Lầm tưởng

Chương 59 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 75: Cơ bụng bung áo?! Đùa chắc! Tống Ngạn Thành tức giận đóng sập máy tính, xem như đã cảm nhận được thế nào là uất ức không nói nên lời rồi. Tiểu Châu [Anh, anh còn ok rồi?] Không ok cho lắm. [Tình trạng khó kiểm soát quá, nhóm người này điên cả rồi. Bọn họ còn chuẩn bị đóng gói gửi cho anh mấy quảng cáo với mấy phương thức chữa trị độc đáo cho anh.] [..........] Mạnh Duy Tất giới thiệu dàn thủy quân kiểu gì vậy? Đúng là họa vô đơn chí, cậu ta nhận tiền hoa hồng từ đám đó chắc?! Tiểu Châu [Bọn họ đều muốn xem anh livestream kìa. Đòi cơ bụng bung áo đó anh. Đừng nói họ, đến em cũng hơi kích động đây này.] [?] Mẹ nó chứ đồng đội heo là đây sao? [Anh! Lần trước anh mang áo ngắn tay là em đã nhìn ra rồi! Ngực của anh rất to đó!! [like][like] [........] Tống Ngạn Thành ngồi trong thư phòng hút thuốc, tàn thuốc rơi trên thảm khiến thảm bị thủng một lỗ. Thôi rồi, đây là bảo bối anh lựa ra được từ chợ đồ cũ. Hai phút sau, Tiểu Châu lại gửi tin nhắn đến [Thôi xong! Bọn họ nhìn ra được giấy chứng nhận là photoshop mất rồi.] [Không phải nói trình cậu cao lắm sao?] [Ai bảo anh tin.] [.........] Trong nhóm Quả Lê Tranh không thiếu cao thủ nên tấm hình đã qua chỉnh sửa bị vạch trần nhanh chóng. Một giây trước còn đòi anh rể cho xem cơ bụng bung áo một giây sau đã lật mặt [Cầu xin mọi người cho tôi 101 phương pháp đánh chết anh rể, đừng chết nhanh quá, 10 phút là đủ.] Mao Phi Du gọi điện thoại đến đúng lúc Tống Ngạn Thành đang phiền muộn, anh nhấc máy bằng giọng không vui vẻ gì: “Có phải gọi tôi đến nghiện rồi không?” “Mẹ nó tôi muốn đánh chết anh đấy!” Mao Phi Du hét lên: “Anh đang làm loạn cái gì đấy? Thần kinh à, còn đi chỉnh ảnh giấy kết hôn đăng lên mạng. Anh lại muốn Lê Chi lên hot search phải không!” “Liên quan gì đến anh.” “Tôi là quản lý của cô ấy!” Mao Phi Du dữ dằn: “Tôi nhận một phần tiền lương mà phải nhọc lòng vì hai con người. Anh có phải cũng muốn vào giới giải trí không? Còn đi tăng độ hot theo cách đó. Hóa ra anh chính là anti fan số 1 của cô ấy.” “Anti fan cái rắm.” Tống Ngạn Thành không chịu thua, nóng nảy thốt lên: “Tôi là chồng cô ấy!” Một cỗ căm tức bất chợt dâng lên trong lòng Mao Phi Du. Cảm giác này nên hình dung thế nào nhỉ, như thể con gái mình bị người ta trèo tường ôm đi mất. Dù điều kiện đối phương có tốt thế nào thì căm hận vẫn là căm hận, nhất định phải ngăn chặn! Y lạnh lùng châm chọc: “Chưa từng thấy ông chồng nào phải đi photoshop giấy chứng nhận kết hôn.” “.........” “Cái này gọi là không ai thèm đấy.” Tắt điện thoại xong Tống Ngạn Thành vứt mạnh điện thoại xuống bàn. Sau này sẽ không tuyển nhân viên có họ Mao! Mao Phi Du tính tình nóng nảy, vừa nổi nóng là nhìn ai cũng không thuận mắt. Y đi vào phòng hóa trang giận dữ cáo trạng với Lê Chi: “Có thể khuyên nhủ vị kia nhà em không? Chỉ giỏi làm bộ!” Lê Chi hất cằm lên để thợ trang điểm vẽ mày, bâng quơ nói: “Có gì đâu mà phải khuyên.” “Người chịu ảnh hưởng là em đó!” “Không sao, em cũng bỏ weibo luôn rồi. Nhắm mắt làm ngơ thì không ảnh