu tử kia chắc chắc là động tay động chân trên người y và Mục Tương. Làm xong ác sự sợ sự tình bại lộ ngay hôm sau liền bỏ đi, nhất định là biết trước nội thương trong người đánh không lại y nên chọn cách bất cáo nhi biệt. Lão bộc lúc này rút ra một phong thư trình đến trước mặt Hàn Hàn. “Triệu tiểu công tử nói nếu Hàn thiếu gia thở phì phì đến tìm người, thì đem này phong thư giao cho Hàn thiếu gia.” Hàn Hàn cầm lấy phong thư xé ra, lấy ra bức thư bên trong. Cũng không xem hết, vừa thấy quả thực giận dữ đến thất khiếu sinh yên. Triệu Tiểu Xuân cái gì cũng không viết, chỉ có mấy chữ rồng bay phượng múa: “Hôm nay ta làm việc thiện, tôn giá không cần cảm tạ!” Ý tứ này là, ngân dược kia, hắn hạ. “Con bà nó!” Cảm tạ cái con khỉ! Hàn Hàn rống lên. Hàn Hàn bắt đầu lo lắng phải dùng lý do gì mới có thể khiến Mục Tương để y rời khỏi Tả Ý sơn trang. Mỗi lần cùng Mục Tương dùng bữa, ngửi thấy hương khí nhược hữu tự vô trên người hắn, nhìn thấy đôi mắt thoạt nhìn rõ ràng yên bình không dậy sóng lại càng ngày càng câu nhân kia, Hàn Hàn thật sự cảm thấy đối với người này luôn tỏ vẻ như không có việc gì, quả thực so với chống lại đám sát thủ khó chơi của Thanh Minh Các còn thống khổ hơn vạn phần. Mục Tương sai đệ tử tới hỏi y đêm nay muốn ăn gì, Hàn Hàn vốn định hướng kia đệ tử hét lên: “Gì cũng được!” Lại nhìn vẻ mặt bi thương của đệ tử kia, đành phải lại vội vàng sửa miệng nói: “Vậy thuý ngọc nhưỡng đậu hũ cũng được.” Đệ tử kia đi rồi, Hàn Hàn liền ngồi xuống dưới tàng cây luyện công. Nhưng một khi nhắm mắt lại, Mục Tương kia mang theo vẻ mặt ấm áp mỉm cười liền “Hô” hiện lên trong đầu y, khiến y đang vận công nhất chu thiên, thiếu chút nữa phân tâm mà tẩu hỏa nhập ma. “Ai!” Vò vò tóc, Hàn Hàn phiền não không thôi. Y cầm thanh kiếm khua lung tung, cắn răng nói: “Triệu Tiểu Xuân ngươi, thứ quỷ dược kia, khiến ta mở mắt cũng nghĩ, nhắm mắt cũng nghĩ, sau khi ngủ còn liên tục mộng xuân nghĩ lung tung. Trận tử này không thể đột phá bình cảnh đã thực phiền lòng, hiện giờ bị ngươi phá như vậy căn bản không thể tĩnh tâm luyện công, ngươi này không phải giúp ta, ta xem là muốn hại ta!” Mục Tương đi qua đình viện, vừa vặn thấy bộ dạng Hàn Hàn đột nhiên ủ rũ chốc lát lại nghiến răng nghiến lợi. Hắn mỉm cười cầm cuốn sách trong tay, trước mặt đi đến Hàn Hàn hỏi: “Làm sao vậy, có gì phiền lòng sao?” Hàn Hàn vừa ngẩng đầu liền thấy người rõ ràng đứng trước mắt, hơn nữa người kia vẫn là chính mình ngày tư đêm niệm, y hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước, mà động tác kia khiến Mục Tương đang tươi cười cũng cứng lại vài phần, khả Hàn Hàn trong đầu hoảng hốt, không nhận thấy điểm khác thường kia của Mục Tương. Mục Tương trong lòng thoáng chua xót, ngày ấy hắn đem rượu cùng Hàn Hàn cộng ẩm, vốn định khuyên Hàn Hàn quên đi Ôn Ngọc, nhưng lại quên mất Hàn Hàn là người đã mất hết hi vọng, y nhất định là thích Ôn Ngọc rất lâu, chính mình nói những lời kia khẳng định đã tổn thương đến y. Cho nên đêm đó Hàn Hàn mới có thể bất chấp nguy hiểm cũng muốn rời khỏi Tả Ý sơn trang, không muốn lưu lại để hắn tương trợ. Chẳng lẽ tình nghĩa huynh đệ hơn mười năm lại vì một nữ tử mà gây nên hiềm khích? Nghĩ vậy, Mục Tương thật sự có chút khó chịu. Hàn Hàn miệng khép khép mở mở một hồi sau nói: “Ta chỉ là có mấy chiêu kiếm nghĩ không ra.” Y nói dối. Mục Tương từ nhỏ đã lớn lên cùng Hàn Hàn, như thế nào không biết Hàn Hàn một khi trầm vu trong võ học tìm tòi chiêu thức là có bộ dạng gì, đôi mắt sâu thẳm kia của hắn nhẹ nhàng chớp động một chút, cũng không nói gì. “Mấy năm nay bận bịu chuyện trong nhà, chúng ta cũng lâu rồi không đối chiêu, không bằng hôm nay ngươi bồi ta luyện một chút đi!” Mục Tương không đợi Hàn Hàn cự tuyệt, cuốn sách trong tay cuộn lại làm binh khí, ra chiêu hướng Hàn Hàn không phòng bị tấn công tới. Hàn Hàn bất quá chỉ sửng sốt trong giây lát, lập tức giương kiếm nghênh đón. Tả Ý sơn trang khắp nơi trồng kỳ hoa dị thảo, nhưng tối mỹ chính là khi lương phong thổi tới, diệp hải dập dờn gợn sóng tung bay khắp rừng mai. Bạch mai lâm uyển vào mùa đông là đẹp nhất, trên những cành khô vạn điểm tuyết trắng phiêu hương, khiến cho Tả Ý sơn trang giống như tiên cảnh giữa hè cảnh tượng mặc dù kém hơn mùa đong giá rét ba phần, nhưng giữa nhành lá sum suê những quả mơ xanh nhỏ nhắn khả ái rủ xuống đầu cành, ánh lên dưới nắng trời, cũng mang một tư vị