CHƯƠNG 5 Thượng Hàn Hàn đỡ Mục Tương vào sương phòng để hắn an ổn nằm trên giường, sau đó chưa hết kinh hồn còn chưa yên đã run rẩy tự mình thay y phục khô ráo. Y tới bên giường nhìn Mục Tương cả người ướt đẫm vốn cũng muốn giúp hắn thay đổi, khả ngón tay vừa chạm phải da thịt lộ ra trước ngực Mục Tương cả người liền run lên, lại vội vàng rụt tay về. Mùi hương nhàn nhạt theo trên người Mục Tương truyền đến, bí mật mang theo chút hơi nước băng lãnh. Hàn Hàn đem chăn phủ kín Mục Tương không hở chỗ nào, chằm chọc nhìn lo lắng, lại lục ra một ít y phục, đem mái tóc còn ướt đẫm của Mục Tương phủ lên. “Thế này thì sẽ không bị nhiễm phong hàn a… ” Hàn Hàn vẫn là có chút lo lắng. Y bắt lấy bọc hành lý từ sớm mình đã chuẩn bị xong cùng lúc cầm thanh bội kiếm, quay đầu lại nhìn Mục Tương, cắn chặt răng, hạ quyết định. Triệu Tiểu Xuân không phải hạng người hời hợt, dược hắn bào chế mỗi loại đều là lợi hại chết người. Hai người bọn họ bị dược tính khống chế gần như thần trí mơ hồ, nếu bản thân không sớm tỉnh lại, sợ thật sự là muốn ở bên ngoài diễn một màn đông cung uyên ương dục đi. Hàn Hàn siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Là ta có lỗi với ngươi, khiến cho ngươi cực thân như thế, ta này liền tìm Triệu Tiểu Xuân kia đòi giải dược, nhất định sẽ không làm lỡ nhân duyên ngươi cùng Ngọc nhi.” Y xoay người đóng cửa phòng, khởi khinh công bay đi. Tả Ý sơn trang đã nhiều ngày vì đề phòng sát thủ Thanh Minh các xâm nhập, thủ vệ so với trước nhiều hơn gấp bội lần. Hàn Hàn trên đường cúi thấp, giống như kẻ trộm lách qua những tiểu đạo ẩn mật chỉ có người trong sơn trang mới biết mà đi, ngẫu nhiên gặp đệ tử tuần tra vội vàng tránh né, cứ như vậy trốn trốn núp núp chừng nửa canh giờ, y leo được lên tường cao rồi giậm tường ra bên ngoài thận trọng thả người xuống, cuối cùng lúc này mới ra khỏi Tả Ý sơn trang. Ngọn núi nơi dựng Tả Ý sơn trang nối tiếp với những ngọn núi lân cận bằng cầu treo, sơn phong thổi tới làm mặt cầu lung lay, phía dưới lại là nước sông Lan Thương cuồn cuộn chạy, kì thực từ trên này đi xuống vừa nhìn có chút mạo hiểm. Chỉ là nơi này là đường tắt xuống núi, cũng vì không phải yếu đạo nên ít người biết, vậy là gần như không có ai trông coi. Hàn Hàn dưới ánh trăng chạy qua cầu treo, tiến vào trong một khu rừng rầm tối tăm. Người tập võ trong đêm có thể thấy được những vật nhỏ, y cho dù không cầm đuốc cũng có thể dựa vào hai mắt nhìn rõ địa thế nhanh chóng bay vọt đi. Chính là trong lúc chạy vội trong rừng, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ khiến cho trong lòng y rùng mình. Hàn Hàn không dừng lại cước bộ, cảnh vật bên cạnh nhanh chóng lui ra phía sau. Một mạt hắc ảnh không biết từ đâu lúc nào liền đã đi bên cạnh y, khinh công cơ hồ cùng y tương xứng, mà khi y nhìn về