Lầm tưởng
Chương 47 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 61
Biệt thự này có hệ thống bảo vệ hiện đại nhất, chỉ riêng 5 km đường núi cũng được xây cổng gác nên vô cùng an toàn. Tống Ngạn Thành dừng xe xong, Lê Chi đẩy cửa bước xuống đưa hộp anh đào cho Tiểu Châu.
“Là Tống Ngạn Thành mua đấy, tôi đã thử rồi, ngọt lắm.”
Tiểu Châu nhận lấy bằng hai tay rồi ôm vào lòng ngực: “Hôm nay em sẽ ôm nó thế này đi ngủ.”
Tống Ngạn Thành đập lên gáy cậu ta một cái: “Nhóc con, cậu là người có bạn gái rồi.”
Tiểu Châu sờ đâu, nhanh nhẹn chạy tót ra sau lưng Lê Chi: “Thần tượng, anh rể đánh em.”
Lê Chi cười: “Lát nữa tôi giúp cậu đánh lại, còn nữa, không cần gọi là thần tượng đâu, kỳ lắm. Cứ gọi là chị Chi Chi đi. Đúng rồi, chị cũng mang quà cho bạn gái cậu. Bản thân chị rất thích dây chuyền của hãng này.”
Tiểu Châu thu lại vẻ con nít nhây vừa nãy, tuy mặt mày vẫn rạng rỡ ánh dương nhưng rõ ràng đã an tĩnh lại nhiều. Cậu cười cười rồi đi trước dẫn đường: “Đi thôi.”
Khu biệt thự này chỉ dành cho những người giàu có, Tiểu Châu quả thật là cậu ấm xịn. Trong nhà có hai bảo mẫu đã đun sẵn trà và gọt sẵn hoa quả chờ hai người.
“Nơi này thường ngày là em và bạn gái em ở. Bố mẹ em ở nước ngoài lo chuyện kinh doanh nên một năm về một lần. Có thời gian em sẽ bay qua đó thăm họ.”
Lê Chi ngồi xuống sát cạnh Tống Ngạn Thành uống trà, nam thanh nữ tú khiến Tiểu Châu trừng mắt.
Tống Ngạn Thành chau mày: “Biểu cảm gì vậy? Chẳng lẽ cậu vẫn chưa chấp nhận anh?”
Tiểu Châu kinh ngạc nói to: “Anh, hôm nay cuối cùng em mới “get” được nhan sắc của anh.”
Tống Ngạn Thành tức súy hộc máu: “Mới?”
Tiểu Châu nhìn Lê Chi. Mắt cậu sáng như sao, quả xứng với danh hiệu fan nam cuồng nhiệt: “Ở cùng với chị Chi Chi anh mới không quá chói mắt.”
Lê Chi như thể có người chống lưng nên nói với Tống Ngạn Thành: “Đã nghe chưa? Còn không đối tốt với em hơn?”
Tiểu Châu hít thở không thông. Hóa ra thần tượng mình thường ngày lại gần gũi như vậy, không hề làm giá chút nào.
Tống Ngạn Thành và cậu ta đấu võ mồm đến 20 phút vẫn không ai chịu thua. Đầu óc Tiểu Châu lanh lẹ cũng rất cứng rắn nên thường phát ra những câu khiến người ta kinh ngạc. So với người miệng lưỡi độc địa như Tống Ngạn Thành thì kiểu của cậu ta chiếm ưu thế hơn hẳn. Lê Chi ngồi bên chỉ thấy buồn cười, lần đầu tiên cô thấy Tống Ngạn Thành bị chọc tức đến thế.
Cô cứ vậy nhìn Tống Ngạn Thành, nhìn vẻ dịu dàng của anh, nhìn anh tức giận, nhìn anh tranh luận, nhìn anh không nhận thua, nhìn anh tức đến nghiến răng khiến lợi như trẻ con. Anh chân thực như thế này, anh không còn giấu đi bản chất thật sự nữa, không còn cố ý đeo mặt nạ lạnh lùng tàn khốc nữa. Anh từ từ bước ra khỏi góc nhỏ tối tăm để gia nhập vào thế giới con người, có được những cảm xúc thực sự.
Lê Chi cong môi, ý cười nhàn nhạt.
Vừa hay Tống Ngạn Thành đang quay đầu lại: “Cười gì vậy?”
Lê Chi ghé sát tai hắn nhẹ nói: “Tống Ngạn Thành, em thích anh.”
