Lầm tưởng

Chương 57 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 73: Tiểu Vũ đúng là một cô gái nghĩa khí, đăng bài còn lấy tên thật, cả vạn chữ với lời lẽ đầy sắc bén sâu cay, lâu lâu lại thêm vào những câu đùa nhạt. Cô đứng trên lập trường của một người từng chứng kiến để phản bác lại bài viết gây sóng gió kia. Cuối cùng cô còn thẳng tanh [Mặc kệ các người công kích bịa đặt thế nào, mặc kệ có bao nhiêu người tin vào bài viết bôi nhọ đó thì các người mãi là những kẻ không thấy ánh sáng, làm kẻ nặc danh nấp dưới bóng bàn phím. Tôi dám làm dám chịu, những lời tôi nói đều là sự thật. Ảnh đính kèm là bằng tốt nghiệp, mời kiểm tra thật giả thoải mái. Không cần suy nghĩ theo kiểu ác ý vì tôi đã đổi nghề lâu rồi, đang ở nước ngoài học quản trị kinh doanh. Đàn chị Lê Chi là người thế nào tiếng lành đồn xa. Đàn anh Thịnh Tinh ra đi khi tuổi còn trẻ là đã đủ khiến chỉ ấy đau khổ rồi.Tôi không muốn nhiều năm sau chị ấy vẫn phải sống trong đau khổ dày vò thế này. Làm người xin hãy lương thiện. Cũng nghiêm túc kiến nghị chị Lê Chi dùng đến pháp luật để bảo vệ bản thân, trình trị nghiêm kẻ tung tin đồn!] Bài đăng vừa lên 10 phút đã có hơn vạn lượt chia sẻ, bên dưới đều là những bình luận chân thực khách quan. Hóng hớt chuyện bên này còn chưa xong thì 1 tiếng sau Thời Chỉ Nhược cũng bất ngờ chia sẻ bài đăng ấy. [Tôi và Lê Chi học cùng nhau 4 năm nên cũng có tình cảm thân thiết. Tình cảm của chúng tôi là chân thành, là cùng nhau trải qua thanh xuân. Quá khứ của cô ấy tôi cũng từng tham dự, cũng từng vui mừng vì thành công hôm nay của cô ấy. Tình cảm của chúng tôi chưa hề phai, vẫn là người cùng đi trên một con đường. Không có ai có quyền phát ngôn hơn chúng tôi, những người từng trải qua chuyện này với cô ấy. Chi Chi là một nghệ sĩ tốt, là một diễn viên tốt, một cô gái tốt. Hơn nữa chúng tôi yêu cầu phải xử lý nghiêm kẻ nặc danh tung tin đồn thất thiệt, việc ngấm ngầm hại người của các người sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!] Weibo của Thời Chỉ Nhược đã được công thức hóa, được quản lý bởi cả ekip của cô ta. Đa phần bài đăng đều tuyên truyền sản phẩm mới, lâu lâu mới có ảnh selfie của Thời Chỉ Nhược nhưng cũng đều do nhân viên biên tập đăng lên. Những bài viết về cảm xúc, quan điểm hay liên quan đến suy nghĩ cá nhân đều không hề có. Hôm đó, top 3 hot search trên weibo đều liên quan đến Lê Chi. Dân mạng hóng hớt không ngừng, lần đi tìm manh mối từ chương trình “Đến nơi xa cùng tôi”, đào ra được những lần hoạt động chung của cả hai, thậm chí cả ảnh tốt nghiệp học viện điện ảnh có mặt cả hai cũng đào ra nốt. Năm đó, ánh nắng vừa đẹp, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên mỗi khuôn mặt khiến bức ảnh thêm dịu dàng ấm áp. Lê Chi và Thời Chỉ Nhược đứng ở bên phải hàng thứ ba, cả hai sóng vai nhau, còn tựa đầu vào nhau. Hai mỹ nhân đúng là vô cùng bắt mắt. Cư dân mạng không khỏi cảm thán nhan sắc của cả hai đúng là không còn chỗ chê. Còn có một chuyện hay nữa là ảnh tốt nghiệp của khoa Biên kịch cũng được mọi người tìm ra. Thịnh Tinh đứng bên cạnh cô Phó Bảo Ngọc. Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng, tóc ngắn gọn gàng. Cậu rất cao, độ cong của cổ đẹp vô cùng. Mắt sáng mày kiếm, lúc cười lên tựa như rượu trong bình, tràn ngập gió xuân. Lúc Mao Phi Du nhìn thấy tấm ảnh của Thịnh Tinh liền ngây người: “Cậu thiếu niên này đúng là rất có linh hồn.” Y còn cố ý gửi cho Tống Ngạn Thành [Tôi chưa từng biết người Lê Chi từng thích hóa ra lại là kiểu tình đầu quốc dân thế này. Cậu ta mà còn thì tôi chắc chắn phải ký hợp đồng với cậu ta! Ký với cậu ta!] Người Tống Ngạn Thành như bốc lên ngọn lửa vô danh, không muốn xem chút nào. Anh sợ nhìn thấy nên cố ý che màn hình lại, xóa tin nhắn đi. Hai tiếng sau đó anh đứng ngồi không yên, tâm tình như bị móng vuốt mèo cào qua cào lại. Anh không thể nói được khúc mắc này với ai, chỉ đành gửi tin nhắn cho Tiểu Vũ. [Cậu có lên mạng không?] [Lên chứ! Sao lại không lên! Trên mạng nhiều chuyện hóng hớt quá đi! Trời ơi, chị Chi của em sao lại có cuộc sống ly kỳ đến vậy chứ! Hóa ra chị ấy lại lớn lên từ cô nhi viện! Bố mẹ là ai cũng không rõ! Học phí sau khi lên cấp ba của chị ấy hóa ra lại nhờ nhà từ thiện cung cấp! Chị ấy có ý chí lớn quá!] Tống Ngạn Thành cạn lời [Thần tượng của cậu bị bôi đen thảm vậy cậu còn có tâm tình ngồi đó hóng hớt?] [Thế có là gì, chị ấy có bị bôi đen hay không cũng không ảnh hưởng đến tình yêu em dành cho chị ấy. Anh, anh thấy ảnh tình đầu của chị ấy chưa? Một anh chàng quá đẹp trai! Em mô tả cho anh hình dung một chút nhé, có một phần tư của Ngô Ngạn Tổ, một phần năm của Kim Thành Vũ, hai phần ba của Tiểu Châu!] […….] Không cần phải khen bản thân vậy chứ. Tâm tình Tống Ngạn Thành đột nhiên rung động, cuối cùng anh vẫn quyết định mở tấm ảnh tốt nghiệp kia lên. Trước khi xem, sự giận dỗi và khăng khăng muốn phân cao thấp  ngày càng tăng. Dù cố nhân đã mất nhưng Tống Ngạn Thành vẫn thấy vị chua của ghen tuông. Mãi đến khi nhìn thấy tấm hình cũ của Thịnh Tinh, vạn vật như bị hấp dẫn bởi chàng trai này. Ánh mắt Thịnh Tinh rất bình thản, ngũ quan tuấn lãng. Dù bị ngăn cách bởi không gian và thời gian nhưng dường như anh vẫn cảm nhận được khí chất và sự ấm áp của chàng trai này. Tống Ngạn Thành nhìn rất lâu, khóe môi cuối cùng cũng cong lên. Hóa ra Lê Chi từng thích một chàng trai như thế này. Phong cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau. Nếu Thịnh Tinh còn thì bây giờ có lẽ đã là một biên kịch nổi tiếng, có lẽ cậu sẽ kết hôn, sinh con cùng Lê Chi, sẽ có một cuộc sống bình an và hạnh phúc. Lạ lùng là, suy nghĩ đó lướt qua trong đầu Tống Ngạn Thành nhưng anh lại không hề cảm thấy khó chịu. Nếu Lê Chi có thể bình an hạnh phúc thì dù đối phương là ai dường như không còn quan trọng nữa. Ngón tay Tống Ngạn Thành lướt nhẹ qua tấm ảnh một lần rồi dừng trên khuôn mặt Thịnh Tinh. Anh nói: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tôi, cậu không cần phải lo lắng