Lầm tưởng
Chương 56 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 70
Làm người đàn ông sau lưng minh tinh đúng là có miệng cũng không giải thích rõ được.
Lê Chi cũng không thể vì chuyện này mà đăng weibo đính chính, thế không khác nào giấu đầu hở đuôi.
Cô nằm ở nhà nghỉ ngơi tròn tám ngày, đến ngày thứ chín cô không thể không đến văn phòng. Tống Ngạn Thành không yên tâm: “Em vẫn chưa đỡ hẳn, sao không được nghỉ thêm mấy ngày nữa.”
“Công việc dồn lại quá nhiều rồi, Mao Phi Du cũng tận lực lắm rồi. Em còn không đi nữa thì vi phạm hợp đồng mất. Không sao đâu, em cử động nhẹ nhàng là được, chỉ là phỏng vấn và chụp ảnh bìa thôi. Mọi người sẽ lo cho em mà.”
8 giờ, Minh Tiểu Kỳ đã đến trước nhà đón cô. Cô nhóc cười vẫy tay: “Chị Lê Chi.”
Lê Chi vui mừng nói: “Chị nghe Mao Phi Du nói rồi, chào mừng em gia nhập.”
“Em sẽ cố gắng.” Minh Tiểu Kỳ nhận lấy hành lý từ trong tay Tống Ngạn Thành, còn nhanh nhảu nói: “Chào anh rể.”
Tống Ngạn Thành cũng không giữ vẻ lạnh lùng nữa mà cười dịu dàng: “Chào em.”
Lê Chi nhẹ gãi vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: “Được nha, năng lực thích ứng mạnh thật.”
Tống Ngạn Thành quay đầu: “Có chỗ nào mà anh không mạnh đâu? Hửm?”
Lê Chi chặn miệng anh lại: “Có con bé, đừng dạy hư người ta.”
Minh Tiểu Kỳ rất tự giác xoay người đi để hai người kia liếc mắt đưa tình.
“Mong mọi người để ý đến cô ấy một chút, cô ấy vẫn cần phải dưỡng thương.” Lúc đi Tống Ngạn Thành còn trịnh trọng nhờ vả như một người cha: “Lần sau tôi mời mọi người ăn cơm.”
Trên xe đến văn phòng, Minh Tiểu Kỳ đã sớm chuẩn bị lót đệm cho Lê Chi dựa, còn báo cáo lịch trình vô cùng lưu loát: “10 giờ họp tại văn phòng. Chiều đến tòa MS để chụp ảnh bìa quý 4 cho tạp chí Vein. Anh Tiểu Mao nói rồi, tối nay sẽ chọn kịch bản. Anh ấy đã chọn sẵn cho chị mấy bộ rồi.”
Đây đều là những chuyện thường ngày, Minh Tiểu Kỳ nói: “Thời gian này quan trọng nhất là chuyện với Iven, phải giành được vị trí người đại diện ở châu Á cho năm sau. Dạo này anh Tiểu Mao làm việc rất liều mạng, toàn phải đi tiệc rượu, lúc nào cũng say khướt.”
Hai người đến văn phòng rồi Mao Phi Du mới dậy, tối qua y uống say rồi nôn đến thiếu điều nhập viện. Y vừa mới tắm xong, người vẫn chưa đỡ hơn là mấy. Mao Phi Du co quắp trên sofa, nhìn Lê Chi: “Chịu quay lại rồi?”
“Để anh một mình xông trận em lại ở hậu phương hưởng phúc, thật sự là quá áy náy.”
“Xem như em vẫn còn biết nói câu nhân đạo.”
Lê Chi lấy lòng y: “Em biết sai rồi, có việc gì cứ dồn vào em hết đi.”
“Hừ, anh dám sao? Xương của em vẫn chưa lành, anh không thể sắp xếp nhiều việc cho em được. Yên tâm đi, không mệt chết được đâu.”
“Em đăng bài đó lên weibo có ảnh hưởng gì đến công việc không?”
“Không. Ngược lại còn có nhiều hợp đồng hơn. Em không đi theo con đường thần tượng mà còn cởi mở chia sẻ cuộc sống riêng tư nữa. Anh nói thắng với em, trở thành người đại diện cho Iven rồi thì làm việc mệt còn nhiều hơn năm ngoái cộng lại nữa.”
