CHƯƠNG 1
Anh Hoa học viện, được coi là học viện cao quý nhất Nhật Bản, phong cách học tập tối tân tiến, học sinh ưu tú nhất. Học sinh cũng đều là con em gia đình có thế lực. Nếu là học sinh gia cảnh không phải là giàu nhưng lại tài năng, đã có học bổng cho học sinh ưu tú, cũng không có yêu cầu đặc biệt về lực học, lại còn chu cấp sinh hoạt phí.
Người người đều biết có thể vào Anh Hoa học viên nổi tiếng, chỉ cần mặc vào đồng phục Anh Hoa , trong mắt người khác, liền giống như là đại công tử với thiên kim tiểu thư vậy.
Phong cách học tập tự do, khuyến khích học sinh độc lập, bởi vậy học sinh có thể học trong vườn trường, khiến cho bao người khác ước ao. Mà lần này hội trưởng hội học sinh, hay chính là thiên tài ưu tú nhất Anh Hoa học viên, kết quả học tập đứng đầu toàn quốc, hơn nữa thân là đại thiếu gia tập đoàn lớn, hội trưởng của Anh Hoa học viện năm nào cũng vậy, là một nhân vật xuất chúng như thế, trở thành truyền kì nổi tiếng.
Đừng tưởng rằng hắn chỉ là tên thư sinh trói gà không chặt, hắn thế nhưng từ nhỏ đi học tập kiếm đạo, cũng là một cao thủ kiếm đạo, đấu đơn, đấu đôi đều không bao giờ thua cuộc. Hắn dáng vẻ tươi cười tuấn lãng, lúc tức giận lại càng đẹp trai, hơn nữa tiền lực ít ai bì được càng làm tăng thêm mị lực vô địch cho hắn.
Lần này hội trưởng hội học sinh ưu tú, tên là Bắc Đại Lộ Đông Ti, người thừa kế tập đoàn Bắc Đại Lộ. Xét trong học viện toàn những kẻ lắm tiền nhiều của này, tiền lực của hắn quả thật cũng chỉ kém vài người.
Mỹ thiếu niên thiếu nữ bị hắn đùa bỡn không ít, thế nhưng hắn lại có mị lực ác ma vô địch, khiến những người đó tình nguyện để hắn đùa bỡn, bởi vì ai cũng biết, muốn thành người duy nhất của tên hoa tâm đại thiểu Bắc Đại Lộ Đông Ti là chuyện vĩnh viên không có khả năng!
Sở dĩ bọn họ đành chấp nhận làm thứ hai, chỉ cần có thể được Bắc Đại Lộ Đông Ti đụng tới, bọn họ sẽ phi thường thỏa mãn. bởi Bắc Đại Lộ Đông Ti tuy là một người tình không chung thủy nhưng lại rất có mị lực.
“Ô a a a ──” Bắc Đại Lộ Đông Ti vừa đi trên đường, một bên phát sinh tiếng kêu thảm thiết. Vị này được xưng là hội trưởng hội học sinh tối có quyền lực, tối mị lực, tối suất khí, chỉ số thông minh tối cao của Anh Hoa học viện, hiện tại trán đầy mồ hôi lạnh, trên mặt mang theo tiều tụy, bước đi loạng choạng, như thể không thể chống đỡ nổi nữa.
Vừa qua ngày nghỉ, học sinh mặt mày ai cũng tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc, cũng chỉ có Bắc Đại Lộ Đông Ti trong miệng phát sinh tiếng khóc than thảm thiết như vậy.
“Ngươi là bị đâm vào mông hay sao? Kêu thảm như vậy, bước đi kỳ quái!”
Bạn “tốt” Tề Đằng Ngộ vẫn như cũ không nói lời nào có ích, đó cũng chính là phong cách của hắn. Trước kia Bắc Đại Lộ Đông Ti giở trò, muốn hạ dược người yêu của Tề Đằng Ngộ, tuy rằng thất bại, thế nhưng khiến Tề Đằng Ngộ ghi hận trong lòng, bởi vậy hiện tại nói chuyện càng khó nghe.
Bắc Đại Lộ Đông Ti hung hăng trừng Tề Đằng Ngộ. Nếu không phải Tề Đằng Ngộ đọa đày hắn, lý nào hắn tham gia cái gì dã ngoại mạo hiểm dã man kia? Khiến cho hai chân đều nhũn cả ra.