nữa.” Điện thoại reo lên, màn hình hiển thị cuộc gọi của Mao Phi Du: “Lê Chi thế nào rồi? Tôi qua thăm cô ấy được không?” Tống Ngạn Thành mở loa ngoài rồi đi rót nước: “Không cần đến đâu. Hai ngày nay cô ấy phát sốt, mất hết tinh thần.” “Sốt rồi sao?” Mao Phi Du nhất thời lo lắng: “Chuyện gì thế này, đợt trước cảm mãi vẫn chưa lành mà. Đã đi viện chưa?” “Không sao, tôi đã gọi bác sĩ đến nhà khám, truyền nước và uống thuốc rồi. Hôm nay đã hết sốt.” Động tác rót nước của Tống Ngạn Thành rất nhẹ, theo bản năng nhìn lên lầu hai: “Anh để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” “Nghỉ ngơi đi, dù sao giờ cô ấy cũng không có việc làm. Chuyện này dù có giải quyết thế nào đi nữa thì vẫn ảnh hưởng lớn đến cô ấy. Giờ cũng mất đi vị trí người đại diện cho Ieven rồi. Giờ đang mong hai nhãn hàng cao cấp có ý hợp tác cùng thế nào. Tôi không nhận việc mới trong nước cho cô ấy nữa, chỉ thay cô ấy chọn mấy kịch bản tốt chờ cô ấy đỡ lên sẽ về chọn lại.” “Ừm, giờ trên mạng thế nào rồi.” “Chuyển biến tốt, đều nói tốt cho Lê Chi.” Mao Phi Du thở dài: “Tôi vốn tưởng cô ấy khiêm tốn khép nép nhường ấy trong giới giải trí là được rồi. Nhưng không biết thể trạng thế nào mà cứ hút bao nhiêu chuyện không đâu, không ngày nào là yên ổn.” Tống Ngạn Thành không muốn nghe y than thở kể khổ. Trong mắt anh việc giải quyết vấn đề quan trọng hơn nhiều. “Có việc gì thì liên lạc với tôi.” Mao Phi Du vẫn còn một đống công việc phải xử lý nên cúp máy luôn. Tống Ngạn Thành uống nước xong thì mang nước ấm lên cho Lê Chi. Anh nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ. Hai ngày nay Lê Chi gầy đi nhiều, khuôn mặt giờ còn không to bằng một bàn tay anh. Tống Ngạn Thành đặt nước lên bàn, ngồi bên giường nhìn cô cười. Lê Chi không trang điểm, sắc môi nhợt nhạt nhưng lại rất đáng yêu. Cô hỏi: “Anh cười cái gì?” “Cười mình nhặt được một bảo vật. Ảnh hậu đang nằm trên giường anh.” Tống Ngạn Thành ngả ngớn cong người, ánh mắt thâm sâu nhìn cô. Lê Chi chau mày: “Đây là nhà em, giường em, không phải giường anh.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không có nhà ở Tân Giang.” “........” Tống Ngạn Thành nhất thời quên mất phải tức giận thế nào, chỉ bất mãn nói: “Em ở cạnh Mao Phi Du không học được thứ gì tốt, chỉ học được cái mạnh miệng.” Lê Chi cười, nụ cười rất nhạt. Tống Ngạn Thành ngẩn người, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống. Anh cọ lên mặt cô, thấp giọng nói: “Em cười rồi, anh yên tâm rồi.” Sự ốm yếu vẫn chưa tiêu tan trên khuôn mặt cô, giọng nói của Lê Chi cũng khàn khàn. Cô cầm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau: “Mấy ngày nay anh cũng vất vả rồi.” Tống Ngạn Thành cũng không phủ nhận: “Đúng, làm như bố em vậy, quá mệt tim.” Lê Chi bĩu môi: “Nếu em thật sự có một người bố như anh thì tốt rồi.” Ánh mắt cô bỗng chốc hiện lên mất mát cùng mờ mịt, khoảnh khắc đó không thoát khỏi ánh mắt của Tống Ngạn Thành. “Chi Chi.” Anh ngồi lên giường, ôm cô vào lòng, ngón