Lầm tưởng
Chương 60 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 76
Lê Chi nói: “Thế sự vô thường, cứ bình yên là tốt nhất. Nếu như có lỡ như, em hy vọng Tiểu Ngư Nhi được vui vẻ.”
Tống Ngạn Thành thay cô chuyển lời, Tiểu Châu đưa thư mời về cho bạn gái. Tiểu Ngư Nhi thấy được thì khóc nức nở.
Thứ bảy, Lê Chi cố ý đến điểm hẹn sớm hơn. Hội trường này là của Tề Minh nên vô cùng riêng tư. Nhân viên đều là người quen, trao đổi công việc cũng tiện hơn nhiều. Âm thanh dàn nhạc đã được chỉnh xong, khúc dương cầm nhẹ nhàng bao trùm gian phòng. Lê Chi còn để mọi người treo bóng bay, ruy băng, đến cô cũng ngồi xuống phụ giúp.
Tống Ngạn Thành âm thầm hồi tượng lại, trong ký ức của anh đúng là chưa từng nghe Lê Chi hát bao giờ. Nhân lúc Tiểu Châu và Tiểu Ngư chưa đến, Tống Ngạn Thành ngồi xổm trước mặt cô, hơi phấn khích đề nghị: “Lần đầu tiên của em nên cho anh mới đúng?”
“Còn chưa cho anh nữa sao?” Lê Chi cầm dải ruy băng đánh lên người anh, đỏ mặt mắng: “Lại nói lung tung gì đấy!”
“Oan uổng quá.” Tống Ngạn Thành giơ tay đầu hàng, cười nói: “Ý anh là hát cơ.”
“............” Cô xoay đầu sang hướng khác: “Ngũ âm của em không đầy đủ, dở lắm.”
“Giọng kêu của Lê Chi hay vậy sao lại có thể thế được.” Tống Ngạn Thành giơ tay huơ huơ trước mắt cô, vừa vô tội vừa không đứng đắn.
Lê Chi liếc anh một cái, đồ bại hoại không có câu nào là đường hoàng.
“Dở lắm, không phải gạt anh đâu.” Lê Chi than thở: “Ngũ âm không đủ, là kiểu nghe xong muốn tự sát ấy.”
Vừa nói xong thì Tiểu Châu gọi điện thoại báo cả hai đã đến.
Tống Ngạn Thành xuống đón người. Vì bệnh tình đặc thù nên Tiểu Ngư ngồi trên xe lăn, đeo khẩu trang. Hôm nay cô bé còn đặc biệt trang điểm để che đi khuôn mặt suy nhược, cả người như hồi phục sinh khí. Lê Chi thấy người thì lập tức chủ động chạy đến ôm cô, chân thành nói: “Tiểu Ngư, hôm nay em đẹp lắm!”
Tiểu Ngư ngượng ngùng nhẹ kéo tay Lê Chi: “Chị ơi, cảm ơn chị.”
Tống Ngạn Thành đứng phía sau khoát tay lên vai Lê Chi, nhẹ giọng nói: “Đi thôi nào ca sĩ chính, bắt đầu buổi diễn thôi.”
Lê Chi quay đầu trừng anh, dù đều là người quen nhưng cô vẫn không kiềm chế được sự lo lắng. Cô bước lên sân khấu, ngồi trên ghế cao, đỡ lấy mic.
Tống Ngạn Thành bất giác cười rộ lên. Tiểu Châu xứng danh là hội trưởng fan club, vỗ tay hét chói tai: “Trời ạ! Giọng hát của thần tượng thật tự nhiên!”
Tống Ngạn Thành thấp giọng ho một tiếng: “Khụ, cô ấy còn chưa hát mà.”
Lê Chi nhất thời lúng túng nhưng vừa thấy Tiểu Ngư Nhi cô lại bình thản hẳn lên. Lê Chi thấp giọng nói: “Bài đầu tiên là tặng cho Tiểu Ngư Nhi. Chị biết em sắp phẫu thuật, đây là chuyện tốt nên em đừng sợ. Chị đợi em khỏe mạnh. Sau khi khỏe rồi hãy đến phim trường thăm chị, chị sẽ mời em ăn đồ ngon.”