Nguyên nhân là như vậy, mang danh “Địa hạ lý sự trường” gồm Tề Đằng Ngộ, hội trưởng Bắc Đại Lộ Đông Ti, còn có Sâm Viên Chính Nhân giàu nhất trường, ba người từ nhà trẻ đã là bằng hữu tốt, hơn nữa gia thế tương đương, càng khiến ba người thêm thân thiết, học sinh trong trường gọi họ là “Tam kiếm khách” .
Trước đó, cái kẻ ba tháng thay người yêu một lần Tề Đằng Ngộ yêu Tỉnh Lý Xuân Nhật. Bắc Đại Lộ Đông Ti nguyên tưởng rằng Tề Đằng Ngộ giống như trước đây chỉ là ngoạn ngoạn, bởi vậy chờ ba tháng hết, lập tức hạ dược Tỉnh Lý Xuân Nhật. Bắc Đại Lộ Đông Ti vốn tưởng rằng tiếp nhận tình nhân Tề Đằng Ngộ không thích nữa, vậy mà nói Tề Đằng Ngộ lúc này thật tình, kết quả khiến hắn chết thảm rồi ── hắn hạ dược trong trà của Tỉnh Lý Xuân Nhật, tuy rằng một chút cũng chưa động nhưng cũng đủ khiến Tề Đằng Ngộ nổi trận lôi đình, lợi dụng quyền lực tuyên bố muốn đuổi học hắn.
Cuối cùng nhờ tên Sâm Viên Chính Nhân đảm bảo giúp Bắc Đại Lộ Đông Ti thoát khỏi bị đuổi họ. Vấn đề là Sâm Viên Chính Nhân song song cũng hướng Tề Đằng Ngộ bảo chứng sẽ làm hắn sống không bằng chết, hắn bị Sâm Viên Chính Nhân buộc đi tham gia dã ngoại mạo hiểm, tại nơi không có bất luận cái gì thiết bị điện, lạnh muốn chết, ngay cả ăn cũng là phải tự nhóm lửa.
Mỗi ngày bất lực ở doanh trại đều bị bắt tập luyện đến chết khiếp, hơn nữa toàn vào những lúc vừa lạnh vừa đói. Toàn bộ ngày nghỉ, Bắc Đại Lộ Đông Ti không chỉ khộng được vui đùa với mỹ thiếu niên thiếu nữ, ngược lại còn cùng một đám người vừa già vừa béo ở chung mấy ngày, cùng nhau tập quân sự, nghĩ cũng thấy đó là một ác mộng.
Hắn là chạy chân không từ trại về đây mấy chục km, một hồi đến trường học, đương nhiên mệt đến đứng không vững! Bắc Đại Lộ Đông Ti căm tức nhìn Tề Đằng Ngộ, cố gắng gượng đứng vững, khôi phục bộ dáng anh tuấn tiêu sái.
Nam nhân cái gì cũng có thể không cần, riêng thể diện thì không thể đánh mất!
Nếu có nam nhân ngay cả thể diện cũng không cần…. vậy thì căn bản hắn vốn không phải nam nhân!
“Nếu như ngươi ước ao được giống ta có thể chơi đùa với nhiều thiếu niên thiếu nữ như vậy, trong khi ngươi chỉ có một người, ta có thể thông cảm cho sự ghen tuông của ngươi!”
Thấy Bắc Đại Lộ Đông Ti tỏ vẻ tự cho mình là đúng, nhãn thần cũng bắt đầu lộ ra vẻ âm hiểm gian trá trước đây, Tề Đằng Ngộ im lặng. Từ nhỏ hắn chỉ biết, Bắc Đại Lộ Đông Ti là kẻ thù dai, kẻ nào gây thù chuốc oán với hắn, hẳn sẽ không có kết cục tốt đẹp, hơn nữa dai dẳng không dứt.
“Xuân Nhật chắc không biết cái quá khứ huy hoàng của ngươi, bất luận là nam hay nữ ai đến cũng không cự tuyệt, tư thế nào cũng trải qua. Tỉnh Lý Xuân Nhật đơn thuần như thế, ta nghĩ ta hẳn là nên cảnh báo cho hắn.”