tay quấn quít lấy mái tóc cô: “Em không cần phải buồn vì xuất thân của mình, không cần phải vì những chuyện đó mà tự ti. Em không sai, em không có quyền lựa chọn. Anh hy vọng Chi Chi không tự đeo xiềng xích lên người mình. Nếu em tiếc nuối, anh sẽ cùng em đi tìm bố mẹ. Nếu em muốn tìm sự thật anh cũng sẽ cùng em đi tìm. Quá khứ của em anh không có cách nào thay đổi nhưng tương lai của em, anh sẽ tận lực để thực hiện nó.” Mắt Lê Chi ươn ướt nhưng sáng ngời lạ lùng. Cô cố tỏ ra thoải mái nhưng vẫn không khống chế được nghẹn ngào: “Tống Ngạn Thành, hôm nay anh rất tình cảm đó.” “Ngày nào mà anh không quyến rũ chứ.” “Là tình cảm!” Lê Chi mắng. Tống Ngạn Thành không đùa cô nữa. Anh ôm cô chặt hơn: “Anh phải xứng đáng với câu nói đó của em.” “Hả?” “Em từng nói, anh ấy là thanh xuân của em, anh là tương lai của em.” Cô im lặng không nói, nước mắt tràn mi, nước mắt nóng hổi dọc theo sống mũi đi xuống làm bỏng cả tay Tống Ngạn Thành. Lê Chi nằm trong lòng ngực anh, nhắm mắt lại, ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc. Cô buồn bã nói: “Tống Ngạn Thành, em rút khỏi giới giải trí đây. Em sẽ an ổn làm phu nhân nhà giàu có được không?” Tống Ngạn Thành cười, lòng ngực hơi rung, đùa giỡn: “Thế không được đâu, lỡ anh phá sản rồi phải nhờ Chi Chi kiếm tiền nuôi chứ.” Một câu đùa nhưng cô lại xem là thật. Lê Chi gật đầu thật mạnh, nhìn anh: “Được thôi!” “..........” “Anh đừng đi làm nữa, đừng suốt ngày họp kín với Quý Tả nữa. Anh không cần tính toán mấy chuyện đó khiến bản thân không vui mà em cũng nơm nớp lo sợ nữa. Tống Ngạn Thành, anh từ chức đi, em nuôi anh!” Vì nước mắt chưa khô nên ánh mắt sáng ngời của Lê Chi như ẩn giấu hai thanh đao nhỏ hận không thể đâm vào anh. Tống Ngạn Thành biết cô đang nghiêm túc. Nhưng anh không thể phụ họa để cô tưởng là thật thêm nữa. “Trẻ con quá.” Anh cười hiền hòa, ánh mắt như nắng chiếu qua tấm rèm mỏng, chân thành khẩn thiết: “Lời trẻ con đúng là không cố kỵ.” Lê Chi thất thần, có chút đăm chiêu. Tống Ngạn Thành cân nhắc: có lẽ đây chính là cơ hội thích hợp để nói ra nhất. Anh đỡ Lê Chi ngồi thẳng dậy rồi tự mình ngồi thẳng theo. Anh bất chợt thẳng tanh nói về đề tài mẫn cảm nhất mấy ngày nay. “Chi Chi, anh đã đi tìm đàn em kia của em.” Tâm tình vừa mới thả lỏng của Lê Chi giờ lại rơi xuống đáy sâu. Nụ cười trên mặt cô chợt vụt mất. Lúc vào nhà vệ sinh cô có đóng cửa lén lên mạng đọc nên cũng nắm được tình hình. Cô hơi cúi đầu: “Ừm, em biết. Tiểu Vũ tốt nghiệp xong thì chuyển ngành, nghe nói là ra nước ngoài học rồi. Hai năm nay em sống cũng không được tốt nên gần như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.” “Cũng nhờ duyên phận cả. Lúc anh nhờ Quý Tả đi tìm người thì cô ấy cũng vừa mới về nước được hai ngày. Nếu không chắc sự việc không được thuận lợi đến vậy.” Tống Ngạn Thành nói: “Cô ấy đã nói với anh những chuyện trước đây.” Lê Chi cố tỏ ra thoải mái, nở nụ cười miễn cưỡng: “Anh không ghen hả?” Tống Ngạn Thành nhìn cô, im lặng hai giây