Lầm tưởng

Chương 61 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 77 Lê Chi bị ánh mắt của Tống Ngạn Thành làm đỏ mặt, cô quay đầu đi, thấp giọng ho một tiếng thể hiện cảm nghĩ về chủ đề [Anh rể 101] của Quả Lê Tranh: “Lật mặt nhanh quá vậy?” “Không phải trước đó thì nói giấy này photoshop sao? Giờ lại kêu là thật rồi?” “Còn nữa, bọn họ đã quên ký ức hết rồi sao, quên 10 phút rồi?” “Tống Ngạn Thành, còn có người viết một đoạn rap cho anh này.” Lê Chi chấn kinh: “Bọn họ còn chưa viết rap cho em bao giờ!” Tống Ngạn Thành nâng cằm cô lên, cười nói: “Em ghen với cả chồng à?” Vừa nghe đến chữ “chồng” Lê Chi lại như bị điện giật, cả người tê rần từ tai đến chân. Cô đẩy anh ra: “Anh đừng nói linh tinh, anh ngoại trừ già và là đàn ông ra thì không liên quan gì đến chữ chồng hết (1).” Tống Ngạn Thành không vui: “Anh chỉ lớn hơn em bốn tuổi.” “Bốn tuổi cũng là già! Sao, anh còn có lý gì nữa?” Lê Chi đứng dậy che miệng anh lại: “Phong ấn Tống Ngạn Thành! Biu!” Ánh mắt Tống Ngạn Thành ngả ngớn. Anh đưa lưỡi liếm lấy lòng bàn tay cô, Lê Chi lập tức rụt tay lại: “Thôi rồi, em phải đi tiêm vắc xin phòng chó dại!” Tống Ngạn Thành lập tức chống cả chân tay lên giường, ngồi không ra ngồi, còn quay đầu cười với cô. Lại nữa lại nữa! Lê Chi nhận ra bản thân không chống đỡ nổi ánh mắt này của anh. “Này, nữ minh tinh.” Tống Ngạn Thành vô lại gọi cô: “Trên mạng đều nói em kết hôn rồi, làm sao đây ta?” ? Sếp Tổng này, có thể bỏ chữ “ta” đi không? Đàn ông sắp 30 rồi mà dùng từ thế không thấy ngại sao? “Em đi thanh minh đi, nói em chưa kết hôn.” Tống Ngạn Thành đưa ra chủ ý. “..........” “Không nỡ?” Tống Ngạn Thành chưa kịp cho cô thời gian trả lời đã lập tức ra tay, nhướng mày chọc tức cô: “Còn không mau cầu hôn anh đi?” “.........” Lê Chi lấy gối ôm đập lên mặt anh, dở khóc dở cười: “Em xuất gia làm ni cô.” Tống Ngạn Thành nhấc chân kéo cô vào lòng ngực, thấp giọng nói bên tai cô: “Em mà làm ni cô anh sẽ làm một dâm tăng.” Lê Chi cười mắng: “Anh đi làm thái giám đi!” Cô xoay đi xoay lại trong lòng ngực anh rồi dần dần mất khống chế.  Ánh nắng vừa lên sáng lạn mà chói mắt soi vào căn phòng tràn ngập xuân sắc. Tống Ngạn Thành hai tối nay đều phấn khích quá đà mà Lê Chi lại không chống đỡ nổi. Cơ thể vừa hồi phục chưa lâu nay lại bắt đầu thấy nhói đau. Cô chau mày véo cánh tay anh: “Anh nhẹ một chút được không! Ngày mốt em còn phải đi Pháp quay quảng cáo.” Anh không nói gì nhưng rõ ràng dịu dàng hơn nhiều. Thời gian không còn sớm nữa. Ở văn phòng mọi người đã bắt đầu công việc từ lâu. 8 giờ hơn Mao Phi Du mới gọi cho cô, Lê Chi  nhận cũng không được, không nhận cũng không xong. Lần một chưa gọi được Mao Phi Du vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục liều mạng gọi. Tống Ngạn Thành nghiện chơi ác, đẩy cô lên trên rồi vươn cánh tay dài lấy di động bên giường của cô. “Nghe máy đi.” Anh ghé tai Lê Chi nói: “Anh đảm bảo sẽ yên lặng.” Lê Chi chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến mới nghe lời tên cầm thú này đi nghe máy. Còn chưa kịp nói đến hai câu thì người phía sau đã siết chặt, nuốt lời rồi. May mà Mao Phi Du vẫn theo thói quen mắng cô một tràng nên không nghe ra được mấy âm thanh hừ hừ của cô. Lê Chi cúp máy thật nhanh, trừng mắt nhìn anh, lửa giận ngút ngàn: “Tống Ngạn Thành!” Tống Ngạn Thành nhịn