Lầm tưởng
Chương 50 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 65
9 giờ tối, Mao Phi Du mang cháo nóng tới gõ cửa phòng cô: “Có nhịn đói cũng không đói ra vàng được đâu.”
Lê Chi nằm cuộn mình trùm kín chăn. Mao Phi Du bước đến kéo chăn ra: “Ăn chút gì đi. Anh nói cho mà biết, đây là lần đầu anh nấu cháo cho người khác đấy. Nể mặt anh ăn đi.”
Lê Chi khịt mũi: “Em ăn không vào.”
Mao Phi Du thở dài: “Nếu đã mắc bệnh tương tư rồi thì đi gặp anh ta đi. Có gì từ từ nói, cứ thế này càng khó chịu hơn đúng không?”
Giọng Lê Chi suy sụp: “Thái độ của anh ấy giống như từ từ nói được sao? Em đã giải thích rồi, ngay lúc đó em giải thích rồi. Nhưng em không hiểu sao anh ấy lại không thể nghe em nói, chẳng lẽ em không thể có quá khứ sao?”
Mao Phi Du kéo ghế lại ngồi bên giường, nói từng lời thấm thía: “Con người đương nhiên cần có quá khứ, đây chính là điểm mấu chốt của em. Nhưng anh ta quan tâm chuyện đó sao? Quan trọng là nick phụ của em toàn là những hoài niệm đẹp đẽ, mà sự đẹp đẽ đó lại không hề liên quan đến Tống Ngạn Thành. Anh ta có thể không suy nghĩ sao?”
Lê Chi nghẹn ngào: “Chuyện đó đã tồn tại từ trước khi em quen anh ấy rồi. Anh ấy nói em như vậy không khác nào xem em như kẻ cặn bã đi lừa gạt người khác. Em giải thích một từ anh ấy mắng lại em một câu. Tốt xấu gì cũng giành nói hết rồi, em còn có thể làm gì?”
“Đúng, chuyện này chắc chắn là do đôi bên đều có phần thiếu lý trí. Anh ta không nên không nghe em giải thích mà chỉ luận tội. Em cũng không nên nói lời tàn nhẫn như vậy. Chia tay chia tay, em chia tay nổi không?”
Lê Chi đưa tay lau nước mắt, giận dỗi giương cao giọng: “Thế không phải là chia rồi đó sao?”
Mao Phi Du bật cười: “Thế hai ngày nay em còn khóc làm cái rắm gì!”
Bát cháo trên bàn bốc khói nghi ngút phỏng chừng lát nữa lại bị để lạnh. Từ hôm đó đến giờ Lê Chi còn không ra khỏi nhà. May mà thời gian này công việc cũng không còn nhiên nên miễn cưỡng vẫn có hai ngày nghỉ ngơi. Nghĩ là vậy nhưng thực chất điện thoại cô cũng bị người ta gọi đến nổ tung rồi.
Trong im lặng, Mao Phi Du nhìn vào mắt cô, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Này, em nói thật cho anh biết. Lúc đầu em đồng ý ký hợp đồng với Tống Ngạn Thành có phải vì chính anh ta?”
Lê Chi lắc đầu: “Do em thiếu tiền thật.”
“Thế có phải vì anh ta giống cậu ta nên mới đồng ý hẹn hò không?”
Ánh mắt Lê Chi kiên quyết: “Không phải.”
Kiên cường chưa được hai giây cô lại lập tức tan vỡ, nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Em thật sự thích anh ấy.”
Vượt qua con đường đen tối để ở cạnh anh, câu nói đầy cổ vũ ấy, câu nói đầy quan tâm ấy đã khiến cô cứ vậy bước đến ngày hôm nay. Người đàn ông đó luôn dùng phương thức của chính mình để cổ vũ cô.
Mao Phi Du không đành lòng, xoa đầu cô: “Đừng khóc nữa, mắt sưng cả lên rồi. Ngày mai em còn buổi chụp hình, có trang điểm cũng che không nổi đâu.”
“Em không muốn làm việc nữa.” Lê Chi vẫn thút thít không ngừng: “Em không tìm được cảm giác, em không muốn miễn cưỡng vui cười.”
