Ám hiệu mối tình đầu
Chương 1 : Ám hiệu mối tình đầu
Editor có điều muốn nói:
Xin chào, sau bộ "Em có rất nhiều tiền nha" mình đã đào hố mới rồi đây~
Bởi vì tên chương theo nguyên tác có hơi dài, nên mình tự ý rút ngắn lại để thuận tiện cho mọi người đọc nha.
Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~
*
Bốn giờ chiều ngày 8 tháng 6, cả nước tiến hành thi Đại học môn Tiếng Anh.
Trong phòng tư nhân một bệnh viện nào đó, cửa phòng đóng chặt, rèm cửa sổ che kín mít, chỉ để lộ một đường chỉ nhỏ. Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu vào. Phòng bệnh mở điều hoà, nhưng cảm giác nóng nực không khác gì bên ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là ngày thứ ba Thịnh Ly nằm viện, nguyên nhân do dị ứng xoài.
Đêm nhập viện, cơ thể và mặt cô nổi đầy mẩn đỏ, thảm hại nhất vẫn là khuôn mặt, vừa sưng tấy vừa đỏ ửng. Đối với một nữ minh tinh nổi tiếng mà nói, điều này là một đả kích mang tính huỷ diệt.
Cô hồi phục rất chậm, bác sĩ nói cần ít nhất một tuần để mẩn đỏ trên mặt cô biến mất, mà mỗi lần ngứa ngáy Thịnh Lý đều khó chịu đến mức muốn đem mặt mình cào mấy cái, ăn không ngon ngủ không yên, tính tình ngày càng nóng nảy.
Cô đeo khẩu trang dựa vào giường bệnh, hạ mắt nhìn danh sách hot search trên Weibo, top 6 và top 10 đều liên quan đến thi Đại học.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày này muốn xem bát quái trong giới cũng khó, 80% chủ đề nóng đều xoay quanh kỳ thi cao khảo.
“Không có gì thú vị.” Thịnh Ly chế giễu, “Vì cái gì mà hàng năm đều có thí sinh quên giấy dự thi? Vì cái gì hàng năm đều có thí sinh đến trễ? Đầu óc là vị kẹt cửa hay trời sinh thiếu dây thần kinh? Chuyện tối thiểu như vậy cũng quên, lại còn tới trễ, như thế thi thố làm gì nữa.”
Trợ lý Viên Viên chọn quả táo lớn nhất trong giỏ, liên mồm phụ hoạ: “Đúng đúng đúng!”
Thịnh Ly lườm cô: “Chị không ăn táo, rửa giúp chị nho đi.”
Viên Viên: “Được được được!”
Thịnh Ly: “Viên Viên, em nói xem trong đám thí sinh quên giấy dự thi và đến trễ này, có tên tiểu vương khốn khiếp kia không?”
Viên Viên: “Có có có!”
Hả?
Tiểu vương khốn khiếp?
Viên Viên thuận miệng trả lời, đáp xong liền có chút mờ mịt: “Tiểu vương khốn khiếp nào cơ?”
Thịnh Ly liếc sang: “Em nói xem?”
Ồ!
Chính là tên tiểu vương khốn khiếp hại Thịnh Ly dị ứng.
Tiểu vương khốn khiếp gọi là Dư Trì, năm nay vừa vặn thi Đại học.
“Có khả năng, tin tức đều quét mã, cũng không tiết lộ danh tính.” Viên Viên cẩn thận nhìn cô, toàn lực xoa dịu, “Xem như không có thì tên tiểu vương khốn khiếp đó thành tích khẳng định rất tệ! Tiếng Anh không đạt chuẩn! Tổng điểm không quá ba trăm!”
Thịnh Ly mệt mỏi, khoát tay bảo cô đi rửa nho.
Tin nhắn Wechat liên tục nhảy lên màn hình, có rất nhiều người đều lo lắng hỏi han tình hình của cô, còn có người muốn đến thăm bệnh nhưng bị cô từ chối, dứt khoát không trả lời lại.
Lại có tin gửi đến.
Người nhắn là “Chu hoàng hậu”, bạn thân trong giới của cô.
Chu hoàng hậu: 【 Làm sao 《Giang Sơn Quyển》mới khai máy vài ngày đã có chuyện, là ai cho cậu ăn phải độc rồi? 】
《Giang Sơn Quyển》là phim mới của Thịnh Ly, được Thời Quang Ảnh Nghiệp đầu tư chuyển thể, cô đóng nữ chính, ngày 30 tháng 5 khởi quay.