hưởng gì được.” Mao Phi Du hận rèn không được người: “Chuyện anh ta làm xem được sao? Đi photoshop giấy chứng nhận kết hôn, tự biên tự diễn hăng hái phết! Vậy thì diễn cho hay một chút, đừng có thủng nhiều lỗ như vậy chứ!” “Anh Tiểu Mao, anh đừng hà khắc với anh ấy thế.” Khóe miệng Lê Chi cong lên, cô hơi nghiêng mặt sang phải để tiện vẽ mày bên trái: “Anh ấy tốt nghiệp Thanh Hoa chứ có học diễn xuất đâu, tàm tạm là được rồi.” Ánh mắt hoài nghi của Mao Phi Du lướt qua mặt cô rồi cười lạnh: “Anh hiểu rồi, hai người đúng là chồng hát vợ khen hay. Đều do em dung túng anh ta ra đó!” Lê Chi liếc y một cái: “Người đàn ông của em, em sủng anh ấy lên tận trời cũng được.” Mao Phi Du nổi hết da gà: “Gớm gớm gớm, cầm nhầm kịch bản rồi nữ minh tinh ơi.” Nói đùa xong biểu cảm của Lê Chi mới bắt đầu nghiêm túc: “Không phải trước đây anh thường hay nói đã là người của công chúng thì hầu như không còn riêng tư. Cuộc sống trong giới và anh ấy là hai thế giới, sống cùng nhau lâu rồi khó tránh khỏi chuyện xảy ra mâu thuẫn. Cứ để anh ấy thích ứng một chút cũng tốt.” “Xời, sao, em vẫn sợ anh ta không đủ năng lực chịu đựng sao? Người đàn ông này của em cũng ghê gớm lắm, văn võ song toàn, không cần lo lắng cho anh ta.” Lê Chi hơi cúi đầu: “Em sợ sau này anh ấy không cần em nữa.” Mao Phi Du sửng sốt, chau mày: “Anh ta dám!” Ý cười của Lê Chi nhàn nhạt, không nói gì nữa. Mao Phi Du hiểu cô nhóc này khó mà vượt qua được sự tự ti và nhát gan sâu trong mình. Cô vừa sinh chưa được mấy ngày đã bị bỏ rơi trước cô nhi viện, sợ cổng lớn có camera nên cố ý đặt dưới gốc cây ngô đồng phía đối diện. Nếu đứa nhỏ không gào khóc lớn tiếng thì chắc sẽ không được phát hiện. Người thân là điều cô không thể chọn lựa nhưng lại luôn ảnh hưởng đến cách nhìn của cô về chuyện tình cảm. Vì từng mất mát nên dù đã nắm được bảo bối trong tay vẫn muốn dùng lực để giữ cho thật chắc. Cho nên lúc Tống Ngạn Thành tỏ tình với cô, cô dũng cảm chấp nhận dũng cảm để yêu. Nhưng cũng vì sợ mất đi nên mới vô cùng nhạy cảm, lo được lo mất. Mao Phi Du vỗ vỗ sau gáy cô: “Nghĩ lung tung gì vậy chứ. Tống Ngạn Thành ghê gớm lắm. Anh ta vì em mà làm những chuyện này có khác nào đi vào chỗ chết đâu. Chiều nay nhận phỏng vấn MS xong thì về thay đồ tối còn hẹn sếp Mạnh, đừng đến muộn.” Chuyện sóng gió lần trước Mạnh Duy Tất ra tay giúp đỡ bọn họ rất nhiều, thành ý vô cùng. Mao Phi Du cân nhắc đắn đo mãi cuối cùng quyết định hợp tác với Phàm Thiên. Phàm Thiên sẽ hoàn toàn phụ trách mọi hợp đồng thương mại của Lê Chi. Hóng mát dưới cây to vẫn tốt hơn. Tài nguyên của văn phòng có hạn, hợp tác với Mạnh Duy Tất là một hành động sáng suốt. Nhưng ngay lúc sắp đến giờ hẹn thì thư ký gọi báo sếp Mạnh không đến được vì xay ra tai nạn trên đường. Tống Ngạn Thành và Lê Chi cấp tốc ngồi xe hai tiếng đến bệnh viện, Mạnh Duy Tất lúc này đang bước ra từ phòng băng bó. Vết thương nhìn có vẻ nghiêm trọng, tay trái anh ta chằng chịt băng vải, còn dùng cả nẹp để cố định. Bác sĩ nói tay anh ta bị trật khớp đã được xử lý xong, chỉ nghỉ ngơi vài ngày là không có gì đáng ngại. Trạng