Tiểu Ngư Nhi gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lê Chi chọn bài, nhạc dạo vang lên. Dưới cách hát của cô bài hát bỗng mang một cảm xúc khác:
“Em cũng từng lãng phí ánh sáng của chính mình
Thậm chí liều lĩnh khinh thường cái chết
Nhưng vì yêu anh
Mới bắt đầu khát vọng được đến trăm tuổi
Thề non hẹn biển không bằng câu bảo trọng
Đừng nói anh liên lụy đến em.”
Lê Chi hát rất nghiêm túc, mỗi câu hát đều đầy cảm xúc. Người nghe nhìn nhau, ánh mắt Tống Ngạn Thành và Tiểu Châu giao nhau như muốn hỏi: “Cậu còn khen nổi không?”
Lê Chi không gạt mọi người, cô hát không hay thật,
Không ngờ Tiểu Châu lại bình tĩnh giơ tay lên: “Sao Thiên Vương thì không có giới hạn!! Vẻ đẹp của chị làm người ta tan nát cõi lòng!!....Lỗ tai cũng tan nát một nửa.
Tống Ngạn Thành: “............”
Được rồi, đúng là một hội trưởng tiêu chuẩn.
Lê Chi tự biết lấy mình, cô giống như bạn nhỏ lo lắng bất an ngồi trên ghế cao, khuôn mặt đỏ ứng. Cô ngượng ngùng cúi đầu về phía dưới khán đài: “Xin lỗi mọi người, lát nữa tôi sẽ trả lại tiền vé cho mọi người.”
Tiểu Ngư thật sự rất vui, cô bé cười cười rồi nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.
Đây có lẽ chính là ý nghĩa của thần tượng.
Cô có thể là sao mai phát sáng ở xa tận chân trời để bạn có thể tìm ra cô ấy ngay cả trong đêm tối. Cũng có thể là người bạn bình thường, sự chân thật ấy của cô sẽ làm bạn rung động. Cô cười, cô nói, dù có không hoàn mỹ đi nữa thì vẫn có thể chuyển hóa thành năng lượng để cổ vũ bạn, cảm hóa bạn, cho bạn một sự nâng đỡ vô hình, khiến bạn có dũng khí để sống giữa thế gian lãng mạn này.
Cuộc sống khó biết ngày sau, ngày khổ có nhiều đến mấy nhưng vẫn có một người tốt đẹp đang đứng phía trước đợi bạn.
Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Tiểu Châu rồi siết chặt lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Châu Châu, em không sợ nữa. Em phải tích cực làm phẫu thuật. Em phải khỏe lên, em muốn được cùng anh đi xa hơn, lâu hơn.”
Tiểu Châu vô cùng kích động, cậu cũng thầm nhủ lòng lát nữa về sẽ tặng một trăm du thuyền cho Tống Ngạn Thành.
Lê Chi xuống sân khấu, ngại ngùng cười ngốc với Tống Ngạn Thành. Cô sờ đầu nói: “Dở nhỉ.”
Tống Ngạn Thành chau mày chê nóng, cởi áo khoác đưa cho cô: “Cầm lấy.”
Anh mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ màu xám, vai rộng chân dài, nhan sắc động lòng người. Anh chọn một bài hát rồi thuần thục cầm mic lên, người đung đưa theo nhạc dạo. Đó là một bài hát tiếng Quảng, Lê Chi chưa từng biết Tống Ngạn Thành lại hát hay đến vậy,
Giọng hát của anh tựa tiếng vi-ô-lông, từng câu từng chữ đi vào lòng người. Tiếng Quảng của anh rất chuẩn, tình ý nồng đậm, nhấn nhá vừa hay. Có lẽ Tống Ngạn Thành rất quen thuộc với bài hát này nên không cần phải nhìn chữ trên màn hình, cũng không cần ngồi xuống. Anh thong thả đứng trước màn hình, cả người như hòa làm một với ca khúc.