Lê Chi nghĩ rất thoáng: “Em biết không dễ gì được làm người đại diện cho Iven, cánh cửa này chắc sẽ khó qua lắm đây. Nhìn em bây giờ gì cũng có thế này thôi nhưng cũng chỉ là của một hai năm ngắn ngủi. Sau này nếu phát triển không tốt người ta cũng sẽ suy nghĩ lại.”
Mao Phi Du cười cười, xoa dạ dày đang nhói đau: “Đúng vậy, em là người hiểu chuyện mà. Anh đã hỏi han rồi, sẽ có cạnh tranh đấy. Có Từ Ngữ Băng và Thời Chỉ Nhược, cả em nữa. Từ Ngữ Băng thì có hơi yếu thế hơn vì dù gì cũng chưa có tác phẩm nào. Còn em đã có phim cũng được nhận giải rồi. Thời Chỉ Nhược thì đã nổi tiếng nhiều năm nay nên dù là fan hay người yêu thích cũng sẽ đông và mạnh hơn em.”
Lê Chi im lặng cúi đầu, ngón tay nhẹ siết váy.
“Ekip của Thời Chỉ Nhược cũng rất xem trọng vị trí người đại diện này, ai cũng đều dồn lực vào nó.” Mao Phi Du thực ra cũng không chắc chắn lắm về chuyện giành được vị trí này nhưng làm thì vẫn phải làm, trước khi có kết quả thì không thể nhụt chí.
Y cười trấn an cô: “Không sao đâu, em đừng áp lực quá. Có thể lọt vào top những người được nhãn hàng cân nhắc là đã giỏi lắm rồi. Em cũng đừng sợ, anh biết em và Thời Chỉ Nhược không phải là quan hệ vui vẻ gì. Em nghĩ thông một chút, đừng nhập hai chuyện vào làm một. Được và mất quan trọng là ở tâm thái mình có tốt hay không mà thôi.”
Lê Chi dạ một tiếng rồi gật đầu.
Mao Phi Du là người không chịu thua. Dù xuất thân không chuyên nghiệp cũng không có người chống lưng nhưng y vẫn kiên cường, mạnh mẽ không bỏ cuộc.
Phòng làm việc của Lê Chi mới chỉ đi được những bước đầu, dù là hợp đồng hay người đứng sau trợ giúp đều không thể so được với bên Thời Chỉ Nhược. Nhưng Mao Phi Du vừa nghiêm túc lại rất quyết đoán. Tạo quan hệ, chủ động nhờ vả, mời cơm, nâng chén, dù chỉ vì một câu nói đùa thôi y vẫn hiểu, vẫn cam lòng kính rượu.
Hôm đó Minh Tiểu Kỳ thấy y say nôn ra dịch mật mà sợ đến mức khóc nức nở: “Anh Tiểu Mao....anh không muốn sống nữa à....”
Mao Phi Du cười đến nỗi cả người phát run, giọng nói suy nhược: “Chết không nổi.”
Y chạy đôn đáo khắp nơi, cũng hao tâm tổn sức rất nhiều. Buổi tối còn có một tiệc rượu nữa, giờ nghe đến chữ rượu thôi là y đã tự động muốn nôn rồi. Trước khi đi y bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Sau khi người kia báo danh tính, Mao Phi Du lập tức ngây người.
Mạnh Duy Tất chủ động giúp đỡ, mời y đến một quán rượu riêng. Mạnh Duy Tất cũng không hàn huyên vòng vo mà nói thẳng: “Anh Mao, tôi có thể hỗ trợ để Lê Chi giành lấy vị trí người đại diện của Iven.”
Mao Phi Du híp hai mắt, không hề tỏ ra kích động, ngược lại cũng thẳng thắn không kém: “Tôi biết sếp Mạnh và anh Tống là bạn bè. Anh mở lời chắc một phần vì tình riêng, còn một phần nữa xin sếp Mạnh cứ nói.”
Hôm nay Mạnh Duy Tất mặc một chiếc sơ mi phối ghi lê, tay áo xắn cao lên một nửa. Anh ta cười rất thoải mái, còn rót một ly nước ấm cho Mao Phi Du: “ Tôi biết được dạo này anh Mao sợ uống rượu. Anh yên tâm, tôi đến với thành ý chứ không phải nói cho vui. Tôi muốn hợp tác với các anh.”
