Lần nữa bắt đầu
Chương 7
Set sau khi nghe ý kiến của Khải Minh cũng đưa ra quyết định, cử cậu cùng một nhóm thú nhân khoẻ mạnh có kinh nghiệm đi chung để tìm ra con đàn. Sau sự việc lần trước, các thú nhân cũng nhìn Khải Minh bằng ánh mắt khác, ngưỡng mộ có, thương cảm có, họ đều cho rằng Khải Minh đến từ bộ lạc xa xôi nào đó, khắc nghiệt đến mức cả giống cái cũng phải ra ngoài đi săn, đối với việc này, cậu cũng lười cho ý kiến, dù có giải thích rõ ràng thì căn bản thú nhân ở đây sẽ không tin có một thế giới khác với nơi họ sống.
" Nhớ bám sát ta." Edgard từ khi nghe nói cậu muốn ra ngoài cùng nhóm thú nhân thì đã không yên, hắn không cản cậu nhưng cũng không yên tâm đưa Khải Minh ra ngoài. Cách bộ lạc vài chục mét chính là Rừng tối, bình thường khi đi săn nhóm thú nhân đều hạn chế tiến vào bên trong, chỉ những lúc thức ăn khan hiếm thì họ mới buộc phải mạo hiểm. Động vật lần sinh vật bên trong đều rất nguy hiểm, Edgard đã từng tiến vào vào lần để tìm thực vật chữa bệnh, may mắn thì chỉ gặp vài loại động vật nhỏ còn có thể trở thành thức ăn, xui xẻo một chút chính là gặp phải những sinh vật kì lạ, sau đó không thể trở lại, đã có vài thú nhân thành niên mới tập săn thú đã tiến vào trong, sau đó không trở về nữa.
" Ta sẽ không sao." Khải Minh vừa nói vừa âm thầm liên lạc với T.
" T, dùng chỉ số của chúng lần trước quét lại khu rừng này một lần nữa. Dù gì cũng không nên mạo hiểm, chúng ta không hiểu biết về thế giới này bằng những thú nhân kia."
" Tít tít. Chỉ huy, quy trình quét thất bại. Tín hiệu vừa đến khu rừng liền bị nhiễu, không có cách nào đi vào."
Nhiễu sóng? Không thể nào, T được chế tạo bởi những bộ não của Trái Đất, ngay cả những dãy số liệu máy tính phức tạp cũng không làm khó được cậu ta, trong khu rừng kia rốt cuộc chứa đựng điều gì?
Ngay lúc đó Edgard vỗ vai Khải Minh : " Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
" Không có gì, chúng ta đi thôi."
Đoàn thú nhân cùng Khải Minh bắt đầu tiến về hướng Nam, Rừng Tối.
Không có nhiều thú nhân dám đến gần đó, ngay cả những thú nhân thuộc tộc ăn thịt mạnh mẽ nhất cũng tránh nơi tối tăm kia. Tất cả thú nhân đều biến về dạng thú duy trì thể lực và tăng tốc độ, Khải Minh ngồi trên lưng Edgard, dẫn đầu đoàn thú phía sau.
" Edgard, ngươi sinh ra ở đây?"
" Ta nghe Lạp Á kể mụ mụ của cậu ta đã đưa ta về bộ lạc khi mới là ấu thú, năm đó thời tiết rất lạnh, tuyết phủ kín các con đường quanh bộ lạc, thú nhân trong bộ lạc đã nghĩ ta không thể sống sót giữa trời lạnh như vậy. Nhưng sau đó, Gamia cứu ta, ngài ấy từng là thầy thuốc tay nghề rất tốt, ta chưa từng thấy có căn bệnh nào ngài ấy không thể cứu được."
" Vậy bây giờ hắn ở đâu?"
" Không ai biết cả, năm ta làm lễ trưởng thành thì hắn đã rời đi rồi."
Khải Minh trong lòng vẫn không rõ ràng, rốt cuộc thì vì sao Réne lại trở thành thú nhân và lớn lên ở đây.
" Chỉ huy, không ổn. Mọi tín hiệu của tôi dường như bị vô hiệu hoá."
" T, tìm cách khác để xác định. Khu rừng rộng lớn, không thể mơ mơ hồ hồ đi kiếm bọn chúng, quá nguy hiểm."
Rừng Tối đã ở phía trước, tuy trời vẫn sáng nhưng bên trong khu rừng lại tối đen, vài tia sáng lọt qua chỉ đủ để nhìn vài mét.
" không thể quét, nhưng tôi có thể nhận ra thân nhiệt của chúng khi đủ gần."
" Khoảng bao nhiêu?"
" Tối đa 10m"
Theo đồng hồ của T, hiện giờ là 2h chiều, còn khoảng 3 tiếng đồng hồ trước khi trời bắt đầu tối, họ phải chắc chắn rằng không một ai bị kẹt bên trong rừng vào thời gian đó, cho nên nhiệm vụ đầu tiên chính là thăm dò đường đi, đảm bảo an toàn cho đoàn phía sau. Lần này, Khải Minh, Edgard cùng hai thú nhân sinh đôi Tiren và Tiran sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ này.
" Khải Minh, ngươi chỉ cần chỉ hướng đi cho chúng ta, việc còn lại chỉ cần ngồi im trên lưng ta, ta bảo hộ ngươi an toàn."
" Được" Đối với Edgard, cố chấp không phỉ là biện pháp, trước tiên cứ đồng ý với hắn.