phía đối phương, hắc ảnh kia tựa hồ cũng nhận thấy được y phát hiện ra chính mình, đôi mắt lạnh lùng lộ ra trêu tức, mai hoa song câu cầm trong tay đột nhiên xoay người hướng y đánh úp lại. Mũi chân Hàn Hàn hơi nghiêng về phía trước, vội vàng rút trường kiếm bên hông ra ngăn cản. Hắc y nhân ra chiêu tàn nhẫn sắc bén, thân hình như quỷ mỵ mơ hồ bất định, mai hoa câu ngắn mà hiểm, từng chiêu khắc trụ trường kiếm trong tay Hàn Hàn. Hàn Hàn ngưng khí nghênh địch, hoa mai câu một cái thôi chế trụ chuôi kiếm cuả Hàn Hàn, một cái khác tầm khích ngang hai mắt y. Hàn Hàn nhìn thấy tình hình trước tiên cuốn lấy chiếc câu thứ nhất, thoát ra toàn bộ nội lực, khiến bản thân trở nên nhu kình, sau đó cổ tay cong lại, kiếm phong rung động tức thời trở lại ngăn trở chiếc câu khác trước mặt. Ngay sau đó ra sức chấn động, bức đối phương ly khỏi bên người. Song câu lại tới gần, trêu tức trong mắt hắc y nhân biến mất, sát khí bùng lên mạnh mẽ, chiêu thức trở nên âm ngoan độc lạt hơn, ngân câu thẳng đến yếu hại nơi cổ Hàn Hàn, chực đưa y vào chỗ chết. “Lại là sát thủ Thanh Minh các!” Hàn Hàn thối  một tiếng. Song câu trong tay hắc y nhân lần thứ hai mạnh mẽ đanh tới. “Ngươi cũng biết Thanh Minh các?” “Hừ, bị dây dưa nhiều ngày như vậy, sao lại không biết!” Tên này kỳ thật là Mục Tương điều tra ra, nhưng của Mục Tương cũng là của y, cho nên ai biết đều giống nhau. Hai người đại chiến hơn mười hiệp, cơ hồ thế lực ngang nhau tương xứng. Hắc y nhân ở trên người Hàn Hàn chiếm không được tiện nghi, kiếm thương vô số, máu tươi đầm đìa. Chính là Hàn Hàn cũng cũng không khá hơn chút nào, mấy chỗ da thịt trên tay trên đùi đều bị ngân câu xé rách, hoàn hảo tránh được mấy lần tập kích trên mặt, nếu không ngay cả nửa bên mặt cũng muốn bị mai hoa câu rạch nát. Cao thủ Thanh Minh các phái tới quả nhiên không thể khinh thường, thân thủ của y Hàn Hàn trong chốn võ lâm không tính là tiền thập, cũng đến không ngoài nhị thập, hiện giờ lại bị người này đánh cho gần như không thể chống đỡ được, trận chiến này nếu chỉ hơi vô ý, mạng của y sợ là thật sự muốn cấp cho Thanh Minh các đi. Hàn Hàn vung kiếm chém thẳng vào mặt Hắc y nhân, thân ảnh đối phương chợt lóe lên trước mắt y rồi biến mất, y nghe thấy tiếng lập tức quay trở lại ngăn trở hoa mai câu đột nhiên tới từ phía sau, hắc y nhân cười lạnh một tiếng ngân câu đi xuống vừa lộn ngược liền đánh đến hạ phúc của Hàn Hàn. Trong lúc đó trong đầu Hàn Hàn hiện lên:“Chung quy là chậm nửa chiêu a!” lúc tâm phục khẩu phục muốn nói một câu với đối phương, trong rừng rậm u ám đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo. Hắc y nhân động tác bị kiềm hãm, giương mắt nhìn về hướng tiếng huýt sáo, Hàn Hàn trong lòng thầm nghĩ đây là cơ hội cuối cùng, lập tức kiếm hóa triền tự quyết, ngân kiếm đột