cười che mặt cô: “Đừng giận, nhìn hơi xấu.” “...........” Ngược vợ sướng nhất thời, dỗ vợ khổ cả đời. Tống Ngạn Thành lần này đúng là đã đá trúng ván sắt rồi. Trước khi đi Pháp Lê Chi còn không thèm quan tâm anh. Tống Ngạn Thành vào nhóm nhờ trợ giúp không ngờ bị cả nhóm nhục mạ [Còn vào đây khoe ân ái! Cô lập cậu! Không chơi với cậu nữa!] Luật sư Ngụy còn sửa biệt danh của anh thành [Ai đó không còn là công chúa nhỏ] Tống Ngạn Thành: “..........” * Buổi chiều Lê Chi ngồi chuyển chuyến ở Bắc Kinh. Ekip của cô chia làm hai, một nửa do Minh Tiểu Kỳ dẫn đến Pháp trước. Mao Phi Du gọi cho cô xong mới vào phòng đợi VIP. Lê Chi cười híp mắt nhìn y: “Minh Tiểu Kỳ cũng không tệ nhỉ?” Mao Phi Du nhận xét khách quan: “Chăm chỉ học, không sợ khổ, là một mầm non tốt.” “Đánh giá cao phết.” Ngữ khí của Lê Chi có hơi ghen tị: “Anh còn chưa khen em vậy bao giờ.” Vốn tưởng sẽ nghe được vài câu hay ho không ngờ Mao Phi Du nhướng mày: “Em mà so được với cô ấy?” Lê Chi tức tối: “Em phải thay quản lý!” Mao Phi Du cười hờ hờ rồi thở dài: “Minh Tiểu Kỳ là đứa nhỏ cần cù, chịu khó. Không hiểu sao lại phải đi con đường ấy.” Lê Chi không hiểu: “Sao cơ?” Mao Phi Di vội tránh đi: “Không có gì.” Sau khi lên máy bay Mao Phi Du ngồi ngoài. Sợ có người nhìn thấy nên trước khi bay Lê Chi còn theo bản năng lấy áo khoác che mặt giả vờ ngủ. Sau khi cửa máy bay đóng lại cô mới cất áo đi, lấy kịch bản ra xem. “Đúng rồi, có chuyện này cần bàn với em. Hội công đoàn và phúc lợi thành phố vừa gửi thư mời cho em, hy vọng em có thể đến tham gia buổi lễ mừng 40 năm thành lập vào tuần sau. Đến lúc đó cũng có một buổi đấu giá từ thiện nên muốn hỏi em có quyên góp đồ dùng cá nhân nào không, tất cả lợi nhuận đều được gây quỹ từ thiện.” Trước đó một tháng Lê Chi đã quyên góp hết cát xê “Tuổi 20” cho viện phúc lowik của thành phố. Lúc đó đến weibo chính thức của nhà nước còn gửi thư cảm ơn đồng thời đưa số tài khoản ra chứng minh. Chuyện này Lê Chi làm rất âm thầm nên weibo phòng làm việc của cô cũng không chia sẻ bài viết. “Bọn họ định tổ chức lễ thế nào?” “Lãnh đạo phát biểu rồi tổng kết, còn có những hoạt động giúp đỡ trẻ em ngay tại hội trường, sau đó sẽ có bữa tiệc từ thiện, bán đồ quyên góp gì đó. Nói chung là đi một đường dài chung quy lại vẫn có ý nghĩa. Em tự xem xét đi, không muốn đi thì anh sẽ từ chối giúp.” Lê Chi suy nghĩ hồi lâu, đặt kịch bản xuống: “Người làm việc với anh là ai?” “Một vị chủ nhiệm của cục dân chính, nhìn người hòa nhã lắm.” “Em sẽ đi.” Lê Chi quyết định rất nhanh, còn bình tĩnh nói: “Em cũng từng như vậy mà. Có qua có lại, có ơn tất báo.” * Chiều thứ tư, dự báo thời tiết có gió lớn, quét đi độ ấm còn sót lại của mùa thu. Lá cây tiêu điều, lạnh đến thấu xương. Thành phố đã vào đông rồi. Tài xế dừng xe trước Ôn Thần để đón Tống Ngạn Thành rồi lái xe về nhà ông nội. Quý Tả ngồi sau để tiện bàn bạc với sếp: “Những hợp đồng đó và tiền đi ra từ ngân hàng đều có bản lưu trữ. Còn có cả mấy nhân viên trung gian đều đã được tiến hành quay video lấy chứng cứ. Chỉ riêng mấy hạng mục vật liệu xây dựng thôi cũng đủ để Tống Duệ Nghiêu gánh tội rồi.” Tống Ngạn Thành cúi đầu không nói, tay siết chặt di động, ánh mắt sâu xa. Quý Tả: “Tuần sau chính là cuộc họp cổ đông rồi.” Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, trước cuộc họp phải giao chứng cứ để lập án, ngăn chặn việc Tống Duệ Nghiêu giành phần thắng dù chỉ là một chút. Một hồi lâu Tống Ngạn Thành mới lên tiếng: “Ừm, vậy thứ bảy đi.” Xe dừng, anh khoác áo ngoài rồi bước xuống. Căn nhà giờ đây yên ắng đến lạ. Trừ bảo mẫu và bác sĩ tư thì gần như không còn ai ra vào. Hai mẹ con Tống Duệ Nghiêu giờ đây lo cho mình còn không xong nên đã lâu không còn đến đây nữa. Dì Minh đưa chén trà nóng cho Tống Ngạn Thành, thấp giọng nói: “Tối qua lão gia bất chợt xuống lầu rồi ngồi trên sofa đọc sách một hồi, bộ dạng rất bình thường, không khác nào trước đây.” “Bác sĩ nói thế nào?” “Sinh hoạt vẫn như xưa, vẫn do y tá trợ giúp. Nhìn tình hình thì không có dấu hiệu hồi phục.” Dì Minh tường thuật chi tiết rồi nhắc lại một chuyện với anh: “Còn nữa, mấy ngày trước dì vào thư phòng thêm trà thì thấy trên bàn lão gia có một cuốn tạp chí đang mở, hình như là trang về cô Lê.” Ánh mắt Tống Ngạn Thành hơi thay đổi, nhíu mày: “Ai mang tạp chí đến cho ông?” “Không rõ nữa.” Dì Minh cũng thấy lạ: “Nhà cũng ít người đến. Vì để lão gia dưỡng bệnh nên toàn đóng cửa từ chối tiếp khách.” Sắc mặt tống Ngạn Thành bình tĩnh, mi mày giãn ra. Anh ừm một tiếng rồi xoay người: “Cháu lên lầu thăm ông.” Anh bước đến trước phòng ngủ thì dừng lại, ánh mắt như nhìn xuyên qua cánh cửa. Hồi lâu anh mới từ từ nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Trong phòng ngủ vẫn là hương Long Tiên quen thuộc, đồ trong phòng bằng gỗ lim kiểu Trung. Căn phòng một màu tĩnh mịch. Trên giường không có người, chăn bị xốc lên. Bên ngoài là ban công nhỏ có lá cây vờn quay, sinh trưởng tốt tươi. Tống Hưng Đông đang ngồi trên ghế, nhắm mắt ngủ say. Tống Ngạn Thành vắt tay sau lưng từ từ bước đến rồi đứng từ  xa nhìn ông. Ánh mắt anh dừng thật lâu trên mặt ông nhưng Tống Hưng Đông không có bất kỳ phản ứng nào. Cũng không biết là vì bệnh tình nên mới vậy không hay cố ý làm như không thấy anh. Tống Ngạn Thành bất chợt cười lạnh: “Hà.” Anh cúi đầu, tay vẫn đặt sau lưng, từ từ bước lại gần Tống Hưng Đông. Anh vừa đi vừa từ từ lên tiếng: “Có biết không, cháu nội bảo bối kia của ông không trụ lại tập đoàn được mấy ngày nữa đâu. Anh ta lâu rồi chưa đến thăm ông nhỉ? Ông đừng so đo với anh ta, giờ cả người anh ta còn lo chưa xong, giờ có khi còn đang ngồi trên đống lửa đấy.” Ánh mắt Tống Hưng Đông bình tĩnh nhìn chằm chằm vào lá cây trầu bà, không nhúc nhích. “Ông đừng trách cháu, nếu anh cả mà làm việc quy tắc thì dù cháu có bản lĩnh đến trời cũng không nắm được sơ hở của anh ấy. Giờ đã đến nước phạm pháp rồi thì phải nhận sự trừng trị của pháp luật thôi.” Ngữ khí của anh như sương đêm, sự khách khí và ôn nhu vừa nãy đã tan biến. “Ông đau lòng sao? Muốn bảo vệ anh ta sao? Đứa cháu mà ông một tay bồi dưỡng để thành người thừa kế đã phản bội ông rồi, thông đồng với kẻ ngoài để hút máu chính nhà mình.” Tống Ngạn Thành cười lạnh: “Ông thấy thế nào?” Ánh mắt Tống Hưng Đông vẫn không chuyển biến, dưới ánh mắt áp đảo ngang ngược của anh, ông vẫn bình tĩnh như không. Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống trước mặt ông, cầm tay ông lên rồi đặt lên đùi mình, nhẹ vỗ tay ông. Mắt anh không hề có chút tình cảm nào, khàn giọng hỏi: “Ông nội, cho đến hôm nay ông có từng hối hận một lần nào không?” “Chỉ một câu hạ lệnh đã mặc kệ ý kiến của tôi dẫn tôi về nhà họ Tống. Tôi không muốn xa mẹ còn anh cả thì không từ mọi thủ đoạn giở trò với tôi. Chuyện mẹ tôi bị mất ngay hiện trường tai nạn là sự cố sao?” Khựng lại nửa giây Tống Ngạn Thành đỏ mắt gầm lên: “Chính các người đã hại chết bà ấy!” Ký ức những năm đó là những châm chọc khiêu khích, là những nghiêm nghị hà khắc, là bất kỳ ai cũng có thể phỉ nhổ mắng chửi anh, lấy anh ra làm trò đùa. Tống Ngạn Thành đã nhai nát những câu chuyện cũ này rồi, lại phải uất nghẹn nuốt vào. Cả bụng anh đều là dòng nước xấu xa, lục phủ ngũ tạng đều là sự đoạn tình đoạn nghĩa, độc tố lan tràn. Anh vốn dĩ nên có ơn dưỡng dục với cái nhà này nhưng chút ân tình nhỏ nhoi đó đã bị sự khinh bỉ và tuyệt tình của những người trong nhà hủy diệt. Tống Ngạn Thành nhìn chằm chằm vào ông cụ, gằn từng câu từng chữ: “Không phải ông muốn bảo vệ anh ta sao? Ông còn muốn giả bệnh đến lúc nào nữa hả?” Trong một khoảnh khắc yên lặng, hương Long Tiên ở trong phòng như lan tỏa làm giãn nở đầu óc con người. “Anh ta có tội thì phải bị trừng phạt. Người khiến anh ngồi tù không phải tôi. Là do anh ta tự nhận lấy.” Tống Ngạn Thành oán hận nói: “Sau này cả tập đoàn do tôi quyết hết. Sự nghiệp xương máu cả đời ông là của tôi. Đều là của tôi!” Anh trừng mắt, cả người bất giác vặn vẹo mất khống chế. Nhưng Tống Hưng Đông vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sâu xa nhìn về phía cây trầu bà như thể thế giới này không còn liên quan gì đến ông. Tống Ngạn Thành thở dốc mà trầm, lòng ngực cũng theo cảm xúc mà động đậy. Anh lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra. Anh cong người nhẹ nhàng đắp áo lên cho ông cụ như một đứa cháu hiếu thảo. Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng nói lại một lần nữa:  “Ông nội, đến giờ phút này ông có hối hận không?” Nói xong Tống Ngạn Thành cất bước rời đi không chút lưu luyến. Lúc cửa đóng, bóng dáng già nua mỗi lúc một nhỏ dần như cây ngô đồng cuối cùng của mùa thu, cây đã rụng hết lá, chờ mùa đông đến thôi. Cạch! Cửa đóng chặt. Tống Ngạn Thành cầm nắm cửa, cúi đầu hồi lâu. Một giây trước anh đã gói hết cảm xúc vào tận sâu dưới đáy biển, bình ổn lại tâm trạng. Cả người anh giờ đây vô cùng bình tĩnh nhưng lại trống trải và cô quạnh. Anh không có nửa điểm vui sướng nào khi báo được thù. Lúc rời đi anh bị chiếc xe Mercedes lao đến chặn đường. Tống Duệ Nghiêu vội vàng bước xuống. Lâu ngày không gặp, đại thiếu gia giờ đây đã mất đi khí thế năm nào. Anh ta tiều tụy, sốt ruột, mất bình tĩnh, không còn giấu được cảm xúc, mọi thứ đều được viết hết lên mặt. Anh ta nhào đến túm lấy áo Tống Ngạn Thành, phẫn uất hét lớn: “Mày không hề lưu một phần tình nào với người nhà của chính mình, mày còn là người không? Mày đi hại chết anh trai của chính mình! Mày tưởng vậy là mày thắng rồi? Tao nói cho mày biết, Tống Ngạn Thành, mày chỉ là con rơi của một ả tiện nữ, một trò chơi danh bất chính ngôn bất thuận. Mày có dìm tao xuống thì mày cũng mãi không nổi lên được! Mãi mãi bị người ta sỉ nhục! Ở tập đoàn này mày đừng hòng ngẩng đầu lên!” Tống Ngạn Thành không bất ngờ không sợ hãi, ánh mắt không hề gợn sóng. Ngược lại anh còn cười nhạt: “Ngẩng nổi đầu hay không có gì phải lo. Có thể ngồi ở vị trí cao nhất là đã trở thành người thắng cuộc rồi.” Tống Duệ Nghiêu trừng mắt, lửa giận bùng cháy: “Những thứ mày có được còn chưa đủ sao?” “So với những gì anh từng làm thì...vĩnh viễn không đủ.” “Mày!” Mặt Tống Duệ Nghiêu run lên, hô hấp gấp gáp. Tống Duệ Nghiêu thả lỏng cổ áo anh, ngữ khí gần như là năn nỉ: “Tống Ngạn Thành, em để cho anh một đường lui. Sau này anh sẽ không nhúng tay vào chuyện của tập đoàn nữa. Em muốn làm tổng giám đốc cũng được, muốn gì anh đều cũng sẽ đứng về phía em.” Một người hạ mình cầu xin một người lạnh lùng không đáp lời. Cuộc sống như một trò đùa, có ai từng nghĩ thiếu gia nhà họ Tống đứng trên vạn người này sẽ có ngày phải cầu xin đứa em trai nửa vời mà mình từng xem thường chứ. Tống Ngạn Thành hừ lạnh, đưa tay đẩy anh ta ra rồi bước đi. Tống Duệ Nghiêu bị đẩy lùi, bước chân lảo đảo, anh ta hét lên: “Nếu mày một mực tuyệt tình đến vậy thì đừng trách tao ác độc. Tao không có cách xử được mày thì cũng có cách xử người khác! Tống Ngạn Thành, mày đừng hối hận!” Tống Ngạn Thành nghiêm mặt lên xe. Cửa sổ không mở, kêu lái xe rời đi. * Buổi chiều, Mao Phi Du bất ngờ tốt bụng gửi ảnh hậu trường quay chụp của Lê Chi cho Tống Ngạn Thành. Paris giờ đang là buổi sáng, Mao Phi Du đích thân tới hiện trường để giám sát. Tống Ngạn Thành mở video ra xem, gửi lại một tin nhắn [Tiên.] [Bây giờ cũng đã biết hai người một tiên một súc (vật) rồi nhỉ?] [.........] Tống Ngạn Thành không có hứng nói đùa, chỉ nhắn lại [Chăm sóc tốt cho cô ấy.] [Biết rồi. Thứ sáu này cô ấy về nước.] Nhắn xong tin thì Quý Tả bước vào: “Sếp Tống, chiều nay nhiều việc nên tôi quên mất nói với ngài. Cục dân chính và quỹ ủng hộ đều gửi thư mời cho ngài đến dự lễ kỷ niệm 40 năm. Mấy năm nay ngài cũng quyên góp không ít nên họ hy vọng chúng ta có thể tham dự.” Thông thường mà nói Tống Ngạn Thành rất ít tham gia những hoạt động công khai. Anh là kiểu người làm việc tốt không để lại tên, không muốn quảng bá, chỉ để mình an lòng là chính. Nhưng lần này viện phúc lợi Ái Tâm lại kỷ niệm 40 năm thành lập. Có thể kiên trì với việc tốt nhiều năm đến vậy thật không dễ dàng. Tống Ngạn Thành ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau khi xác định thời gian thì cậu chỉnh lại lịch trình hôm đó một chút là được.” “Vâng.” “Còn nữa, tìm hai tay thân thủ tốt bên chỗ lão Lưu. Đợi sau khi Lê Chi về nước đi nói là vệ sĩ đi theo bảo vệ cô ấy.” Quý Tả ghi lại rồi cười nói: “Bây giờ Tống Duệ Nghiêu không còn chỗ đứng trong tập đoàn nữa rồi, cả tuần nay không thấy bóng dáng đâu. Mấy vị cấp cao trước đây đứng về phía anh ta mấy ngày nay cũng đồng loạt lật mặt. Có đến mấy người đang vừa âm thầm vừa công khai dò hỏi tôi về lịch trình của ngài. Còn nhờ tôi chuyển đồ, gửi lời mời đến ngài. Tôi vẫn làm theo chỉ thị cũ, đã từ chối tất cả bọn họ.” “Chuyện này cứ giao cho phó giám đốc Vương.” Quý Tả hiểu, giờ chỉ còn đợi ngày tập đoàn thay chủ, ván bài lật ngửa. Thông thường lúc làm việc Lê Chi sẽ không liên lạc với Tống Ngạn Thành, lại thêm chênh lệch thời gian nên cả tuần nay hai người gần như không gọi điện cho nhau. Tống Ngạn Thành nhớ Mao Phi Du có nói thứ sáu Lê Chi sẽ về nước. Anh tính toán thời gian rồi chuẩn bị đến sân bay đón cô. Không ngờ sáng sớm thứ sáu Lê Chi đã gọi điện thoại cho anh: “Surprise!” Tống Ngạn Thành lập tức tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, anh còn nhìn kỹ lại màn hình một lần nữa, là số điện thoại trong nước. Hắn nhíu mày: “Em về rồi