Như hồ điệp dịu dàng đập cánh, như chuồn chuồn nhẹ nhàng lướt nước bay đi, Lê Chi nói xong thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh như cũ, để lại Tống Ngạn Thành với vành tai đang nóng lên. Bàn tay của cả hai đặt dưới bàn nắm lấy nhau, người ngón tay đan chặt.
Lê Chi xác định trận cãi cọ này Tống Ngạn Thành thắng không nổi Tiểu Châu nên mới phân tán sự chú ý: “Bạn gái cậu có nhà không?”
Tiểu Châu thu lại nụ cười, ánh mắt cũng trở nên do dự: “Chị Chi Chi, chị thật sự muốn gặp cô ấy?”
Lê Chi khó hiểu: “Ừ, không thể gặp sao?”
Tiểu Châu vội vàng phủ nhận: “Không không không. Chị Chi Chi, chị đi theo em.”
Nghe vậy chắc bạn gái cậu cũng ở nhà rồi. Lê Chi liếc mắt nhìn lên lầu hai, trong lòng băn khoăn tự hỏi: cô ấy không ra ngoài gặp khách? Vì tính cách sao? Nhưng một chàng trai cởi mở như Tiểu Châu thì chắc bạn gái cũng không tệ đâu.
Lê Chi ôm trong lòng một đống thắc mắc bước lên lầu cùng cậu ta. Lầu hai có một ban công lớn nối liền với hành lang. Rèm trắng nhẹ dao động theo gió mang đến hương hoa thoang thoảng. Tiểu Châu gõ cửa căn phòng bên trong cùng của hành lang, giọng nói dịu dàng: “Tiểu Ngư, anh vào nhé.”
Tống Ngạn Thành đứng sau nghe mà cong môi cười, tên nhóc này cũng lịch sự phết.
Tiểu Châu mở cửa ra, vui vẻ phấn khích nói: “Em xem xem ai đến đây này, là thần tượng đấy.”
Bị Tiểu Châu chặn nửa ánh nhìn nên bước vào trong hai bước nữa Lê Chi mới nhìn rõ. Cô bỗng dưng ngẩn ra, ngây người tại chỗ. Tống Ngạn Thành cũng chau mày lại, không ngờ đến cảnh tượng này.
Trong căn phòng sáng, một cô gái trẻ sắc mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường.
Cô đang thức, lúc nghiêng đầu nhìn thấy Lê Chi mắt cô như sáng lên. Cô rất yếu, giữa hai mũi nối dây thở, còn có cả máy đo nhịp tim đặt trên bàn đang hoạt động. Ngũ quan cô tinh tế nhưng vì bệnh mà nhìn như một con búp bê tàn tạ.
Trong nháy mắt Lê Chi lập tức hiểu ra, cô gái này bị bệnh.
Tiểu Ngư gọi cô bằng giọng yếu ớt: “Là chị Chi Chi. Em chào chị ạ.”
Lê Chi bước đến bên giường, từ từ ngồi xổm xuống để ánh mắt mình và cô gái giao nhau. Cô cười dịu dàng, thân thiện: “Chào em nhé, Tiểu Ngư Nhi?”
Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu nhưng vì không có sức nên nhìn rất chật vật: “Xin lỗi chị, không thể ra tiếp đón hai người. Để em kêu Châu Châu dẫn hai người đi ăn gì đó ngon ngon.”
“Tiểu Châu đã mời chị ăn anh đào và cam. Ngọt lắm.”
Mắt Tiểu Ngư rất to, hẳn là một cô gái xinh đẹp nhưng vì bệnh tật giày vò nên ánh mắt cô gái mất đi sự linh động. Môi và mặt cô đều trắng bệch, da cổ mỏng đến nỗi có thể nhìn thấy mạch máu.
Cô rất vui, cười xán lạn nhìn Lê Chi: “Em rất thích chị trong phim “Ánh trăng giữa kẽ tay”. Châu Châu đã mở cho em xem mười lần rồi. Em cũng rất muốn đi xem “Tuổi 20” của chị nhưng em không biết, không biết còn có thể.....”
Lê Chi nắm chặt lấy tay cô, giả vờ tức giận: “Nhất định có thể! Không được nói linh tinh.”
Tiểu Ngư cong môi nở nụ cười, khóe mắt cũng cong lên: “Vâng, em nhất định có thể xem được.”
Tiểu Châu ngồi bên giường im lặng từ đầu đến cuối. Cậu đắp chăn lên cho Tiểu Ngư, nhẹ giọng nhắc: “Đừng nói nhiều quá, mệt đấy.”
Tiểu Ngư quả thực lực bất tòng tâm, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời khỏi Lê Chi. Lê Chi lấy món quà cô đã chuẩn bị ra: “Này, tặng em sợi dây chuyền, hy vọng em thích nó.”
