Lầm tưởng

Chương 48 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 62 Lúc này Lê Chi đang rất kích động, suýt chút nữa là cô bật khóc trước mặt các fan. Cô cảm thấy diễn xuất của mình đã đạt tới đỉnh rồi nên lúc này mới có thể nhịn không rơi nước mắt, giả bộ như không có gì. Vòng vây ngày càng nhiều, Lê Chi chỉ ký qua vài lượt rồi rời đi. Mọi người cũng biết kiềm chế nên chỉ đi theo cô đến tận thang máy rồi nhao nhao nói: “Lê Chi bai bai.” Lê Chi vẫn thân thiết ôn hòa: “Tạm biệt, bai bai, cảm ơn mọi người.” Thang máy vừa đóng lại Mao Phi Du đã gọi tới: “Em mau xuống đi, xe dừng ở trước cửa tháng máy, không thể lại bị chụp được.” Lê Chi ngạc nhiên: “Sao anh biết? À không, Tống Ngạn Thành đâu?” “Là anh ta báo cho anh.” Mao Phi Du căng thẳng cực độ: “Em chắc chắn không thể tiếp tục ngồi xe anh ta được.” Mao Phi Du chặn ngay cửa thang máy để đón cô rồi tức tốc bay ra ngoài. Bây giờ y không có thời gian để nói chuyện với cô mà lập tức nhận điện thoại: “Đúng, đúng là cô ấy. Thì mới đóng máy mà, về nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi đi shopping thôi.” “Vậy mong anh để tâm một chút, không thể viết linh tinh được.” Giọng Mao Phi Du như nhờ vả: “Vâng, lần sau mời anh đi ăn cơm.” Chỉ trong 10 phút y đã nhận đến 5 cuộc điện thoại. Mao Phi Du không dám thả lỏng một hơi: “Em xem mới bao lâu mà truyền thông đã nhận được tin báo rồi. Anh phải gọi trước để người ta không đặt điều.” Y nhíu mắt nhìn cô: “Em sao vậy. Còn ba tháng nữa thôi, hết hợp đồng rồi em muốn làm gì thì làm, sao cứ ngay lúc này lao đầu vào lửa vậy, muốn tìm kích thích à?” Lê Chi nhìn có vẻ như tâm tình không tồi. Cô cầm điện thoại, khóe miệng cứ cong lên mãi. Cô thành thật nói: “Tống Ngạn Thành nói muốn kết hôn với em.” Mao Du Phi đạp phanh, Lê Chi bị dây an toàn siết lại: “Au!” Y hít sâu một hơi: “Trời, điên cả cặp à.” Lê Chi không vui: “Không được mắng anh ấy.” Mao Phi Du chau mày: “Em mới 25 thôi, đang trên đà phát triển tự dưng kết hôn? Não có vấn đề?”  “Em đã nói rồi em chưa từng phải đưa ra lựa chọn nào cho anh ấy, anh ấy chính là hạng mục tất yếu trong cuộc đời của em.” Cô thản nhiên nói: “Hơn nữa sau khi kết hôn vẫn có thể đóng phim mà.” “..............” Câu này hình như không sai nhưng Mao Phi Du vẫn thấy sợ kiểu bị tình yêu làm mờ đầu óc của cô: “Hai người mới quen nhau bao lâu chứ? Lúc đầu anh ta còn đến tìm em vì hợp đồng chứng tỏ thân phận của anh ta phức tạp, gia đình phức tạp. Em lấy chồng nhà giàu không biết tạp chí sẽ lại đơm đặt chuyện gì nữa.” “Em thích là thích con người anh ấy. Cho nên sẽ chấp nhận hết mọi ưu điểm lẫn khuyết điểm của anh ấy.” Mao Phi Du quá hiểu Lê Chi, chuyện cô đã quyết thì sẽ không quay