Lầm tưởng

Chương 49 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 63 Nửa tháng sau lễ trao giải điện ảnh ở Pháp cuối cùng cũng diễn ra. Bởi vì lần này có “Tuổi 20” được lọt vào danh sách đề cử nên truyền thông trong nước rất chú ý đến sự kiện lần này. Trên weibo còn mở chuyên đề thảo luận sôi nổi trước buổi lễ 48 tiếng. Khung cảnh thảm đỏ được trực tiếp trong nước vào lúc 7 giờ tối, vừa hay hôm nay là thứ bảy nên người xem vô cùng nhiều. Vốn dĩ lễ trao giải đã nhận được nhiều sự chú ý, bình luận trên màn hình luôn rất sôi nổi. Mà ngay lúc đoàn phim “Tuổi 20” đi thảm đỏ, bình luận nhiều tới nỗi che kín màn hình: [Tự hào vì điện ảnh nước nhà!!!] [“Tuổi 20” chưa công chiếu đã thắng lớn, chắc chắn sẽ đạt doanh thu khủng!] [Má ơi! Hôm nay Lê Chi mặc sườn xám kìa!!] [Dáng người đỉnh quá đi! Huhuhu bộ ngực ấy, tui muốn sờ!] [Bạn muốn sờ kia ơi bạn đứng lại cho tôi, mình thêm wechat nhau đi.] Vì là sân khấu quốc tế nên Lê Chi cố ý chọn lễ phục là một bộ sườn xám xanh nhạt hàm ý sông nước vùng Giang Nam, từng nét kim thêu thành nụ hoa mẫu đơn, váy được điểm xuyết bằng kim sa cùng tơ lụa, nhìn thanh lịch mà mới mẻ. Lớp trang điểm của cô cũng vừa đẹp, nhẹ nhàng mà tinh tế, không phải kiểu cố ý nổi bật nhưng vẫn bảo toàn nét đặc sắc của bản thân. Nét mặt cô sinh động dưới hàng ngàn ống kính, dung nhan kiều diễm. Truyền thông trong nước đa số đều đánh giá Lê Chi khéo léo chừng mừng, là nữ minh tinh có tạo hình xuất sắc khi đi thảm đỏ trong năm nay. Một tay cô khoác lên tay Thạch Nhất Lan, Thạch Nhất Lan còn an ủi cô: “Đừng lo lắng, tâm thái tốt thì cái gì cũng không quan trọng nữa.” Lê Chi nhìn anh ta, cười cảm kích: “Cảm ơn thầy Thạch.” Lần đầu tiên bước đi trước một sân khấu lớn như vậy nói không khẩn trương là giả nhưng Lê Chi vẫn duy trì tâm thái ổn định nhất. Ánh đèn flash như ngàn ánh sao, hàng trăm người hò hét như ánh nắng rực lửa, cô là viên trân châu trong rương báu, là ánh sáng rực rỡ nhất, là người được trời sinh. Sau một tiếng đi thảm đỏ là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Lê Chi ngồi ở hội trường không dám đi lại lung tung, cũng không tự động đi xây mối quan hệ. Điện thoại không tiện mang theo nên vẫn ở chỗ trợ lý nhỏ. Không cần xem cô cũng biết trong đó nhất định có tin nhắn của Tống Ngạn Thành. Vừa nhớ đến anh cô bất giác cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Cô khát vọng đoạt giải là thật, nhớ một ai đó cũng là thật. Ban đầu cô thậm chí còn không chờ đợi nổi để kết thúc tất cả những chuyện này. Mặc kệ kết quả có thể nào, đối với cô đều sẽ là kết quả tốt. Lễ trao giải bắt đầu, mọi người đồng loạt hôn lớn. Lúc khách mời Stewen đọc lớn bằng tiếng Anh: “Phim Hoa Ngữ hay nhất thuộc về “Tuổi 20” toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay, ánh sáng chiếu về chỗ đoàn