Tiểu Châu hô lên một tiếng: “Đây mới chính là ca sĩ thực thụ!”
Tiểu Ngư cũng khó lòng che nổi sự kích động, lén lấy điện thoại quay video lại.
Lê Chi có hơi ngây ngốc, lúc ánh nhìn thâm tình của anh nhìn về phía cô, mỗi lúc từng câu hát tình nồng ý đượm vang lên cô đều như muốn bùng cháy.
Thuần phục cả vạn người
Nhưng lại sùng bái em quá mức.
Cả đời, chỉ một người con gái.
Cả đời chỉ muốn hầu hạ em.
Bài hát này tên là “Váy hạ chi thần”.
Sức khỏe của Tiểu Ngư Nhi không được tốt nên không thể ở bên ngoài quá lâu. Buổi ca nhạc kết thúc rất nhanh. Tiểu Châu hôm nay lại thay một chiếc xe khác để tiện đặt xe lăn của Tiểu Ngư vào. Lê Chi giúp cậu một tay, xong xuôi mới nói với Tiểu Ngư: “Em phải ngoan nhé. Chị đợi tin tốt từ em.”
Tiểu Ngư gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Tống Ngạn Thành hỏi Tiểu Châu: “Đã định ngày phẫu thuật cụ thể chưa?”
“Sáng nay bác sĩ mới gọi em báo hai tuần nữa, ngày 18.” Ánh mắt Tiểu Châu thâm sâu, vui vẻ nhưng cũng ẩn giấu lo âu.
Tống Ngạn Thành vỗ vai cậu: “Lâu vậy vẫn chống đỡ được thì thời gian này càng phải kiên cường lên. Là bệnh viện nào vậy? Anh liên hệ người quen giúp cậu, nếu hôm đó cần trợ giúp gì thì báo anh một tiếng.”
Tiểu Châu cảm kích, bất chợt nhào vào ôm anh, hét lên thật lớn: “Anh rể!”
Tiểu Châu còn trẻ nhưng cao lớn lại bất chợt lao vào người anh khiến Tống Ngạn Thành đứng không vững, bị đẩy lùi ra phía sau. Anh chau mày mắng: “Nhãi con.”
Tiểu Châu thần bí ra hiệu với anh: “Anh rể, đợi đó mai mốt em phải tặng một món quà.”
Lúc nào cậu cũng nổi điên lên vậy nên Tống Ngạn Thành đã quen, vốn không cho là thật. Sau khi tiễn cả hai về, anh và Lê Chi mới lên xe. Tống Ngạn Thành ngồi thắt dây an toàn, Lê Chi thở dài: “Haizzz, thật đáng tiếc!”
“Hả?” Anh ngẩng đầu nhìn, vì tư thế ngồi nên nhìn anh rất gợi cảm.
Lê Chi quyến rũ nhìn anh: “Em phải mặc váy mới hợp với bài hát vừa nãy của anh.”
Tống Ngạn Thành hứng thú nhìn cô rồi bất chợt ghé sát vào, trầm giọng nói: “Trong bài hát đó còn có một từ, em có nghe ra không?”
Chưa kịp đợi cô hiểu ra Tống Ngạn Thành đã thấp giọng ngâm: “....Gió dưới làn váy dài dịu dàng như cảm xúc trong hoan tưởng. Mỗi ánh mắt đều không uổng phí, đều khiến máu huyết như thiêu đốt....”
Mỗi lần hát lên anh đều cười vô lại, ánh mắt ý vị thâm sâu, cuối cùng còn thấp giọng mê hoặc: “Chi Chi không cần mặc váy anh cũng có thể bị thiêu đốt.”
Tối đó Tống Ngạn Thành lại một lần nữa chứng minh cùng người yêu làm chuyện vui vẻ thì phương thức và khả năng nhiều đến nhường nào.
