Lầm tưởng

Chương 45 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 57 Đương nhiên vẫn có rất nhiều người lý trí, chỉ là những bình luận này cố ý bị đẩy xuống bên dưới, nếu không kéo xuống sâu hơn để xem thì sẽ không thể nào đọc được: [Cái tài khoản này xưa nay chuyên nhận tiền rác để làm mấy trò này ai cũng biết] [Mẹ nó, chị gái xinh đẹp này đã chọc vào ai sao?] [Ảnh gái đứng đường nào đây? Đến một cái hình chính diện còn không có. Chủ thớt nói là Lê Chi thì tôi cũng có thể nói đây là mẹ chủ thớt.] [Không bàn đến cái khác nhưng tài khoản này rất hãm.] Giới giải trí dạo này đều dùng tiền để mua hot search, không có chút sáng tạo nào. Chuyện này vừa nổ ra dẫn theo một lượng lớn người quan tâm. Chỉ số sau đó cho thấy đêm đó số người ghé thăm weibo của Lê Chi tăng vọt bằng cả mất tháng góp lại. Nội dung weibo của Lê Chi quá ít ỏi, dòng tin mới nhất vẫn dừng lại ở chuyện nhận được giải Nữ phụ xuất sắc Kim Lân. Mọi người lại ráo riết đi tìm tài khoản fan club của Lê Chi. Chỉ sau hai tiếng đồng hồ xảy ra chuyện tài khoản này đã nhanh chóng và quyết đoán đăng một bài đăng lên weibo. Tiểu Châu tức giận đến nỗi muốn phá màn hình máy tình. Đầu tiên cậu tìm bản gốc của tấm ảnh, tìm đàn anh học khoa máy tính giúp mình phân tích. Cuối cùng cậu tìm được nguồn và thời gian ảnh gốc được chụp. Mà thời gian này lại trùng khớp với ngày Lê Chi tổ chức tiệc sinh nhật. Chứng cứ xác đáng khiến lời đồn tự dập tắt. Hơn nữa bài viết làm sáng tỏ mọi chuyện của Tiểu Châu cũng rất được sắc. Vừa có chứng cứ lại rất đạo lý, mỗi bước đi đều vô cùng rõ ràng từ phân tích ảnh gốc đến bày ra sự thật. Cậu cũng không mang  bất cứ một cảm xúc riêng nào vào bài viết, những bình luận dưới bài đăng đều là các Quả Lê Tranh khác tự đăng thêm chứng cứ: Ảnh Lê Chi vào sinh nhật hôm đó. Nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ nghi ngờ: Cô ta tổ chức sinh nhật buổi chiều, buổi tối làm gì ai mà biết. Tiểu Châu tức đến mức suýt nữa thì múa vịnh xuân quyền (một môn võ của Trung Quốc) trước màn hình. Ngay lúc cậu sắp không kiềm chế được mà giận điện lên thì tài khoản weibo s đăng một dòng bình luận, là hình tối đó Lê Chi ngồi nhà ở đọc kịch bản. Tiểu Châu gõ bàn phím một cách kích động [Là tài khoản weibo của anh tôi!!] Đồng thời cậu còn gửi tin đến cho Tống Ngạn Thành [Anh!!! Em sùng bái anh.] [Anh có nhiều ảnh độc quá đi!!] Nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời. Thực ra Tiểu Châu căm phẫn trào dâng nhưng lại chưa từng nghĩ xem Lê Chi sẽ có phản ứng gì khi đọc bài viết dìm mình. Cô gái này đã quen rồi nên đều để ngoài tai hết, chỉ chuyên tâm đóng phim. Không chỉ Tiểu Châu mà các Quả Lê Tranh các cũng đều cho rằng cô sẽ như vậy.  