phim. Trên weibo trong nước ngập tràn những bình luận:  [OA!! Chúc mừng!!] [Tuổi 20 vô địch rồi!!!] [Quá đỉnh quá đỉnh! Chúc mừng tất cả đoàn phim!] [Trời, nữ diễn viên được yêu thích nhất Hoa Ngữ cũng được công bố giờ luôn sao? Kích thích quá!] Sau khi đại diện đoàn phim “Tuổi 20” lên nhận giải, Stewen đưa tay lên ra hiệu bên dưới im lặng rồi dùng giọng tiếng Anh lưu loát hỏi, người phiên dịch nói: “Nếu bầu không khí đã nóng vậy rồi nếu nhận được tin song hỷ lâm môn thì sẽ thế nào nhỉ?” Lời vừa thốt ra khiến tiếng vỗ tay nhất thời vang dội. “Lễ trao giải điện ảnh lần thứ 45, hạng mục Hoa Ngữ, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất....” vị khách trao giải vỗ ngực, hít thở sâu, nở nụ cười: “Lê Chi của “Tuổi 20””. Tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay không ngừng, còn có rất nhiều người đứng dậy để vỗ tay. Lê Chi sửng sốt giây lát, ánh sáng chiếu về phía cô, bao phủ toàn thân cô. Toàn hội trường chỉ có mình cô phát sáng, cả thế giới đều đang vỗ tay vì cô. Lê Chi ngây người đứng lên, đầu tiên là được Thạch Nhất Lan nhiệt tình trao cho một cái ôm, anh chân thành vui mừng nói: “Chúc mừng cô, Tiểu Lê.” Lê Chi nói trong nước mắt: “Cảm ơn thầy Thạch.” Cô thong dong bước lên nhận giải, lịch sự nhận lấy giải thưởng từ tay khách mời. Cô cười xán lạn, trước khi phát biểu cảm ơn còn cong người cúi đầu cảm ơn đoàn phim. Khoảnh khắc này, tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên. Trước khi phát biểu cô hít một hơi thật sâu, vừa thốt ra đã là một giọng tiếng Anh vô cùng lưu loát đến bất ngờ: “Cảm ơn tất cả những nhân viên của đoàn phim “Tuổi 20”, là mọi người đã tạo ra bộ phim tuyệt vời này. Tiếp đó, xin cảm ơn biên kịch của “Tuổi 20””. Mắt Lê Chi ướt đẫm, ánh nhìn trở nên mông lung. Cô tạm dừng một chút, cật lực bình ổn cảm xúc, lúc nói lại lần nữa, giọng cô đã khàn khàn: “Cảm ơn bạn vì đã viết ra một câu chuyện tuyệt vời thế này, hy vọng mọi thứ đều đang tốt đẹp với bạn, bất kể là lúc nào, ở đâu.” ......... Tôi vẫn luôn bận lòng về bạn. ......... Cùng lúc này, truyền thông trong nước nhanh chóng đưa tin “Phim Hoa Ngữ hay nhất thuộc về “Tuổi 20”;  “Lê Chi- Nữ chính Hoa Ngữ xuất sắc nhất.” Hai tin tức này nhanh chóng đứng top hot search. Độ thảo luận về Lê Chi tăng cao, nào là fan vì nhan sắc của cô ấy, fan vì diễn xuất, fan vì chương trình thực tế, thậm chí còn có fan chèo thuyền couple Thạch Nhất Lan- Lê Chi đều đến chúc mừng. Thậm chí trên mạng còn mở cuộc bình chọn: Theo bạn khi nào Lê Chi sẽ đăng weibo? a. Tối nay b. Trong vòng 48 giờ tới c. Không đăng Cuối cùng 95% bầu cho phương án c. Quả Lê Tranh ào ào đưa ra ý kiến: [Mong Lê Chi đăng weibo chi bằng mong ông bà tôi đăng weibo.] [Lần cuối cô ấy đăng weibo đã ba tháng trước rồi, bài đăng trước đó nữa là của năm ngoái.] Nhưng