Tối đó, 12 giờ đêm Mao Phi Du mới rời khỏi quán rượu.
Mạnh Duy Tất tiễn y đến tận xe, còn dùng lực bắt tay y: “Dù là công hay tư thì tôi luôn vô cùng có thành ý.”
“Được sếp Mạnh chỉ điểm chúng tôi cũng sẽ suy nghĩ thận trọng.”
Việc công bàn xong rồi, Mạnh Duy Tất mới cười híp mắt nói: “Cuối cùng tôi chuyển lời giúp cậu bạn tôi. Cậu ta nói bạn gái của ta vẫn chưa lành hẳn, mong anh quan tâm giúp, đừng để cô ấy mệt.”
Mao Phi Du vừa nghe là biết Tống Ngạn Thành, y cũng đáp lại thâm sâu: “Haiz, tuổi còn trẻ mà thế cũng không dễ dàng gì. Vậy mong sếp Mạnh khuyên anh ta có bệnh thì phải đi chữa. Anh ta còn chưa đến 30 tuổi nên chắc vẫn còn hy vọng trị khỏi.”
Mạnh Duy Tất kinh ngạc: “Ngạn Thành bị bệnh sao?”
“Anh không biết à?” Mao Phi Du ngạc nhiên: “Vậy anh lên mạng tìm chủ đề [Anh rể 101] đọc đi.”
Tối đó, Mạnh Duy Tất vào nhóm wechat thả bão [Ha ha ha ha ha ha]
Tề Minh và luật sư Ngụy dồn dập hỏi [Sao? Sao thế?]
Mạnh Duy Tất còn chưa kịp gõ xong tin nhắn thì thông báo từ hệ thống hiện lên [Bạn đã bị quản trị viên “Thành Thành tiểu công chúa” cho ra khỏi nhóm.]
*
Quan hệ trong giới của Mạnh Duy Tất với trong và ngoài nước đều rất tốt. Anh ta đồng ý giúp Lê Chi chuyện này quả thật là vì thành ý. Hai tuần sau tin tức trên mạng cũng bắt đầu liên tục hướng về chuyện người đại diện.
Ban đầu fan của Thời Chỉ Nhược ôm trọn bình luận, cho đến khi có mấy trang tin tức đăng lên: Nội bộ đã chọn Lê Chi làm người đại diện cho Iven.
Dân mạng thì ai nói gì nghe đó không quan tâm thật giả, trừ chuyện hóng hớt thì không ai biết kết quả cuối cùng là gì. Fan của Thời Chỉ Nhược xưa nay đều dũng mãnh thiện chiến nơi dưới bình luận có không ít dòng công kích Lê Chi. Quả Lê Tranh ai nấy đều rất lý trí, không cãi cọ hay tranh biện gì. Rất nhiều người qua đường nhìn nhức mắt quá mới qua trang Fan club của Lê Chi để bình luận:
[Trời địu! Các ngươi là fan giả đúng không!! Thần tượng nhà các người bị người ta giẫm đạp vậy mà còn không đi tranh đấu!!!]
Dưới dòng bình luận đó là những dòng đáp trả đầy thống nhất của Quả Lê Tranh: [Hành động của thần tượng không liên quan gì đến fan, không tranh chấp, chỉ quan tâm đến nhà mình, đợi kết quả chính thức *icon mỉm cười*]
Người qua đường [Phục rồi.]
Lời ra tiếng vào trên mạng hóa ra cũng có rất nhiều chuyện không hẳn là từ không nói có. Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ ngơi của buổi chụp ảnh bìa, Mao Phi Du bất chợt xuất hiện. Sau khi chào hỏi mọi người xong y mới bước đến chỗ Lê Chi, thấp giọng nói: “Ngày mai khoan bay Thượng Hải đã. Dời việc ra sau đi.”
“Dạ?” Lê Chi khó hiểu.
Mao Phi Du cố nén tâm tình kích động, kéo cô ra xa một chút mới nói: “Bên Iven có thông tin, nội bộ đã chọn em rồi. Nhưng vẫn chưa có thư chính thức. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục chắc sẽ bàn hợp đồng với bên chúng ta.”
Lê Chi sửng sốt: “Là em sao?”