Nhưng không ngờ rằng vào 8 giờ ngày hôm Lê Chi đã chia sẻ lại bài đăng thanh minh của fan club mình đồng thời gắn thẻ tài khoản bôi nhọ cô: [Nếu các bạn đã quen nhận được thư từ luật sư thì chắc thêm một lá nữa từ phía tôi cũng không nhiều đâu, mong các bạn tự thu xếp ổn thỏa.] Hướng gió thay đổi lớn, những kẻ bình luận công kích cô trước đó giờ câm như hến. Lê Chi liên lạc với luật sư Ngụy: “Xin lỗi anh Ngụy, làm phiền anh vất vả gửi thêm một lá thư nữa. Lát nữa em gửi anh bản thảo, em đã sửa cả tên trong đó rồi.” Lê Chi sốt cao một đêm, sáng ra vừa hơi hạ sốt thì bị những chuyện linh tinh này khiến mình lao lực quá độ. Huyệt thái dương của cô đau cực độ. Sau khi đăng weibo xong thì cầm lấy điện thoại cắm cúi đọc hồi lâu vẫn không ngẩng lên. Mao Phi Du vẫn luôn cùng cô xử lý chuyện này. Lúc đầu y còn phẫn nộ không ngừng, lòng đầy căm phẫn nhưng giờ đã bình tĩnh hơn, cũng biết không còn cách nào khác nên đến an ủi cũng không đến nơi đến chốn: “Không thể tránh được, cố giữ tâm thái tốt lên. Giữ gìn sức khỏe.” Lê Chi ừ một tiếng, năm ngón tay vò vò tóc hỏi: “Bên công ty đã đăng bài thanh minh chưa?” “Chưa.” Mao Phi Du dứt khoát đáp. Áng mắt Lê Chi rất bình tĩnh, cô cũng không thấy ngạc nhiên nhưng lại không tránh nổi cảm giác mất mát: “Tốt xấu gì cũng hợp tác nhiều năm vậy rồi, đến một cú điện thoại cũng không có.” “Con người giám đốc Hứa em còn không hiểu sao? Cẩn thận dè dặt, ham sống sợ chết, sợ chuyện liên lụy đến mình. Chắc không trông mong gì vào chuyện em sẽ ký tiếp hợp đồng nên mới không muốn ra mặt.” Buổi trưa còn có cảnh quay nên Lê Chi xuống giường rửa mặt. Mao Phi Du không đi, vẫn ở bên dặn dò cô: “Nhưng anh khuyên em đừng cứng với công ty nữa. Hợp đồng còn ba tháng nữa, bình an mà sống vẫn có lợi với em hơn. Bên đó sắp xếp công việc gì em cứ xem mà nhận lấy, không muốn nhận thì cứng rắn một chút từ chối. Còn không được nữa thì tìm bạn trai em giúp.” “Hôm qua một người bạn học làm ở cục điện ảnh liên lạc với anh nói cấp trên cậu ấy rất xem trọng bộ phim “Tuổi 20”. Ba chữ Phó Bảo Ngọc đủ để đảm bảo chất lượng bộ phim. Sau này chắc chắn sẽ được đề cử giải thưởng. Anh nói trước với em để em bình thản đừng có hoảng.” Lê Chi đang ngậm kem đánh răng trong miệng, cô liếc y một cái, mơ hồ không hiểu nói: “Hôm nay em thấy anh có gì đó không đúng, cứ như là căn dặn hậu sự vậy.” Mao Phi Du bật cười, giọng nói rất nhẹ: “Con nhóc chết tiệt không thể nghĩ về anh tốt chút được sao?” 10 giờ Lê Chi xuất phát đến phim trường, hôm nay quay cảnh hoạt động nên không hề dễ, đến mười lần mới qua một cảnh. Lúc công việc kết thúc cũng đã 10 giờ tối. Lê Chi ngồi nghỉ ngơi trong xe Nanny van một hồi, chỉ có lần này cô mới dẫn theo một trợ lý nhỏ để còn giúp việc vặt. Lê Chi hỏi: “Mao Phi Du đâu?” Trợ lý không hé răng như thể đang trốn tránh, cậu nhóc cúi đầu bày cặp lòng đựng cơm ra, nói chuyện úp úp mở mở: “Không biết nữa, hình như đi ra ngoài rồi.” “Em gọi điện cho anh ấy giúp chị.” Trợ lý lại dè dặt nói: “Gọi không được nữa.” Mắt Lê Chi sắc lên: “Lý do?” Cách cô nhìn người ta thế này vô cùng hung dữ, trợ lý nhỏ nào chống đỡ nổi đành khó xử nói: “Chị Chi Chi, chị đừng nói với ai là em nói đấy. Anh Tiểu Mao....bị công ty đuổi rồi.” Lê Chi chau mày: “Tại sao?” “Vì mỗi ngày chị đều quay phim nên em không dám nói. Trên mang đang bàn tán về anh Tiểu Mao, nói anh ấy trước đây từng dẫn dắt Hạ Chi Kỳ.” Trợ lý nhỏ này