Cả 4 người, à không, là 3 thú và 1 người bắt đầu đi vào rừng tối. Ánh sáng bên ngoài dù rực rỡ nhưng ở bên trong lại trái ngược, giống như cái tên của nó. Phía bên dưới là bùn đất, cùng nhiều loại thực vật so với lần đầu tiên Khải Minh đến đây còn kỳ lạ hơn. Con đường mòn hướng về phía Bắc khu rừng chỉ rộng đủ cho một lượt đi, Set và những thợ săn lớn tuổi trong bộ lạc đã căn dặn họ không được đi ra khỏi đường mòn, đây chính là con đường an toàn và dễ đi nhất. Khải Minh thấy rất nhiều thực vật trông giống dương xỉ nhưng lại cao hơn nhiều, thay thì lá xanh thì thân của nó lại có nhiều đám gai nhỏ, nếu không nhầm thì bọn chúng đều hướng về phía họ, hay nói chính xác là lối mòn.
" Chỉ huy, tôi đã tìm ra nguyên do rồi..... Là phóng xạ..."
Giọng nói máy móc của T bị ngắt quãng liên tục, tín hiệu của cậu ta đang bị nhiễu rất nặng.
Nhưng ở thế giới này, cư nhiên lại có phóng xạ? Khải Minh nhìn xuống bản thân, sau đó lại nhìn xuống Edgard và 2 thú nhân bên cạnh, họ đều không có phản ứng lạ thường chứng tỏ độ phóng xạ không cao, hoặc cũng có thể là họ ở đây chưa đủ lâu để bị nhiễm.
" T, cậu đoán được độ phóng xạ là bao nhiêu?"
" Tôi không được chế tạo kèm tính năng chống phóng xạ, nhưng ít nhất vẫn có máy bảo hộ cơ bản. Nhưng trường hợp cả bộ máy gặp vấn đề thế này chứng tỏ độ phóng xạ không hề thấp, khoảng 70 rads và nó đang tăng dần. Chỉ huy ngài xem, số thực vật kia chắc chắn bị nhiễm phóng xạ lâu ngày, chuỗi gen ban đầu cũng bị biến đổi."
Thực vật càng vào sâu đúng là càng thay đổi, vài loài mà cậu nghĩ là hoa dại thì có loại chỉ có vài cánh màu đỏ thẩm, một số loại các còn to hơn cơ thể cậu.
" Edgard, chúng ta mau rời khỏi đây. Không cần đi tìm nữa. Nhanh lên!"
" Khải Minh, ngươi phát hiện ra điều gì?"
" Nơi này bị ô nhiễm phóng xạ rất nặng, nếu không ra ngoài kịp thời, chúng ta sẽ chịu ảnh hưởng nặng, có thể còn nguy hiểm đến tính mạng."
Khải Minh nhăn mặt, cậu cũng đang cảm thấy khó thở. Bộ lông vằn của Tiren và Tiran cũng bắt đầu xuất hiện ban đỏ.
Edgard nghe giọng của cậu không ổn cũng không tiếp tục hỏi, gầm lên ra hiệu với hai thú nhân bên cạnh mau chóng theo đường cũ trở lại.
Edgard chạy như bay theo lối mòn, hắn đột nhiên cảm thấy hơi thở của giống cái trở nên yếu ớt. Giống cái của hắn sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Edgard không ngừng lo lắng tăng tốc độ ra khỏi khu rừng.
" Chỉ huy, tít tít..... Ngài không sao chứ?" Sau khi ra khỏi khu rừng thì T cũng trở nên bình thường, nhưng dấu hiệu sinh học của chỉ huy lại không ổn. Máy móc trong cơ thể cũng nóng lên, T đang lo lắng cho chủ nhân của mình.
" Ngươi quét xem, tình trạng của chúng ta thế nào?"
" Chỉ huy.... ngươi đang lo lắng cho 3 thú nhân kia?"
" Ừ, họ chưa từng gặp thứ này, ta lo họ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn..."
" Đã quét, bọn họ đều bị nhiễm phóng xạ nhẹ. Có lẽ nguyên nhân là do lớp lông thú khá dày và sinh lực cường tráng. Nhưng chỉ huy, ngài mới chính là người bị nhiễm nặng nhất...."
Ý thức của Khải Minh dừng lại khi Edgard rời khỏi khu rừng và ra hiệu cho cả đoàn trở về bộ lạc. Là vì cậu, vì cậu đã không cẩn thận lường trước được việc này...
Năm đó là năm đầu tiên Khải Minh đi thực chiến. Cậu cùng Hải chỉ huy một nhóm 10 người đi giải cứu ở ngoại bang. Năm đó tính tình Khải Minh hiếu chiến, không sợ trời không sợ đất, ban đầu chưa tìm hiểu về tình hình cụ thể đã dẫn cả đội xông vào rừng. Con tin bị bọn thổ dân bắt đi, không dễ dàng tìm ra, nhưng khi tìm ra rồi, cả Khải Minh và Hải mới nhận ra bọn hắn đã phạm sai lầm, bọn hắn đã không kiểm tra toàn diện khu vực này. Sở dĩ chỉ có bọn thổ dân sinh sống là vì nơi này bị nhiễm phóng xạ nặng, người dân xung quanh cũng chuyển đi từ lâu. Lần đó tuy cứu được người nhưng đội 10 người chỉ còn 7 người, còn Hải vì cứu cậu mà bị thương. Vết thương đáng ra có thể cứu được, nhưng vì không khí cũng bị nhiễm phóng xạ, cho nên vết thương nhanh chóng bị nhiễm trùng, phóng xạ làm Hải chết vài tiếng đồng hồ sau đó. Chuyện này đã ám ảnh Khải Minh rất lâu, Hải từng là đồng đội tốt, nhưng chỉ vì tính tình nông nổi của cậu, khiến Hải chết đi.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
46 chương
41 chương
79 chương
81 chương
511 chương
897 chương