“Là em.” Mao Phi Du cố kìm chế sự vui vẻ, bình tĩnh nói với cô: “Chuyện ký hợp đồng với nước ngoài chúng ta không có kinh nghiệm nên đã nhờ bộ phận pháp lý của công ty giải trí Phàm Thiên giúp đỡ. Khi nào cần em có mặt anh ta sẽ báo trước cho em.”
Mao Phi Du vỗ vai cô: “Tuy chưa có thông báo chính thức nhưng cơ bản là xác định rồi đấy. Em đúng là rất....giỏi!”
Đây là nấc thang mới trong sự nghiệp của Lê Chi, trời cao biển rộng, sự nghiệp của cô rồi sẽ ngày một tốt lên. Mấy ngày nay tâm tư cả phòng đều dồn vào chuyện ký kết hợp đồng. Tối thứ ba, Iven chính thức gửi văn bản hợp đồng đến, sau đó hẹn ngày mốt gặp mặt tại Bắc Kinh.
Tâm tư Mao Phi Du cũng thả lỏng được một nửa, từ đầu y đã chuẩn bị một bản thảo hợp đồng. Mạnh Duy Tất cũng rất có thành ý, còn đặc biệt phái nhân viên chuyên ngoại giao của công ty đi cùng y suốt toàn hành trình.
Chiều thứ năm, một đoàn người xuất phát đến sân bay.
Lần này Mao Phi Du dẫn cả Minh Tiều Kỳ, y nói để có có thể đi theo học hỏi. Lê Chi cười không nói, đeo kính râm lên rồi hất cằm bước về phía trước.
Mao Phi Du như bị nhìn thấu vội vàng gào lên: “Biểu cảm thế là ý gì? Em nghĩ linh tinh gì đấy? Anh không có ý gì khác hết!”
Lê Chi nghiêng đầu, vô tội nói: “Em cũng đâu có nói anh có ý gì khác đâu.”
Mao Phi Du: “........”
Minh Tiểu Kỳ quay đầu sang chỗ khác, không để ai phát hiện mặt mình đã đỏ như gấc.
Hôm nay thời tiết rất lạ lùng, ánh nắng đầu thu ấm áp hơn mà cũng không đến nỗi chói mắt như mùa hè. Lê Chi nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, từng tầng lầu từng khu nhà, đi qua cây Ngọc Lan, chạy qua cầu vượt, ánh nắng mặt trời bỗng dưng vụt sáng hẳn lên.
Radio mở một bài nhạc nhẹ nhàng êm tai, Mao Phi Du còn thầm ngâm nga theo thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Mao Phi Du nghe máy: “Chào anh.”
Vài phút sau mặt y lập tức biến sắc: “Cái gì?”
Iven thông báo tạm thời hủy buổi ký kết hợp đồng với Lê Chi hôm nay.
Cùng lúc này người văn phòng gọi điện đến, trợ lý lo đến mức sắp khóc: “Không hay rồi anh Tiểu Mao! Trên mạng tung tin đồn nói chị Chi Chi, nói chị ấy.....”
Mao Phi Du sốt ruột: “Nói rõ đi!”
Trợ lý nhỏ nức nở: “Nói hồi đại học chị ấy, chị ấy.....”
Trên mạng có một tài khoản mới mở đăng bài, tiêu đề đầy tính xúi giục, từng câu từng chữ đầy kích động
[Tài tử mất sớm, mà đêm đó ác mộng có cuốn lấy thân hay không: xin hỏi ảnh hậu Lê Chi!]
Tài khoản này đăng 9 tấm hình với gần một vạn chữ tường thuật sự việc. Bài đăng nói hồi đại học Lê Chi trèo cao, thủ đoạn cao siêu, rất biết lấy lòng. Ám chỉ cô cướp bạn trai người khác hơn nữa còn làm hàng tá những việc khác. Thời gian, địa điểm và sự kiện đều rất rõ ràng, logic. Phần trọng tâm nhất chính là nguyên nhân tai nạn xe của S hoàn toàn là do tin nhắn của Lê Chi.
Chính cô là thủ phạm gián tiếp giết người!
Tin tức này vừa truyền ra những tài khoản có lượt theo dõi cao lập tức chia sẻ ngay để phủ sóng khắp mạng xã hội. Chuyện này rất đáng để hóng hớt. Người đăng bài đúng là rất cao tay, còn dựa vào bút pháp đầy khách quan để tái hiện một Lê Chi hoàn toàn tương phản với bây giờ.