Địa điểm quay phim tương đối cũ, lại là nơi hẻo lánh. Bởi vì không có nhiều đoàn phim trụ ở đây quay trong một năm, xung quanh vắng vẻ không có bóng người, đoàn phim phải chọn tạm một trong số ít nhà hàng để mua thức ăn.
Bữa cơm tối ngày 6 tháng 6 có món thịt heo xào dứa.
Ông chủ nhà hàng muốn xử lý phần thịt heo, bèn kêu con trai đi mua dứa, nhưng không biết xảy ra vấn đề gì, quay về lại cầm xoài trên tay. Ông chủ không quá chú trọng, trực tiếp đem chế biến, dù sao món ăn này dùng xoài hay dứa vị cũng không khác biệt.
Lúc bà chủ vào bếp giục cơm, mới phát hiện đây không phải món thịt heo xào dứa thông thường, nhưng phần ăn cho trăm người đã chuẩn bị xong.
Bà sợ đoàn phim trách mắng, lại không nỡ bỏ đi làm lại từ đầu, đem xoài vứt đi, sang hàng nước mua ba trái dứa, xào cùng với món thịt trước đó. Xong xuôi, món thịt heo xào dứa mà tổ phim yêu cầu đã hoàn thành.
Thật không biết nên mắng bà chủ gian thương, hay khen bà ta nhanh nhạy?
Thịt heo đảo chiên cùng hai thứ hoa quả một hồi, sớm đã vào vị.
Tối hôm đó, Thịnh Ly chỉ nếm hai miếng thịt, nhưng với thể chất một chút xoài cũng không được động đến kia, cơm nước xong xuôi không đến một giờ sau liền đến bệnh viện cấp cứu.
Sự tình xui xẻo này, Thịnh Ly hoàn toàn không muốn nhắc đến, trực tiếp làm ngơ.
Nửa giờ sau, đối phương không thấy hồi đáp, trực tiếp gọi video tới.
Thịnh Ly không chút lưu tình từ chối cuộc gọi.
Quanh đi quẩn lại vài lần, điện thoại reo lên, Thịnh Ly thuận tay tắt máy.
Tắt xong mới phản ứng được, đầu dây bên kia là Dung Hoa.
Dung Hoa là người đại diện của Thịnh Ly, là một nữ nhân kiên quyết và mạnh mẽ đến mức biến thái. Cô đã 23 tuổi, mỗi lần nói muốn yêu đương, đều bị Dung Hoa vô tình nhẫn tâm bác bỏ: “Không thể. Em đang ở thời kỳ đỉnh cao, yêu đương vào khác nào tự sát, em có chút lương tâm nghề nghiệp đi được không?”
Thịnh Ly thở dài một tiếng, cầm điện thoại gọi lại, bật loa ngoài.
Dung Hoa không hỏi cô vì sao tắt máy, nói thẳng vấn đề: “Vết mẩn trên mặt hôm nay thế nào? Sáng nay đạo diễn Lưu hỏi chị bao giờ em hồi phục, đoàn phim giai đoạn trước sắp xếp rất nhiều cảnh của em, hiện tại tiết tấu đều bị chúng ta bên này làm rối loạn.”
“Vẫn chưa đỡ, không thể lên báo không thể lên hình.”
Mười bốn tuổi, Thịnh Ly quay bộ phim đầu tiên, coi như xuất đạo là sao nhí. Gia đình phổ thông, trong vòng giải trí tư bản, vận khí của cô xem như không tồi.
Mười bảy tuổi, ký hợp đồng với kim bài đại diện Dung Hoa. Không bị vứt đến tiệc rượu giành tài nguyên, cũng không phải ngồi trên băng ghế lạnh*.
*ngồi băng ghế lạnh: bị lạnh nhạt, không được coi trọng.
Con mắt chọn kịch bản của Dung Hoa quả thật vô cùng sắc bén, từng bộ một quay xong đều đưa Thịnh Ly đứng vào hàng ngũ tiểu hoa đán nổi tiếng nhất nhì.
Kỳ thật, ngoại trừ không cho cô yêu đương, Dung Hoa không có khuyết điểm.
Vì thế Thịnh Ly dưới tình huống bình thường đều ngoan ngoãn nghe theo.