Bắc Đại Lộ Đông Ti trên mặt tươi cười ung dung không gì sánh được, khiến Tề Đằng Ngộ sắc mặt trầm xuống. Quá khứ của hắn đem so với Bắc Đại Lộ Đông Ti, kẻ tám lạng người nửa cân, hai người đều là ác nam như nhau, chỉ là nguyên tắc bất đồng.
Tề Đằng Ngộ ba tháng thay đổi người tình một lần, những ai cùng hắn gặp gỡ cũng đều không qua khỏi ba tháng, Xuân Nhật chính là ngoại lệ.
Mà Bắc Đại Lộ Đông Ti cùng một lúc hẹn hò nhiều người. Hoa tâm của hắn không thua Tề Đằng Ngộ, thế nhưng cái chuyện xấu của hắn rất ít truyền ra, bản thân hắn lại đeo cái mặt nạ hội trưởng học sinh ngoan ngoãn, lừa biết bao nhiêu người.
“Không so đo với ngươi, thực ra Chính Nhân đã bảo chứng với ta, lần này dã ngoại cầu sinh chơi vui không?” Thanh âm Tề Đằng Ngộ cũng âm hiểm lên, hoàn toàn mang theo dào dạt đắc ý đùa cợt.
Chơi vui cái rắm! Là trại tập trung hành xác thì có!
Thế nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti sẽ không chịu thua, hắn mỉm cười, dường như không có việc ấy. Là nam nhân tuyệt đối không thể mất mặt trước bạn bè.
“Chơi vui lắm! Thì ra Chính Nhân hàng năm đều tham gia vui chơi như vậy, trách không được hắn hàng năm đều một mình đi không thèm chơi cùng chúng ta, kỳ thực thực sự rất thú vị, có thể học thêm nhiều điều.”
Tề Đằng Ngộ khóe miệng run lên một chút, trong mắt nổi lên hoài nghi. Theo lý thuyết, Sâm Viên Chính Nhân cẩn trọng như vậy sẽ không thuận miệng nói dối, thế nhưng xem Bắc Đại Lộ Đông Ti như vậy, có vẻ cái doanh trại cầu sinh kia cũng không có gì quá thống khổ.
“Thế nhưng ta xem ngươi bước đi tư thế kỳ quái, thực sự vui vẻ, không có bị chỉnh đốn sao? Ta nghe Chính Nhân nói, mỗi ngày chạy ít cũng phải vài km.”
“Ta thể lực không tệ, vài km là cái gì!”
Thực ra, chân đau thế nào, nghĩ lại thấy run như thế nào, lúc này vì thể diện, Bắc Đại Lộ Đông Ti đứng thẳng người, không để ý khớp xương, cơ thể phát sinh tiếng khóc thét kinh hoàng, trên khuôn mặt hoàn mỹ, ngũ quan vì đau đớn mà nhăn nhó.
Thực sự phi thường thống khổ, phi thường khó chịu, hơn nữa yêu cầu cao độ! Nhưng là vì mặt mũi, hắn Bắc Đại Lộ Đông Ti tuyệt đối phải diễn xuất thật hoàn mỹ!
Tề Đằng Ngộ vẻ mặt hồ nghi, còn giống như muốn thử, nhưng lúc này một người cao lớn tuấn lãng từ bên hành lang kia đi tới. Hắn so với Bắc Đại Lộ Đông Ti càng cao, đại khái cao trên mét tám, trên mặt trầm ổn mà cơ trí. Hắn không có bất luận cái gì quan hệ bất chính, cũng không giống hai vị hảo bằng hữu, luôn luôn phong lưu sa đọa như muốn so bì vậy.
Được xưng là công tử Sâm Viên Chính Nhân của tập đoàn thế lực nhất Nhật Bản, đứng trước hai vị bằng hữu tỏa đang tỏa sáng chói lóa như vậy, nhưng tuyệt không chỗ thua kém.
Hắn cho dù là ở trong bóng tối cũng có thể tự mình tỏa sáng, sẽ không bị kẻ nào che lấp, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào sai khiến, hắn quả thực là một con người rất đặc biệt.
Ngay cả sinh ra trong một gia đình phi thường có tiền, biết bao nhiêu kẻ ao ước, muốn cậy quyền cậy thế vây quanh, Sâm Viên Chính Nhân mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng vài câu để những người đó biết khó mà lui.