lạ lùng. Giữa bích hải ba đào, Hàn Hàn cùng Mục Tương một kiếm một thư tựa như đang vũ. Mục Tương đạp nhẹ phiến lá cây như kinh hồng nhảy vọt lên, Hàn Hàn trực truy đuổi theo oai phong như du long cùng hắn giao triền. Hai người tuy là bình thường khoa tay múa chân, ra chiêu lại khuynh tẫn toàn lực. Hàn Hàn đường kiếm sắc bén khí thế ào ạt, Mục Tương hạ thắt lưng né qua, mũi chân nâng lên đá văng trường kiếm, trên đỉnh ngọn cây xoay người một cái vững vàng hóa khai chiêu thức này. Hàn Hàn lập tức xoay người tay trái tiếp được bội kiếm bị Mục Tương đá bay, khinh công thoán lạc tới trước mắt Mục Tương. Mục Tương không ngờ tới thân hình Hàn Hàn so với ngày trước có thêm vài phần linh hoạt, mỉm cười mang theo tán thưởng cùng bội phục. Hắn thoáng lui, sau đó ngưng khí bay lên, Hàn Hàn lập tức cước thải liên hoàn đuổi theo. Cuốn sách trong tay Mục Tương hướng vai trái Hàn Hàn một kích, Hàn Hàn nghiêng người rụt lại, vai trái lùi về, trong lúc vô tình lại xuất ra vai phải, Mục Tương tìm được chỗ hở, tay trái thừa thế xuất ra, mắt thấy trong khoảnh khắc sẽ đánh trúng Hàn Hàn, Hàn Hàn phát giác chính mình lộ ra sơ hở, tay trái cầm kiếm lập tức co lại bảo vệ chính mình. Không ngờ một chút phân tâm, Hàn Hàn tụ khí đan điền bỗng nhiên buông lỏng lại ngã xuống. Lúc này Mục Tương vốn bởi tránh đường kiếm kia mà tay trái lùi về liền vội vươn ra, bắt lấy thân hình đang rớt xuống của Hàn Hàn. Hàn Hàn nhìn thấy thiếu chút nữa chém phải Mục Tương, trong lòng hoảng hốt năm ngón tay buông ra, thanh kiếm quan trọng như sinh mệnh của y trong tay kia liền bị chính mình quẳng đi ra ngoài. Này do tình thế cấp bách, chân khí hoàn toàn bị trút hết, Hàn Hàn lực đạo rơi xuống càng trở nên nhanh hơn. Mục Tương luống cuống muốn bắt lấy Hàn Hàn, cả người nhích lại gần ôm chặt lấy y, kết quả hai người liền rơi xuống giữa một đám lá khô, sau đó thật mạnh ngã xuống mặt đất. Hàn Hàn bị rơi thất điên bát đảo tựa vào trong lòng Mục Tương nghe được Mục Tương kêu rên một tiếng, y vội vội vàng vàng ngồi dậy, chịu đựng cảm giác thiên toàn địa chuyển, quỳ gối bên người Mục Tương hỏi: “A Tương ngươi thế nào?” Thật sự rất chóng mặt, hắn ngã sấp trên mặt đất, một lúc sau mới lại lảo đảo đứng lên. “Không có việc gì, ngươi kéo ta lên!” Mục Tương cau mày nói. Hàn Hàn vội vàng cầm tay hắn kéo dậy, lại thấy Mục Tương cơ hồ đứng không thẳng, sắc mặt không khỏi biến đổi. “Ngươi cả mặt đều trắng bệch còn cái gì mà không có sự!” Y không nhịn được đem Mục Tương toàn thân sờ soạng lung tung một hồi, khẩn trương hỏi: “Ngã chỗ nào, rốt cuộc có sao không?” Mục Tương thử cố nhấc thắt lưng, nhưng tức khắc lại hạ xuống, hắn lúc sau nhìn đến thụ căn đan xen dưới tàng cây, Hàn Hàn cũng theo hướng hắn nhìn lại. Sau đó Hàn Hàn đưa tay chọc chọc vào thắt lưng của Mục Tương, Mục Tương quay đầu nhíu mày nhìn y, thần sắc có chút không thích hợp, y cắn răng xuống chút nữa bóp bóp cặp mông đang vểnh lên của Mục Tương, Mục Tương lập tức nhăn mặt. “Hẳn là làm bị thương thắt lưng đồn rồi!” Hàn Hàn đau đớn vạn phần, chỉ nghĩ đến mới vừa rồi Mục Tương đúng là không để ý an nguy muốn cứu chính mình mới phải chịu vết thương nghiêm trọng như vậy, liền nhịn không được tức giận quát: “Vừa rồi vì sao không rút tay về, ngươi có biết hay không ta thiếu chút nữa chém phải tay ngươi!” “Ngươi sắp ngã, ” Mục Tương nói: “Hơn nữa, ta hiểu được chỉ cần ta duỗi tay ra ngươi sẽ lập tức thu kiếm.” Vẻ mặt hắn lại khôi phục bộ dạng vân đạm phong khinh, một chút cũng không nghĩ đến nguy hiểm vừa rồi. “Ngươi!” Hàn Hàn quả thực như bị chọc tức. Nhìn thấy bộ dạng Hàn Hàn lo lắng cho hắn như vậy, Mục Tương đột nhiên mở miệng nói: “Là ta không đúng, ngươi tha thứ ta đi!” Hàn Hàn sửng sốt, y cảm thấy điều Mục Tương nói không phải vì chuyện vừa rồi, suy nghĩ một chút, có lẽ là chuyện đêm kia say rượu vì Ôn Ngọc xém chút nữa cãi nhau, nên cũng liền gật gật đầu. “Vẫn là huynh đệ?” Mục Tương hỏi. “Đương nhiên.” Hàn Hàn cắt ngang liếc hắn một cái. Mục Tương cảm nhận được này bach nhãn của Hàn Hàn tràn đầy quan ái cùng không được tự nhiên, khối đá lớn trong lòng như mất đi, tâm tình vốn căng thẳng cũng dần thả lỏng. “Như vậy bị ngã lần này cũng đáng.” Hàn Hàn lại quay sang Mục Tương liếc mắt một cái. Mục Tương nhặt cuốn sách bị kiếm tước rách bung trên mặt đất lên, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên, mang theo một chút