sao?” “Đúng thế, em về từ tối qua. Muốn cho anh một bất ngờ.” Giọng cô rất đắc chí. “Sao không nói cho anh biết?” “Nói rồi thì còn gì là bất ngờ nữa.” Lê Chi cười hì hì: “Chỉ là tối qua em về muộn quá không muốn làm phiền anh nên về Tân Giang nghỉ ngơi trước.” Tống Ngạn Thành ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Anh xoa mắt, ngả ngớn hỏi: “Nghỉ ngơi xong thì làm gì?” Lê Chi thấp giọng: “Triệu hồi nam sủng đến, thị tẩm.” Tống Ngạn Thành nghe câu này xong lập tức hài lòng. Anh kéo sát điện thoại lại, dán môi lên màn hình, thấp giọng nói: “Không đợi được nữa, Chi Chi, chúng ta gọi video đi.” ............. Không cần tiếp xúc thân mật vẫn đạt tới cao trào như thường. ....... Tống Ngạn Thành dậy tắm rửa, thay đồ xong thì xuống lầu lái xe. Anh vừa thắt dây an toàn xong thì một chiếc xe bên góc phải bất ngờ bật đèn sáng lên. Ánh sáng đâm thẳng vào mắt khiến anh theo bản năng đưa tay che mắt. Đối phương không có ý định tắt đèn, Tống Ngạn Thành nghiến răng, dứt khoát bật đèn lên. Ánh sáng chói mắt khiến đối phương lập tức tắt đèn, Tống Duệ Nghiêu bước xuống khỏi xe. Tống Duệ Nghiêu bước đến, hai tay đặt lên thành chiếc Cayenne, anh cong người nhìn Tống Ngạn Thành cười như không cười: “Em trai đang chuẩn bị ra ngoài sao?” Tống Ngạn Thành nhìn anh, không nói gì. Không quan trọng. Tống Duệ Nghiêu gõ gõ tay lên thành xe, nghiêng đầu cười híp mắt: “Đi thăm em dâu sao?” Tống Ngạn Thành lập tức quay đầu trừng mắt nhìn anh. Tống Ngạn Thành vờ như không thấy, nụ cười càng tươi hơn: “Hôm đó rảnh rỗi nên đi thưởng thức tác phẩm của em dâu. Ôi chao, anh thấy lạ quá, Tống Ngạn Thành à, sao mắt nhìn phụ nữ của em lại tốt lên nhiều thế? Mấy tên anh em họ của em cũng đều chơi nữ minh tinh mà không có mắt chọn người như em, còn chơi được cả Ảnh hậu.” Ánh nhìn Tống Ngạn Thành đầy sắc bén, môi mỏng mím lại như chứa đao. Tống Duệ Nghiêu lại không hề sợ lại, ngược lại còn ghé sát hơn, âm thanh tác oai tác quái: “Em dâu đi quay quảng cáo ở Pháp vất vả nhỉ, đã về chưa? Có phải là ở khu Tân Giang Hoa Viên không?” “Anh muốn làm gì?” “Anh có thể làm gì?” Tống Duệ Nghiêu cười cười: “Anh đứng trước mặt em đây thì làm được gì chứ.” Ngữ khí của anh ta đột nhiên chuyển biến, thu nụ cười lại, nham hiểm nói: “Nhưng người khác muốn làm gì thì anh không biết rồi.” Tống Ngạn Thành đẩy cửa xe ra, nắm lấy cổ áo anh ta rồi hung dữ tung nắm đấm: “Mày thử nói lại lần nữa xem!” Nắm đấm này rất mạnh, các đốt ngón tay siết chặt không lưu lại một kẽ hở. Tống Duệ Nghiêu ngã xuống đất, thở dốc kịch liệt, đau đến nhìn thấy sao quay vòng trên đầu. Anh ta còn chưa kịp tỉnh lại thì Tống Ngạn Thành đã tung ra nắm đấm thứ hai. Tống Duệ Nghiêu hộc máu, cả người như đang rỉ ra, ánh mắt như không sợ cái chết nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Anh ta lau máu đi, nhìn Tống Ngạn Thành, cười lạnh: “Tao nói rồi, mày không cho tao đường lui thì tao cũng cho mày nếm thử mùi vị này. Em dâu đẹp như vậy chắc được nâng như nâng trứng nhỉ. Cánh tay thon cùng cặp đùi nhỏ kia, thô bạo một chút chắc gãy mất.”   