Tính cách hắn coi như hòa ái, trên mặt tuy rằng không thể hiện ra biểu tình gì, thế nhưng gặp qua hắn, sẽ cảm thấy một bầu không khí tĩnh lặng mà hữu lực không thể lý giải nổi, Sâm Viên Chính Nhân cũng không phải công tử vô năng, cũng không phải loại người thích chỉ huy, hắn chỉ làm việc chính mình muốn làm, hơn nữa kiên định không sợ hãi, bất luận kẻ nào cũng không thể đánh bại, bẻ gãy.
“A Ngộ, Tỉnh Lý Xuân Nhật vừa qua lớp học tìm ngươi.”
Chỉ với câu nói đầu tiên liền đuổi được Tề Đằng Ngộ.
Tề Đằng Ngộ lập tức quay đầu rời đi, dù sao người yêu hắn mới là trọng yếu, hắn lười đấu võ mồm với Bắc Đại Lộ Đông Ti.
Mà hắn vừa ly khai, Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức như bóng bay hết khí, vai hạ xuống, hai chân bắt đầu run, ngay đến cả thắt lưng cũng không đứng thẳng nổi, toàn thân hắn thực sự… đau quá a~! Tất cả đều là lỗi của cái tên Sâm Viên Chính Nhân đáng ghét này!
“Ngươi thân thể có khỏe không? Đông Ti?”
Động tác xoa lưng vừa ôn nhu vừa kiên trì. Bắc Đại Lộ Đông Ti lộ ra vẻ mặt hung hăng độc ác, một cước đá Sâm Viên Chính Nhân. Hắn hiện giờ thật giống mụ đàn bà chanh chua chửi đổng, nhất là trước mặt Sâm Viên Chính Nhân, hắn không cần cố kỵ bất luận cái gì hình tượng, hắn mắng như tát nước, muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu , chỉ sợ người hâm mộ hắn mà nghe được, bao nhiêu ảo vọng đều bốc hơi hết.
“Ghê tởm, ngươi rốt cuộc có phải là bạn ta không? Ta bất quá là hạ dược Tỉnh Lý Xuân Nhật mà thôi, cũng chưa làm gì hắn, cái gì tốt cũng cho A Ngộ! Hắn cùng A Nhật đã làm đến cao hứng như vậy, vì sao chỉnh ta?” Bắc Đại Lộ Đông Ti một bụng phẫn hận trút ra.
Sâm Viên Chính Nhân mặc hắn cố sức giẫm lên chân mình, như thể không biết đau là gì, chỉ hỏi lại một lần, “Ngươi thân thể có khỏe không? Đông ti?”
Sâm Viên Chính Nhân càng hỏi, Bắc Đại Lộ Đông Ti lại càng tức giận.
“Không khỏe, không khỏe, một điểm cũng không khỏe! Cái quỷ gì cầu sinh doanh? Chính là cái trại tập trung kinh khủng! Ngươi là ước ao ta anh tuấn nhiều tiền, đố kị ta có vô số người ái mộ, vì vậy mới chỉnh ta? Ta kinh! Ngươi biết mỗi ngày muốn chạy bao lâu? Lại còn ở cùng một đám béo phì! Ta từ khi sinh ra, chưa có ai dám đối với ta như vậy !” Bắc Đại Lộ Đông Ti mắng một tràng dài như dao chém xuống thớt không thương tiếc, chân càng hung hăng đạp xuống ba cái. Phản ứng duy nhất của Sâm Viên Chính Nhân là ôm thắt lưng hắn từ phía sau.
“Muốn tới nhà ta ăn bánh không?”
Bắc Đại Lộ Đông Ti tạm ngưng, nước bọt thiếu chút nữa chảy ra. Hắn và Sâm Viên Chính Nhân có một bí mật nho nhỏ, đó chính là hắn yêu nhất anh bánh ga tô của một thợ làm bánh, chỉ vì nhà Sâm Viên mà làm bánh, muốn ăn loại bánh này, nhất định phải tới làm khách nhà Sâm Viên.
Thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân lại không phải là một người hiếu khách, bởi vì hắn ghét người khác vì tiền tài tiếp cận hắn, lại không muốn khoe khoang ta đây nhà giàu có, muốn làm khách nhà hắn quả thực rất khó khăn.