thương tiếc buông tiếng thở dài: “Chỉ tiếc quyển sách bị hủy.” “Cái gì!” Hàn Hàn vừa nghe xong. “Ngươi lấy sách đánh với ta? Ngươi lấy sách đánh với ta còn đánh cho rách ra như vậy? Ta khả dĩ vì sao lại đem cái quyển dày như tứ thư ngũ kinh này liều mạng xé a!” Không phải Hàn Hàn thích đại kinh tiểu quái, Tả Ý sơn trang gia đại nghiệp đại, ở mấy tỉnh phía Nam đều có kì nghiệp, giá trị một quyển sổ sách cũng không phải ở mấy trang sách thường này, mà là đại biểu cho sinh ý mấy ngàn mấy vạn hoàng kim. Nghe thấy Hàn Hàn nói chuyện với hắn ngữ khí thái độ lại nhớ tới bộ dáng trước kia, Mục Tương trên mặt liền mang theo thản nhiên ý cười. Đây mới là bộ dạng Hàn Hàn cần có, hắn không thích nhìn người này trốn tránh hắn, nói một câu liền muốn ngậm trong họng ba câu, tất cả tâm sự đều giấu vào bụng. “Rách thì cũng đã rách rồi!” Mục Tương nhìn Hàn Hàn cười, vô tình nói. “Làm, làm cái gì cười thành như vậy!” Hàn Hàn bị Mục Tương nhìn chăm chú, cả người liền có chút không thích hợp . Khả Hàn Hàn nhớ đến vết thương vừa rồi của Mục Tương, cúi đầu giẫm giẫm giày mình, vẫn là lại gần nâng tay Mục Tương, nói: “Vết thương trên người ngươi quan trọng hơn, về phòng trước ta thay ngươi thượng dược. Bị ngã lần này sợ suất thương đến gân cốt, vẫn là hảo hảo nhìn xem mới được.” Hàn Hàn dìu Mục Tương muốn ly khai, Mục Tương nhắc nhở nói: “Kiếm của ngươi.” “A, phải, kiếm của ta!” Hàn Hàn lúc này mới vội vàng chạy đến bụi cây tìm tìm kiếm kiếm. Thật vất vả rốt cục cũng tìm được thanh bội kiếm bảo bối lão gia tử truyền lại cho y này, lại bị y tùy tiện vung tay không biết ném đi nơi nào, lúc này mới mang theo Mục Tương ly khai. Trung Hàn Hàn quen thuộc từ chiếc tủ nhỏ trong phòng Mục Tương lấy ra đả dược tửu, y đem bình mở ra sau đó nói: “Mau cởi quần áo, ta thay ngươi thôi dược tửu.” “Di?” “Di cái gì mà di, cởi nhanh lên!” Hàn Hàn nhớ đến vết thương trên người Mục Tương bị chính mình gây nên, ngữ khí tự nhiên không được tốt lắm. “Nhưng mà…” Mục Tương thanh âm có chút mất tự nhiên. “Nhưng mà cái gì, A Tương ngươi như thế nào lại giống bà mụ như vậy? Bất quá chỉ là đem vạt áo cởi bỏ, quần, khố khố khố khố…” Đầu lưỡi thắt lại. Nguyên lai Hàn Hàn nói cũng chưa nói xong, Mục Tương liền cúi đầu nói thành tiếng: “Hảo!” Rồi sau đó cái người đang ngồi tại mép giường, ngày thường cẩn thận tỉ mỉ này liền đứng lên, buông đai lưng, cởi xuống ngoại bào cùng trung y màu xanh nhạt, tự động tự giác nằm úp sấp trên giường. Hàn Hàn này đầu còn đang khố khố khố lại khố không ngừng, Mục Tương trên người đã chỉ còn lại tiểu y. Hàn Hàn nuốt nước miếng, đúng vậy, y như thế nào không nghĩ tới vết thương của Mục Tương chính là ở thắt lưng đồn cái chỗ mịt mờ khiến người ta vô hạn mơ màng kia, khả y cũng chưa kịp nhận ra Mục Tương đã liền thoát nhanh như vậy, như vậy tự nhiên… Này, này này này rốt cuộc là như thế nào a! Y cho chính mình một cái tát, cố gắng ép chính mình đừng đi lung tung nữa. Mục Tương nghe thấy thannh âm quay đầu, nghi hoặc nhìn y. Y thì sau khi nhìn thấy vẻ mặt Mục Tương kia giống như vô tội lại như đang buồn bực, cả người tâm viên ý mã nổi lên. Triệu Tiểu Xuân nói, chỉ cần có tình, sau khi ăn vào ngân dược cái gì phanh phanh khiêu kia, một khi dẫn động sẽ vô pháp tử kỷ. Y càng nghĩ liền càng là tâm dương khó nhịn, như vậy một khối thịt lớn loại thượng đẳng đặt trước mặt mình, không tới thử một chút cắn một chút, như thế nào lại phụ lòng ngân dược Triệu Tiểu Xuân thiên tân vạn khổ, ngàn dặm xa xôi đưa tới tay y. Hàn Hàn không thể khống chế mà nghĩ lung tung, mấy năm nay áp chế ý niệm không muốn đối phương biết được lại tại thời khắc này khinh nhi dịch cử hoàn toàn bị đánh đổ. Y đồng thủ đồng cước đi tới bên giường Mục Tương ngồi xuống, một tay đem áo lót vén cao, tiết khố lạp hạ, một tay đem rượu thuốc đổ lên da thịt quang hoạt khẩn trí của Mục Tương, chậm rãi vì hắn xoa bóp. Mục Tương đau đớn hít sâu một hơi, thanh âm đánh vỡ tất cả xa tư của Hàn Hàn, y ngẩn ra, lập tức phóng khinh lực đạo. Nhưng lúc nhìn thấy dược tửu thiển nâu chậm rãi đem này từng mảng da thịt tế trí ngay cả ánh mặt trời cũng chưa từng chiếu qua của Mục Tương nhuộm thành màu mật ong nhàn nhạt, tâm y mãnh liệt đập loạn, hai má lập tức như thiêu nóng. Mục Tương da thịt trên lưng có từng mảng từng mảng hồng tích do suất thương, này nhan sắc truật mục kinh tâm mang theo một loại hấp dẫn đến kỳ lạ, chậm