thái của Mạnh Duy Tất vẫn tốt, tuy người hơi lộn xộn nhưng không đến mức chật vẫn, vẫn ngọc thụ lâm phong như ngày thường. Anh ta xin lỗi Lê Chi: “Là do tôi lỡ hẹn, thành thật xin lỗi. Tôi sẽ gọi thư ký hẹn lại thời gian khác với cô.” Lê Chi vội vàng nói: “Không sao đâu, cứ sắp xếp khi nào anh thấy tiện là được. Anh Mạnh, anh cứ dưỡng thương đã, đừng để lại sẹo.” Mạnh Duy Tất cười cười, hất cằm nói với Tống Ngạn Thành: “Vợ cậu biết quan tâm hơn cậu nhiều.” Tống Ngạn Thành chau mày: “Cậu làm sao thế, đường Từ Hải rộng vậy mà, xe cũng ít, sao lại đâm vào đuôi xe của người ta rồi thành ra thế này.” Mạnh Duy Tất lúc đó vừa ra khỏi công ty, anh ta nghĩ chuyện ký hợp đồng với Lê Chi cũng là nửa công nửa tư nên đích thân lái xe đến. Mạnh Duy Tất cười bâng quơ: “Thì trong phút chốc thất thần thôi, chưa kịp đạp phanh thì đã tông trúng rồi.” Tống Ngạn Thành càng không hiểu: “Thất thần? Cậu nhìn thấy cái gì chứ hả?” Mạnh Duy Tất cúi đầu nghịch dây thắt băng, ý cười nhàn nhạt vẫn treo nơi khóe miệng. Anh ta nhẹ giọng đáp: “Nhìn thấy cô ấy.” Tống Ngạn Thành sửng sốt. Mạnh Duy Tất cười nói: “Đuổi đến sau xe, cô ấy bước xuống từ ghế phó lái mới nhận ra là nhầm người.” Lê Chi nửa hiểu nửa không nhưng đại khái biết được đây không phải là chuyện vui vẻ gì. Cô biết ý ngoắc ngoắc ngón tay út của anh: “Em ra ngoài trước nhé.” Phòng bệnh tư nên xung quanh không có người ngoài, cũng vì thế Tống Ngạn Thành  mới yên tâm để cô ra ngoài một mình.  Bên trong chỉ còn lại hai người. Tống Ngạn Thành nhất thời im lặng. Anh quá hiểu người anh em này của mình. Mạnh Duy Tất mãi không bước ra khỏi mối tình đầu, lúc cô ấy đi lấy chồng anh ta còn đau lòng muốn chết nơi xứ người. Vì yêu mà tự ngược bản thân, cũng từng tự sát không thành, từng đi gặp bác sĩ tâm lý, nhiều năm không cận kề phụ nữ. Tống Ngạn Thành biết Mạnh Duy Tất khổ sở vì tình, nhưng lại không ngờ rằng anh ta chìm sâu đến vậy.” “Ngạn Thành.” Mạnh Duy Tất thấp giọng nói: “Cậu biết không, khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như mình đã gần cô ấy hơn một chút.” Tống Ngạn Thành ngồi xuống bên cạnh anh ta, bất lực hỏi: “Sau khi về Bắc Kinh Tiểu Tây làm gì?” “Không còn khiêu vũ nữa.” “Cậu tính thế nào?” Mạnh Duy Tất cười khổ, nhìn anh: “Giữa tôi và Chu Khải Thâm, dù là trước đây hay bây giờ cô ấy vẫn sẽ không chọn tôi.” Bác sĩ bước vào thăm hỏi, Tống Ngạn Thành bước ra ngoài gọi điện thoại cho thư ký của anh ta: “Mấy ngày này cứ gọi tài xế đến. Tay của cậu ấy ổn rồi cũng đừng để cậu ấy lái xe một mình.” Tống Ngạn Thành lên xe, Lê Chi mới hỏi: “Sao rồi, sếp Mạnh ổn chứ?” “Tâm bệnh nhiều năm của cậu ấy, ổn không nổi. Lát nữa em bảo Mao Phi Du thương lượng với cậu ta thì nâng giá cao lên, dám cho em leo cây.” Lê Chi vui vẻ chọt tay vào vai anh: “Có ai lại đi hãm hại bạn thân như anh không?” “Không cần thương cậu ta, sếp Mạnh giàu lắm.” Tống Ngạn Thành vô tình nói lại. Mạnh Duy Tất lại việc nhanh gọn, vì không tiện đi gặp nên ủy thác cho hai nhân viên của công ty đến thực hiện nghi thức ký hợp đồng, điều kiện hợp đồng cũng rất thoải mái cho