nhiên như linh xà quấn lấy mai hoa song câu, đợi hắc y nhân phục hồi tinh thần lại, Hàn Hàn đã thôi động toàn bộ nội lực trút lên binh khí. Hắc y nhân vội vàng lấy nội lực tương nghênh, lúc này nơi binh khí tương giao truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, “phanh” một tiếng bụi đất ngập tràn, hai người đều bị bắn ra ngoài. Hàn Hàn trở mình cố gắng đứng lên, nhứng thân hình lắc lắc một lát, lại ngã xuống nôn ra một ngụm máu tươi. Y thầm nghĩ lúc này tên sát thủ không biết sống chết muốn lấy mạng của y rốt cuộc cúng bị thương nặng đi! Liền thì thào nói: “Thanh Minh các mưu tính điều gì, tới một người ta giết một người, đến hai người ta giết cả hai!” Bụi mù đầy trời dần dần hạ xuống, ngay khi Hàn Hàn cuối cùng có thể thấy được rõ ràng cảnh tượng đối diện, lại phát hiện không biết từ khi nào, một mạt thân ảnh màu tím đứng ở nơi kia, bên chân là hắc y sát thủ nằm không đứng dậy nổi. Tử y nhân cười một tiếng, mở miệng nói: “Nga, đại chưởng môn Hàn sơn phái thật sự là hảo khí phách.” Hàn Hàn thở hổn hển thầm hô một tiếng hỏng bét! Cái tên tử bất long đông này là từ lúc nào đứng ở nơi đó? Giết một sát thủ đã muốn rơi mất nửa cái mạng của y, so với cái tên lợi hại khi nãy, người này khẳng định càng khó đối phó. Y cảm giác chính mình trước mắt tối sầm, thần trí cũng dần mơ hồ. “Xong đời…” Hàn Hàn trong đầu nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng nói ra. Sau đó ý thức của y liền giống như diều đứt dây nhẹ nhàng bay đi, bất tỉnh nhân sự. Hắc y nhân ngọ ngoạy đứng dậy, lảo đảo đi đến chỗ Hàn Hàn té ngã trên mặt đất, muốn hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đương lúc xuống tay chấm dứt tính mạng của Hàn Hàn, thanh âm của tử y nhân thản nhiên từ phía sau hắc y nhân truyền đến. “Chậm đã.” Thanh âm của tử y nhân có ý cười. “Đem hắn mang về.” Hương khí lượn lờ bay ra từ cửu trảo trấn kim lô tràn ngập trong sương phòng to lớn, Hàn Hàn hôn mê hồi lâu ho một tiếng phun ra huyết mạt, chậm rãi mở mắt. Thần sắc của y có chút đờ đẫn sơ tỉnh, nhưng khi nhãn cầu di chuyển phát giác thân ở đất khách, lại cảm giác mình bị thương không nhẹ, ánh mắt liền sáng lên, bình khí ngưng thần mà chống đỡ. “Tỉnh rồi?” Cách đó không xa một tuấn mỹ nam tử nằm trên tòa trường tháp, người nọ tuổi ước chừng ba mươi, bộ dạng đẹp đén mức khiền người ta kinh tâm. Hàn Hàn nhìn qua chỉ cảm thấy người này kiếm mi tinh mục, mũi cao thẳng tắp, môi đỏ mềm mại, thân tử y khí vũ hiên ngang, thái độ ung dung, song người kia bên trong lại lộ ra dung mạo thượng vị giả, tư thái nắm giữ đại quyền sinh sát, lại giống như chu võng khóa chặt lấy hắn, khiến kẻ khác cảm giác hô hấp bị kiềm hãm. “…Ngươi là ai?” Hàn Hàn cố gắng muốn đứng lên, thử vài lần cũng vô ích. Y nghĩ thầm do thương thế quá nặng, vì thế lập