Tối đó chiếc Cayenne dừng trên đỉnh núi, đêm tối không người, cũng may sàn xe vững nên xe không bị rung. Không gian chật hẹp cùng sự mẫn cảm tiếp xúc khiến Lê Chi như muốn thăng thiên không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng của cuối cùng, bàn chân vô lực của cô trượt xuống dưới tay Tống Ngạn Thành, rơi xuống vô lăng ấn vào chốt mở.
Cần gạt nước bất chợt khởi động, Tống Ngạn Thành lùi về sau, xương sống chạm đúng vào phần giữa vô lăng.
Tích!
Âm thanh vang liên khiến Lê Chi giật mình. Trán Tống Ngạn Thành đổ đầy mồ hôi, tay anh siết chặt tay cô, mắt đỏ lên.
Lê Chi giật mình đẩy anh ra: “Tống Ngạn Thành, anh không mang bao!”
Lực của cô rất lớn, một cú đẩy trúng lòng ngực anh khiến anh đau tê tái. Tống Ngạn Thành khàn giọng gầm nhẹ: “Ở trên ghế thì còn có thể lùi về phía nào được nữa? Một trên một dưới lát nữa tiến vào sẽ nhiều hơn.”
Lê Chi hoang mang không dám nhúc nhích nữa. Cô lập tức khó nức nở: “Thế thì em phải làm sao đây?”
“Sinh thôi.” Tống Ngạn Thành tỏ ra bình tĩnh nhưng tim còn đập nhanh hơn cả cô.
“Má anh chứ!” Lê Chi đấm lên người anh: “Nhờ anh đấy!”
Tống Ngạn Thành bị đánh đau, mồ hôi trượt xuống xương quai xanh rồi lại trượt xuống cơ bụng anh. Anh cảm thấy buồn cười, an ủi cô: “Sao mà dễ mang thai vậy được. Không phải fan của em đều nói anh 10 phút sao, không mang thai nổi đâu, ngoan.”
Lê Chi nhịn không được, thấp giọng kháng nghị: “10 phút cái đầu anh ấy.”
Tống Ngạn Thành cong thắt lưng, chân dài đặt sang ghế phó lái, nhường ghế lái cho Lê Chi. Sau cơn thỏa mãn mặt mày anh thoải mái phong lưu hẳn lên, còn cười đùa: “Hay là em ngồi xổm xuống đi?”
Lê Chi “?”
“Như vậy có thể ra ngoài một ít.”
“..........” Đúng là cái đồ lưu manh.
Đêm khuya ít người, Cayenne như con thú nhỏ lao xuống núi chạy về hướng nội thành. Lúc về đến nhà đã sắp 1 giờ sáng, Lê Chi mệt quá nên đã ngủ gục từ trên đường về. Tống Ngạn Thành gọi cô, cô giở trò nhắm mắt ôm lấy cổ anh, thì thẩm: “Ôm em lên đi.”
Tống Ngạn Thành cong người: “Ừ, ôm.”
Tối đó Lê Chi như thể bị anh ôm chặt đi ngủ. Cô mơ thấy Tống Ngạn Thành ngồi trên áng mây bảy màu rồi huơ đi huơ lại trước mặt cô, còn thi triển phép thuật lên một viên gạch. Anh cầm lấy gạch rồi quỳ một chân xuống: “Chi Chi, kết hôn với anh đi.”
Lê Chi bị viên gạch kia dọa tỉnh. Quay đầu thấy Tống Ngạn Thành đang ngủ say bên cạnh cô lập tức lay anh dậy, hoảng sợ nói: “Tống Ngạn Thành, anh vẫn chưa phá sản đúng không?”
Mới sáng ra đó, không thể nói câu nào dễ nghe được sao?
Vừa hay Mao Phi Du gọi điện đến, Lê Chi vừa nhấc máy đã nghe âm thanh đầy lo lắng của y: “Mẹ nó, video của vị nhà em bị lộ ra rồi, đang hot trên mạng kìa!”