“Nói bậy.” Mao Phi Du thấp giọng mắng: “Bây giờ hợp đồng thương mại của em cao bao nhiêu chắc em cũng biết. Chuyện của em và Tống Ngạn Thành thì hai người tự mà giải quyết. Em nghĩ kỹ rồi thì không cần vòng vo nữa, cứ hai người đi hai đường đi. Còn chưa nghĩ kỹ thì cứ tạm xa nhau một thời gian để bản thân bình tĩnh lại.”
Đêm nay lại là một đêm cô không ngủ được, trừng mắt đến hừng đông.
Lúc cô xuống giường suýt chút nữa ngã quỵ vì tụt huyết áp, trước mắt chỉ là khoảng không mù mịt.
Hôm nay phải chụp ảnh bìa tạp chí nên không thể vắng mặt. Trước khi đi Mao Phi Du đích thân trang điểm cho cô, còn phải đánh phấn kỹ càng che đi hai quầng thâm dưới mắt, y cảm khái: “Trình trang điểm của anh đúng là vẫn còn đó, hồi còn làm trong nhà tang lễ người ta toàn tranh giành để được anh làm.”
Lê Chi càng mờ mịt hơn: “Mới sáng sớm đã nói mấy câu này. Anh không nói mấy câu may mắn hơn được sao?”
“Hừ, sao em lại kỳ thị ngành nghề thế. Anh là nhân tài đó.”
Điểm xuyết thêm son môi là đã không còn nhìn ra vẻ tiều tụy trên mặt cô nữa. Trợ lý nhỏ đã lái xe đợi dưới lầu. Còn mấy ngày nữa là chấm dứt hợp đồng nên Map Phi Du cố ý không để lộ mặt. Lê Chi ra cửa còn bị y gọi lại: “Tiểu Lê Tử.”
“Dạ?” Lê Chi quay đầu lại.
Sắc mặt Mao Phi Du dịu đi nhưng đang đau lòng cũng như đang khích lệ: “Tất cả sẽ ổn thôi, đi đi.”
Lê Chi cong môi mỉm cười: “Vâng.”
Ở trong nhà cô như cô học sinh muốn khóc là khóc nhưng vừa bước ra khỏi cánh cửa cô phải dốc lòng chấn chỉnh lại cảm xúc.
Tuần này Lê Chi đi làm lại bình thường, nhận phỏng vấn của năm đơn vị khác nhau. Cô bay đi Thẩm Quyến và Thượng Hải để chụp hình tạp chí. Cô cố gắng thực hiện hết hợp đồng của công ty cũ. Thời gian cũng không đủ dùng, thường xuyên thức qua đêm.
Trước ống kính cô vẫn xinh đẹp mỹ lệ, làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc, cân nhắc khi dùng từ. Cô biến mình trở nên quy củ chu đáo, dù là hôm nay đã không còn giống trước kia, cô đã không còn là người năm đó mặc băng vệ sinh lên người để quay quảng cáo, bị người ta đánh giá là ABC....Tự mình đi qua quãng thời gian như đêm đen cho đến khi bình minh lên này cô vẫn quay lại mỉm cười đầy thành kính với ngày hôm qua.
Lê Chi khiêm tốn khéo léo, lịch sự lễ phép với tất cả mọi người. Dù có tan làm muộn đến mấy cũng không nửa lời oán trách. Hôm nay cô đến ngày nhưng vẫn quay chụp liên tục đến mười mấy tiếng đồng hồ, về nhà trên chiếc Nanny van cô cuộn mình lại ôm bụng, đau đến nôn khan.
Trợ lý nhỏ hoảng hồn gọi cho Mao Phi Du nhưng bị Lê Chi ngăn lại, giọng nói yếu ớt: “Không sao đâu, cậu mua giúp chị một hộp thuốc là được.”
Về đến nhà mới ở Tân Giang Hoa Viên, trong đêm dài yên tĩnh cô lại cuộn mình khóc trong chăn.
Điện thoại riêng nằm trên bàn yên ắng như màn đêm, hơi thở của cô cũng suy yếu. Sự im lặng khiến tim người ta tan nát.