mới nói: “Trước khi Thịnh Tinh xảy ra chuyện cả đoàn kịch đều đang ở phòng ngủ, kể cả Tiểu Vũ.” Lê Chi có hơi đăm chiêu nhưng vẫn không hiểu, cô ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt. “Nếu anh nói với em, Thịnh Tinh chạy ra ngoài vốn dĩ không phải vì tin nhắn kia của em...” “Không thể nào!” Lê Chi lập tức lớn tiếng. Ký ức như con dao sắc nhọn, mỗi hình ảnh đều được cô nhớ rõ ràng. “Lúc đó vì một vài mâu thuẫn mà em và anh ấy chia tay. Nhưng một năm đó thực ra cả đôi bên đều không thể buông xuống. Em nhắn tin cho anh ấy nói em sẽ rời trường sớm nên không thể xem buổi biểu diễn tốt nghiệp của anh ấy được, anh ấy lo lắng nên mới chạy ra ngoài tìm em. Nếu không phải vì tìm em, anh ấy sẽ không gặp tai nạn!” Cảm xúc của Lê Chi bị mất khống chế, mỗi lần nhớ lại là một lần đau như cắt. Cô như đứa trẻ phạm sai lầm cứ ngày qua ngày mang nặng cây thánh giá đạo đức trên lưng. Tống Ngạn Thành lo lắng lau đi những giọt nước mắt của cô nhưng vẫn cố bình tĩnh nói từng câu từng chữ: “Không phải như thế. Tin nhắn của em không phải là lý do quan trọng nhất khiến cậu ấy chạy ra ngoài. Sau khi nhận được tin nhắn của em cậu ấy không hề vội đến mức đó. Sau tin nhắn kia cậu ấy còn nhận được một cuộc điện thoại. Chính cuộc gọi đó mới khiến cậu ấy mất khống chế.” Lê Chi sửng sốt: “Cuộc gọi nào? Của ai?” “Triệu Mẫn Thanh. Em có ấn tượng với người này không?” Lê Chi thật thà gật đầu: “Cô ấy và Thời Chỉ Nhược rất thân.” “Anh đã giúp em tìm lại bản ghi âm cuộc gọi đó, nghe hay không là do em quyết định.” Nói đến đây anh nắm chặt tay cô, mỗi lúc một chặt hơn. Lê Chi im lặng, bối rối, mờ mịt, kinh ngạc cuộn lại trong đầu cô, viết lên trên ánh mắt. Cô đang đấu tranh với chính mình. Muốn biết chân tướng nhưng lại sợ biết được chân tướng. Cuối cùng cô nhìn Tống Ngạn Thành, kiên định nói: “Em nghe.” Tống Ngạn Thành đến thư phòng lấy máy tính rồi về lại phòng ngủ, anh đứng đó, mở tệp ghi âm ra. Tìm được đoạn ghi âm đã qua nhiều năm như vậy đúng là không dễ dàng. Sau khi Quý Tả đi khỏi phòng bao là lập tức theo tìm đoạn ghi âm này. Vì quá lâu nên chất lượng ghi âm không được tốt. Tiếng chuông reo lên, tạp âm nhiễu loạn. “Tút..........” Từng tiếng vang lên như tiếng vọng từ núi, vượt qua không gian và thời gian đến đây. Tim Lê Chi siết chặt, không dám thở mạnh. Mãi đến khi giọng Thịnh Tinh vang lên: “Alo?” Âm thanh quen thuộc vang lên khiến máu Lê Chi sôi trào, hốc mắt lập tức đỏ lên. “Triệu Mẫn Thanh, có chuyện gì sao?” “Thịnh Tinh! Cậu ở đâu đấy!” “Phòng ngủ, đang hơi bận. Cậu nói đi, tôi nghe đây.” “Thịnh Tinh cậu mau đến đây đi! Lê Chi xảy ra chuyện rồi.” “Chi Chi làm sao cơ?!” “Cô ấy bị ngất trên đường, giờ đang ở bệnh viện! Bác sĩ nói bệnh tình của cô ấy không được tốt! Cậu mau qua đây đi! Cậu đi theo hướng lầu Khởi Minh ấy, phía đông chính là phòng y tế! Cậu mau qua đây đi! Tôi và Chỉ Nhược đều đang ở đây đợi cậu!” Sau đó là một đoạn tạp âm, rồi tiếng người vang lên rất rõ ràng: “Thịnh Tinh, anh đi đâu thế?! Giày cũng không thay nữa! Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!” Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng gió hòa với tiếng thở dốc vội vàng. Cuối cùng là âm thanh gấp gáp của của Thịnh Tinh: “Đến ngay đến ngay! Cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy, trả tiền thuốc trước cho cô ấy, tôi lập tức mang tiền đến ngay.” Điện thoại cúp rồi. 1 phút 24 giây, từ đó về sau, âm dương cách biệt, thiếu niên ấy vĩnh viễn ra đi không về. Rất lâu sau Lê Chi vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt như bị rút hết ánh sáng, chỉ còn lại trống rỗng và tê tái. Cô ngồi ngây người trên giường, cả người im lặng, hô hấp như cũng ngưng trệ. Tống Ngạn Thành tắt máy, bước đến bên giường nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Anh thấp giọng an ủi: “Không phải em, Chi Chi. Không phải lỗi của em.” Mắt Lê Chi rơi xuống không một tiếng động ướt sũng cả áo anh. Lê Chi nghẹn ngào: “Sao cô ta lại gạt Thịnh Tinh chứ. Em có sao đâu, em không hề vào viện. Sao cô ta lại gạt cậu ấy?” “Có lẽ chỉ có mình cô ta là hiểu rõ chuyện này nhất nhưng bây giờ lại đang ở nước ngoài, anh nhất thời tìm không được. Mấy ngày trước anh có đến tìm Thời Chỉ Nhược. Nhìn phản ứng của cô ta thì xem ra không biết gì về cuộc gọi kia.” Tống Ngạn Thành khựng lại rồi mới nói tiếp: “Nhưng cô ta học diễn xuất nên cũng không chắc.” Lê Chi vùi đầu vào người anh, đè nén tiếng khóc, bả vai run lên.  Không quan trọng nữa rồi, chân tướng và lời nói dối cuối cùng đã về đúng vị trí của nó. Lê Chi đã gánh trên mình tội danh đó, tự giày vò mình trong suốt chừng ấy năm. Cứ mỗi đêm lại trằn trọc khó ngủ, ở trên đường gặp ai cũng nhớ đến thiếu niên năm ấy, mắt lại đỏ lên. Lê Chi nằm trong lòng Tống Ngạn Thành nói: “Anh biết không, em vẫn luôn thấy mình là một ngôi sao chổi. Chả trách bố mẹ lại không cần em.” “Không được nói như thế!” Tống Ngạn Thành ngắt lời: “Đó là vì họ ngu ngốc.” Lê Chi khó lòng kiềm chế nghẹn ngào. Cô siết chặt tay anh, thấp giọng nói: “Em nhớ anh ấy quá....” Tống Ngạn Thành vuốt tóc cô: “Nhớ cậu ấy, anh sẽ cùng em đi thăm cậu ấy.” Khúc mắc trong lòng nhiều năm được hóa giải, chân tướng được giãi bày khiến Lê Chi như bước ra từ mưa giông gió bão. Trạng thái của cô đang chuyển biến tốt, cuối cùng cũng có dũng khí lên weibo bình luận. Lời đồn đãi ngày càng tăng, cũng rất nhiều người nói đây chỉ là một câu chuyện để hóng hớt mà thôi. Vì đau khổ đó không liên quan đến họ nên họ vĩnh viễn không không cảm nhận được nỗi đau kia. Nhưng đây là cuộc đời của Lê Chi, chàng trai năm đó, những yêu hận còn chưa nói ra ngày ấy, những đẹp đẽ và tiếc nuối đều là vết chu sa của năm tháng thuở thiếu thời. Nó sẽ là nhành cây mãi mãi phồn thịnh, là nhành cây thanh xuân của Lê Chi. Tối nay, cô xóa hết tất cả những nội dung, cũng xóa luôn cả tài khoản weibo kia. Đồng thời đăng một dòng trạng thái lên weibo chính thức. [Trời cao đất rộng, đợi lần sau gặp lại sẽ đồng hành qua tác phẩm nhé.]