đầu. Y cũng đành bất lực: “Mặc kệ em, chấm dứt hợp đồng xong rồi nói.” Lê Chi không phải bị tình yêu tẩy não, cô vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ: “Bên anh chuẩn bị đến đâu rồi?” “Văn phòng đã bày trí xong rồi tuần sau nghiệm thu, giấy phép hoạt động cũng đã làm xong, ngày mai sẽ phỏng vấn trợ lý. Còn ekip hóa trang thì anh kêu bạn học đi tìm hiểu. Yên tâm, không còn tình huống nào tệ hơn bây giờ nữa đâu.” Đây là câu nói là Lê Chi thích nghe nhất: “Vâng.” Chạy lên cầu vượt phía trước lại gặp tắc đường giờ cao điểm, nguyên một đoạn đường xe không cách nào xê dịch. Mao Phi Du lại nói: “Anh đề xuất một ý kiến cho em này.” “Sao?” “Bây giờ số dư của em đã rất đủ rồi, nên nghĩ đến chuyện mua nhà đi. Bây giờ em nổi tiếng rồi, cứ về bên nhà Tống Ngạn Thành không tiện, khả năng bị chụp sẽ rất cao. Vốn dĩ chuyện này bình thường nhưng sợ nhất là biến thành chuyện bất thường, đuối lý.” Lê Chi ngẫm nghĩ một hồi mới đáp: “Vâng.” Cô tính toán thời gian rồi nói: “Ngày mốt em đi Thượng Hải. Ngày em rảnh, hay anh đi xem nhà với em đi?” “Bà cô à, cô đúng là thần tốc ha.” Y cũng phục rồi. Hôm nay chắc chắn cô không thể về lại Ôn Thần nữa rồi. Mao Phi Du chở cô đến ngủ lại khách sạn nhưng cô vẫn không yên tâm: “Em ngồi taxi đi vòng vòng đã, sợ phóng viên nhìn thấy.” 10 giờ đêm, Tống Ngạn Thành lái xe đến Động Bàn Tơ. Mạnh Duy Tất vừa thấy hắn đã vẫy tay từ xa: “Đây này.” Tống Ngạn Thành ngồi xuống, nhìn món rượu trên bàn: “Cậu chế ra rượu gì đấy.” “Còn chưa kịp đặt tên. Chậc, là do tôi tự tay chế đấy, cậu còn dám chê bai.” Tống Ngạn Thành miễn cưỡng nhấp thử một ngụm rồi lập tức trả lại cho nhân viên pha chế: “Phiền anh đổi giúp tôi ly khác.” “Đúng là đồ khó hầu hạ.” Tống Ngạn Thành nhận lấy chai bia, uống một ngụm rồi mới nói: “Tôi đã cầu hôn Lê Chi rồi.” Mạnh Duy Tất suýt chút nữa thì rớt xuống ghế: “Nghiêm túc?” “Nghiêm túc.” Mi Tống Ngạn Thành buông xuống, tay ma sát thành chai, thành thật nói: “Không kết hôn...tôi không có cảm giác an toàn.” “Cảm giác an toàn không phải dựa vào cái đó.” Mạnh Duy Tất cười cười: “Tôi quen rất nhiều người nổi tiếng trong giới, thấy rất nhiều cặp vợ chồng thâm tình, ân ái không nghi kỵ. Thực ra mỗi người bận một chuyện, như người quen mà lạ.” “Tôi đắc tội cậu ở đâu hả?” “Sao?” “Nếu không sao cậu lại nguyền rủa tôi như vậy.” Nội tâm Tống Ngạn Thành vốn rất mẫn cảm nên nhất thời xúc động hỏi liền một tràng: “Cậu theo đuổi được tình đầu của cậu chắc? Cậu mất đi rồi tìm lại được chắc? Cậu có đối tượng kết hôn rồi chắc?” Mạnh Duy Tất nghẹn ba giây: “Được, tôi thua rồi. Tiền rượu tôi trả.” Tống Ngạn Thành liền nói với nhân viên: “Lấy thêm ba chai bia nữa.” Mạnh Duy Tất quá hiểu tính