Bất quá đó là đối với người khác, đối Bắc Đại Lộ Đông Ti mà nói, đến Sâm Viên gia cũng dễ dàng tựa như vào căn bếp nhà mình vậy.
Hắn từ nhỏ đã cho mình là con Trời, hơn nữa còn là được ông Trời phù hộ, Sâm Viên Chính Nhân mặc hắn có gì lấy đó cũng là đương nhiên đi. Hắn Bắc Đại Lộ Đông Ti muốn đến nhà, Sâm Viên Chính Nhân nếu như dám cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản tha thứ tên đó.
Hanh, may là hắn thức thời, cho tới bây giờ cũng chưa cự tuyệt lần nào, thế nhưng thù dám làm khổ hắn, không đơn giản như thế mà bỏ qua.
“Đừng tưởng rằng bánh ga-tô có thể thu phục ta. Ngươi biết ta mỗi ngày chạy vài km, chạy bao lâu không? Nhìn ngươi sảng khoái như thế, ở nhà ăn no, mặc ấm, ngủ đến to đầu.” Bắc Đại Lộ Đông Ti chính rất không thoải mái, ngay cả nước bọt chảy ròng, cũng tuyệt đối không chịu nhượng bộ, hắn nhất định bắt Sâm Viên Chính Nhân nỗ lực đại giới, hơn nữa phải xin lỗi mình!
Tuy rằng là phạt hắn hạ dược Tỉnh Lý Xuân Nhật, thế nhưng trong con mắt Bắc Đại Lộ Đông Ti, chỉ có người khác sai, không có chuyện hắn sai.
Lỗi lần này, đương nhiên là lỗi của Sâm Viên Chính Nhân, đều là hắn làm hại!
“Vậy ngươi muốn ta thế nào?”
….
Sâm Viên Chính Nhân không có hai lời, buộc chặt dây giày, sau đó bắt đầu chạy bộ quanh sân vận động, Tề Đằng Ngộ xa tại hàng lang, thấy hắn chạy bộ, lập tức há hốc mồm. Không nghĩ cũng biết, chính xác là yêu cầu cổ quái của Bắc Đại Lộ Đông Ti.
Tề đằng Ngộ thực sự không hiểu Sâm Viên Chính Nhân vì sao dung túng Bắc Đại Lộ Đông Ti đến vậy, đem hắn nâng trong lòng bàn tay, nuông chiều hắn. Cho dù Bắc Đại Lộ Đông Ti có yêu cầu vô lý đến đâu, Sâm Viên Chính Nhân cũng sẽ đáp ứng. Hai người đều không phải tình nhân, thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân không cùng bất cứ ai hẹn hò, tựa như đã đem hết thương yêu dành cho Bắc Đại Lộ Đông Ti.
Bắc Đại Lộ Đông Ti tuyệt không thấy cắn rứt lương tâm, hắn uống nước ừng ực, nhìn Sâm Viên Chính Nhân chạy bộ trong gió lạnh. Hắn biết, không chạy đủ mười km theo yêu cầu, Sâm Viên Chính Nhân một lời nói một gói vàng sẽ không dừng lại.
Đại khái qua nửa tiếng đồng hồ, Sâm Viên Chính Nhân còn đang chạy, chỉ là động tác chậm dần, cho thấy Sâm Viên Chính Nhân bắt đầu mệt mỏi. Bắc Đại Lộ Đông Ti bĩu môi, không cam lòng mang hai bình nước xuống sân vận động.
Hắn hướng phía Sâm Viên Chính Nhân còn đang chạy rống lớn: “Ta một người uống thật chán, qua đây cho ta!”
Sâm Viên Chính Nhân mặt vốn dĩ không có biểu tình, cuối cùng đến nơi lại hiện ra dáng vẻ tươi cười cực kỳ sủng nịch thoải mái, nếu hắn cứ cười mãi như vậy, dám khẳng định hút hồn người khác, hơn nữa sẽ làm một đống nữ sinh khả ái đổ xô vào, vì hắn lập hẳn một Fanclub.
Dĩ nhiên Bắc Đại Lộ Đông Ti sẽ không để loại tình huống này phát sinh. Bắc Đại Lộ Đông Ti đã sớm cảnh cáo hắn, không thể đối người khác cười như vậy, bởi vì Bắc Đại Lộ Đông Ti phải là người được cả thế giới hoan nghênh, không đến lượt tên đó. ==!