tức điều khởi nội tức kiểm tra thương thế, không ngờ hạ phúc lại đột ngột đau đớn. Hàn Hàn kinh ngạc há miệng thở dốc, nội lực của bản thân không thể vận chuyển, thật sự là bị phong trụ! Tử y nhân nhận trà hương thuộc hạ bên cạnh trình lên nhấp một ngụm, thú vị nói: “Đoán xem?” Hàn Hàn nhíu mày, thật sự không thích người này cái loại tư thái cao cao tại thượng đùa giớn người khác như vậy. Y cả giận nói: “Đoán cái gì mà đoán, không nghĩ tới Thanh Minh các chủ là loại người nhàm chán, Hàn Hàn ta ngửa đầu một đao cúi đầu cũng là một đao, ngươi muốn giết cứ giết, không cần cố làm cái chuyện ra vẻ huyền bí dư thừa này.” Nhìn qua sát thủ đều là hắc y, người này lại là tử y, Hàn Hàn liền đoán được bảy tám phần. Nhưng khi nghĩ đến lòi nói như thế sẽ khiến Tử y nhân giận dữ làm y thống khoái, đối phương lại giống nghe thấy điều gì thú vị, cất tiếng cười to. “Ta là Thanh Minh các Liễu Trường Nguyệt. Hàn đại chưởng môn thật sự là một người thú vị, rơi vào tay Thanh Minh các ta còn có gan hô to gọi nhỏ, ngươi là người đầu tiên.” Lúc người nọ cười đường cong trên mặt liền trở nên nhu hòa, một thân lệ khí cũng nhạt đi, nhưng Hàn Hàn vẫn là không thể xem thường. Hàn Hàn cảm giác trong miệng Liễu Trường Nguyệt này “Hàn đại chưởng môn” bốn chữ mang theo ý tứ chế nhạo, hắn khụ một tiếng, đáp: “Dù sao dù sao đều là chết…” “Nếu ta nói lưu ngươi một mạng ni?” Liễu Trường Nguyệt buông chung trà hướng Hàn Hàn đi tới. Khóe miệng hắn khẽ gợi lên cùng chân mày vi loan khiến cho khuôn mắt anh tuấn kia lộ ra vẻ ân cần, khả Hàn Hàn tóc gáy cả người lại dựng thẳng, muốn nổi da gà. “Chủ thượng!” Tên thuộc hạ kia hô. Nhưng Liễu Trường Nguyệt chính là nhẹ nhàng quay đầu liếc đối phương một cái, đối phương thanh âm lập tức nghẹn lại, quỳ xuống. “Một mạng vạn kim, nhắc đến tên Thanh Minh các duy chỉ thấy thanh minh mộ phần, ta nghe lầm rồi sao! Hàn Hàn nhìn đối phương cười đến đắc ý như vậy, cũng không cam tâm yếu thế nhe răng trợn mắt cười lại. Võ công là thua, nhưng khí thế trăm triệu lần không thể lấy mất. Liễu Trường Nguyệt lần thứ hai vì lời nói đùa của Hàn Hàn mà mỉm cười. Hắn thú vị hỏi: “Ngươi ngay cả giết mười bảy sát thủ nổi tiếng đứng đầu Thanh Minh các của ta, khiến ta tổn thất không ít, ngươi có biết ta phải mua rất nhiều hài tử, dạy võ công bao lâu, hao tốn bao nhiêu tâm lực mới chọn ra một người có thể sử dụng?” Hàn Hàn sửng sốt trong chốc lát. “Không biết, ta làm sao biết!” “Ngươi thật không biết!” Liễu Trường Nguyệt nhìn bộ dạng của Hàn Hàn nhịn không được cười ra tiếng. “Như vậy đi, ta cho ngươi một chút thời gian suy nghĩ. Một là thay mười bảy người bị thiếu kia gia nhập Thanh Minh các của ta hai là tiết thanh minh sang năm, để thân nhân hảo hữu đề rượu đến trước mộ phần tế ngươi.”  