Lầm tưởng

Chương 58 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 74: Chủ nhật, sáng sớm Mao Phi Du đã gọi điện thoại cho Tống Ngạn Thành khóc lóc: “Anh khuyên cô ấy đi mà đại tổng tài! Nghỉ ngơi lâu vậy rồi cũng phải đi làm đi chứ! Đã tung ra không biết bao nhiêu là đơn xin hoãn rồi, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà cho bên A leo cây mãi nữa.” Tống Ngạn Thành còn đang ngái ngủ, cả người không mặc quần áo. Anh khàn giọng, rất không nghiêm túc nói: “Bây giờ cô ấy dậy không được.”  “.........” Mao Phi Du hét lớn: “Mẹ nó chứ! Anh dám làm cô ấy có thai tôi thiến anh!” “Ừm, anh thử xem.” Đồ không biết xấu hổ, Mao Phi Du cười lạnh uy hiếp: “Thiến không nổi tôi lại về [Anh rể 101] đăng bài.” Tống Ngạn Thành lập tức tỉnh táo: “Anh muốn làm gì?” “Tôi đã nghĩ xong tiêu đề rồi, đưa ra câu hỏi xem 10 phút có thể khiến người ta mang thai được không.” “..........” Tống Ngạn Thành ngồi bật dậy: “Đồ thần kinh!” “Bớt nói linh tinh đi. Ngày mai tôi sẽ cho Minh Tiểu Kì đến đón cô ấy. Anh mà còn ngăn cản nữa tôi lập tức cho anh nổi lên mạng!” Tống Ngạn Thành uất ức rời giường, đá văng quần áo dưới thảm: “Em thay quản lý được không? Chỉ có một yêu cầu duy nhất thôi, không phải họ Mao.” Lê Chi khó hiểu: “Thay anh ấy làm gì? Anh Tiểu Mao rất tốt mà.” “Anh và anh ta em chỉ được giữ một người.” “?” “Em phải kiếm tiền nuôi anh mà Thành Thành bảo bối!” Lê Chi xinh đẹp nằm trên giường, dưới nắng sớm, làn da cô trắng bật như trân châu. Cô gác đầu lên tay, nhìn Tống Ngạn Thành đầy quyến rũ. Lê Chi cười cười, còn cố ý ngoắc ngón trỏ: “Anh Tống, em muốn ôm.” Tống Ngạn Thành bước đến ôm cô ra khỏi chăn. Tay anh đè lên eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Hôn, ôm, nhấc cao lên đều làm cho em, cho em hết!” Sau đó lại như đêm qua, lại mất kiểm soát rồi. Quay cuồng dưới thảm, Tống Ngạn Thành còn đè lên người cô, cợt nhả thầm thì bên tai cô: “Cách truyền thống vẫn là tốt nhất.” Lê Chi được anh huấn luyện bài bản rồi nên mặt tỉnh bơ tim bình ổn đáp lời: “Đương nhiên, còn lâu hơn 10 phút nhiều.” “..........” Tay anh cong lên lật người cô lại, giận dỗi nói: “Anh chưa trị được em hả!” ...... Thể lực hao mòn, bụng đói kêu ầm ĩ khiến bữa trưa trở nên ngon lạ thường. Ăn xong Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói: “Chiều nay anh phải về nhà ông một chuyến.” Tay Lê Chi khựng lại, ăn thật nhanh rồi lấy khăn lau qua miệng: “Đợi em chút, em đi với anh.” “Không cần đâu. Anh đi một mình được rồi.” “Đưa em đi cùng đi mà.” Lê Chi nghiêm túc nói: “Hợp đồng của chúng ta còn một tháng nữa mới hết hạn mà! Em không thể lấy 10 vạn tiền lương mà không làm gì được, thế là bôi nhọ hình tượng nữ minh tinh kính nghiệp của em lắm.” “............” Lê Chi nhanh chóng lấy túi, đeo khẩu trang, ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa. Tống Ngạn Thành cong môi: “Biết bây giờ nhìn em giống gì không?” “?” “Cậu vàng nhà ta.” “............” Trên đường Lê Chi lẩm bẩm mãi không thôi: “Một cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu như em mà cũng nỡ mắng sai. Mắng thì mắng dù sao em vẫn đẹp hơn anh nhưng sao anh lại đi nói em là chó chứ. Chó