rãi kéo dài xuống, trải qua phần eo thu long đắc hảo, sau đó đột nhiên tiến đến kia cánh mông vừa tròn vừa săn chắc. Hàn Hàn một bên xoa một bên sờ soạng, theo vòng eo Mục Tương nhìn như tinh tế lại phi thường mềm dẻo một đường đi đến phía trên kiều đồn của hắn, sau đó tình nan tự kỷ mà dùng sức xoa nắn. Này bộ vị là chỗ bị thương sâu nhất, màu đỏ thẩm cũng biến hoá kỳ lạ đến mê người. Mục Tương nhịn không được kêu rên thành tiếng, hắn nằm úp đầu giường xác thực tín nhiệm Hàn Hàn, mặc cho Hàn Hàn xoa nắn đau như vậy cũng không mở miệng ngăn lại. “Ứ huyết phải tán ra mới được, ngươi cố chịu một chút!” Hàn Hàn lo sợ nói. “Ân.” Mục Tương rầu rĩ đáp ứng. Hàn Hàn thấy vậy hung hăng phỉ nhổ chính mình một tiếng, ở trong lòng hô: “Hàn Hàn ta khinh bỉ ngươi, ngươi này đồ tiểu nhân thừa dịp A Tương bị thương ăn bậy đậu hủ của người ta!” Y nghiêm khắc khiển trách chính mình, bất quá thủ hạ chính là động tác vẫn không dừng. Dược tửu lâu năm dược tính không nhẹ, mới một lát Mục Tương liền cảm thấy được chỗ vết thương đau nhức đến bỏng rát, song những nơi bôi qua rượu thuốc lại không chỉ thấy đau đớn, theo mười ngón tay của Hàn Hàn linh hoạt vuốt ve, đau đớn nóng rực cùng thanh lương thư hoãn luân phiên xuất hiện, vì thế sau khi đau nhức qua đi liền có chút thoải mái. Theo tay Hàn Hàn xoa a xoa, nơi cái mông bị thương nặng nhất cũng không giống mới vừa rồi như vậy khó mà chịu đựng. Chính là…Dược tửu kia lúc nóng lúc lạnh, khi Hàn Hàn đổi bên cẩn thận xoa bóp, tự nhiên khó tránh khỏi dính vào nơi người ta khó có thể mở miệng kia. Hơn nữa… Mục Tương cảm thấy được chính mình tựa hồ có chút không thích hợp, rõ ràng Hàn Hàn như vậy chuyên tâm thay hắn xoa bóp, nhưng những nơi bị đôi bàn tay Hàn Hàn đụng chạm đến lại không hiểu thế nào mà run lên, mà run rẩy này còn thẳng tắp đánh vào lòng hắn, khiến cho ngực hắn như bị Hàn Hàn vung tay đánh, hơi thở dồn dập lên. “Tiểu Hàn, có thể !” Mục Tương cảm giác trong thân thể tựa hồ có cái gì đang ngo ngoe úc động, mùi dược tửu nồng đậm khắp phòng làm thần trí hắn hôn mê. Hắn nặng nề thở dốc, cảnh vật trước mắt có chút mông lung, cảm giác không ổn hạ thân truyền đến khiến hắn thoáng chốc vùng vẫy. Bàn tay Hàn Hàn đang dùng lực trên đồn biện của Mục Tương bóp a bóp, Mục Tương đột nhiên vừa động, Hàn Hàn lực đạo không khống chế tốt liền trượt xuống, ngón trỏ nhờ dược tửu trơn bóng liền như vậy “Phốc ” một tiếng, sáp nhập vào nơi bí sở giữa hai cánh hoa của Mục Tương. “A a a a a –” Hàn Hàn nội tâm điên cuồng gào thét. Mục Tương bị kinh hách đột nhiên xảy đến khiến cả người giật nảy, Hàn Hàn sợ hãi bối rối vội vàng áp chế hắn, kết quả liền bởi vậy một hướng, đầu ngón tay kia lại cắm càng sâu, toàn bộ triệt để đi vào. Mục Tương thở gấp nói. “Tiểu, Tiểu Hàn.” Thanh âm run rẩy. “Ta, ta lập tức rút ra, ngươi đừng động!” Hàn Hàn kinh thanh thét chói tai. Hàn Hàn không có trì hoãn, lập tức theo lời rút ngón tay mình ra. Mục Tương vội vàng kéo tiết khố muốn xoay người ngồi dậy, mà lúc này vừa lật người liền đè lên tay Hàn Hàn, Hàn Hàn cả người bất ổn, vô pháp khống chế lại vung tay đánh vào sau gáy Mục Tương. Bên tai hết thảy thanh âm cơ hồ tĩnh lại, bốn mắt tương giao, kia tình ý tràn đầy trong mắt rốt cuộc không thể che dấu, đôi môi Hàn Hàn chạm vào môi Mục Tương, có chút ngây ngẩn, có chút không biết làm sao. Nhật quang ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, những hạt bụi nhỏ vụn phảng phất trong bầu không khí ám muội giữa bọn họ lúc này, uyển chuyển lưu động. Tình cảm lâu như vậy một lần lại một lần cố gắp áp chế tại lúc này đây, cuối cùng cũng vô pháp ẩn dấu. Hàn Hàn khẽ run lên, tựa hồ ngân dược mê người kia cho y lá gan, hay là ông trời đã định khiến cho hết thảy chuyện này phát sinh, y nghĩ thầm cơ hội như vậy sẽ không có lại lần thứ hai, không thành công cũng thành nhân đi!  