Lê Chi. Hơn nữa để thể hiện thành ý công ty còn bắc cầu để Lê Chi hợp tác làm người đại diện cho một nhãn hàng nước ngoài. Vì chuyện lần trước nên Lê Chi mất đi vị trí người đại diện của Iven. Lúc đó vì muốn đạt được hợp đồng với Iven mà Mao Phi Du đã lùi hết những việc khác về phía sau, vì thời gian bị trùng nên những hợp đồng béo bở cũng đành từ chối một cách uyển chuyển. Sau khi Mạnh Duy Tất và Lê Chi ký hợp đồng, vì thể hiện thành ý mà công ty lập tức nâng cô lên. Sau khi mọi chuyện xong xuôi Mao Phi Du mới thả lỏng một hơi. Tuần sau bay đến Pháp để quay quảng cáo, Mao Phi Du lại phải điều chỉnh lại lịch trình. Lê Chi nhắc y: “Thứ bảy em không đi làm đâu, có việc riêng.” Mao Phi Du hừ lạnh: “Cuối tuần anh cũng muốn nghỉ ngơi.” Lê Chi ghé sát lại, xấu xa nói: “Không phải trước đây anh là chiến sĩ thi đua cần cù nhất sao, thay đổi hình tượng rồi? Có phải là đi hẹn hò không?” “Dẹp dẹp dẹp! Đừng nghe ngóng lung tung!” “Hứ, bị nói trúng tim đen rồi chứ gì.” Lê Chi cười hì hì: “Tuần sau Tiểu Kì sẽ theo em đi Pháp, em có thời gian sẽ nói chuyện với cô ấy.” Mao Phi Du đột nhiên im bặt rồi nhịn không nổi bật cười, thấp giọng mắng: “Con nhóc chết tiệt này, nói chuyện chính đi. Thứ bảy đi đâu?” Lê Chi cũng không giấu: “Trưởng fan club của em ấy, anh còn nhớ không?” “Nhớ, là một cậu nhóc đẹp trai trẻ tuổi.” “Cậu ấy là một cậu nhóc có tâm tư. Bạn gái cậu ấy là thanh mai trúc mã, đáng tiếc lại bị mắc bệnh máu trắng, bệnh tình cũng không có tiến triển tốt. Hai người họ đều là fan của em. Thứ bảy này em tụ tập với bọn họ.” Mao Phi Du ngạc nhiên: “Thảm vậy sao? Được, cho nghỉ. Nhưng em chú ý một chút, đừng để bị chụp lén.” “Em cũng có làm chuyện gì xấu đâu, chụp thì chụp đi. Chẳng sao cả.” Lê Chi hất tóc xoay người. Bước đến cửa cô bất chợt quay người lại, thâm sâu nói: “Anh Tiểu Mao cố lên nhé! Sớm thoát kiếp FA nhé!” * Hai ngày trước Tống Ngạn Thành đã liên lạc với Tiểu Châu. Cậu nói Tiểu Ngư đã tìm được tủy phù hợp nên sẽ được tiến hành trị liệu sớm. Loại bệnh ác tính này sẽ có nguy cơ cao trong lúc phẫu thuật nên thực ra Tiểu Châu không hề yên tâm. Nhưng bề ngoài cậu vẫn lạc quan như ánh mặt trời, đối diện với sự quan tâm của mọi người cậu vẫn thể hiện thái độ mọi việc đang rất ổn. Tống Ngạn Thành nói với Lê Chi: “Thằng nhóc này là người biết gánh vác.” Lê Chi vẫn luôn lo cho Tiểu Ngư nên hỏi: “Việc trị liệu...chắc hy vọng sẽ lớn nhỉ?” “Không nói trước được. Đàn anh học Thanh Hoa kia của anh ấy, mẹ vợ anh ấy cũng mắc bệnh máu trắng, cũng là kiểu ác tính. Bà ấy đã từ bỏ việc trị liệu và ra đi rồi, không để lại lời nanh nào cho người nhà hết. Đàn anh và vợ anh ấy đã tìm bà suốt mấy năm nay nhưng vô ích, không có manh mối, cũng không có hy vọng.” Anh nói, giọng có hơi buồn bã. Lê Cho nghe xong mà nước mắt rơi xuống. Cô đưa tay lau nước mắt, đứng dậy bước vào thư phòng. “Em làm gì đấy?” Lê Chi lấy ra một cây cọ vẽ rồi ngồi tô tô vẽ vẽ, kỹ năng vẽ của cô thực ra rất bình thường. Cô vẽ một chú bướm và một vườn hoa đầy màu sắc, sau đó đề phía dưới. To: Ngư Nhi. Thư mời đến buổi ca nhạc của Lê Chi.