“Buổi tối chị chạy qua một chuyến, ngày kia em xuất viện, cùng chị trở về đoàn phim.” Tốc độ nói của Dung Hoa rất nhanh, “Em bây giờ thay quần áo, đem khẩu trang đeo lên. Trần tổng đoán chừng nửa tiếng nữa sẽ đến.”
Thịnh Ly nhíu mày: “Trần tổng nào?”
“Đừng giả bộ mất trí, hôm qua anh ta đã gọi điện cho em.”
“……”
Hôm qua xác thực có một vị Trần tổng gọi điện cho Thịnh Ly, anh ta là phú nhị đại của một gia tộc xí nghiệp, đầu tư không ít hạng mục điện ảnh truyền hình.
Tuổi tác ngoài ba mươi, dáng dấp ưa nhìn, theo đuổi cô đã mấy tháng.
Ngoại trừ có tiền, không điểm nào khiến cô yêu thích.
Giả mất trí nhớ thất bại, cô dứt khoát bán thảm*: “Chị gái à, chị tha cho em đi! Em đã như vậy chị còn để em đi mua vui?”
*bán thảm: than trách kể khổ thảm thiết.
Dung Hoa không lưu tình đáp: “Người rất nhanh sẽ đến, em chuẩn bị một chút, đừng để người ta chê cười. Chị biết em không thích anh ta, nhưng cũng đừng vội đắc tội. Mua vui không được thì lấy cớ tiễn khách, loại chuyện này không phải em biết diễn nhất à?”
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Bệnh viện người đến người đi đông đúc, Thịnh Ly sợ bị người khác chụp hình được nên một mực đeo khẩu trang. Quần áo trên người không phải của bệnh nhân, là áo phông và quần thun kiểu dáng mới nhất.
Dùng lời Viên Viên trần thuật, chính là “thay đôi giày là có thể biễu diễn thời trang sân bay”.
Nửa giờ sau, vị Trần tổng kia quả nhiên xuất hiện.
Đi cùng anh ta là hai người trợ lý, một người ôm hoa hồng, một người xách giỏ hoa quả nhập khẩu, cùng tiến vào phòng bệnh. Còn bản thân Trần tổng tay cầm hộp quà tinh xảo, phía trên là logo của một thương hiệu lớn.
Viên Viên mời người ngồi xuống, hỗ trợ đem quà cất đi.
Phía sau một lớp khẩu trang, khoé miệng Thịnh Ly giật giật, đôi mắt ngược lại cong tựa lưỡi liềm, tự mình rót cho Trần tổng ly nước: “Để Trần tổng tốn kém rồi.”
“Vì sao mang khẩu trang?” Trần tổng đem hộp quà đặt lên bàn, ánh mắt hướng về cô dừng chốc lát.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt, còn có thể nhìn ra vết ban trên trán.
Đôi mắt Thịnh Ly xinh đẹp có tiếng trong giới, nhiều người khen cô có linh khí, hơn phân nửa là vì cặp mắt kia.
“Sợ doạ đến ngài, Trẩn tổng không nên tới đây. Ngài là đến công tác sao? Vào bệnh viện là điềm xấu.” Thịnh Ly không thoải mái, đôi mắt miễn cường mang ý cười.
Cảm giác bản thân như cô gái mua vui bị ép đứng lên sân khấu, còn Dung Hoa chính là tú bà.
Nụ cười Trần tổng đông cứng lại, rất nhanh khôi phục bình thường, ánh mắt như cũ ở trên người Thịnh Ly.
“Sao có thể? Dù thấy bộ dạng hiện tại, trong đầu tôi vẫn nhớ như nguyên dáng vẻ xinh đẹp trước đây của em.”
Thịnh Ly: “……”
Cảm ơn nha, Trần tổng, ngài thật độ lượng!
Rõ ràng tuổi tác không tính là lớn, sao lại khoa trương đến thế?
Thịnh Ly lúng túng hàn huyên nửa giờ, Trần tổng rốt cục cũng đứng dậy rời đi.
Cô tiễn người ra cửa phòng bệnh, đúng lúc bác sĩ chủ trị đi ngang qua bắt tại trận, tiến đến tại chỗ nói một hồi: “Ở trong phòng hạn chế đeo khẩu trang. Đeo khẩu trang bí bách khuôn mặt, không tốt cho việc hồi phục.”
