Lầm tưởng

Chương 46 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 60 Trong phòng khách, Tiểu Châu ngồi trên sofa, vẫn chưa hoàn hồn hẳn. Tống Ngạn Thành đưa nước qua cho cậu: “Chắc đỡ rồi nhỉ.” Ánh mắt Tiểu Châu mông lung: “Vẫn còn tệ lắm.” Tống Ngạn Thành thấp giọng: “Anh không xứng?” “Làm gì có.” Tiểu Châu nhìn anh hồi lâu rồi thở dài: “Haizzzz, em thấy mình như một tên ngốc vậy.” “Tự tin lên.” “Anh ám chỉ nhiều vậy mà em đều không hiểu.” Tiểu Châu hối hận, cạn lời, tức giận: “Anh, có phải anh đang nhìn em như một thằng đần không.” “Không hề. Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết.” Tiểu Châu căng thẳng siết chặt góc áo, dè dặt đưa mắt liếc qua phòng ngủ. Cậu vẫn không dám tin: “Là Lê Chi thật.” “Ừm, người sống.” Tống Ngạn Thành kéo đầu cậu ta quay lại: “Đừng nhìn lung tung.” Lê Chi thay đồ xong thì bước ra ngoài, tóc xõa ngang vai. Cô mặc một chiếc áo phông màu thuần phối với quần rộng, lúc đi còn lay động như mang theo gió...Tiểu Châu theo phản xạ lật đật đứng lên, căng thẳng nhìn Lê Chi. Lê Chi cũng ngại ngùng: “Không sao đâu, bạn cứ thoải mái đi.” Cô trừng mắt nhìn Tống Ngạn Thành, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc anh đang làm gì hả?” Nghe giọng chất vấn của cô cứ như đang làm nũng, dịu dàng vô cùng. Tống Ngạn Thành còn chưa kịp giải thích, Tiểu Châu đã giành trả lời: “Thần tượng chị đừng giận anh rể, anh rể đã ám thị rất rõ ràng nhưng em vẫn mãi không chịu tin. Anh ấy còn lên mạng tìm kiếm “yêu đương bí mật cần chú ý những điều gì” để khiến em chú ý nhưng em quá ngốc.” Lê Chi quay đầu: “?” “Sao anh lại phải tìm kiếm cái ấy?” Tống Ngạn Thành chỉ muốn Tiểu Châu im miệng ngay lập tức. Không khí dịu đi một chút Lê Chi mới nói với Tiểu Châu: “Hay là ở lại ăn trưa nhé?” Nếu đến chuyện này còn không biết ý tứ thì cậu quá không xứng với chức trưởng fan club rồi. Tiểu Châu hiểu chuyện, vội vàng từ chối: “Không làm phiền hai người nữa ạ. Thần tượng, giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi thật tốt.” Tống Ngạn Thành nhịn cười, đứng lên nói: “Tôi tiễn cậu.” Trong thang máy, Tiểu Châu im lặng từ đầu đến cuối. So với hình ảnh nhiệt tình hoạt bát như ánh mặt trời trước đây thì giờ cậu như biến thành một người khác. Tống Ngạn Thành tưởng cậu còn đang đau lòng vì sự thật nên nói: “Giờ còn không thèm nói chuyện với anh nữa?” Tiểu Châu ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Anh, anh có thể giúp em một việc không?” 5 phút sau, Tống Ngạn Thành về lại nhà, Lê Chi đang ngồi trên sofa nghe điện thoại: “Biết rồi, vâng, em sẽ đúng giờ. Lễ phục mọi người cứ chọn đi rồi gửi hình qua cho em trước, em xem qua một lượt.” Hình như cô lại đẹp hơn rồi, mặt mày, tư thái đều phát sáng một cách tự nhiên. Tống Ngạn Thành bước đến bên cô, hai tay dựa vào sofa, cúi đầu thơm lên má cô. Làn môi lạnh từ từ trượt qua làn da cô, cuối cùng dừng bên vành tai cô cố ý tách ra một khoảng nhỏ, hơi thở nóng nảy. “Anh nói với công ty đi, tuần sau không được, em phải đến Pháp với đoàn phim.” Lê Chi nhẹ né tránh nhưng bị Tống Ngạn Thành đùa cợt đến ngứa ngáy. Cuối cùng cũng thương lượng xong, cô cúp máy, vừa quay đầu lại đã bị Tống Ngạn Thành trấn áp bởi nụ hôn mạnh mẽ. Như sóng gặp đá ngầm bị dâng cao vạn trưởng. Sau