Tuần thứ hai, Lê Chi chấm dứt hợp đồng chụp ảnh bìa tạp chí cuối cùng. Vừa về đến khách sạn cô đã nằm ngả xuống giường ngủ. Mấy ngày nay bệnh cảm của cô không có dấu hiệu đỡ hơn, chỉ thấy choáng váng không thôi. Cô thấy mình như một con cá mắc cạn sắp chết đến nơi.
8 giờ tối, Mao Phi Du đăng nhập vào nick weibo của cô, đăng bài viết đã chuẩn bị từ trước lên.
Lê Chi bay về để chính thức chấm dứt hợp đồng với công ty.
Đồng thời văn phòng mới của cô cũng được thành lập, dồn hết sức mình để phát triển sự nghiệp diễn xuất.
Tin tức này thu hút nhiều độc giả, nhất định sẽ lại được lên hot search. Nhưng Mao Phi Du đã đi móc nối quan hệ từ trước để nó không được lên top. Thời gian này Lê Chi lên như diều gặp gió, xuất hiện dày đặc quá ngược lại sẽ khiến mất đi hảo cảm của nhiều người.
Tin tức cô chấm dứt xong hợp đồng truyền ra khiến Quả Lê Tranh như được đón tết. Tiểu Châu phấn khích nhắn tin [Anh!! Chị em cuối cùng!!Chấm dứt hợp đồng rồi!!”
Tống Ngạn Thành nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, nhìn đi nhìn lại. Những chuyện liên quan đến cô như đã xa hắn đến tận mấy đời.
Tiểu Châu chờ lâu lắm mới đợi được chữ [Ừm] của hắn.
[Vui quá đi!!! Cuối cùng cũng thoát được cái công ty giẻ rách kia rồi!! Anh! Khi nào thì hai người công khai hả?!]
Tống Ngạn Thành thấy tim chùng xuống, động tác gõ chữ cũng trở nên cứng nhắc, xóa rồi lại sửa, gõ phiên âm cũng gõ sai.
[Sao tối nay thấy anh cứ là lạ thế? Anh, không phải chia tay rồi đó chứ?]
Tống Ngạn Thành suýt nữa thì rớt tim, tên nhóc này là thầy bói chắc!
[Hahahaha, em đùa đó anh. Nếu hai người mà chia tay em đi nhảy lầu thật đó.]
Tiểu Châu tắm rửa xong , nói chuyện với bạn gái xong mới nhận được tin nhắn từ Tống Ngạn Thành: [Cậu nhảy lầu thì Tiểu Ngư phải làm sao. Sống tốt cuộc sống của mình đi, chuyện trước mắt chưa chắc là sự thật, đừng quá tin tưởng vào tình cảm của người khác.]
Lúc Tống Ngạn Thành gõ những lời này tâm tình như cỏ khô, chỉ cần một cơn gió cũng có thể bắt lửa nổi lên. Tin tức về Lê Chi ngày càng nhiều, người đại diện cho nhãn hàng mới, quảng cáo cho tạp chí,...vừa nhấn vào thanh tìm kiếm là toàn bộ tin tức hiện ra đều liên quan đến cô.
Tống Ngạn Thành như bị ma xui quỷ khiến, rõ ràng đã cãi nhau ầm ĩ như vậy nhưng vẫn không kìm được tìm kiếm tất cả những tin tức về cô. Hắn trách chính bản thân mình như một tên fan cuồng rình rập, vừa lo sợ bất an vừa nóng ruột nóng gan.
*
Thứ hai, hắn đến tập đoàn dự họp.
Hai tháng nay hắn biệt tăm biệt tích với cớ đi công tác. Tống Ngạn Thành vừa bước vào cả dàn giám đốc đã im bặt. Nội bộ tập đoàn giờ đang bàn tán vô cùng sôi nổi về chuyện năm đó Tống Duệ Nghiêu lợi dụng chức vụ để gian lận nhận tiền hối lộ.
Thân phận của Tống Duệ Nghiêu mà lại bị đồn thổi lớn như vậy chứng tỏ chuyện chắc chắn đến 80-90%. Mọi nơi đều âm thầm nghị luận sợ là có không ít người cũng liên quan.
Chỉ là một hội nghị bình thường như mọi lần nhưng ai nấy đều cẩn trọng dè dặt, tiêu điểm đổ dồn vào Tống Ngạn Thành. Sắc mặt Tống Ngạn Thành bình thản, vẫn nghe nhiều nói ít, trầm mặc kiệm lời. Hắn vẫn như trước không có chuyện gì báo cáo, nhưng có áp lực vô hình nào đó đang siết chặt tim của dàn lãnh đạo cấp cao.