thường ngày vẫn luôn ở bên Tiểu Mao để học tập nên tình tình trò sâu đậm, nói đến đây thôi là đã sắp khóc. Lê Chi lập tức mở weibo ra, quả nhiên tin tức bôi đen cô đã dừng hẳn nhưng lại chuyển mục tiêu sang chuyện Mao Phi Du. Trên mạng nói ngày đó Hạ Chi Kỳ đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì bất ngờ rớt đài, hút chích, AIDS, được nữ đại gia bao. Những thói hư tật xấu này đều do chính người quản lý của cậu ta dạy cho. Còn nói Mao Phi Du năm đó bị chìm nghỉm trong giới, âm thầm đến vài năm năm sau bỗng dưng trở thành quản lý của Lê Chi. Những bài đăng này được dựng lên rất bài bản vì dù sao thì chuyện Hạ Chi Kỳ cũng là thật, bài đăng dựa trên sự thật này nên cũng khiến người ta dễ tin hơn. Lê Chi tức phát run: “Lúc chị gặp chuyện không may công ty không thèm hỏi han. Giờ Mao Phi Du xảy ra chuyện thì công suất làm việc lại cao quá vậy!” “Chị Chi Chi, chị bình tĩnh đi.” Trợ lý nhỏ lý nhí: “Là anh Tiểu Mao tự động ra đi.” Lê Chi ngây người hồi lâu mới phản ứng lại. cô đứng bật dậy, trợ lý nhỏ không ngăn nổi: “Chị Chi Chi chị đi đâu thế?!” Lê Chi tức tốc về lại thành phố ngay trong đêm, cô đến trước căn nhà Mao Phi Du cho thuê để tìm y. Lúc Mao Phi Du ra mở cửa vẫn còn đang ngái ngủ, thấy cô đứng trước mặt thì sợ đến mức lùi về sau một bước. Đến khi bình tĩnh lại y mới hung dữ nói: “Sao em lại về đây rồi?! Không đóng phim nữa à! Đã ký hợp đồng với bên đoàn phim là diễn viên không được vì bất cứ lý do cá nhân nào mà rời đoàn!” Lê Chi hung dữ đẩy y: “Anh điên à, nói đi là đi, em đã đồng ý chưa?” Mao Phi Du muốn nói lại thôi. Y liếc nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn không mở lời. Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn. Mao Phi Du mở cho cô một chai nước hoa quả, cắm ống hút đàng hoàng mới đưa qua: “Nguyên nhân em cũng biết rồi anh sẽ không nhắc lại nữa. Em bây giờ đang phát triển rất tốt, anh nói rồi, em nhất định sẽ nổi tiếng, tiền đồ như nước.” “Cho nên là?” Mao Phi  Du không dám nhìn vào mắt cô, cúi đầu nhìn đi nơi khác: “Đừng vì anh mà mất thì giờ, không đáng đâu.” “Đáng hay không đáng không phải mình anh nói là được.” Mao Phi Du bật lên một tiếng ha vui vẻ, ánh mắt bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự bất lực: “Nhưng dư luận nói là được.” Lê Chi nghe mà phiền: “Anh đừng có phí lời với em vậy làm gì, em biết anh vẫn còn vài lời nữa nhưng Mao Phi Du em hỏi anh một câu, anh còn muốn đổi xe, đổi phòng, còn muốn chứng minh bản thân không?” Nói không muốn là giả, ánh mắt anh không lừa gạt được cô. Mao Phi Du thành thật nói: “Muốn, rất muốn, nhưng anh không hy vọng em hy sinh mình để thành toàn cho anh.” “Nếu mỗi lần thị phi xảy ra đều phải giải quyết bằng cách dứt khoát thối lui như vậy thì anh có tin không, rằng em sẽ không tiến được xa nữa, không đi được dài hơn nữa. Em sẽ trở thành Hạ Chi Kỳ thứ hai.” Vừa nghe đến cái tên này là sắc mặt Mao Phi Du đã trắng bạch. Lê Chi cũng không hề né tránh mà kiên nhẫn nói lý lẽ: “Lùi về sau để cầu toàn chỉ là biện pháp nhất