không ngờ Quả Lê Tranh đoán sai rồi, sau khi nhận được giải thưởng, đúng 8 giờ tối theo giờ Bắc Kinh Lê Chi đã đăng weibo. [25 tuổi, đạp gió mát cưỡi thời gian đi đến phương xa....Mãi mãi yêu, vĩnh viễn kính nể.] Dòng trạng thái vừa đăng lượt like và bình luận là tăng lên hai vạn, Quả Lê Tranh không chiếm lấy bình luận, không nịnh nọt tâng bốc, mãi đến khi tài khoản weibo Fan club chia sẻ lại trạng thái này, mọi người mới chạy vào dưới bài chia sẻ để bình luận thể hiện cảm xúc, những bình luận thuộc top đều là nhãn dán [khóc][rơi lệ]. Đồng thời lúc này điện thoại của Tống Ngạn Thành bị Mạnh Duy Tất gọi liên tục. Có là anh em tốt thì cũng mỗi người một lĩnh vực kinh doanh riêng, anh ta điên cuồng tẩy não Tống Ngạn Thành: “Đi nói tốt tôi với cô ấy đi! Tháng sau hết hạn hợp đồng rồi thì ký với bên tôi! Ký bên tôi! Bên tôi!” Tống Ngạn Thành vô cùng đắc ý. Anh vắt chéo chân, ngậm điếu thuốc ra dáng lão đại gia, còn ra bộ lơ đễnh hỏi: “Cậu là ai vậy?” Mạnh Duy Tất là người co được dãn được, những từ ngữ sến súa cũng không làm khó anh, cuối cùng đến cả câu “Thành Thành tiểu công chúa, xin cậu đó” cũng có thể thốt ra miệng. Tống Ngạn Thành  rất lâu vẫn không trả lời, lúc đầu anh dính mắt vào buổi trực tiếp, giờ thì đang không ngừng lướt cập nhật bình luận mới dưới bài đăng của Lê Chi. Mỗi chữ, mỗi câu, mỗi đoạn khen ngợi này đều thuộc về Lê Chi. Tim Tống Ngạn Thành nóng như nở ra từng đóa pháo hoa, anh siết chặt điện thoại, trầm giọng nói: “Mạnh Duy Tất, tôi thật sự mừng cho cô ấy.” Im lặng một lát Mạnh Duy Tất mới nói: “Tôi biết.” Biết anh là thật lòng thật ý, biết anh phó thác tất cả cho cô, cũng biệt trong giai đoạn phải giữ bí mật này anh đã chịu bao nhiêu uất ức. Một người cao ngạo như Tống Ngạn Thành lại nguyện vì một người con gái mà vui vẻ chịu đựng những chuyện này. Mạnh Duy Tất biết người bạn thân này của mình đã thâm tình đến mức độ nào rồi. Nghĩ vậy nhưng anh ta vẫn chưa quên chính sự: “Chuyện sến sủa của hai vợ chồng son các người thì cứ đóng cửa mà thì thầm với nhau! Tên họ Tống kia nếu không khen tôi trước mặt cô ấy, không để vợ cậu ký với công ty tôi thì cậu chết chắc!” Tống Ngạn Thành cười: “Sẽ khuyên, nhưng quyết định của cô ấy tôi không ép buộc được.” “Có mấy câu này từ cậu là được rồi. Khi nào cô ấy về nước?” “Sáng mốt.” Tống Ngạn Thành đã xem đến mấy lần tin nhắn Lê Chi gửi cho anh, ngữ khí ấm áp: “Tôi đến sân bay đón cô ấy.” Lê Chi còn nhận hai cuộc phỏng vấn ở nước ngoài. Việc nhận giải khiến độ hot của cô không hề giảm, hai ngày nay weibo toàn là những tin tức về cô. Người vừa nổi tiếng thì những câu chuyện xung quanh cũng bắt đầu nổi lên dù thật giả không phân. Còn có người nói gia cảnh nhà Lê Chi vô cùng giàu có, cô là tiểu thư từ trong trứng, nói bối cảnh nhà cô sẽ khiến người ta phải chấn kinh, có chống