một đợt xa nhau khiến thân thể trở nên thành thực. Lê Chi nhịn không được ôm chặt cổ anh sau đó phó mặc tất cả tự nhiên mà đến. Mùa hè ve kêu, nhiệt độ cao từ bên ngoài tiến vào trong phòng bao vây lấy cặp đôi trên thảm. Từng con sóng nhiệt ngày càng dâng cao hội tụ thành biển biển sâu. Cậu vàng đã quen nên chỉ ngoan ngoãn nằm yên trong ổn, dựa đầu lên chân trước, cụp tai lại, ánh mắt như đang nói đời này không còn gì phải lưu luyến nữa. Trong lúc hỗn loạn, Lê Chi quay đầu qua trùng hợp giao mắt với cậu vàng. Chú chó nghiêng đầu sang trái rồi lại nghiêng sang phải, ánh mắt tương đối mê mẩn. Lê Chi lấy chân móc móc người bên trên: “Này, anh đứng dậy đi, đừng ở đây.” Nói cho cùng cô cũng thấy ngại, dù chỉ là bị một chú chó nhìn chằm chằm. “Không sao đâu, ngày mai đưa nó đi thú y làm phẫu thuật.” Giọng anh trầm trầm, ngắn mà dồn dập, động tác cũng rất phối hợp. Tống Ngạn Thành quay đầu cô lại, không vui nói: “Còn đi nhìn chó nữa, anh còn không bằng một con chó sao.” Lê Chi véo lên cánh tay anh, mắng: “Hâm.” Ánh sáng dịu nhẹ phủ khắp căn nhà biến mọi thứ trở nên có sức sống. Từ phòng khách đến bàn ăn, ánh sáng mỗi nơi đều như sóng dưới đại dương đang không ngừng vỗ. Cuối cùng của cuối cùng, trán hai người đều đổ mồ hôi dính chặt vào nhau, tim đập, mạch đập, tất cả đều hòa vào nhau không phân anh tôi. Tống Ngạn Thành bất chợt bật cười, cơ bụng rắn chắc cũng theo đó mà lên xuống. Lê Chi lười biếng hỏi: “Hửm? Cười gì?” Ánh mắt Tống Ngạn Thành nghiêm túc, cúi đầu xuống hôn cô: “Có thể yên thân gởi phận trên người em.” Lê Chi xúc động, càng thêm áy náy. Cô siết chặt tay anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi anh, em biết anh thiệt thòi rồi. Nhưng hợp đồng bên em có chút rắc rối, lúc đầu đã ký là không được yêu đương, Bây giờ em và công ty cũng không vui vẻ gì, em muốn chờ đến hai ba tháng nữa sau khi kết thúc hợp đồng, không còn kiêng kị điều gì nữa.” Lê Chi chân thành nói: “Em thật sự không muốn phí sức đi giằng co với bọn họ nữa. Xin lỗi anh, chắc lại khiến anh thiệt thòi thêm một thời gian nữa rồi.” “Ừm, cân nhắc nặng nhẹ. Em làm như vậy là rất đúng.” Lê Chi nằm trong lòng anh cười thật tươi. Đầu ngón tay cô nghịch ngợm vẽ lên ngực anh: “Nhưng còn Tiểu Châu đó?” “Cậu ta là fan chân chính của em, còn biết bao che hơn cả anh nên sẽ không nói lung tung đâu.” Ngữ khí Tống Ngạn Thành chắc nịch. Ngón tay cô bất chợt dùng lực mạnh véo ngực anh một cái, cô nhấc nửa người dậy: “Anh thân với cậu ta vậy?” Tống Ngạn Thành kêu đau, cầm lấy tay cô đưa lên môi thổi thổi: “Ghen à?” “Người phải ghen là anh chứ.” Lê Chi đắc ý: “Dù gì cũng có bao nhiêu là người thích em như vậy.” Tống Ngạn Thành luồn tay vào trong chăn dùng sức véo một cái, mặt mày phong lưu: “Bọn họ đều có thể làm thế này sao?” Mặt Lê Chi đỏ lên, cắn lên má anh: “Anh cái đồ vô lại này.” Không đùa nữa, Tống Ngạn Thành đắp chăn lên cho cô: “Đừng để bị lạnh.” Khựng lại một chút anh thuận miệng nhắc đến: “Lần này được nghỉ mấy ngày?” “Ba ngày. Sau đó bay đi Thượng Hải chụp hình tạp chí. Thời gian này chắc sẽ đỡ hơn, không bận như trước nữa.” “Vậy ra ngoài hít thở, đừng ở nhà làm gì cho khó chịu. Vừa hay lúc Tiểu Châu ra về có nhờ anh một chuyện, hy vọng chúng ta có thể đến nhà cậu ta làm