cách của bạn mình, xưa nay toàn phải nhường nhịn dỗ dành cậu ta đến quen rồi. Anh ta nói: “Lê Chi đang trên đà phát triển. Trụ sở nhãn hàng I vừa truyền đến tin tức nói cấp cao đang hướng về khu vực châu Á, danh sách người đại diện cho bộ sưu tập mùa xuân cũng có cô ấy.” “Cô ấy vốn đã rất xuất sắc rồi.” Tống Ngạn Thành huơ huơ chai bia: “Tám chữ này tôi nói đến mệt rồi.” “Tôi từng tiếp xúc với giám đốc thiết kế của bên đó, ánh mắt xảo quyệt nhưng rất biết nhìn người. Lê Chi có thể lọt vào mắt người ta chứng tỏ khó khăn cô ấy từng trải qua, còn đường cô ấy từng bước qua còn nhọc nhằn hơn tưởng tượng của cậu nhiều.” Mạnh Duy Tất lại nói: “Cô ấy diễn chính trong tuổi “20”. Bên cục điện ảnh đã gửi văn kiện xuống chọn phim này đi tham dự lễ điện ảnh ở Pháp vào cuối tháng nay. Bộ phim này có thể đánh bóng cho cô ấy, giúp cô ấy bước lên một tầng cao mới.” Ngữ khí của Tống Ngạn Thành vẫn kiêu ngạo như cũ, như người bố đang khen cô con gái đứng nhất lớp: “Mắt nhìn của cô ấy xưa nay đều rất tốt, chọn kịch bản cũng vậy, chọn đàn ông cũng thế.” Mạnh Du Tất cười đến rung cả bàn, còn nửa đùa nửa thật nói: “Hợp đồng của cô ấy và công ty sắp hết hạn rồi. Cậu giúp tôi nói vài lời hay ho để cô ấy ký với bên tôi. Tôi đảm bảo sẽ chiếu cố cô ấy.” Tống Ngạn Thành vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo đúng kiểu tiểu công chúa trời sinh. Rượu tàn người tan, trên đường về Tống Ngạn Thành kêu tài xế tắt điều hòa rồi kéo cửa sổ xuống hứng gió. Rượu khiến hắn hơi đau đầu, nửa tỉnh nửa mê khiến cả người hắn cũng thả lỏng hơn. Hắn gọi điện thoại cho Lê Chi, chân dang rộng, thế ngồi rất không nghiêm túc. Lê Chi bắt máy rất nhanh, hắn thấp giọng dỗ dành: “Muộn lắm rồi không có phóng viên đâu, anh đến khách sạn đón em nhé?” “Muộn thế này rồi anh đừng đến nữa.” Lê Chi quyết đoán từ chối, ngữ khí kích động nói với hắn: “Vừa hay em vừa mới gửi mấy tấm hình nhà ở đến wechat anh, anh xem giúp em cái nào thì tương đối hợp?” Tống Ngạn Thành nhất thời khó hiểu: “Hình nhà ở gì cơ?” Lê Chi khó nén được vui sướng: “Hôm nay em đi xem phòng rồi! Có hai căn em rất thích, tuy không ở trong thành phố nhưng xung quanh an tĩnh hợp ý em. Giá phòng cũng rất được.” “Em đi xem nhà?” Tống Ngạn Thành gần tỉnh rượu đến nhưng vẫn nghi ngờ hỏi lại: “Em đi xem nhà làm gì?” “Đương nhiên là để mua chứ gì nữa.” Cô dứt khoát thông báo với hắn: “Nhà có sẵn đồ gia dụng hết chỉ cần xách vali vào là ở. Ký hợp đồng xong em sẽ chuyển vào.” Tống Ngạn Thành tỉnh hẳn: “Cho nên...em muốn chuyển khỏi nhà anh.” Lê Chi trả lời đầy dứt khoát: “Vâng.” “.........” Sự đả kích này không thể diễn đạt hết thành lời được. Tống Ngạn Thành được nhiên hiểu được tình cảnh lúc này của