Bởi vậy Sâm Viên Chính Nhân mỉm cười tuấn lãng như vậy, chỉ để một mình hắn thấy.
Đúng, hắn là ích kỷ, không có điểm nào tốt, lại còn tâm địa hẹp hòi, thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân từ trước đến nay đối hắn ngoan ngoãn phục tùng, hắn có thể ra lệnh cho Sâm Viên Chính Nhân làm chuyện hắn muốn, mà Sâm Viên Chính Nhân nhất định sẽ gật đầu. Đó là vị thế đã định sẵn của bọn họ, hắn không cần tự hỏi vì sao Sâm Viên Chính Nhân đối hắn muốn gì liền được, chỉ cần một câu nói, hắn là đứa con của trời là được rồi.
Hắn chậm rãi bước tới, Bắc Đại Lộ Đông Ti đưa cho hắn một chai nước tăng lực, hắn mở lời trước, trên mặt vẫn tươi cười: “Ngươi nguôi giận chưa?”
Nhìn hắn tươi cười như vậy, kỳ thực thì là dù có giận đến cỡ nào cũng đã tan, thế nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti sĩ diện vẫn còn trợn trừng mắt, kiêu căng nói.
“Chưa có nguôi giận, thế nhưng chí ít cũng đỡ được một nửa.”
Phảng phất nhìn ra hắn khẩu thị tâm phi, Sâm Viên Chính Nhân cúi đầu nở nụ cười, cái vẻ cười sủng nịch so với trước càng thêm nồng đậm.
“Còn lại phân nửa tức giận, tới nhà của ta ăn bánh nha, ta sẽ nói đầu bếp làm theo ý thích của ngươi.”
“Hanh, vậy còn dễ nghe.”
Bắc Đại Lộ Đông Ti vỗ nhẹ vai Sâm Viên Chính Nhân, lộ ra nụ cười anh tuấn. Sâm Viên Chính Nhân ngửa đầu uống hết nước tăng lực, hầu kết lúc uống nhấp nhô, thực sự rất nam tính. Bắc Đại Lộ Đông Ti có đôi khi nhịn không được nhìn có vẻ mê muội, Sâm Viên Chính Nhân đại khái theo hắn đánh giá rất bao dung, gia giáo tốt, giọng nói trầm ấm. Một nam nhân tốt như vậy vì sao lại không hẹn hò với ai a?
Bắc Đại Lộ Đông Ti chỉ có thể tìm một cách giải thích hợp lý, đó chính là Sâm Viên Chính Nhân cơ thể có khiếm khuyết, hơn nữa là thiếu sót không thể nói ra. Thế nhưng mình là hảo bằng hữu của hắn, nhất định cũng phải biết chuyện vui buồn của hắn, đằng này lại không biết hắn có cái gì khiếm khuyết, khiến cho Bắc Đại Lộ Đông Ti nhất định phải điều tra cho ra lẽ.
Hắn có thể nào na căn siêu nhỏ không! Nhìn hắn lớn lên còn cao hơn mình, to con như vậy, nếu là na căn nhỏ, nhất định sẽ bị người cười cho thối mũi, vì vậy hắn mới không không hẹn hò qua lại với ai cả, để tránh khỏi bị người khác phát hiện.
Giải thích như vậy khiến cho Bắc Đại Lộ Đông Ti thấy rất có lý, bất quá hắn sẽ không thành thật nói ra, lại càng không hỏi Sâm Viên Chính Nhân loại vấn đề đáng buồn này.
Nam nhân a, nếu là hỏi cái thứ này, chẳng phải là khiến Sâm Viên Chính Nhân thương tâm sao? Hắn không thể cậy cái của mình lớn mà đi khi dễ Sâm Viên Chính Nhân nhỏ, điểm này hắn phải có nghĩa khí.
Tan học , hắn tới nhà Sâm Viên Chính Nhân. Cùng là người giàu có, Bắc Đại Lộ Đông Ti cũng không chấp nhặt, thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân ở một căn nhà như thế thực khiến cho hắn sợ tiền lực của tên đó.
“Cậu Bắc Đại Lộ, xin chào.”