khách.” Lê Chi vui vẻ: “Cậu ấy cũng là người ở đây?” “Ừm, là một....người rất thần kỳ.” Tống Ngạn Thành bật cười. Lê Chi đi ngủ sớm, ngủ say từ lúc hoàng hôn còn đang đứng ở chân trời. Việc quay phim liên tục khiến giờ giấc của cô đảo điên, thời gian nghỉ ngơi cũng không được bình thường. Giờ được thả lỏng rồi nên cả người đột ngột mệt mỏi vô cùng. Tống Ngạn Thành không quấy rầy cô, cũng không gọi cô dậy ăn cơm mà nhẹ nhàng khép cửa lại rồi một mình tiến vào phòng ngủ. Bên phải tủ sách có một chiếc két sắt, Tống Ngạn Thành mở ra, cả hai tầng đều là sổ hộ khẩu và hợp đồng đầu tư của anh. * Chiều ngày hôm sau cả hai người ra ngoài. Trước khi xuất phát Tống Ngạn Thành còn kéo thấp mũ cô xuống: “Em không đeo kính râm à?” “Mắt em hơi viêm, mấy hôm trước diễn cảnh mưa nên chắc bị dính nữa. Không đeo kính râm nữa đâu, đau.” Thang máy khu nhà của Tống Ngạn Thành nối liền với bãi đỗ xe nên sẽ không bị ai nhìn thấy, anh nói: “Ừm, vậy về anh dẫn em đi khám.” “Không sao đâu, em có thuốc nhỏ mắt.” Lê Chi kéo tay anh, cười hì hì: “Anh có thấy chúng ta giống hai vợ chồng già không?” “Anh chị thấy mình như nam sủng được em thị tẩm xong mỗi ngày đều mỏi mòn trông ngóng nữ vương triệu kiến.” “Hứ, không bằng lòng à?” Tống Ngạn Thành vỗ vỗ tay cô: “Bằng lòng cúi đầu xưng thần trước em.” Lê Chi vui vẻ tiến vào thang máy, suốt buổi cô ríu rít không ngừng. Tống Ngạn Thành vẫn như trước, nghe nhiều nói ít, lâu lâu quay lại nhìn cô rồi chợt buồn vô cớ. Mặt trời nhỏ này vẫn sáng rực rỡ như vậy. Chỉ cần cô ở bên cạnh anh cuộc sống dường như không còn tệ như xưa nữa. Chiếc Cayenne chạy thẳng ra ngoại thành. Lê Chi thuận miệng hỏi nhà Tiểu Châu ở đâu, lúc nghe địa chỉ cô sửng sốt, đó là khu biệt thự sang trọng nhất thành phố này. “Em không biết đâu, lần đầu tiên cậu ta tới nhà mình còn lái chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn.” Tống Ngạn Thành giữ vô lăng, vừa nhìn gương chiếu hậu để rẽ vừa nói: “Tên nhóc này học cùng trường với anh, suýt nữa thì anh nghi nó làm thẻ giả.” Lê Chi bất lực: “Sếp Tống, có phải anh sắp phá sản rồi không?” Tống Ngạn Thành liếc cô: “Nếu không phải bạn gái anh quá nổi tiếng anh phải làm đến mức này sao?” “Vâng vâng vâng là em sai.” Lê Chi nhân cơ hội này nghiêng người sang hôn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Tối về bồi thường.” Tống đại gia lúc này mới hài lòng, còn tăng vận tốc. Đến biệt thự đã thấy Tiểu Châu đứng đợi từ lâu, Tống Ngạn Thành vừa nhìn sang nói: “Hôm nay cậu ta lại thay xe mới rồi.” Tiểu Châu vẫy tay điên cuồng: “Anh! Bên này!” Bốn bề không người, Tống Ngạn Thành cẩn trọng vô cùng, chỉ dám mở hé cửa sổ. Tiểu Châu cong người ghé mắt vào cửa sổ, chỉ muốn nhìn dung mạo của thần tượng mình. Tống Ngạn Thành bị cậu ta chọc cười: “Tiền đồ đâu?” “Tiền đồ không đáng, nhìn thần tượng một lần thôi là em có thể sống thọ thêm mười năm nữa.” Tiểu Châu chưa đến mức quên Tống Ngạn Thành, vội vàng nịnh nọt: “Anh, hôm nay nhìn anh trẻ hẳn ra. Mỗi sợi tóc đều được được tạo hình sao!” Lê Chi nghe vậy liền bật cười, nói với Tống Ngạn Thành: “Cậu ấy có hơi giống một người bạn nghệ sĩ của em.” “Hả?” “Đào Tinh Lai.” Lê Chi cảm thấy rất kỳ diệu: “Là một ngôi sao rất nổi, bọn em còn  từng chụp chung ảnh bìa cho tạp chí.”