Lê Chi. Cô giờ là tiểu hoa đán đang nổi, quả thực không tiện ra ra vào vào Ôn Thần. Về thành phố là chạy về chỗ hắn ngay thì cái kim trong bọc cũng có ngày lộ ra. Tống Ngạn Thành không khỏi thấy tủi thân nhưng nhận thức vẫn rất tỉnh táo, trái tim và lý trí hắn vẫn có thể bắt tay giảng hòa. Hắn hiểu cho cô: “Được, lát nữa anh xem cho em. Có đủ tiền không? Hay là anh....” Lê Chi ngắt lời: “Đủ. Toàn bộ.” “.............” Gọi điện thoại xong hắn vào đọc tin nhắn. Lê Chi nhắm trúng một khu nhà riêng, toàn giá ở mức tám con số. Tống Ngạn Thành im lặng nhẩm tính, suýt nữa thì quên cô đã không còn là nữ minh tinh nghèo túng vì mười vạn mà bất chấp mạo hiểm chặn đầu xe hắn, gọi hắn là anh để lấy lòng nữa rồi. Tống Ngạn Thành tự thấy buồn vô cớ. Bạn gái giàu quá thì phải làm sao đây. Anh cúi đầu bật cười, trừ việc là người đàn ông đứng sau cô ấy anh còn có thể làm sao nữa. Thủ tục mua nhà ký kết hợp đồng của Lê Chi đều do Mao Phi Du làm thay. Cô thậm chí còn không kịp về Ôn Thần một chuyến đã bị công việc gọi về Bắc Kinh giữa đêm. Nhà xuất bản “Tuổi 20” vội vàng mở cuộc họp khẩn. Lê Chi đến sau mới phát hiện cả người phụ trách chế tác, hậu trường cũng đều đến. Phó Bảo Ngọc đang ở nước ngoài không thể về kịp nên chỉ có người phụ trách đến thay. Cuộc họp tuyên bố “Tuổi “20” được cục điện ảnh khâm định, tiến cử tham gia lễ điện ảnh tại Pháp vào tháng sau. Đồng thời người phụ trách chính cũng thông báo, thông qua bình xét của hội đồng thẩm định, “Tuổi 20”  lọt vào danh sách đề cử với lần lượt ba giải thưởng bộ phim điện ảnh Hoa Ngữ hay nhất, Nữ chính xuất sắc nhất và bộ phim xuất sắc nhất. Lê Chi sửng sốt không dám tin. Thạch Nhất Lan là người chúc mừng cô đầu tiên: “Chúc mừng cô, Tiểu Lê.” Lê Chi không khỏi ngây người: “Trước đó hoàn toàn không có tin tức gì.” “Vì phim chưa được trình chiếu nên các bên ký kết thỏa thuận bảo mật. Hôm qua hội đồng thẩm định mới chính thức thông báo. Chúc mừng.” Một người phụ cạnh cười nói với cô: “Đúng là hậu sinh khả úy.” Cuộc họp kết thúc, tài khoản weibo Điện Ảnh Trung Quốc cũng công bố tin tức này đến công chúng. Theo đó, tài khoản weibo Điện Ảnh Chính Thức cũng chia sẻ lại bài viết này. Chỉ trong nháy mắt dư luận lại sục sôi với đề tài nóng hổi này. Bất kể kết quả có thế nào thì đại biểu của Trung Quốc được lọt vào danh sách cũng đủ hãnh diện rồi. Trên weibo của Lê Chi nhận được vô số hashtag @, đa phần đều là cư dân mạng và fan. Lúc Mao Phi Du nhận được tin y còn đang bận bù đầu vào công việc, vì đợi bên liên quan mà buổi trưa y còn không kịp về, phải ngồi xổm ăn cơm hộp. Những người qua đường đều liếc mắt nhìn, không hiểu tại sao tên đàn ông cao lớn này lại khóc đến thảm thương như