Lê Chi đen mặt: “Video bất nhã? Với ai?”
“.....Em nghĩ đi đâu đấy. Là video hai người hát trong phòng bao đêm qua.”
Đúng ra mà nói là video Tống Ngạn Thành hát “Váy hạ chi thần”. Khuôn mặt rõ ràng chưa qua ứng dụng chỉnh sửa nào hiện ra trên màn hình. Trên màn hình là một Tống Ngạn Thành cao ráo, đẹp trai, tay anh cầm mic, thong dong thản nhiên, ngũ quan sắc nét. Khí chất cao quý khiến khuôn mặt mộc hiện lên mà không mất đi vẻ sang trọng.
Quan trọng là! Hát nhạc Quảng Đông! Hát hay đến vậy!
Lúc Tiểu Ngư Nhi quay video còn cố ý quay sang Lê Chi 1 giây rồi đăng lên [Anh rể 101] khiến Quả Lê Tranh sục sôi toàn bộ!!
Tống Ngạn Thành và Lê Chi trong cùng một khung hình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là anh rể thật.
Quả Lê Tranh điên cuồng bình luận.
[Trời ơi! Hóa ra là anh rể thật!!]
[Ôi mẹ ơi!! Sao đẹp trai quá vậy!!! Khí chất này đúng là quá bùng nổ!]
[Tổng tài không làm ca sĩ thì không phải là anh rể tốt! Huhuhuhu! Dựa vào nhan sắc ấy tôi là tôi đã đủ đồng ý để nữ thần của tôi tiến đến hôn nhân rồi!!]
[Hóa ra giấy chứng nhận kết hôn là thật!! Không ngờ Chi Chi còn trẻ vậy đã kết hôn rồi!! Đúng là dũng cảm quá đi! Yêu cô ấy yêu cô ấy quá!!]
Vì nhan sắc của Tống Ngạn Thành quá tiêu chuẩn lại thêm điểm cộng ca hát nên Quả Lê Tranh đa phần đã chấp nhận anh rồi, hơn nữa còn rất hài lòng. Trên [Anh rể 101] ban đầu còn có rất nhiều lời phỉ nhổ nhưng một giây sau vừa làm mới màn hình đã thấy toàn lời nịnh nọt hoa mỹ:
[Chân của anh rể đúng là không tầm thường, có thể được nhận là đôi chân cấp quốc gia ấy chứ!]
[Mặt giống Hòa Điền Ngọc là anh rể! Mày kiếm mắt sao là anh rể! Mi mày quyến rũ là anh rể!]
[Cầu xin anh rể đừng tùy tiện lên phố, sẽ gia tăng sự cố giao thông đó huhuhu cầu xin!]
[Không được rồi, hôm nay tôi phải mạo phạm đến anh rể, mạo phạm trưởng bối rồi!]
Di động Tống Ngạn Thành đã reo hồi lâu chưa chịu dừng lại. Cuối cùng anh cũng hiểu câu nói tối qua của Tiểu Châu: sẽ tặng cho anh một món quà. Đúng, đây chính là mùa xuân của anh rể!
Mà nhân vật Lê Chi mai danh ẩn tích bấy lâu hôm nay lại tiếp tục lên hot search [Lê Chi kết hôn.]
Các trang báo bắt đầu chia sẻ bài đăng của Quả Lê Tranh, kèm theo đó là tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn photoshop. Cư dân mạng đồng loạt chúc phúc: [Chúc mừng nhé! Cô ấy đã trở thành người kết hôn sớm nhất trong số các tiểu hoa đán rồi sao? Dũng cảm quá!]
Lê Chi ngây người nhìn sang Tống Ngạn Thành, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt như thể đã tính kế từ lâu. Lê Chi bất giác nhận ra đây đúng là cao thủ.
Dư luận đã ép hôn rồi, không muốn kết cũng phải kết.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
4 chương
35 chương
19 chương
10 chương
10 chương