Liễu Trường Nguyệt trong lời nói hoàn toàn không có ý tứ uy hiếp, càng không cảm thấy sát khí, nhưng sau lời nói bình thản như vậy, lại chân chính là lựa chọn sinh tử của Hàn Hàn. “Để ta làm sát thủ?” Hàn Hàn cả người như mộng, y nhìn Liễu Trường Nguyệt khuôn mặt người kia bộ dạng rất đẹp nhưng khi cười rộ lên khiến người ta rất muốn đánh một quyền nói: “Đầu ngươi bị hỏng rồi!” Y khẳng định. “Đi xuống đi!” Liễu Trường Nguyệt lại cười nói. Sau đó hai người từ ngoài cửa đột nhiên đi vào, kéo Hàn Hàn ngay cả đứng cũng không nổi nhanh chóng đi ra. Hàn Hàn đi rồi, Liễu Trường Nguyệt nhàn rỗi ở trong phòng. Tâm tình hắn tốt lắm, dù sao mười bảy phế vật đã chết lại đổi lấy một khối mĩ ngọc, chuyện tốt này không phải ai cũng gặp được. Nếu không phải hắn đột nhiên hứng khởi muốn gặp người giết vô số thủ hạ dưới tay hắn, sẽ không phát hiện người này nguyên lai hắn đã từng gặp qua một lần. “Đứng lên đi Kim Hoa!” Liễu Trường Nguyệt lấy khối bánh ngọt bỏ vào miệng. Thuộc hạ bên cạnh hắn lập tức đứng dậy, lại mấy lần há mồm muốn nói. “Tò mò ta vì sao phá bỏ quy củ lưu lại một mạng Hàn Hàn?” Hạ “Tò mò vì sao ta phá bỏ quy củ lưu lại một mạng cho Hàn Hàn?” “… Phải” Kim Hoa thân mặc hắc y, hắc sa che mặt trả lời. “Không lâu trước, ta từng gặp y trên Yến Đãng sơn.” Liễu Trường Nguyệt hớp chén trà nóng mà thuộc hạ vừa cho ngâm lại, làm vị trà đậm đà hòa với vị điểm tâm ngon ngọt không khỏi khiến hắn thấy hài lòng. “…” “Khi đó vì cứu một người rơi xuống khe sâu, y nắm thiết sạn còn đỏ rực, đem đối phương từ giữa không trung kéo về,  nghe nói sau này tay suýt chút phải phế bỏ đi.” Liễu Trường Nguyệt nói. Động tác một đại nam nhân thưởng thức điểm tâm, nếu là kẻ khác có lẽ trông sẽ  không có vẻ gì đặc, nhưng đến Liễu Trường Nguyệt, giơ chân nhấc tay lại tự nhiên khác thường, thậm chí còn làm thuộc hạ bên cạnh dù đã hầu hạ lâu năm cũng nhìn thất thần ra. Liễu Trường Nguyệt nói: “Hàn sơn phái sản sinh ra một người võ học kỳ tài, ngay cả Long Ngâm kiếm Hàn Trai năm đó cũng không có được phong thái này. Loại người như vậy, tay cầm kiếm chẳng khác nào sinh mệnh của mình, nhưng cả nghĩ cũng không nghĩ lại dùng chính sinh mệnh mình đem đổi cho kẻ khác! Chậc chậc, ta thực sự là chưa từng gặp qua người như vậy!” “Chủ thượng…coi trọng Hàn công tử?” Kim Hoa dụng từ cân nhắc, cố tình thêm hai chữ “công tử” vào phía sau tên quan sát phản ứng của chủ nhân. Liễu Trường Nguyệt cao hứng cười to: “Kim Hoa a Kim Hoa, cái đầu nhỏ của ngươi rốt cuộc là đang chứa cái gì?” Kim Hoa không nói, đôi môi khẽ mấp máy. “Y, ta lưu lại hữu dụng.” Liễu Trường Nguyệt đột nhiên nói như vậy. Hắn thích bản lĩnh của Hàn Hàn, bất quá ấy là một, thứ hai là vì, người Hàn Hàn năm đó cứu, là bát đệ tử trong cốc Thần Tiên, vi danh Triệu Tiểu Xuân. Hắn nếu có thể biết được nơi ở của Triệu Tiểu Xuân, có