thế. Mao Phi Du từng trải qua núi cao vực sâu, từng thấy vinh quang được mất, thấy đời như phù du. Y quá hiểu đây là cảm giác gì. Y lau nước mắt, gọi điện thoại cho Lê Chi. Lê Chi bắt máy rồi, nhưng cả hai đều không nói gì. Cuối cùng vẫn là Lê Chi mở lời trước, cổ họng cô khàn khàn nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Mao Phi Du, em từng nói, em nhất định sẽ không để anh thất vọng.” Mao Phi Du muốn mắng cô một hai câu nhưng vừa mở miệng ra đã thấy yết hầu căng lại, không phát ra nổi một chữ. Tin tức vừa công bố độ nổi tiếng của Lê Chi cũng tăng lên. Cô vẫn không đăng weibo, khiêm tốn đến mức không nhận cả phỏng vấn truyền thông. Mà cái công ty chỉ còn hai tháng nữa là hết hạn hợp đồng của cô kia lại hào hứng đăng weibo tuyên truyền. Quả Lê Tranh không thèm quan tâm, cũng không chửi mắng gì, chỉ đơn giản là bão like để đưa dòng một dòng bình luận lên top: [Cái gì cũng không làm được nhưng riêng giành công là giỏi nhất.] Cư dân mạng tiện thể hóng hớt rồi tập hợp một danh sách những hợp đồng công ty này cho Lê Chi. Không ngờ sự phát hiện “đơn giản” nhưng khiến weibo của công ty lung lay sắp đổ. Mà thân là trưởng fanclub Lê Chi, lần này Tiểu Châu lại chọn im lặng. Trong nhóm ai ai đều hỏi nguyên nhân, Tiểu Châu giải thích rõ ràng: [Chi Chi của chúng ta lúc này đang lên như diều gặp gió, vẫn đang có rất nhiều người ngấm ngầm nhắm vào chị ấy. Bây giờ chị ấy đã có độ nổi tiếng nhất định rồi, không cần phải dệt hoa lên gấm nữa làm gì mà nên biết tránh kiêu ngạo, tránh nóng nảy thì hơn.] Fan phải khiêm tốn mọi lúc mọi nơi mới có thể giúp Lê Chi tiến xa hơn, ổn định hơn, trở thành hậu phương vững chắc nhất cho cô. Công ty quản lý của Lê Chi tận dụng triệt để truyền thông như vậy đúng là không biết xấu hổ. Đã thừa biết không có khả năng được ký lại hợp đồng, đối phương tỏ rõ quyết tâm hợp đồng hết hạn sẽ lập tức chấm dứt hợp ngay vậy mà vẫn nhân lúc này để tăng độ hot, trong thời gian ngắn này vẫn nhận nhiều hợp đồng thương mại để tận dụng được lúc nào hay lúc ấy. Quả Lê Tranh được phổ cập nhận thức xong thì quyết tâm án binh bất động, chờ đợi những bước tiếp theo của Lê Chi sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty. Cùng lúc này các công ty trong nước cũng bắt đầu thăm dò Lê Chi, ra sức mong cô ký hợp đồng với công ty mình. Lê Chi dứt khoát tắt điện thoại trong lúc làm việc, vừa mới đó đã bay ra nước ngoài cùng đoàn phim, bắt đầu bận rộn cho hoạt động tuyên truyền. Truyền thông trong nước đưa tin đều đặn về sự kiện, lâu lâu lại có hình của Lê Chi. Tuy đa số hình đều chưa qua chỉnh sửa như dung mạo cô vẫn xinh đẹp như thường. Giữa dàn sao cô là ngôi sao sáng nhất. Bây giờ thì hay rồi, Tống Ngạn Thành thật sự chỉ có thể theo dõi hoạt động của bạn gái mình trên weibo. Tài khoản weibo Fan club Lê Chi tuy vẫn im hơi lặng tiếng nhưng Tiểu Châu ở phía sau sân khấu vẫn hoạt bát như thường, vừa sưu tầm được ảnh đẹp của Lê Chi là điên cuồng gửi cho hắn: [Anh! Chị em đẹp quá! Anh liếm màn hình không?!] [Huuhuhu! Chị ấy mặc đồ đỏ quá đỉnh!] Tống Ngạn Thành nghĩ rồi nhắn lại một câu [Liếm màn hình chỉ dành cho các cậu thôi, tôi không liếm màn hình, tôi có thể....] Câu còn chưa đánh xong Tiểu Châu đã gửi qua một tấm hình, tiêu đề vô cùng chói mắt [Nóng: Lộ ảnh bạn trai Lê Chi, yêu nhau cuồng nhiệt] [Chị Chi em nổi rồi nên tin tức cũng đồng loạt tung ra.] Mắt Tống Ngạn Thành sáng lên [Đây là tin tức kiểu gì?] [Là thế này, lúc không nổi thì không ai quan tâm, lúc nổi rồi thì đến tận tổ tông 18 đời nhà chị ấy cũng hận không thể đào hết lên. Cái tài khoản này muốn câu like nên tiết lộ chuyện tình yêu của chị em.] Tim Tống Ngạn Thành đập kịch liệt [Bị lộ chuyện tình cảm rồi?] Tiểu Châu nhắn lại rất nhanh [Đúng vậy!!!] Tống Ngạn Thành nhìn ba dấu chấm than tim đập càng nhanh hơn, ngón tay gõ chữ cũng run lên: [Bị chụp lén? Hay là chụp ở cổng khu nhà? Ảnh chính diện sao? Áo quần màu gì? Ngày nào? Động tác có thân mật lắm không, nhìn giống cặp đôi yêu nhau không?] [Chụp lén. Không phải ở khu nhà. Chính diện. Màu đen. Là động tác mở cửa xe cho Chi Chi.] “Vậy thì tốt”, Tống Ngạn Thành nghĩ. Ít nhất thì đó cũng là động tác ga lăng. Lần đầu tiên công khai nên phải gây ấn tượng tốt. Anh hít một hơi thật sâu, tâm trạng dần tốt lên, hòn đá đè nặng trong ngực cũng rớt xuống tan thành tro bụi. Cuối cùng anh cũng đợi được ngày khổ tận cam lai rồi. Tống Ngạn Thành hỏi câu cuối cùng [Có bị lộ tên không?] Tiểu Châu khó hiểu [Còn phải lộ tên?] Tống Ngạn Thành thấy lạ, chẳng lẽ mình nổi tiếng đến nỗi không cần phải lộ cũng biết là ai? [Cái tên Thạch Nhất Lan thì ai mà không biết chứ anh!!] Tiểu Châu gửi nguyên một dãy dấu chấm than. Tống Ngạn Thành [???] Tiểu Châu vẫn lải nhải [Người ta chụp được cảnh Thạch Nhất Lan mở cửa xe giúp chị em liền nói hai người họ đang yêu nhau. Cho xin đi, đây là người ta cùng nhau đi tham gia hoạt động thôi mà, xung quanh còn đầy nhân viên đang đứng đó!] Tống Ngạn Thành im lặng rất lâu. Tâm tình như rớt xuống vực sâu vạn trượng, hóa ra không phải là anh. Tiểu Châu bất giác nhận ra [Ai dà, xin lỗi anh, em không cố ý đâu.] Tống Ngạn Thành thấy tâm tình trống rỗng, đang muốn nói không sao đâu thì tin nhắn của cậu ta lại đến [Anh, làm người đàn ông đứng sau lưng nữ minh tinh họ Lê khó nhỉ?] Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng cảm nhận được sâu sắc cảm giác gì gọi là vạn tiễn xuyên tâm rồi.