Tiểu Châu giúp cô nhận, mở hộp cho Tiểu Ngư xem: “Đẹp như em vậy. Mau mau khỏi bệnh, lần sau ra ngoài hẹn hò anh sẽ đeo cho em.”
Mắt Tiểu Ngư ươn ướt, trong lòng cô rất rõ ràng rằng mình có thể không đợi được đến “lần sau” đó nhưng không muốn khiến người yêu thất vọng nên vẫn vui vẻ đáp lời: “Vâng.”
Lê Chi buồn bã khôn nguôi, cô quay đầu đi chỗ khác để điều chỉnh lại cảm xúc. Ổn định lại rồi cô mới cười lấy điện thoại ra: “Chị và em chụp chung một tấm hình được không?”
Mắt Tiểu Ngư sáng lên: “Được sao ạ?”
Tống Ngạn Thành lấy điện thoại trên tay Lê Chi: “Đương nhiên là được.”
Anh làm người chụp ảnh, đầu tiên là chụp Lê Chi và Tiểu Ngư, sau đó chụp thêm tấm hình ba người có thêm Tiểu Châu.
Tống Ngạn Thành tinh tế nói với Tiểu Ngư: “Đừng lo, điện thoại của chị ấy có chức năng làm đẹp, sẽ giúp em vào hình trông thật xinh đẹp.”
Tiểu Ngư cười đến khóe mắt cong cong, máy đo hiển thị sóng tim cũng nhanh hơn.
Không dám quấy rầy lâu nên ở lại một chốc rồi mọi người cùng đi ra. Tiểu Châu đóng cửa xong thì đứng im không nhúc nhích. Cậu không lập tức xoay người lại, cũng không nói gì. Vai cậu nhẹ run lên, cũng không đứng thẳng nổi.
Im lặng một hồi Tống Ngạn Thành mới bước đến xoay vai cậu lại: “Nam tử hán, không được khóc.”
Hai đứa nhỏ là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ. Năm ngoái Tiểu Ngư bị bệnh máu trắng, còn là loại ác tính nhất. Từ sau khi bố mẹ Tiểu Ngư ly dị thì cũng không còn quan tâm đến đứa con gái này nữa.
Tiểu Ngư thích Lê Chi. Từ khi cô còn chưa nổi tiếng Tiểu Ngư đã thích cô rồi.
Tiểu Châu không dám khóc to, nghẹn ngào nói với Lê Chi: “Cảm ơn chị, chị Chi Chi. Cảm ơn chị giúp cô ấy hoàn thành ước nguyện.”
Lê Chi bất chợt dùng lực ôm lấy cậu, cổ họng cũng thấy chua xót: “Cậu cũng cố lên.”
Tiểu Châu chấn kinh, cậu ngây ngốc ngẩng đầu lên, ánh mắt như vừa bị đả kích đến đau lòng khôn nguôi: “Trời! Mùi nước hoa trên người cả hai y chang nhau!”
Tống Ngạn Thành bật cười, không khách khí kéo cậu ra khỏi người Lê Chi: “Ngửi từ đâu ra đấy, hửm?”
Mặt trời xuống núi, ba người tạm biệt nhau.
Trước khi đi Lê Chi còn gửi lại năm mươi phần bưu thiếp đã được ký tên làm quà cho fan club. Sao mùa hè xuất hiện rất sớm, hai người họ lái xuống núi đã thấy ngôi sao kim sáng nhất phía trước.
Trong xe, cả hai đều không nói gì.
Tống Ngạn Thành im lặng lái xe, trên đỉnh đầu là ngôi sao kim. Chiếc xe lướt qua từng dãy núi. Lê Chi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn khiến mặt kính cửa sổ phản chiếu đôi mắt của cô.
Xuống núi, lúc dừng cột đèn đỏ đầu tiên Tống Ngạn Thành mới vươn tay qua nắm chặt tay cô.
Xe chạy vào hướng nội thành, những tòa nhà cao tầng lại hiện lên, đèn đóm rực rỡ. Tâm trạng Lê Chi đã phục hồi chút ít. Cô thoáng lo lắng hỏi: “Gần đây có cửa hàng nào không?”
“Sao thế?” Tống Ngạn Thành chạy chậm lại.
Lê Chi thật sự nhịn không được nữa rồi: “Em muốn vào nhà vệ sinh.”
“.......Có cố nhịn được không?”
Cô véo hắn một cái: “Nhịn được thì còn mở miệng hỏi anh làm gì.”