lẽ có thể… Hàn Hàn bị kéo đi nửa đường đã ngất đi, ban đêm mơ mơ hồ hồ nghe thấy âm thanh gì đó, cảm giác có người đến gần, nghĩ muốn tỉnh, lại mệt đến không còn chút sức lực. Cho đến tận trưa hôm sau, mới bị gọi dậy bằng một thùng nước giếng lạnh buốt. Ào một tiếng, nước lạnh giội vào người, Hàn Hàn giật mình, mắt lập tức mở to, nhưng cái thu vào tầm mắt lại doạ y một phát giật bắn. Đứng trước mặt là một nam tử điểm phấn thoa son, diện quần nữ tử, thân khoác sa hồng, kim trang lấp lánh cài đầu chói mắt, tay cầm roi dài “ba” một tiếng vụt lên, vừa vặn vẻ mặt bày ra nói: “Tốt lắm, cuối cùng tên giả chết cũng tỉnh rồi, các ngươi mấy người nghe ta cho rõ đây!” Hàn Hàn khụ một tiếng, phát giác bản thân không biết từ khi nào đã ở trong một khoảng sân nhỏ, bên cạnh còn có một vài nam nhân. Những người này so với y tuổi xấp xỉ nhau, nhưng cũng có một vài mới mười ba mười bốn, chỉ là không quản đến, thì đều mi thanh mục tú, dung nhan tướng mạo đều rất xinh đẹp. “Ký khế bán mình, từ nay về sau là người của Thủy Nguyệt lâu. Trừ phi tích đủ tiền chuộc thân mới được ly khai khỏi đại môn Thủy Nguyệt Lâu, bằng không để ma ma ta bắt được tên cẩu nào có gan đào tẩu, tuyệt đối làm cho hắn có chân đi, mà không có chân về, đã rõ chưa?!” Hàn Hàn há há miệng, muốn hỏi chỗ này rốt cuộc là chỗ nào, làm sao mà cứ mỗi lần ngất đi tỉnh lại, lại cứ thấy mình ở một nơi khác. Trước là ở Thanh Minh các, giờ lại ở cái chỗ Thủy Nguyệt lâu quái quỷ này. “…Khụ…” Nhưng mới mở miệng, chốc lát phát xuất thanh âm, thì yết hầu liền đau, giống như có lửa thiêu đốt, Hàn Hàn níu cổ chân mày nhíu lại, thử thêm vài lần, nhưng cũng chỉ phát được khí âm “A, A”, cổ họng cũng theo vậy càng lúc càng đau. Người tự nhận là mama kia vẫn còn văng nước miếng thuyết quy củ, nghe không hiểu cũng chẳng muốn nghe Hàn Hàn đã quanh quẩn nhìn quanh, sau đó chẳng hề nể nang mà  giậm lên hành lang dài dự định rời khỏi. Y thầm nghĩ hết thảy mọi chuyện này nhất định đều là quỷ kế Liễu Trường Nguyệt bày ra. Kẻ ấy thoắt cái nói muốn để hắn gia nhập Thanh Minh, thoắt cái lại đem y ném vào cái chỗ quỷ này, đã phong nội lực lại còn hạ độc câm, cũng không biết để làm gì. Ma ma tinh mắt dĩ nhiên sẽ trông thấy cử động của Hàn Hàn, lầm bầm vài tiếng, hắn vừa phẩy tay gọi mấy gã hộ viện trông chừng tiểu tư mới mua, vừa vuốt cây roi da đánh tới phía sau Hàn Hàn. Tuy Hàn Hàn nội lực bị phong, nhưng võ công luyện tập nhiều năm cũng không phải vô ích, Vừa nghe tiếng rít, y trở tay phát một bắt được nhánh roi da, lòng bàn tay ran rát khiến y hơi suy đi một chút, nhưng sau đó dụng lực ổn định, trên mặt liền bày ra bộ dáng như chưa từng phát sinh chuyện gì. “Tiểu tử, không nghe ta vừa nói gì sao? Mà mới đó đã đi, ngươi quăng thể diện của ma ma ta đi đâu rồi?!” Người này có dáng