Vừa tiến vào nhà Sâm Viên, lập tức có quản gia, nữ giúp việc đứng một hàng đón chào. Quy củ Sâm Viên gia nghiêm ngặt, dạy dỗ hạ nhân cũng đều thập phần chu đáo.
Bắc Đại Lộ Đông Ti ngồi trong phòng khách,cách đó ba thước trên bàn có bánh bông lan, còn có hoa quả, cả chocolate. Sâm Viên Chính Nhân vì hắn pha hồng trà, hắn lập tức không khách khí ăn nhiệt tình.
“Ăn ngon, ăn ngon thật.” Hắn thiếu chút nữa ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt xuống bụng.
Hắn cắn một cái có thể chén bay nửa cái bánh, bánh hương chocolate thực sự là có thể dụ dỗ được hắn. Bắc Đại Lộ Đông Ti đã từng nghĩ thợ bánh nhà hắn là tuyệt hảo, thế nhưng thợ bánh này còn tài ba hơn, nhưng bởi đó là đầu bếp riêng của Sâm Viên Chính Nhân, Bắc Đại Lộ Đông Ti cũng không có ý tứ cưỡng cầu.
Hắn vốn giảo hoạt như thế, bằng thủ đoạn nào cũng phải đạt cho bằng được thứ mình thích, nên đối Sâm Viên Chính Nhân như thế thực là có lòng lắm rồi.
“Gần đây ta vừa quen một đàn em, vòng một của nàng quả thật là siêu cấp…”
Hắn nói chuyện rất vô vị, hơn nữa chỉ cần bắt đầu nói liền không dừng được. Sâm Viên Chính Nhân đạm cười nghe, không bao lâu đầu bếp già tiến đến, theo sau là một nam hài tầm tuổi Sâm Viên Chính Nhân, Bắc Đại Lộ Đông Ti.
“Cậu Chính Nhân, đây là tôn tử A Lượng của ta, hắn đã theo ta học tập thật lâu, gần đây để cho hắn làm một vài loại bánh đặc biệt, hi vọng ngươi sẽ thích.”
“Ân, ta đây xem thử.”
Dã Trạch Lượng trong tay bưng một cái khay nhỏ, trên đó không phải là loại bánh ga tô của Châu Âu, mà là điểm tâm ngọt của Nhật. Bánh lục sắc, nhân đậu đỏ, khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi. Sâm Viên Chính Nhân mỉm cười.
“Cảm tạ ngươi, Lượng.”
“Không cần khách khí, cậu Chính Nhân.”
Cái gì điểm tâm ngọt kiểu Nhật a! Cảm giác như dành cho ông già bà già vậy, ngay cả trà rong biển cũng có cái vị đắng nghét. Bắc Đại Lộ Đông Ti cười khẩy một tiếng, vẫn là cái giọng chanh chua trước đây.
“Ngươi ăn cái loại này a? Thật lạc hậu.”
Đối với cái kiểu nói chuyện chướng tai của hắn, Sâm Viên Chính Nhân đạm nhiên cười.
“Ta thích phong cách Nhật, không thích kiểu kiểu phương Tây.”
“Cậu Chính Nhân thật sự rất biết thưởng thức.” Dã Trạch Lượng bổ sung.
Hắn nhìn Bắc Đại Lộ Đông Ti vẻ khiêu khích. Bắc Đại Lộ Đông Ti không cần biết Sâm Viên Chính Nhân ra sao, thế nhưng chọc tới hắn! Nói Chính Nhân rất biết thưởng thức, là nói hắn không biết thưởng thức sao? Bắc Đại Lộ Đông Ti ngay cả mắt cũng không thèm nhìn.
“Chúng ta nói, đến lượt ngươi nói xen vào sao?”
Dã Trạch Lượng mặt đen lại. Bắc Đại Lộ Đông Ti buông bánh ga-tô, nghĩ thầm tiểu gia hỏa này không tệ, thế nhưng cũng không biết điều, hắn hà khắc nói: “Ngay cả bánh ga tô cũng khó ăn, không ăn nữa.”
Đầu bếp già liếc mắt nhìn Dã Trạch Lượng, Dã Trạch Lượng nén căm giận cúi đầu. Đầu bếp già nhanh chóng mở lời.
“Có chuyện hi vọng cậu Chính Nhân giúp đỡ…”
“Ân, không thành vấn đề, ngày mai qua đây.” Sâm Viên Chính Nhân trả lời.