Tống Ngạn Thành rẽ vào phố Vương Phủ Tỉnh, hắn còn cố ý dừng xe ở tòa Tả Tự vì giờ này mọi người đều đã tan làm nên không có mấy ai.
“Đeo khẩu trang và kéo mũ kín vào.” Tống Ngạn Thành không yên tâm nên sửa sang lại giúp cô: “Anh đi với em.”
Ai người đi vào thang máy, còn cố ý đi lên tầng cao nhất. Sau khi đi ra Tống Ngạn Thành nói: “Anh không đi cùng em nữa, anh đi phía sau.”
Lê Chi sửng sốt: “Tại sao?”
“Vì tốt cho em.” Tống Ngạn Thành nhẹ đẩy cô về phía trước: “Mau đi đi, đến trước thì rẽ phải.”
Kê Chi hiểu, anh ấy sợ nhỡ bị chụp được thì cô sẽ gặp rắc rối.
Lê Chi không diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này. Cảm động có thừa nhưng cao hơn nữa là một cảm giác bất lực không rõ.
Năm phút sau cô ra khỏi nhà vệ sinh. Tống Ngạn Thành vẫn luôn đứng canh bên bên ngoài, chỉ cách nhau hai mét, ánh mắt cả hai giao nhau. Tống Ngạn Thành hất cằm ý bảo cô đi trước.
Một lúc lại gặp người ngang qua, Lê Chi theo bản năng cúi đầu, tóc dài che nửa mặt.
Ngay lúc này có một nhóm ba người nữa đang nhỏ giọng bàn tán, lâu lâu lại nhìn về phía sau xem. Một trong số đó dũng cảm chạy đến: “Chào chị, xin hỏi chị là....Lê Chi sao?”
Đứng ở khoảng cách gần cộng thêm đôi mắt to dễ nhận ra của Lê Chi nên vừa đối mắt là đã có thể khẳng định.
“A! Là Lê Chi thật này!”
Một tiếng hô của cô ta thu hút không ít sự chú ý. Hai chữ Lê Chi thốt ra miệng như chứng tỏ cô ta nhận ra một tiểu hoa đán rồi. Trong nháy mắt mọi người đều chạy về phía Lê Chi.
Lê Chi lùi ra sau hai bước, theo bản năng nhìn về phía Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành vẫn đang đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, ánh nhìn vẫn khóa chặt trên người cô như đang khích lệ, như đang kêu cô yên tâm. Hắn lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với cô hơn.
Lê Chi bị vây lấy một vòng, người qua đường lấy điện thoại ra chụp hình, có người kích động hơn còn xin chụp chung. Cho là đóa hoa rực rỡ được vây thành trung tâm, đám đông nâng cô như nâng ánh trăng sáng.
Giữa ồn ào giữa hò hét của mọi người, ánh sáng cô tỏa ra càng chói mắt.
Mà Tống Ngạn Thành quá hiểu, ánh sáng đó chỉ mới là vạch xuất phát của cô thôi.
Hắn hơi cúi đầu, tự biến mình thành một người qua đường bước qua cô. Như có một sự hiểu ngầm, Lê Chi theo bản năng tìm kiếm nhưng chỉ thấy bóng lưng anh xa dần.
Anh ấy biến mình thành người lạ chỉ để không gây thêm phiền phức cho cô.
Anh nhớ Lê Chi nói không muốn lãng phí sức lực vì chuyện hợp đồng công ty nữa.
Cô nói, ba tháng nữa sau khi rút hợp đồng mọi chuyện sẽ tốt lên.
Tim Tống Ngạn Thành lúc này yên ắng đến lạ thường, những tiếng ồn sau lưng không liên quan đến mình.
Có lẽ chính Tiểu Châu đã mang đến cho anh sự xúc động. Giữa sự sống và cái chết, một cậu nhóc còn dám kiên cường đối mặt thì chuyện đi tìm tình yêu hay người yêu bên cạnh đã là chuyện quá may mắn rồi.
Lê Chi nhìn bóng Tống Ngạn Thành dần xa rồi khuất trong thang máy, lòng cô bất chợt dấy lên một cảm giác khó chịu, trên mặt vẫn là nụ cười lịch sự với các fan nhưng hồn thì như vạn tiễn xuyên tâm.
Khoảnh khắc đó cô thậm chí còn muốn bỏ mặc tất cả để chạy đến ôm chặt anh, hét lớn cho cả thế giới nghe rằng đây là bạn trai tôi! Là người tôi yêu!
Lúc này, điện thoại cô reo lên.
Là tin nhắn của Tống Ngạn Thành.
[Chi Chi, chúng ta kết hôn đi.]
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
10 chương
16 chương
24 chương