vẻ nam tử thô kệch, nhưng giọng nói lại õng ẹo đến chảy cả nước. “…Khục…” Hàn Hàn cau mày phỉ nhổ niệm “nương ta mất từ sớm rồi, chiếm tiện nghi giờ coi chừng tổn thọ!” “Hừ!” Ma ma kia bật cười. “Thì ra là một tên ách ba!” Hắn rút roi về, trên trên dưới dưới nhìn Hàn Hàn mấy lượt, nhãn thần yêu yêu, làm Hàn Hàn nhẫn không được, phát run. “Nếu bên ngoài mà gặp ngươi, thì ngươi cái loại hàng này, lại còn bị câm, có cho ta tiền ta cũng không đem về Thủy Nguyệt lâu, nhưng ngươi là bề trên giao xuống, cho dù ma ma ta có muốn đuổi ngươi ra thế nào đi nữa cũng là bất thành. Ngươi tốt nhất nhìn nhận ta chút đi, giờ là chỗ nào, bên trên là ai ngươi khả năng tường tường tận tận, nếu ngươi dám giở trò gì…” Ma ma lại nhìn sang bên, một đám tân tiểu tư ai nấy am thuần, ngừng ngừng, cười nói: “Ma ma nhiều người đã gặp qua, biết ngươi là loại cứng đầu cứng cổ, nói không nghe, đánh cũng không được. Cho nên ngươi nghe cho rõ đây, từ nay về sau ngươi làm gì, liền cho những người này theo ngươi chịu phạt. Ngươi phạm lỗi một cái, bọn hắn hai ngày không được ăn cơm, ngươi nếu cả gan chạy khỏi Thủy Nguyệt lâu, ma ma liền đem chân bọn hắn toàn bộ đánh gãy!” Hàn Hàn kinh ngạc, liếc qua biểu cảm của từng người nọ. Trong đó, kinh hoảng vạn phần có, mắt ngầm oán hận có, đang nhìn về phía Hàn Hàn. Hàn Hàn trong lòng thắt lại, nghiến nghiến răng, thầm nghĩ “tên bất nam bất nữ này thật là quá ác độc!” “Đừng cho là ta không biết ngươi đang mắng ta!” Ma ma vẻ mặt nghiêm lại, tay cầm roi chỉ vào mũi Hàn Hàn. Hàn Hàn trực tiếp quay người khinh thường nhìn hắn. Mục Tương từ sau khi tỉnh dậy, tìm khắp nơi không thấy thân ảnh Hàn Hàn, liền có dự cảm bất an. Hắn phái toàn bộ người trong trang ra ngoài tìm tăm tích Hàn Hàn, bản thân thì trấn tọa trong Tả Ý sơn trang điều phối, nín lặng đợi tin. Tâm hắn chưa từng hỗn loạn như bây giờ, chuyện Hàn Hàn bỏ đi làm hỏng hết toàn bộ bố trí của hắn, vốn hắn đang cố gắng cho thuộc hạ thương thảo với Thanh Minh các, nguyện ý trả giá gấp vạn lần để mua lại tính mệnh của Hàn Hàn, nhưng nếu đối phương không có ý đàm phán, mang toàn lực Tả Ý sơn trang chống lại, hắn cũng sẽ không một chút nhíu mày. Sáng nay tỉnh lại trong phòng Hàn Hàn, sự việc hôm qua lập tức hiện lên trong óc, Mục Tương cả người ngây ra qua một khắc sau mới hoàn hồn. Hắn thật không ngờ tới, cùng bầu bạn chơi đùa bao năm với hắn lại có loại tâm tư này. Nhớ tới người đó đắm chìm dưới ánh trăng, giữa sóng nước trong xanh lại lơ đễnh nói ra tâm sự, dáng vẻ nén lệ không thể làm được gì, làm tâm Mục Tương một trận thắt lại. Người kia từ trước tới nay trực lai trực vãng, chính mình chưa từng nhìn qua bộ dạng kia của y. Mà nay y tung tích không rõ, bên ngoài lại là nguy cơ tứ phía, Mục Tương chỉ hận hôm qua vì sao không kháng cự được dược