lưng vững vàng. Nhiều hơn nữa là tình trường của cô, bàn tới bàn lui cuối cùng ghép bình luận lại cũng có thể viết thành cuốn tiểu thuyết. Những tin tức này cũng không có gì quan trọng, Lê Chi vừa đọc vừa cười. Cô không để ý đến vì những tin tức này cũng không thể tự gây nên sóng gió gì. Từ lâu cô đã hiểu rõ chọn ngành này thì sự bảo mật, riêng tư trong cuộc sống chỉ là chuyện hoang đường. Đã là nhân vật của công chúng thì làm gì còn có cái gọi là cuộc sống riêng tư. Thứ sáu, Tống Ngạn Thành ngủ dậy từ sớm. Anh lùi hết mọi công việc, dặn dò Quý Tả hôm nay không cho bất cứ ai làm phiền. Anh tắm rửa, dùng bộ sữa tắm Lê Chi dùng. Anh đã chọn sẵn đồ thay, là bộ được đặt may mới nhất hôm qua vừa gửi đến. Trước khi ra khỏi cửa anh còn xịt nước hoa lên cổ áo, là hương nước hoa “Minh Phủ Chi Lộ” Lê Chi thích. Anh ra ngoài sớm hơn thời gian đã định, còn mang cậu vàng đi theo rồi vứt nó ở spa làm đẹp cho thú nuôi. Tống Ngạn Thành vuốt đầu nó, giọng nói mang theo ý cười: “Tắm rửa sạch sẽ thơm tho để mẹ con không chê.” Cậu vàng thè lưỡi như thể đang cười đầy phấn khích. Tống Ngạn Thành đứng dậy, đeo kính râm lên, hỏi chủ tiệm: “Chó Golden nặng 45 cân thì triệt sản mất bao lâu?” Cậu vàng: “????” Như thể hiểu được lời chủ nhân nó nhất thời kêu lên một tiếng rồi cụp đuôi nhảy vào bồn tắm, nằm im lặng trong đó không chịu ngẩng đầu. Tống Ngạn Thành tâm tình rất tốt, dặn dò chủ tiệm xong thì lái xe đến sân bay. Anh biết lần này Lê Chi về nước sẽ bị truyền thông biết, nhất định là có rất nhiều phóng viên và fan đều đang chờ ở đó. Anh biết trong tình trạng này không thế ôm lấy cô, hôn cô, thậm chí không thể gật đầu nhận quen. Anh cũng biết, có lẽ trong đám người đông đúc đó cô sẽ không thể thấy được anh. Tống Ngạn Thành cảm thấy cũng không sao hết, chỉ cần được nhìn thấy cô một chốc thôi, dù là ở xa đến mấy cũng đủ mãn nguyện. Đã đến đường cao tốc của sân bay, qua ba con đường giao nhau nữa thôi là đến sân bay. Tống Ngạn Thành dừng chờ đèn đỏ, tay anh nhẹ gõ lên vô lăng theo nhịp bài hát trong radio. Thời gian chờ đèn đỏ hơi dài nên Tống Ngạn Thành tận dụng thời gian rảnh này lên mạng lướt weibo. Giờ như thói quen tự nhiên, anh biến thành thiếu niên nghiện internet tự lúc nào. Mở trang chủ ra, tiêu đề đầu tiên trên weibo là [Nick weibo phụ của Lê Chi] Tống Ngạn Thành sửng sốt mở ra. Lê Chi giờ đang nổi, gần đây có nhiều người để ý hơn nên cư dân mạng chỉ một chốc đã đào ra được nick phụ của cô. Thực ra trước đây cũng có chuyện tương tự nhưng toàn dùng chiêu râu ông nọ chắp cằm bà kia hoặc đoán mò lung tung. Nhưng lúc này đây chứng cứ vô cùng xác thực, những lý luận đưa ra đều vô cùng rõ ràng. Nick weibo phụ tên là “Tinh Tinh (ánh sao) sẽ phát sáng”, bài đăng đều là những chia sẻ thường ngày. Bài đăng mới nhất là mùa đông năm ngoái, Tống