Vì thế y chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở ra đôi môi, y muốn dùng tất cả dũng khí hôn người này, cho hắn biết này hơn mười năm qua, y là dùng loại tâm tình gì, đứng bên cạnh hắn, cùng hắn kề vai song hành. Đột nhiên, một đôi tay bình ổn mà hữu lực đặt lên vai y, đưa y chậm rãi đẩy ra. Đôi môi cánh hoa của Hàn Hàn tách ra không kịp khép lại, y nhợt nhạt thở hổn hển một hơi, theo hành động của Mục Tương, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ hoảng hốt không biết phải hành xử ra sao. Mục Tương mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn. “Ta không sao, còn lại có thể tự mình làm. Ngươi…” Bừng tỉnh đại mộng, Hàn Hàn bối rối đứng dậy xuống giường. Y như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, đại não trái phải đều đòi bãi công, hai mắt vô thần khó khăn lắm mới thấy được bội kiếm của mình, cố gắng với tay lấy, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng Mục Tương. “…” Trong phòng, Mục Tương vốn vẫn duy trì thần sắc điềm tĩnh, khả sau khi Hàn Hàn rời đi, ánh mắt cứng ngắc trong nháy mắt dao động, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng lên nóng ran, giống như cái mông bên dưới bị Hàn Hàn xoa bóp đến nóng lên. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…” Mục Tương che miệng thấp giọng nói. Hắn… Không rõ… Hàn Hàn sắc mặt trắng bệch, ngồi im trước bàn không nhúc nhích. Từ ngày hôm ấy phát sinh chuyện ngoài ý muốn, y liền nhốt chính mình trong phòng, hệt như tử tù sau khi bị tuyên án, chờ đến ngày đem ra hành hình. Nhưng mà đợi suốt hai ngày, Mục Tương vẫn không có xuất hiện. Triệu Tiểu Xuân nói, dược kia sẽ làm người trong lòng hữu tình động tình, cho nên y ngày ấy một khi tới gần Mục Tương liền cả người tâm thần dao động, vô pháp khắc chế tình cảm trào dâng trong lòng. Bởi lý trí đã mất hết, y đã quên chính mình mấy năm kiên trì áp chế là vì cái gì, lại muốn buông xuôi tất cả. Y càng khờ dại cho rằng chỉ cần nhượng đối phương biết tâm ý, liền có thể được đáp lại. Nhưng hóa ra, không yêu chính là không yêu, Mục Tương ngày ấy kiên định đẩy y ra, ánh mắt thanh minh không có một tia mê hoặc khiến Hàn Hàn bừng tỉnh. Trong lòng Mục Tương chỉ có thê tử tương lai của mình, đối với y cho tới bây giờ chỉ là huynh đệ chi nghĩa, bằng hữu chi nghị, vốn là y vẫn si tâm vọng tưởng. Nhịn không được đưa hai tay che mặt, Hàn Hàn một mình một người ngồi trong sương phòng tối đen, làm bạn với y chỉ có ánh trăng thanh lãnh dừng bên cửa sổ chiếu vào phòng, cùng tiếng côn trùng kêu vang ngoài kia. Sự thật luôn khiến người ta khó xử, xé bỏ lớp chỉ này, Hàn Hàn không biết sau này nên lấy vẻ mặt gì đối diện với Mục Tương. Y buồn bực cùng bất an. Hàn Hàn cũng muốn rời đi, nhưng Mục Tương lại tăng thêm nhân thủ trong sơn trang khiến y không thể dễ dàng rời đi. Y đoán còn hơn tư tình nhi nữ vi bất túc đạo này, Mục Tương càng để ý đến an nguy của y. Nhưng cũng chính bởi tâm tư cho tới nay hoàn toàn vì y suy nghĩ này, khiến y chìm đắm tại đây trong ôn nhu khiến người ta hỗn loạn, rời không được, trốn cũng không xong. Hàn Hàn còn nhớ rõ năm đó Ma giáo nguy hại võ lâm, bát đại phái liên thủ diệt trừ mối hiểm họa này, Triệu Tiểu Xuân do là đồng môn của Lan Khánh nên chịu liên lụy bị rơi xuống sông, Lan Khánh nghĩ đến sư đệ chết thảm, giận dữ hạ lệnh huyết tẩy bát đại phái. Cha mẹ y cũng vì trận chiến này mà thân vong, chỉ còn y cùng một vài đệ tử Hàn Sơn phái sống sót. Tả Ý sơn trang cũng chịu thương vong nặng nề, nhưng Mục Tương sau khi xử lý xong sự tình liền đi thẳng đến Hàn Sơn phái, chăm sóc y vừa mất đi song thân suốt ba tháng. Bồi y uống rượu, bồi y luyện kiếm, cái gì cũng không nói, chính là lẳng lặng ở bên cạnh y. Còn có một năm trên núi Yến Đãng, y vì cứu người bị hỏa thiêu hai tay đều bị thương, thương thế nghiêm trọng, nhục tiêu kiến cốt, lúc ấy người duy nhất có khả năng cứu y Triệu Tiểu Xuân lại vì người yêu mệnh tại đán tịch, tâm tư âu sầu mấy lần tẩu hỏa nhập ma. Mục Tương vì thay y xin dược chịu cho kẻ điên Triệu Tiểu Xuân đánh mấy lần, cuối cùng đợi đối phương thanh tỉnh, đem từ tay tiểu phong tử kia liệu thương thánh dược tốt nhất trở về. Nỗi đau tang phụ tang mẫu của y, là cùng hắn vượt qua hai tay y nguyên bản đem phế, cũng là nhờ hắn mới cứu lại được. Mục Tương người kia trừ bỏ tình cảm có chút trì độn, người hắn thích không phải y ra, con người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài không có chỗ nào không khiến y thật sâu yêu thương, thật sâu mê muội. Lại phiền lại buồn, Hàn Hàn cuối cùng đi tới trù phòng lấy ít thủy tửu, y uống mấy ngụm lại lắc lắc thân bình nghĩ, nếu say đến chết, có thể hay không sẽ dễ chịu hơn một chút. Rõ ràng y ngày thường không phải một kẻ bi xuân thương thu như vậy, tại sao khi dính vào chuyện tình cảm, liền trốn không thoát, trở thành một tên đại ngốc. Hàn Hàn rũ đầu vừa uống rượu vừa nhìn ra hoa viên ngoài hành lang, trong lòng