Tống Ngạn Thành ngây người, sau khi nhận ra ý tứ trong câu nói đó thì cả lưng đổ đầy mồ hôi. Tống Duệ Nghiêu hừ lạnh: “Thật đáng tiếc. Mày nói xem ngày mai trang nhất của báo sẽ viết gì?” Anh ta cười lớn, thậm chí là hát cả hỉ kịch: “Chết dưới hoa mẫu đơn, hóa quỷ cũng phong lưu.” Mặt Tống Ngạn Thành trắng bệch, lảo đảo bước lên xe. Tiếng lốp xe phanh chói tay kinh động đến cả còi báo động của những chiếc xe khác. Không khí nổi loạn, chiếc Cayenne phóng ra khỏi gara. Trên đường đi Tống Ngạn Thành không ngừng gọi điện thoại cho Lê Chi nhưng trả lời anh là tiếng chuông đổ dài. Tay anh run lên, gọi cho Mao Phi Du thì được bắt máy rất nhanh: “Có chuyện gì?” “Lê Chi có ở chỗ anh không?” Vừa lên tiếng giọng điệu anh đã bất chợt thay đổi. “Không có! Con nhỏ chết tiệt đó không có chút tâm tư làm việc nào! Nói hôm nay sống chết cũng phải nghỉ phép!” Tống Ngạn Thành siết chặt điện thoại, môi trắng bệch. Từ Ôn Thần đến Tân Giang không xa, suốt dọc đường anh đều gọi điện cho cô nhưng Lê Chi không nhấc máy. Lúc đi qua hầm đột nhiên một ánh sáng như xiềng xích quấn chặt lấy khiến đầu óc anh như bùng nổ. Tay không cử động được, vô lăng xoay vòng, chân cũng mất hết sức lực, không đạp nổi chân ga. Bỗng chốc những chiếc còi xe phía sau vang lên kéo anh về thức tại. Anh giật mình tỉnh lại, lập tức đạp phanh. Khoảnh khắc đó trong lòng Tống Ngạn Thành vang lên vô số âm thanh hỗn độn, cuối cùng nó biết thành một sợi dây cuốn chặt lên cả mặt anh. Đau, nơi nào cũng đau. Giây phút này, anh bất chợt hối hận rồi. Cayenne chạy thẳng vào trong khu nhà. Cửa ngoài khu nhà Lê Chi có một kẽ hở nhỏ. Tống Ngạn Thành lảo đảo chạy vào bên trong. Hắn điên cuồng đập cửa, gọi đến lạc cả giọng. Anh gọi đến thất thanh, cuối cùng chỉ còn lại tiếng gầm khàn khàn: “Chi Chi, Lê Chi!” Chỉ mới vài giây thôi, anh lùi về phía sau dùng toàn lực đến phá cửa. Ngay khoảnh khắc ấy cửa bất chợt mở ra, Lê Chi bất mãn lẩm bẩm: “Đến đòi mạng à, em cũng phải mất thời gian để đi đến cửa chứ.” Nhưng Tống Ngạn Thành không còn phanh kịp động tác, anh bổ nhào về phía cô khiến Lê Chi bay xa hai mét không ngoa. Lê Chi nằm dưới đất, ngây người, mở to mắt nhìn Tống Ngạn Thành. Một cú ngã khiến cô choáng váng, cả người đau ê  ẩm. Xương sống vừa hồi phục lại chưa lâu giờ bắt đầu nhói đau. Lê Chi nổi nóng, vừa đau vừa ấm ức trách tội anh: “Anh làm gì đấy! Chuyện lần trước em còn chưa tha cho anh đâu! Anh nghiện ức hiếp em à!” Tống Ngạn Thành đứng ngây ngốc tại chỗ: “Sao em không nghe máy?” Anh gào lên: “Sao em không nghe máy của anh?!!” Lê Chi bị mắng ngây ra như phỗng, cô chưa từng thấy Tống Ngạn Thành hung dữ như vậy bao giờ. Mà một giây sau đó Tống Ngạn Thành đã lập tức lao đến ôm chặt lấy cô. Anh khàn giọng nói: “Chi Chi. Anh xin lỗi.” Quá kỳ lạ. Rõ ràng là tức giận nhưng Lê Chi lại cảm nhận được anh đang sợ hãi và mất kiểm soát. Cảm giác được cần đến này quá chân thật, cứ vậy xông thẳng vào tim cô. Lê Chi quên đi đau đớn và khó hiểu, chỉ còn lại đau lòng. Cô đưa tay ôm lấy anh: “Được rồi, em không giận thật đâu. Em chỉ là, chỉ là...bị anh dọa sợ thôi.” Sau đó Tống Ngạn Thành và cô trải qua một màn xuân sắc điên cuồng trong phòng. Không còn sự dịu dàng ngày thường. Anh lúc này như con thú bị đả thương, sống chết tìm thuốc giải trên người Lê Chi. Mỗi lần anh dùng lực là mỗi lần cô kêu lên, đó là lý do để anh an tâm. Anh cần tiếng hồi đáp của cô, cần tiếng khóc của cô, cần cô lưu lại vết tích của anh trên người. Dường như chỉ có thể mới chứng minh được rằng anh còn sống. Hoàng hôn, Lê Chi ngất lịm đi. Tống Ngạn Thành đợi cô ngủ say