Sau khi tan họp Tống Ngạn Thành sải chân bước về văn phòng, Tống Duệ Nghiêu cũng bước theo sau.
Tống Duệ Nghiêu sầm mặt, cũng không thèm giả vờ ôn hòa như ngày thường nữa. Anh ta đóng sập cửa lại, bước đến trước bàn hắn thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc mày đang làm cái quỷ gì?! Chuyện đấu thầu đó đã từ 4,5 năm trước rồi, mày còn muốn lật lại làm cái gì?!”
Tống Ngạn Thành cười khách khí: “Anh cả đang làm gì vậy. Trời đang khô hanh, cẩn thẩn bùng lửa.”
“Ở đây không người, đừng giả bộ!” Tống Duệ Nghiêu thực sự sốt ruột, anh ta hoàn toàn không ngờ đến năm đó làm cẩn thận đến vậy mà vẫn bị người ta nắm được sơ hở. Tống Duệ Nghiêu bước lên trước, bị bức đến không thèm cân nhắc từ ngữ, tàn độc nói: “Mày là thằng chó không biết điều!”
Tống Ngạn Thành gật đầu công nhận: “Xưa nay không phải anh vẫn xem tôi như vậy đó sao? Anh cả không cần nhắc lại làm gì. Từ ngày đầu tiên bước vào nhà họ Tống tôi đã hiểu thân phận của mình rồi.”
“Mày!” Tống Duệ Nghiêu bất chợt nhớ ra gì đó liền bật cười. Sắc mặt cũng tàn độc khác lạ. Anh ta hất cằm lên, ánh mắt như chưa đao, chuyển đề tài như đang nói chuyện phiếm: “Hai ngày trước tao đi ăn cơm với bạn, náo nhiệt vô cùng. Vừa hay gặp phải một người, mày đoán xem là ai?”
Tống Ngạn Thành quá hiểu Tống Duệ Nghiêu, tên này tuyệt đối không nói được lời nào tốt đẹp.
“Nói chứ em dâu đúng là ngày càng xinh đẹp. Ôi đôi môi đỏ mọng đó, chậc, bao nhiêu người muốn âu yếm nhỉ. Còn có bờ eo đó, chỉ cần dùng một tay thôi cũng không ngoa.” Tống Duệ Nghiêu híp mắt cười, cuối cùng còn vươn tay làm động tác kéo eo giữa khoảng không.”
Tống Ngạn Thành ngồi trước bàn, cây bút máy kẹp giữa tay vô tình xoay qua xoay lại.
Tống Duệ Nghiêu kinh hô giả vờ như giờ mới biết: “Nếu không phải hôm đó người ăn cùng nhau nói thì tao không biết cô em ấy giành được giải Ảnh Hậu đâu đấy? Giỏi thật giỏi thật, tao đã nói mà, mắt chọn người của mày chuẩn thật. Chơi bời với phụ nữ cũng nhất.”
Tống Ngạn Thành cúi đầu, chiếc bút máy xoay đến tận ngón áp út rồi trượt xuống mặt bàn.
Hành động nhỏ này không lọt khỏi ánh mắt Tống Duệ Nghiêu. Cả hai đã đối đầu nhiều năm như vậy, kẻ tám lạng người nửa cân. Tống Ngại Thành thản nhiên trầm ổn giấu kỹ đuôi, là kẻ biết nhẫn nại nhất.
Tống Duệ Nghiêu tiến lên phía trước, thu lại nụ cười, ánh mắt vô lại ngả ngớn: “Em dâu uống rượu quá là khí phách, sau khi uống thì dáng vẻ còn đẹp hơn nữa. Anh em chúng ta nên có phúc cùng hưởng mới đúng. Đừng quên lần trước mày nói với anh là mày chơi đủ rồi sẽ giới thiệu cho tao nhé. Anh đây không chê đâu.”
Lời chưa dứt nắm đấm của Tống Ngạn Thành đã vung tới.
Mẹ nó chứ nhẫn nại!!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
10 chương
16 chương
24 chương