rối loạn. Lúc rẽ ngang qua trường lang không chú ý liền đâm phải một người khác, thủy tửu hắt hết lên người mình cùng đối phương. Hàn Hàn lùi một bước, lời xin lỗi trong miệng không kịp nói ra, liền ngửi thấy trên người người kia có một mùi hương hòa trộn giữa tửu hương và thủy đàn hương đầy hoặc nhân. Hàn Hàn chỉ cảm thấy bản thân vô cùng căng thẳng, cả mặt nóng ran, một cảm giác kì lạ mơ màng đột nhiên trỗi dậy. Mục Tương đỡ lấy Hàn Hàn. “Ngươi uống rượu ?” Hắn hỏi. Trong lời nói nghe không rõ là mất hứng hay lo lắng. “Không liên quan tới ngươi!” Hàn Hàn bực bội gạt tay Mục Tương đang đặt trên vai y. Mục Tương sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Hàn lại đối hắn như vậy. Hàn Hàn dịch người tránh Mục Tương, vội vã hướng tiểu viện của mình mà đi. Y vốn đã phiền chết đi lại thình lình gặp phải Mục Tương, đầu lúc này càng trở nên hỗn loạn. Hương khí nhàn nhạt trên người Mục Tương truyền tới như muốn mê hoặc y, còn có kia tảng âm trầm ấm so với ngày thường còn thấp hơn vài phần vang lên bên tai y, quỷ tha ma bắt nhất chính là hắn còn không biết chết sống mà đem tay đặt trên người y. Từng chút từng chút run rẩy theo bốn phương tám hướng đổ ập đến, Hàn Hàn rùng mình, sau đó đau khổ phát hiện ra rằng giữa lúc hai người như vậy, cái kia tiểu huynh đệ giữa hai chân mình lại không chịu thua kém mà hừng hực phản ứng. Vội vàng đẩy Mục Tương ra, dù thế nào cũng không thể để đối phương phát hiện thứ dưới hạ thân mình đang đầy khí thế mà ngẩng cao đầu. Sau khi quay về tiểu viện, đóng cửa phòng nhảy lên giường, Hàn Hàn vớ lấy cái chăn bông đắp lên, uất ức bắt đầu giả bộ ngủ. Không lâu sau trong tiểu viện vang lên tiếng bước chân, thanh âm kia ở ngoài cửa chần chừ một hồi, kèm theo một tiếng thở dài, cuối cùng rời đi Hàn Hàn trợn mắt nhìn cánh cửa được chính mình đóng kín một hồi lâu, bất chợt cảm thấy sống mũi có chút chua xót. “Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào? Dứt khoát một chút đuổi ta đi không phải sẽ xong sao?!” Cũng không  nợ ta cái gì, ta lại đối với ngươi như vậy, ngươi sao phải khổ tâm một lòng suy nghĩ vì ta? Hàn Hàn nhắm mắt lại, tựa hồ không chỉ mũi, ngay cả ánh mắt cũng có chút xót xa. Ban đêm, Hàn Hàn lăn qua lăn lại ngủ không được, trên người giống như bốc cháy, khiến y mơ mơ màng màng. “Thật khát…” Y lăn người ngồi dậy lấy nước, lại phát hiện trong ấm trà trống không, mà trong chiếc bình mình mới đem về kia cũng chỉ còn ít rượu. Uống hết rượu dư vẫn thấy khát đến khó hiểu, Hàn Hàn khó chịu đẩy cửa ra, tìm tới nơi nào có nước. Tiểu viện nơi y ở được bày bố theo Giang Nam đình viện, bên trong đình viện có đào một trì đường, nước trong hồ trong như gương, phản chiếu ngân nguyệt trên bầu trời, cả tòa trì tử như lấp lánh ánh sáng. Ngày hè gió lạnh mang đến hơi nước, dụ dỗ Hàn Hàn bước tới trì đường. Hàn Hàn ánh mắt rời rạc, bản năng tìm kiếm nguồn nước có thể giải trừ thống khổ như bị hỏa thiêu trên người, ngay khi y chỉ còn ba bước nữa sẽ nhập trì đường, lúc bước càng lúc càng sâu, đột nhiên có người từ sau đầu ôm chặt lấy y, mang y đến bên hồ. Hạ “Sao lại nóng như vậy?” Mục Tương cách áo lót chạm đến da thịt cực nóng của Hàn Hàn, không khỏi nhíu mày. Mục Tương đem Hàn Hàn xoay người lại, đưa tay kiểm tra trán người này. Hàn Hàn giữa lúc mơ hồ nhìn thấy dung mạo tuấn lãng khiến người ta vô pháp nhìn thẳng của Mục Tương bỗng nhiên lặng im, lăng lăng nhìn hắn, cho đến khi phát giác tay người này đặt trên trán y, mới vùng dậy kịch liệt giãy dụa. Mục Tương chợt thấy tức giận, bắt lấy hàm của Hàn Hàn nghiêm khắc nói: “Đều bệnh đến như vậy, bình tĩnh lại cho ta, không được hồ nháo nữa!” Giọng điệu hiếm thấy của Mục Tương khiến Hàn Hàn cả kinh, thật sự ngay lập tức đình chỉ tất cả động tác, không sảo cũng không nháo mà lẳng lặng nhìn Mục Tương. Trong chốc lát, thanh âm của y mang theo chút ai oán, nói: “Ta không có bệnh, đều là Triệu Tiểu Xuân!” “Triệu Tiểu Xuân làm sao?” “Triệu Tiểu Xuân hắn…” Hàn Hàn nói đến một nửa lại khép chặt miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mục Tương. Mục Tương nhìn thấy Hàn Hàn như vậy, đáy lòng mềm lại. Hắn thở dài nói: “Ngươi phát sốt.” Hàn Hàn nghe nói như vậy lại giận dữ nói: “Có ngươi mới phát sốt!” “Hảo hảo hảo, ta phát sốt.” Mục Tương bất đắc dĩ. “Đừng ngâm mình ở trong nước, theo ta đi lên.” Mục Tương mang theo Hàn Hàn muốn rời khỏi trì đường, Hàn