đẹp bằng em sao, anh và chó có thể làm ra chuyện xấu hổ như lúc sáng sao?” “.........” Lê Chi than thở: “Anh xem em là chó, haizz, Tống Ngạn Thành, hóa ra anh lại cổ quái đến thế! Còn thích kiểu nhân thú!” “...........” Tống Ngạn Thành xoa đầu cô: “Đến chó mà em cũng ghen được nữa. Ngoan, anh chỉ làm với Chi Chi thôi.” “?” Cô đâu hề có ý này. Suốt đường chỉ toàn trêu đùa và cười nói khiến lực chú ý của Tống Ngạn Thành bị phân tán. Lê Chi đã lén quan sát nhiều lần rồi, mỗi lần đều vậy, chỉ cần về đến nhà cũ là mắt Tống Ngạn Thành đều thâm sâu như biển, nói tóm lại là không vui vẻ gì. Trước khi xuống xe, Lê Chi nắm chặt tay anh: “Tống Ngạn Thành!” “Hả?” Anh khó hiểu quay đầu nhìn cô. “Em có đẹp không?” Lê Chi chớp chớp mắt nhìn anh. Anh gật đầu: “Đẹp.” “Vậy anh cười một cái đi.” Tống Ngạn Thành cong môi, ý cười nhàn nhạt. Anh véo má cô: “Yên tâm, anh không sao.” Lão gia vẫn si ngốc như cũ. Lần này đến Lê Chi ông cụ cũng không còn nhớ rõ nữa. Ông nhìn cô đến mấy lần rồi từ từ mơ màng chìm vào giấc ngủ. Xuống lầu Tống Ngạn Thành mới hỏi dì Minh: “Ông ấy vẫn vậy suốt sao?” “Có lúc tỉnh nhìn giống như người bình thường.” “Bác sĩ nói sao?” “Vẫn như cũ, không có tiến triển.” Tống Ngạn Thành gật đầu: “Dì vất vả rồi.” Ngồi chưa đến nửa tiếng đồng hồ Tống Ngạn Thành đã dẫn Lê Chi về. Vừa đến gần xe Lê Chi ngập ngừng mãi mới nói: “Anh về đây là muốn xem ông nội có chuyển biến gì không sao?” Cô do dự chốc lát rồi nói tiếp: “Thực ra anh hy vọng ông ấy bệnh mãi, có phải anh muốn....chuyện của công ty...” Cô nói được một nửa thì im bặt. Một chiếc Mercedes dừng cách đó không xa, Tống Duệ Nghiêu xuống xe, trầm mặt bước về phía bọn họ. Tống Ngạn Thành theo bản năng kéo cô ra sau lưng, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Lên xe đợi anh.” Lê Chi rất nghe lời lên xe chờ. Tống Duệ Nghiêu nhìn em trai, thấp giọng gầm lên: “Mày muốn làm thật đúng không?” Tống Ngạn Thành bình tĩnh đáp trả: “Thật hay giả không do tôi. Anh trai tự hỏi lòng đi, nếu không có gì khuất tất thì không cần phải hỏi câu này.” “Đã đến nước này rồi mài còn giả bộ với tao?” Tống Duệ Nghiêu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đầy ắp oán hận: “Rốt cuộc mày muốn gì?” Tống Ngạn Thành đối mặt với ánh mặt đó, thản nhiên nói: “Xưa nay tôi chưa từng mong anh cả có thể làm được gì nên hồn. Kết cục sau này của anh thế nào là do tự tay anh tạo nên.” Tống Duệ Nghiêu cười lạnh: “Mày đứng quá kiêu ngạo.” “Không học nổi nửa phần tinh tế từ anh trai đây. Không làm phiền anh và ông nội vui vẻ chuyện trò nữa, tôi đi trước.” “Tống Ngạn Thành?” Tống Duệ Nghiêu gọi anh lại, ngữ khí hồi phục sự nham hiểm: “Lẽ nào mày không có khuyết điểm?” Bước chân Tống Ngạn Thành dừng lại. Tống Duệ Nghiêu bất chợt cười rộ lên, nhìn về phía xe anh: “Em dâu đúng là ngày càng xinh đẹp nhỉ.” Ánh mắt Tống Ngạn Thành trở nên sắc nhọn. Tống Duệ Nghiêu cười càng thoải mái hơn: “Nên thường xuyên về nhà thăm ông nội mới phải.” Quay lại xe, Lê Chi đã đợi mỏi mòn, không yên lòng nói: “Không sao chứ?” Tống Ngạn Thành thắt dây an toàn xong, hỏi cô: “Rất lo cho anh sao?” Lê Chi gật đầu lia lịa: “Sợ anh bị người ta tạt axit.” “............” Lúc khởi động xe anh mới nói: “Em quay lại làm việc đi. Có nhiều người ở cạnh em cũng tốt.” Tạm thời quên đi việc không vui vẻ này, ngày hôm sau Lê Chi quay lại làm việc.  