Ngạn Thành vừa mở ra đã khẳng định đây đúng là weibo của Lê Chi. Vì bài đăng cuối cùng anh đã từng thấy. [Hôm thử vai, mình rất sợ, nhưng nhớ đến anh ấy, liền thấy dũng khí tràn trề.] [Đôi mắt, sống mũi, môi của anh ấy, mỗi một biểu cảm vẫn còn đầy trong trí nhớ của mình.] [Hôm qua đọc thoại, có một câu là “Ngày mà vạn vật đều chết đi, chỉ có mình em là hoa hồng vĩnh viễn không tàn úa.”] [Độ ấm lúc nắm tay tồn tại vĩnh viễn đến trăm năm, nhớ anh, S.] Đây không phải là nội dung năm ngoái anh phát hiện nên mới biết Lê Chi yêu thầm mình sao? Tống Ngạn Thành bất chợt thấy sai sai, vừa thoát ra ngoài trang chủ đã thấy một tin nóng hổi từ weibo. 9 tấm hình trên bài đăng là nội dung weibo của Lê Chi năm ngoái. [Bước qua một tiệm hoa gần trường học, hoa hồng đang tươi lắm, anh ngửi xem có thơm không. Nếu thích thì tối nay xuất hiện trong giấc mơ em nhé, lần sau em lại mang đến cho anh.] Tổng hợp những bài đăng của cô lại có thể xác định đây là người cô thích. Nick weibo phụ của cô thực ra rất đơn giản, đều là những bài như kiểu hạt giống cho tâm hồn, nhưng câu chuyện thú vị, còn có ảnh thường ngày. Cư dân mạng đồng loạt cảm thán. [Cô ấy chân thực quá! Sống hết mình nữa!] [s ở đây là ai nhỉ, tình đầu của cô ấy sao?] [Tình đầu hồi đi học  sao? Trời ạ!!] [Không đúng, mọi người nhìn tấm thứ ba đi, cảm thấy cứ là lạ, ngày đăng là tiết Thanh Minh. Có khi nào tình đầu của cô ấy đã....mất rồi không?] [Huhuhuhuhu! Chị ấy si tình quá đi!] Trước mắt Tống Ngạn Thành là khoảng không trống rỗng, đèn đỏ cũng trở nên nhạt nhòa. Anh nhìn lại bài đăng trước đó. [Đôi mắt, sống mũi, môi của anh ấy, mỗi một biểu cảm vẫn còn đầy trong trí nhớ của mình.] Những lời kia ý là “nhìn anh liền nhớ đến anh ấy, nhớ đến anh nhưng lại không phải anh”. Tim Tống Ngạn Thành chợt đập nhanh hơn, lỗ tao cũng ong ong. Tay anh run run nhấn sai số đến mấy lần, cuối cùng mới gọi được cho Mạnh Duy Tất. “Sao thế?” Giọng Tống Ngạn Thành trống rỗng, đầu lưỡi như bị cuộn lại, từ từ thốt ra một câu: “Lần trước cậu nói với tôi tác giả gốc của “Tuổi 20” không phải Phó Bảo Ngọc mà là một người khác, tên là gì?” Mạnh Duy Tất không hề hoài nghi đáp: “Thịnh Tinh, nhưng mấy năm trước đã qua đời rồi.” Mặt Tống Ngạn Thành trắng bệch. Thịnh Tinh. S.(1) Hóa ra những yêu thích nhưng nhớ nhung kia của Lê Chi, không phải anh. Hai chữ “thế thân” mở ra một khuôn mặt hung tợn nhìn anh mỉm cười, cười đầy khiêu khích và chế nhạo.  Tống Ngạn Thành siết chặt vô lăng, gân xanh nổi lên. Đèn xanh sáng lên, nhưng chiếc xe phía sau nhấn còi inh ỏi. Bên tai Tống Ngạn Thành chỉ là trống rỗng, máu huyết đình trệ, trái tim hóa đá, vừa chạm vào thì như nghe thấy âm thanh vỡ vụn trăm mảnh. (1) s vừa là chữ cái đầu trong tên Tống Ngạn Thành (Song Yancheng) vừa là chữ cái đầu trong tên Thịnh Tinh (Sheng Xing)