Bác sĩ chủ trị hơn năm mươi tuổi đầu, biết Thịnh ly vội vàng muốn hồi phục, nhịn không được mà nhiều lời: “Tôi biết cô khẩn trương muốn về đoàn phim, vừa muốn nhanh khỏi vừa không nghe lời, như thế sao được?”
“Vừa rồi có khách bất tiện, cháu liền bỏ ra đây.”
Thịnh Ly đem khẩu trang tháo xuống, hai ngày nay cô căn bản không dám soi gương, dùng tay chạm nhẹ một cái liền biết vết mẩn đỏ trên mặt chưa mờ đi nhiều, xung quanh môi cũng đặc biệt nghiêm trọng, vừa tê vừa sưng, nghĩ thôi cũng biết khó nhìn cỡ nào.
Ngoại trừ bác sĩ và y tá, chỉ có Viên Viên và Dung Hoa nhìn qua khuôn mặt biến dạng này.
Nếu thêm một người trông thấy, cô lập tức diệt khẩu.
Sau khi bác sĩ rời đi, Thịnh Ly nhìn bó hoa và giỏ trái cây mà chướng mắt, nói Viên Viên tặng cho bác sĩ y tá.
Viên Viên nhanh nhẹn ôm lấy bó hoa, cầm cái giỏ trái cây lên.
“Ban nãy em sợ Trần tổng nán lại lâu, lúc đặt đồ bên khách sạn có nói họ muộn một chút mang qua. Nếu như chị đói bụng, em liền giục họ.”
Bữa tối theo lịch trình được giao vào đúng năm giờ ba mươi chiều hàng ngày, Thịnh Ly sợ thời gian nằm viện sẽ phì người béo mặt, vì thế sau sáu giờ dứt khoát không ăn, hiện tại đã gần sáu giờ rồi.
“Kêu bọn họ mang qua đi, muộn quá ăn sẽ béo.”
Viên Viên nói một tiếng được, khom người cầm điện thoại lên, ôm đồ vật đi ra ngoài.
……
Địa điểm thi Đại học của Dư Trì được sắp xếp ở một trường cấp ba, cách bệnh viện rất xa, cổng trường đất chật người đông, xe cộ đỗ nhiều, ùn tắc nặng nề.
Anh nộp bài thi sớm mười lăm phút, đi một đoạn đường, ngồi xe buýt đến bệnh viện.
Sáu giờ ba mươi, anh đứng dưới lầu khoa nội trú gọi điện cho mẹ.
Đầu dây bên kia, hỏi gì cũng không biết.
Thịnh Ly nằm viện nào, không biết.
Phương thức liên lạc của đối phương, không biết.
Cách thức bồi thường, cũng không biết.
“Người ta là đại minh tinh, coi như chúng ta hỏi phương thức liên lạc cũng sẽ không cho, sợ chúng ta bán số điện thoại hay sao? Cho nên, không trách chúng ta được.”
Bên kia dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí nói:
“Tiểu Trì, chú con đã tìm hiểu qua. Thịnh Ly giá trị bản thân rất cao, nếu như đòi tiền viện phí thuốc men, nhà chúng ta khẳng định không đền nổi, không thì…”
“Không thì cái gì? Lại đem tôi bán đi?”
Dư Trì lạnh giọng ngắt lời, trực tiếp cúp máy.
Ánh chiều tà vương trên cánh cửa lớn người ra kẻ vào, anh đứng im tại chỗ, sắc mặt đầy u ám, cả người toát ra một vẻ lạc lõng.
Một phút sau, Dư Trì bình tĩnh lại, xoay người vào trong.
Có lẽ, vận khí của anh cũng không tệ lắm, trong thang máy tình cờ đụng phải nhân viên giao đồ ăn.
Nhân viên này mặc đồng phục khách sạn, ngực trái cài huy hiệu chữ nhật, tay cầm cơm hộp đã chuẩn bị, đang gọi điện cho người khác.
“Viên Viên tiểu thư, tôi hiện tại đang lên lầu, lập tức tới ngay, cô có thể đến thang máy nhận cơm.” Anh ta dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Dư Trì đứng sau, hạ giọng khẩn trương, “Còn nữa, tôi, tôi có thể xin Ly Ly một chữ ký không?”
Ly Ly?
Thịnh Ly sao?