Mao Phi Du nói nếu lần này không ép khô cô thì y viết ngược chữ Mao! Lê Chi trốn sau lưng Minh Tiểu Kì: “Tiểu Kì, em phải bảo vệ chị đó!” Minh Tiểu Kì an ủi cô: “Không sao đâu chị Chi Chi, chữ Mao mà viết ngược thì anh ấy trọc đầu mất. Đàn ông mới 30 mà đã trọc đầu thì thảm quá.” Lê Chi cười ha ha. Mao Phi Du giả bộ hung dữ liếc Minh Tiểu Kì nhưng không nỡ mắng, cứ vậy im lặng rời đi. Buổi sáng Tống Ngạn Thành đến tập đoàn để họp, Tống Duệ Nghiêu vắng mặt. Đến nay, ánh mắt của ban giám đốc nhìn anh đã không còn như xưa. Lúc nói chuyện cũng tự khắc chừa lại đường lui, còn có mấy phần thăm dò. Tâm Tống Ngạn Thành như kính sáng rõ, hiểu ngay đây đều là những kẻ muốn dựa vào anh. Tan họp, anh cũng không ở lại lâu mà đi thẳng đến thang máy. Mấy kẻ đang muốn lôi kéo làm thân với anh đành gượng gạo đứng im tại chỗ. Về đến Ôn Thần, cậu vàng đã được gửi đến bệnh viện thú nuôi hai ngày nữa mới về. Trong nhà yên ắng, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên. Tống Ngạn Thành ngồi trong thư phòng, lên mạng hỏi Tiểu Châu [Có đó không? Đã photoshop xong chưa?] [Tiểu Châu đẹp trai đáng yêu cool ngầu đến rồi đây!!!] [.....] Không cần phải mở màn dài vậy đâu. [Gửi ảnh đã chỉnh anh xem] Tiểu Châu gửi ảnh qua [Em chỉnh hai bản, anh xem xem thích bản nào hơn.] [....Sao tấm đầu tiên anh không mặc đồ?] [Em thấy xương quai xanh của anh rất gợi cảm nên muốn lộ ra ưu điểm này.] [Chọn tấm thứ hai.] [OK. Anh, anh thật sự muốn làm vậy sao?] Chủ ý này của Tống Ngạn Thành khiến Tiểu Châu cảm thấy sai sai. Từ sau khi Lê Chi công bố tình cảm thì bạn trai cô được đặt biệt danh là 10 phút. Chủ đề [Anh rể 101] cũng trịnh trọng gọi anh bằng cái tên: anh trai 10 phút. [Anh đã tìm được vài thủy quân đăng giấy chứng nhận kết hôn này lên sau đó đính chính và khen ngợi anh.] [Ví dụ?] [Vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ. Là anh rể trong lòng chúng tôi.] [..........] [Đương nhiên cũng có thể khoa trương một chút.] [Vậy còn chưa đủ khoa trương sao!] Tống Ngạn Thành giận dỗi [Cậu xem đám fan của cô ấy bôi nhọ anh thành cái dạng gì! Trong mắt bọn họ Lê Chi là tốt nhất không ai xứng với cô ấy, đàn ông đều là rác rưởi, anh rể lại còn mắc chướng ngại! Hôm qua còn có một người đăng bài nói đã tìm được một chuyên gia nước ngoài chuyên trị liệu bệnh nam giới, còn thông báo quyên góp tiền để gửi anh rể. Bài đăng thế mà lại được hơn một ngàn người bình luận! Anh mà còn không tự chứng minh thì lần sau người ta còn biến anh thành cái gì nữa!] Tống Ngạn Thành bốc hỏa [Cậu cũng thế, là trưởng fan club mà không biết thanh minh giùm anh chút nào!] [Em đã thanh minh rồi mà! Em đã nói anh rể rất đẹp trai nhưng bị bọn họ mắng lại. Họ nói em còn chưa lên giường với anh thì nói gì cũng vô dụng.] [..........] Quả Lê Tranh khăng khăng một lòng với thần tượng mình đến vậy sao, đúng là không thể nói đạo lý. [Anh mặc kệ. Cứ để họ tung ra giấy chứng nhận kết hôn, em không được xóa bài!] [Em thì không nhưng những quản