tính đối y làm ra sự tình kia, nếu không vì thế, y hiện tại hẳn là sẽ hảo hảo đợi trong sơn trang, trong phạm vi tầm mắt mình có thể nhìn thấy, bình an tiếp tục luyện kiếm. Bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Mục Tương thấp thỏm không yên nóng lòng quát lên: “Vào đi!” Ân tổng quản mặc thanh y bạc màu bước vào trong phòng, tóc được vấn gọn, trên khuôn mặt gần ba mươi tuổi nhìn không ra dấu vết quá lớn của năm tháng. “Ân thúc ngươi thế nào trở về nhanh vậy?” Mục Tương sửng sốt. Ân tổng quản gật gật đầu, nói: “Trên đường sớm gặp được môn chủ Tương môn, Ôn tiểu thư đã được đưa về bình yên. Các đệ tử nói Hàn thiếu gia mất tích?” Mục Tương nhu nhu mi tâm: “Là ta không giám sát kĩ y.” “Chân sinh trên người Hàn thiếu gia, hắn không hiểu khổ tâm của Thiếu trang chủ dám chạy ra bên ngoài, không  thể trách được Thiếu trang chủ.” Ân tổng quản sắc mặt lạnh nhạt nói. “…” Mục Tương cúi đầu nửa ngày. “Ân thúc…” Hắn thỉnh thoảng có thể thấy thái độ Ân tổng quản đối với Hàn Hàn có chỗ không đúng, nhưng không đúng chỗ nào hắn cũng không nói được. “Thiếu trang chủ, Mục Ân hiện giờ chỉ là một hạ nhân, ngài xưng hô như vậy thật không phải.” Ân tổng quản nói chuyện lúc nào cũng đều đều không nặng không nhẹ nghe không có ngữ điệu thái quá, vẻ mặt trước giờ cũng như vậy. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đối thoại của thúc chất hai người bị cắt ngang, người vửa mở cửa đi vào kia nghiêng ngả lảo đảo, kích động hô lớn: “Thiếu trang chủ!” Trong rừng rậm chỉ cách Tả Ý sơn trang một chiếc điếu kiều, ám vô thiên nhật, sơn đạo quanh co, ngày thường hiếm dấu chân lai vãng, hôm nay lại có một đám người đến tìm kiếm xung quanh. Đèn đuốc sáng rực trong gió núi phiêu động, thanh âm hô “Hàn công tử” lớn đến nỗi một dặm bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Mục Tương nhìn vết máu khô vương vãi trên mặt đất, cùng binh khí bị bóp méo quấn lấy nhau vô pháp phân khai. Hai thanh mai hoa câu, một thanh vô danh kiếm, bên trên bám đầy dấu máu rợn người. Ngay cả thượng đẳng danh khí được đúc từ thép tinh luyện đều trở thành bộ dạng như vậy, có thể biết tình hình chiến đấu lúc ấy ở nơi này kịch liệt đến nhường nào. Mục Tương không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hết thảy những gì Hàn Hàn lưu lại trên mặt đất. Hắn nắm chặt hai tay, lại buông ra, nắm chặt, lại buông ra, vẻ mặt đã không còn như ngày xưa một Thiếu trang chủ Tả Ý sơn trang vô luận đối mặt chuyện gì đều vân đạm phong khinh bình tĩnh mà chống đỡ, mà là một người bình thường trong đầu vang lên ý niệm có thể đã mất đi người bạn thân, liền không thể khắc chế tức giận trong lòng. Ân tổng quản ở một bên nhìn thoáng qua Mục Tương như vậy, quay người bỏ đi. Có thể , vẫn còn kịp… Hay là, đã không còn kịp nữa rồi… Đăng bởi: admin