Hàn lại bắt đầu giãy dụa. Nhưng nói là giãy dụa, kỳ thật bất quá cũng chỉ là yếu ớt đá vài cái xuống nước. “Ta thực nóng…” Hàn Hàn đổ người xuống lẩm bẩm nói. Hai người dựa vào nhau thật gần, vừa ngửi thấy vị đạo trên người Mục Tương, toàn thân Hàn Hàn liền một chút khí lực cũng không có. Hắn cảm thấy được đầu mình càng lúc càng mơ hồ, trên người càng lúc càng khó chịu, hơi thở đều nhanh chóng thiêu đốt yết hầu, vì thế chỉ có thể không ngừng tìm đến nơi mát mẻ. Hàn Hàn đột nhiên phát hiện còn hơn cả thủy trì đêm mùa hạ, trên người Mục Tương lại càng mát lạnh. Vì thế, y đầu đã muốn trở nên hỗn loạn chậm chạp vươn rộng hai tay tới gần Mục Tương, tựa đầu lên ***g ngực của Mục Tương, hai tay chậm rãi khép lại, ôm lấy khối băng thật dài này. Hàn Hàn không phát hiện Mục Tương khẽ run rẩy một chút, chỉ cảm thấy trong lòng mình như có cái gì muốn đi ra, trong ánh mắt cũng vậy. “Tiểu… Tiểu Hàn…” Một khi kề cận, phản ứng trên người liền không thể giấu diếm, Mục Tương trừ bỏ bị nhiệt độ trên da thịt Hàn Hàn dọa, tức thì bị khối nhiệt giữa hai chân người này làm cả kinh há hốc mồm. Do khó chịu, Hàn Hàn lộ ra vẻ mặt buồn khổ, y cọ cọ vào thân thể Mục Tương, từng chút từng chút chuyển động . Mục Tương ngây ngốc một hồi, Hàn Hàn sống chết không cho hắn rời đi, hắn đành phải mang theo Hàn Hàn lùi đến chỗ nước nông bên cạnh trì đường ngồi xuống, để hai người ngâm mình trong trì thủy mát lạnh, nước ngập đến thắt lưng. Hàn Hàn ngẩng đầu lên, chóp mũi cao chạm vào cằm Mục Tương, ảo não nói: “A Tương, nóng quá, ta khó chịu…” Kia giọng nói nghẹn ngào tỏ ra yếu thế lại mang theo vị đạo nào đó mê hoặc nhân tâm, Mục Tương cảm thấy trong lòng mình tựa hồ có cái gì hung hăng bị kích thích, hắn nhìn người bạn từ nhỏ của mình thống khổ đến không biết như thế nào cho phải, trong lòng ngoại trừ cảm giác hứng khởi bất xá ra, cũng lẫn lộn nhiều điều khác. Ánh trăng rọi xuống, dung mạo Hàn Hàn phảng phất hiện ra dưới ngân quang nhu hòa, khiến Mục Tương không thể rời mắt. Như bị mê mẩn, hơi thở của hắn cũng càng lúc gấp gáp. Hàn Hàn hốc mắt ướt át, đang bị dày vò trong tình úc, Hàn Hàn như vậy khiến cho hắn bỏ không được, cũng không muốn bỏ. Mục Tương cởi bỏ dây lưng tiết y của Hàn Hàn, chỉ chần chừ trong chốc lát, liền theo sóng nước hoạt nhập vào bên dưới tiết khố của y, nhẹ nhàng bắt lấy ngạnh khối từ này đến giờ vẫn để tại hạ phúc của hắn. Hàn Hàn khẽ hừ lên một tiếng, y da thịt nóng bỏng, nơi kia nhiệt độ càng cao, hơn nữa bởi không còn sức chống cự, đến một chút sức lực cũng không biết bay đi đâu mất, y phi thường nhu thuận, im lặng dựa vào Mục Tương. Mục Tương vô cùng căng thẳng, động tác tay cũng có chút ngập ngừng. Hàn Hàn khe khẽ hừ một tiếng, khó chịu bắt lấy tay Mục Tương, thúc giục Mục Tương mau động. Mục Tương chậm rãi bao lấy trụ thân trong tay vuốt ve lên xuống, Hàn Hàn cả khuôn mặt đỏ bừng cố nhịn một hồi, mới phát ra tiếng thở dốc tinh tế. Cho tới bây giờ chưa hề thấy qua bộ dáng như vậy ôn thuần của người này, Mục Tương sắc mặt ửng đỏ. Như vậy đụng chạm thân hình đối phương, chẳng những không có bất luận một chút cảm giác khác thường gì, ngược lại theo tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng của Hàn Hàn, lại khiến cho cả cơ thể mình bắt đầu xao động. Hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn Hàn Hàn, bản thân cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nơi khóe mắt của y khẽ rơi lệ, bộ dạng kia khiến hắn không thể nhẫn nại, động tác trong tay cũng mạnh hơn vài phần. Bàn tay của Mục Tương lướt qua hành bộ, vuốt ve hai khỏa tiểu cầu, trong lòng nghĩ như vậy vẫn không đủ. Hắn nghĩ muốn chạm vào nhiều nơi khác, hắn nghĩ muốn vuốt ve khắp cơ thể người này hắn nghĩ muốn hảo hảo yêu thương y, nghĩ muốn người này ở dưới thân hắn khóc thất thần. Úc niệm mới thoát ra như vậy đáng sợ, khiến Mục Tương thoáng cứng đờ. “A, nơi đó… nơi đó…” Khoái cảm quá kịch liệt làm cho Hàn Hàn kêu thành tiếng, y kích động chụp lấy tay Mục Tương, lần thứ hai đặt lên phân thân đang run rẩy. Đầu ngón tay Mục Tương xẹt qua đỉnh ao tào của Hàn Hàn, đè thật mạnh, Hàn Hàn lập tức khó nén nổi mà run rẩy. Nhiệt khí của Hàn Hàn phả lên gáy Mục Tương, sau đó há mồm cắn vào chiếc cổ tuyến điều ưu mỹ của hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức bắn mạnh xuống đáy nước. Tinh dịch bạch sắc loang ra trong nước, trên mặt Hàn Hàn mang theo