trị viên nhỏ khác có xóa hay không thì em không biết đâu nha anh.] Nói thật, trình độ chỉnh ảnh của Tiểu Châu quả không tồi, nhìn như thật vậy. Ngay cả con dấu của cục dân chính cũng rất sống động. Tống Ngạn Thành nhìn vào mà còn tin. Anh cố ý chọn đúng 8 giờ tối để đăng bài lên [Anh rể 101]: [Nóng hổi nóng hổi đây!! Giấy chứng nhận kết hôn của chị!!! Oa! Nhìn thế này thì anh rể cũng không tồi đấy chứ!] Kết quả bài đăng bị chìm dưới đáy biển vì những bài đăng mới lên một cách dồn dập. Không một ai hỏi tới bài đăng nọ. Không nản lòng, bọn họ cố ý đổi thành tài khoản khác để đăng, lần này cuối cùng cũng có người bình luận. [Thế này mà cũng gọi là nóng hổi? Photoshop rõ rành rành ra đấy!] [Tự tin lên, bỏ hai chữ “cũng không” ra đi.] [Phần mềm photoshop này là meitu mà, tôi làm 100 tấm cũng được.] [Người nam trong này nhìn cũng đẹp trai thật, như cắt ra từ tạp chí nào ấy.] Thủy quân cạn lời. Sao lại khác xa tưởng tượng đến thế này. Bọn họ lập nick khác, bắt đầu tham gia bình luận. [Trọng điểm của mọi người không phải nên dồn vào giấy chứng nhận kết hôn sao? Thần tượng kết hôn đấy!! Anh rể lại còn đẹp đến thế!!] [Xem mắt anh ấy quyến rũ chưa kìa, to hơn mắt phượng, có hồn hơn mắt hai mí, lại còn toát ra ánh sáng không nói nên lời.] [Lầu trên à, ý bạn là trong mắt anh ta có đèn pin?] [..........] Chắc phải bỏ nghề quá. Cuối cùng thủy quân xuất ra đòn sát thủ. Dù sao đương sự cũng đồng ý rồi, chiêu cuối chính là nhắm vào chính mình!!! Thủy quân lại đổi sang nick khác: [Tôi điều tra ra rồi!! Người nam này hình như là phó tổng giám đốc của một tập đoàn!] Quả Lê Tranh [Phó thôi? Chị tôi đường đường là nữ chính phim ngôn tình, kiểu gì cũng xứng với một tổng giám đốc mới đúng chứ!] Thủy quân [Tài sản trăm triệu! 1m85! Có thể dùng một tay chống đẩy 185 cái!] Quả Lê Tranh [!!! Chấn kinh!! Thế tại sao chỉ được 10 phút!] Thủy quân [..........] Hộc máu bỏ mạng. Mấy phút sau, Quả Lê Tranh lại bình luận [Oa, hóa ra là nhân vật có số có má?! Tống Ngạn Thành? Tên cũng không tệ nha!] [Anh rể? Thật sự là anh rể đó sao?!] Thủy quân hồi sinh [Đúng đấy đúng đây! Chính là cái tên này!] Quả Lê Tranh [Ha ha ha ha! Có lập nhóm đi xem không anh em?] [Cái đó thì không cần đâu, đừng lãng phí vé tàu điện ngầm.] Tống Ngạn Thành ngồi trước màn hình, cảm giác như mình bị đâm trúng một nhát đao, thậm chí có hơi kích động. Lại tiếp tục làm mới màn hình, bài đăng đã thành công thu hút Quả Lê Tranh: [Chào anh rể! Anh rể có thấy không? Hello?] [Anh rể, anh ngồi trên đống gia sản trăm triệu có cảm tưởng gì? Có từng nghĩ đến chuyện đi trị liệu không?] [Anh rể vóc người được nha, haizzz!] [Anh rể, cơ bụng của anh có kẹp được tiền xu không?] Bình luận này đúng là điểm sáng, loạt fan kéo vào bình luận. [Anh rể, lông chân có dài không? Tết lại đi!] [Anh rể, hõm xương quai xanh của anh chắc nuôi cá vàng được luôn nhỉ?!] [Anh rể, anh livestream đi! Tụi em muốn nhìn cơ bắp làm bung áo!! Em sẽ tặng anh du thuyền (1)] Tống Ngạn Thành: “...........” Nắm tay cuộn chặt muốn đấm thẳng lên màn hình máy tính. (1) Một hình thức tặng quà khi livestream, streamer có thể thông qua quà tặng của người xem để đổi tiền.