Ngay sau đó lập tức có người chỉ ra S trong bài đăng chính là Thịnh Tinh, là tác giả gốc của “Tuổi 20.”
Chỉ một khoảnh khắc, cả mạng xã hội như bùng nổ.
Câu chuyện yêu hận tình thù này quá phù hợp để thu hút người xem!
Mao Phi Du đã ở trong giới nhiều năm, đã từng thấy không ít sóng gió, chuyện bé xé ra to là chuyện y quá hiểu. Y vừa đọc tin đã hiểu ngay ngọn lửa này muốn đốt cháy Lê Chi.
Phòng làm việc lập tức lâm vào hoảng loạn, Iven thì tạm thời ngừng ký hợp đồng, cư dân mạng thì tạo nên làn sóng nghị luận khắp nơi. Mao Phi Du hiểu đây chính là cửa ải khó qua nhất từ sau khi Lê Chi nổi tiếng.
Y quyết đoán nói: “Liên hệ với bên pháp lý, lập tức lấy chứng cứ rồi cho luật sư gửi thư. Lập tức đăng bài bằng tài khoản của Lê Chi, không được chậm trễ.”
Khựng lại một chút Mao Phi Du mới thấy có gì đó không đúng.
Y nhìn hết một lượt, nhân viên đều đủ cả, chỉ mình Lê Chi là không thấy đâu.
Mao Phi Du nhất thời căng thẳng: “Lê Chi đâu?”
Mọi người nhìn nhau, ai cũng không để ý đến, mờ mịt nói: “Không biết nữa.”
Minh Tiểu Kỳ: “Lúc chúng ta về chị Chi Chi vẫn ngồi phía sau. Em thấy chị ấy ra ngoài thì tưởng là chị ấy đi vệ sinh thôi.”
Mọi người nhanh chóng đổ xô đi tìm nhưng không thấy đâu.
Người ngoài không hiểu nhưng Mao Phi Du thì biết không ít chuyện, y đã nhắc đến chuyện quá khứ mấy lần nhưng Lê Chi hoặc là giả vờ điên giả vờ ngốc để chuyển đề tài, hoặc là tránh đi để không nhắc đến quá khứ của cô.
Lại thêm cô và Thời Chỉ Nhược là bạn học, từ chương trình “Đến nơi xa cùng tôi” là có thể nhìn thấy quan hệ của của có lẽ hai người không quá tệ, giờ thì thậm chí còn không liên lạc. Y không tin là không có ân oán gì.
Liên tưởng lại nội dung trên bài đăng weibo vừa nãy khiến Mao Phi Du nhất thời kinh hồn!
Y chạy nhanh xuống gara, điện thoại gọi đến liên tục từ truyền thông, Mao Phi Du bực quá liền dứt khoát tắt máy. Xuống đến nơi y mới phát hiện, quả nhiên chiếc Polo nhỏ của Lê Chi đã biến mất.
Mao Phi Du đến những nơi cô có thể đến nhưng cũng không thấy đâu.
Lúc này trời đã ngả màu trầm xuống. Lúc Mao Phi Du nhấn gọi dãy số này, ngón tay y cũng phát run.
Tống Ngạn Thành đang ở tiệc rượu trò chuyện vui vẻ, ung dung tự tại nâng chén. Lúc nhận điện thoại giọng nói cũng rất thoải mái: “Alo? Sao anh cứ gọi cho tôi thế?”
Mao Phi Du bây giờ đang ở đường lớn, cả người sốt ruột đổ đầy mồ hôi. Giọng y run rẩy, phát âm cũng không chuẩn: “Tống Ngạn Thành, Lê Chi xảy ra chuyện rồi, Giờ tôi không tìm thấy cô ấy. Anh, anh mau qua đây đi.”
Nụ cười và sự ấm áp trên khuôn mặt Tống Ngạn Thành lập tức tan biến. Mặt anh đơ cứng, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài. Quý Tả chạy vội theo: “Sếp Tống! Ngài uống rượu rồi không được lái xe đâu!”
Tống Ngạn Thành đóng sập cửa thật mạnh, khởi động rồi phóng xe ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
4 chương
35 chương
19 chương
10 chương
10 chương