Bắc Đại Lộ Đông Ti nói không ăn, Sâm Viên Chính Nhân liền xuất ra khăn tay, giúp hắn nhẹ nhàng lau đi vết bơ trên má. Bắc Đại Lộ Đông Ti lười động tay động chân, chẳng khác gì một tiểu oa nhi cái gì cũng không biết tất cả để cho Sâm Viên Chính Nhân là được rồi, hắn chỉ cần ngồi trước Sâm Viên Chính Nhân sẽ trở thành kẻ lười biếng nhất quả đất.
“Chính Nhân, có thể cho ta mượn nhà mở dạ hội không? Nhà ngươi lớn như vậy, lại hoa lệ như thế, nhất định sẽ rất hoành tráng.”
“Ngươi có muốn ăn bánh nữa không?” Đối với vấn đề không muốn trả lời, Sâm Viên Chính Nhân không trả lời, nhất định sẽ đánh trống lảng.
“Không, bị hắn làm mất hứng rồi.”
Bắc Đại Lộ Đông Ti chỉ vào Dã Trạch Lượng, Dã Trạch Lượng sắc mặt liền xấu đi. Sâm Viên Chính Nhân cầm tay hắn chỉ, ý không muốn hắn trắng trợn chỉ vào mặt người khác, vừa tự cao tự đại, vừa vô lễ.
“Ngươi làm cái gì a, ta mắng hắn ngươi xót sao?” Bắc Đại Lộ Đông Ti bắt đầu thấy khó chịu.
“Đó là học đệ được chuyển tới ngày mai.”
Bắc Đại Lộ Đông Ti lại càng hoảng sợ, rốt cục hiểu Dã Trạch sư phụ là nhờ Sâm Viên Chính Nhân thủ tục chuyển trường cho Dã Trạch Lượng. Theo lý thuyết, Sâm Viên Chính Nhân từ trước đến nay sẽ không quản loại chuyện này, mà Dã Trạch Lượng có thể vào được Anh Hoa học viên, nhất định dựa vào quan hệ với Sâm Viên Chính Nhân.
“Ác, nguyên lai là học đệ a, thái độ của hắn hình như quá kiêu ngạo rồi.”
Sâm Viên Chính Nhân đưa mắt, ý muốn Dã Trạch bọn họ ly khai, Sâm Viên Chính Nhân quay lại trừng mắt nhìn Bắc Đại Lộ Đông Ti. Bắc Đại Lộ Đông Ti lại càng không thoải mái, tên đó cũng dám lườm hắn? Tên đó có biết hay không hắn là hội trưởng của Anh Hoa học viên! Đắc tội hắn, sẽ bị hắn biến cuộc đời học sinh thành địa ngục!
“Không được nghĩ chuyện xấu!” Sâm Viên Chính Nhân thanh âm trầm thấp nói.
Sâm Viên Chính Nhân luôn luôn có thể đoán ra trong đầu hắn nghĩ cái gì.
“Ta không có nghĩ chuyện xấu!” Bắc Đại Lộ Đông Ti lẩm bẩm.
Hắn ăn no lại muốn ngủ, Vì vậy không chút suy nghĩ, coi bắp đùi Sâm Viên Chính Nhân là gối mà đặt đầu xuống. Về phần hắn trong đầu có nhiều ít chuyện xấu, dù sao Sâm Viên Chính Nhân cũng không thể nhất nhất theo dõi, dù hắn muốn cũng không nói ra thì tốt rồi.
“Không thể khi dễ A Lượng, nhà Dã Trạch bọn họ cùng nhà chúng ta có duyên nợ.”
“Ác!” Bắc Đại Lộ Đông Ti không đáp ứng, cũng không phản bác, bất quá cũng không có ý định trả thù, chỉ cần cái tên Dã Trạch Lượng không đụng hắn, hắn cũng coi như tên đó không tồn tại. Thiện lương như vậy, cũng coi như giữ thể diện cho Sâm Viên Chính Nhân quá rồi còn gì?
Thế nhưng không nghĩ tới hắn cùng với Sâm Viên Chính Nhân cảm tình sinh biến, một vài ngày sau khi Dã Trạch Lượng chuyển trường liền sinh chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
96 chương
9 chương
15 chương
12 chương
58 chương