một tia diễm sắc cùng ngỡ ngàng, phân thân dưới nước khẽ co rút. Mục Tương cúi đầu nhìn Hàn Hàn, đôi môi y hé mở, ánh mắt mờ mịt. Phát tiết qua đi, Hàn Hàn chậm rãi từ trong dòng xoáy úc vọng tỉnh táo lại, khi y ý thức được mới vừa rồi là ai ở bên cạnh ôn nhu an ủi y, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Chính là tiểu huynh đệ dưới đáy nước chẳng những không bởi vì y kinh hách mà lùi về đi, ngược lại còn chậm rãi ở trong tay Mục Tương trương lên. Mục Tương phát hiện, thật tự nhiên lần thứ hai động thủ giúp Hàn Hàn giải quyết. Hàn Hàn giãy dụa đứng dậy, khiến nước trong hồ bắn tung lên, y vừa thở vừa hô: “Buông tay, ta, ta đã muốn tốt lắm, ngươi đừng tái lộng!” “…” Mục Tương không nói gì, chính là một tay giới trụ Hàn Hàn, một tay nắm thật chặt thứ đang dâng trào dưới đáy nước của y. Hàn Hàn kinh hãi phát giác này tư thế thật quá mức nguy hiểm, thứ kia của chính mình ở trong tay người ta, nếu đối phương một chút cũng không vui vẻ khả sẽ phi tàn tức thương, vì thế nhất động cũng không dám mà đứng im, run rẩy nói: “Ta không nghĩ đối với ngươi làm chuyện này, tất cả đều do Triệu Tiểu Xuân hạ dược ta…” “…” Mục Tương cũng hiểu được trong miệng Hàn Hàn chính là loại dược gì. Chính là…“Triệu Tiểu Xuân vì sao đối với ngươi hạ dược?” “Bởi vì…” Hàn Hàn tuy rằng bị dược tính mãnh liệt bùng nổ quấy đảo đến đầu hôn não trướng, lại bởi vì mới vừa rồi một lần phát tiết mà mơ mơ màng màng, nhưng gặp phải vấn đề quan trọng như vậy y vẫn là cắn chặt răng, như những lần trước, vẫn là không có nói ra. “Tiểu Hàn…” Thanh âm trầm ấm phát ra từ miệng Mục Tương, trong lời nói có chút lo lắng cùng dụ dỗ. “Là chuyện gì ngươi hẳn là nói cho ta biết, đừng gạt ta, làm cho ta lo lắng.” Kia giọng nói chết người cùng đôi mắt thâm thúy ôn nhu nhất tịnh hướng Hàn Hàn công tới, Hàn Hàn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Mục Tương, nhất thời mê mẩn, liền thốt ra: “… Bởi vì… Bởi vì ta thích ngươi, Triệu Tiểu Xuân thấy thể mới dùng ngân dược giúp ta… Ách…” Mục Tương thoáng thất thần. Nguyên lai, nguyên lai Hàn Hàn thích hắn! Chuyện chưa bao giờ nghĩ tới này hiện giờ từ chính miệng Hàn Hàn nói ra, Mục Tương sửng sốt, trong chốc lát thất thần vô pháp trả lời. Sau đó, ngực hắn tim đập như trống, một tiếng rồi lại một tiếng, đưa thần trí hắn gọi về. Loại tư vị khó nói nên lời này cơ hồ tràn ra khắp cả ***g ngực, Mục Tương cảm thấy cảnh vật bốn phía giống như đang xoay tròn, khí huyết nghịch lưu không thể khống chế. Mục Tương nhịn không được cúi đầu chiếm lấy đôi môi cánh hoa còn đang run rẩy kia, Hàn Hàn như vậy càng lúc càng khiến hắn muốn buông cũng không được, hắn còn không kịp nghĩ chính mình đến tột cùng là như thế nào, liền không thể khống chế mà hôn lên môi người kia. Đôi môi Hàn Hàn ngọt như mật đường, khiến cho Mục Tương không ngừng xâm nhập cắn mút. Một lần lại một lần câu dẫn triền nhiễu, cũng là một lần lại một lần sa vào hãm sâu. Như vậy kịch liệt môi lưỡi giao triền, khiến Hàn Hàn cả người đều như mộng. Đột nhiên trong lòng y xẹt qua chút quang minh, nghĩ thông suốt ngân dược chính là ngân dược, lấy đâu ra loại ngân dược có phần hữu tình mới có thể động chứ! Triệu Tiểu Xuân rõ ràng là lấy ngân dược tầm thường đến hù y, nếu không biết rõ đã có người trong lòng, Mục Tương tại sao vẫn hôn y, vẫn cắn y, còn mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân y. Lúc phát giác trên người Mục Tương cũng xuất hiện nhiệt hỏa như mình, Hàn Hàn sợ tới mức ngay cả nói cũng không nói nên lời. Trong động tác nhìn như ôn nhu của Mục Tương lại mang theo một tia cường ngạnh làm người ta không thể tránh né, cúc huyệt bị bài khai, ngón tay thon dài quấy nhiễu ở nhập khẩu đánh nhiễu, Hàn Hàn kinh hách quá độ ba hồn bảy vía toàn bộ đều bay đi hết, trước khi nhận ra mình định làm gì, theo phản xạ y đã một tay thật mạnh đánh vào sau đầu Mục Tương. “Ùm” một tiếng, Mục Tương mắt nhắm lại, ngã vào trì tử. Hàn Hàn mang cái mông trần nhảy dựng lên, trên người lúc nóng lúc lạnh không ngừng thở gấp. “Muốn làm. . . làm cái gì a!” Hàn Hàn lau một phen mồ hôi lạnh nói. Sau đó ở nghe thấy thanh âm “Ục, ục” truyền đến, phát giác Mục Tương đang bất tỉnh lại sắp chìm xuống trì tử, lúc này mới luống cuống tay chân mà kéo người lên, sau đó mang vẻ mặt không biết như thế nào cho phải nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Mục Tương. Đăng bởi: admin