mới ngồi dậy mặc đồ, cầm áo khoác bước ra cửa. Trong một khu nhà cao cấp, ánh đèn sặc sỡ nhấp nhánh không ngừng. Trong phòng bao, trai hào hoa gái mỹ miều ngồi thành một hàng, chơi bời lãng phí. Tống Duệ Nghiêu thả người trên sofa, bắt chéo chân, phì phèo đuổi thuốc. Anh ta không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Tống Ngạn Thành. Anh ta cười như kẻ đi đến đường cùng, biết nay thế lực đã mất nên biểu cảm cũng hung tợn lạ thường: “Xem ra em trai rất yêu cô ta nhỉ. Chỉ mới nói lung tung vài câu đã đủ dọa mày đến vậy.”  Tống Ngạn Thành lạnh lùng bước về phía trước, ánh mặt lạnh tanh. Anh không nói gì, chỉ vứt lên người anh ta một tập hồ sơ. “Anh an phận mà sống thì tôi còn có thể để lại cho anh một con đường.” Tống Duệ Nghiêu ngây người, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin. Tống Ngạn Thành hất cằm, ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào. Không khí xung quanh như bị loãng ra, cả người anh lại lạnh lùng cực điểm. Anh gằn từng chữ: “Tôi không cho phép anh có ý đồ gì với Lê Chi. Đây là điều kiện. Nếu anh phá vỡ điều kiện này thì những tư liệu trong tập hồ sơ sẽ có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.” Nói xong, anh cũng không thèm nhìn lại Tống Duệ Nghiêu mà xoay người bước đi. Hành lang hoa lệ trải dài, âm thanh nặng nề rung động màng tai. Tống Ngạn Thành biết không phải anh đang chạy trốn trước khi ra trận. Anh chỉ muốn dùng hết sức lực trong phạm vi có thể để Lê Chi được bình an vui vẻ mà thôi. * Về đến Tân Giang, Lê Chi đã ngủ được một giấc, mờ mịt mở mắt: “Ơ....sao anh lại dậy rồi?” Tống Ngạn Thành quỳ gối xuống bên giường, im lặng cầm lấy tay cô, khàn giọng nói: “Chi Chi, em ôm anh có được không?” Lê Chi dần tỉnh ngủ, tuy còn có chút mông lung nhưng vẫn theo bản năng đưa tay ôm Tống Ngạn Thành vào lòng. Mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi anh. Mùi hương tự nhiên trên người cô gái này chính là thuốc an thần cho linh hồn anh. Tống Ngạn Thành hít thở sâu, nước mắt cố nén cả ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống...Anh thút thít như một đứa trẻ bị oan, cố gắng thanh minh mọi ấm ức. “Chi Chi, anh không muốn gia sản. Nhà họ Tống có bao nhiêu tiền anh cũng mặc kệ. Anh cũng không mơ đến cái ghế tổng giám đốc tập đoàn. Có lên được ghế đó hay không với anh đều không quan trọng.” Đời này của anh có quá nhiều lựa chọn bất đắc dĩ, những lựa chọn đó biến thành cái kim sắc nhọn ghim vào tận trong xương cốt anh. Nhiều năm nay anh luôn là trò cười, là quái vật trong mắt người khác, đến người con gái anh từng thích thời thiếu niên cũng đem anh ra làm trò đùa. Sự kiên cường của anh dần dần bị hòa tan. Sự sợ hãi và tiếc nuối chôn sâu trong lòng ngực anh từ năm 17 tuổi cuối cùng cũng được giải thoát. Anh nằm trong lòng ngực người anh yêu, khóc không thành tiếng. Lê Chi ôm chặt anh không rời. Cô nâng mặt anh lên, ánh mắt kiên định. Cô cười, trong mắt không phải là sự đáng thương hay đồng cảm, cũng không phải là sự an ủi hời hợt. Cô cong cong khóe mắt, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng nói: “Tống Ngạn Thành, ngày mai chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đi. Em muốn cho anh một mái nhà.”   -------------- (1) Chữ chồng trong tiếng Trung 老公(lão công)được ghép từ hai chữ lão (già) và công (giống đực)