Dư Trì nghiêng đầu, nhìn về phía nhân viên giao đồ ăn.
“Thật sao?!”
“Vậy thật cảm ơn, tôi rất yêu thích cô ấy!”
Đinh—
Cửa thang máy mở ra, Dư Trì nắm chặt đai cặp sách, một tay đút vào túi quần bước ra. Đối diện đi tới một cô gái mũm mĩm với khuôn mặt tròn trịa, bước chân của anh hơi dừng.
Ánh mắt đầu tiên của Viên Viên là bị Dư Trì hấp dẫn. Trong lòng cảm thán, đây là nam tử nhà ai nha, dáng dấp sao đẹp mắt như vậy.
Cô nhìn thêm một lúc, mới chạy qua chỗ người giao đồ ăn, lấy bức ảnh trong tay đưa tới, cười nói: “Tôi đoán anh không mang theo giấy bút, cái này được không?”
Là Thịnh Ly tự mình ký tên lên bức ảnh 《Giang Sơn Quyển》, nhân viên giao hàng mừng rỡ nhận lấy rồi rời đi.
Dư Trì thoáng nhìn một góc ảnh chụp, xác định người này là trợ lý của Thịnh Ly, toan muốn mở miệng, điện thoại đối phương vang lên.
Là đoàn làm phim gọi đến.
Viên Viên bắt máy đi về phía phòng bệnh, cửa phòng vừa đẩy ra một chút, bước chân đột nhiên dừng lại, sợ hãi kêu lên: “Mọi người nói ai đến?”
Cùng lúc đó, Dư Trì đã đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: “Chờ chút.”
Hai thanh âm trùng nhau, âm thanh cao vút của Viên Viên hoàn toàn lấn át Dư Trì.
Thịnh Ly cũng không nghe thấy thanh âm của anh, cô từ phòng vệ sinh đi ra: “Ai đến cũng không được.”
Một giây sau, Thịnh Ly sửng sốt, ánh mắt dính chặt người đứng sau Viên Viên.
Anh mặc sơ mi trắng quần âu đen, vóc dáng cao ráo, vai trái đeo cặp sách. Dáng người anh gọn gàng, trên người mang theo khí chất trong sạch đặc biệt chỉ có ở thiếu niên.
Đã nhìn qua không ít kiểu đàn ông trong giới giải trí, bỗng bắt gặp cậu thiếu niên sạch sẽ tuấn tú, Thịnh Ly cảm giác hai mắt như được thanh tẩy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên khẽ động.
Thịnh Ly ngạt thở, đột ngột nhớ tới một chuyện…
Cô, không, mang, khẩu, trang!
“Ly Ly, đoàn phim vừa mới…” Viên Viên nói được nửa câu, quay đầu phản ứng chậm nửa nhịp, khiếp sợ nhìn người thanh niên không biết từ lúc nào đứng sau, mơ hồ hỏi: “Cậu là ai vậy?”
Ánh mắt Dư Trì đảo qua khuôn mặt Thịnh Ly, thấp giọng mở miệng: “Dư Trì.”
Thịnh Ly: “……”
Ai?
Cậu là ai?
Nói lại lần nữa!!!
Giây tiếp theo, Viên Viên đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Dư Trì, lại nhìn qua ánh mắt tràn ngập sát khí từ phía Thịnh Ly. Cô chậm rãi đi đến một bước, nhỏ giọng nói: “Ly Ly, vừa rồi đoàn làm phim gọi tới, nói, nói… Dư Trì đến bệnh viện tìm chị.”
Sợ Thịnh Ly nghe không hiểu, cô hàm hồ đệm thêm một câu.
“Là tên tiểu vương khốn khiếp kia.”
Dư Trì nghe rất rõ ràng.
Anh nhìn Thịnh Ly mấy giây, một lần nữa trầm mặc mở miệng: “Tôi tới… hỏi về tiền thuốc men và viện phí.”
“Cậu cảm thấy bồi thường tiền là xong?” Thịnh Ly suýt nữa không nén nổi lửa giận, lạnh mặt chỉ thẳng tay vào anh, “Viên Viên, tìm chỗ diệt khẩu tên tiểu vương khốn khiếp này đi.”
Viên Viên: “…”
Dư Trì: “…”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính vừa ra trận liền bị diệt khẩu.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
78 chương
47 chương
15 chương
46 chương
42 chương