thời, thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả. Anh đừng thua chính bản thân mình, anh đừng bỏ rơi em.” Đèn chân không nhà y đã cũ chiếu sáng một góc ấm áp. Mao Phi Du không còn chỗ trốn chỉ đành quay mặt đi, lấy tay lau nước mắt. “Em đừng có xử lý theo cảm tính.” Giọng y nghẹn ngào. “Em và anh là hai con bọ đáng thương trên một sợi dây.” Lê Chi kiên định, không hối hận: “Anh biết đấy, em không có gia đình, vậy anh cứ là người thân của em đi.” Vẻ mặt Lê Chi bình tĩnh thong dong, xem chừng đều đã nghĩ cả đường lui rồi: “Đến mức này em vốn đã ở thế bị động trong mối quan hệ với công ty rồi. Em cũng sẽ không nhắc đến chuyện hủy hợp đồng nữa, mấy năm nay đều nhịn được nên không cần quan tâm đến ba tháng này.” Mao Phi Du hiểu cách nghĩ của cô nên phân tích: “Nhưng công ty cắt đứt các hợp đồng thương mại của em thì thôi đi, có khả năng công ty còn cố ý dìm em xuống. Ví dụ như vấn đề ký kết với “Tuổi 20”. Lúc đó “Người thuận gió” đã liên lạc với em qua công ty nên bọn họ có thể xuyên tạc rằng em cố ý từ chối để nhận kịch bản riêng.” “Không sao đâu.” Lúc cô cười lên khóe mắt cũng cong cong: “Không còn tình huống nào tệ hại hơn lúc này, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.” Mao Phi Du lái xe chở cô ra sân bay. Suốt đường y càm ràm như ông bố già: “Em tự ý rời đoàn như vậy là vi phạm nguyên tắc! Về lại mà có bị mắng thì lo mà nhận, vốn dĩ em là người đuối lý.” “Anh còn không biết ngại mà nói vậy, chưa từng thấy người đàn ông nào già mồm át lẽ phải như anh.” “Hứ hứ hứ hứ hứ.”  “Ồ, còn đỏ mặt kìa?” Lê Chi cười hi hi vạch trần y. Đến sân bay Mao Phi Du chạy đi mua vé cho cô rồi nhét một chai nước khoáng vào tay cô: “Đi đường cẩn thận, nhớ đeo khẩu trang vào, quàng ấm cổ nữa. Anh sẽ kêu Tiểu Cường đến trước nửa tiếng để đón em. Vạn nhất bị fan nhận ra thì....có gì cứ báo cảnh sát.” Lê Chi cười không ngừng được: “Lỡ như cảnh sát cũng là fan thì sao?” Mao Phi Du hừ một tiếng: “Đắc ý vừa vừa thôi.” “Sắp trễ rồi em đi đây.” Lê Chi cầm giấy tờ, đẩy vali rời đi. Mao Phi Du hạ cửa xe xuống gọi lớn: “Chi Nhi!” Lê Chi quay đầu lại: “Ơi?” “Cố lên!” Mũi miệng đều bị khẩu trang che đi nhưng khóe mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết...Đom đóm tuy nhỏ nhưng có thể phát ra ánh sáng rực rỡ trời đêm. ..... Những tin đồn trên mạng về Mao Phi Du ngày càng trở nên nghiêm trọng, đúng như bọn họ dự đoán, cuối cùng cũng ảnh hưởng đến Lê Chi. Như thể có người đứng sau thao túng vậy. Mục tiêu chính xác, trật tự rõ ràng, tất cả đều nhằm về phía Lê Chi, ám chỉ cô vừa có chút danh tiếng đã làm càn, ỷ mạnh mà ép công ty phải ưu tiên hợp đồng béo bở cho mình. Rõ ràng là ký kết hợp đồng đàng hoàng với công ty nhưng lại khăng khăng làm theo ý mình, từ chối “Người thuận gió” nhưng lại nhận bộ phim “Tuổi 20” vì có cát xê cao hơn, ý mỉa mai cô thấy tiền sáng mắt. Quả Lê Tranh tức giận, bất bình, ai ai cũng nói phải đăng bài bác bỏ nhưng bị Tiểu Châu ngăn lại. Cậu khuyên một cách lý trí, rất khách quan: [Lời đồn thì chung quy vẫn là lời đồn, chính vì nó chưa được chứng thực mà là bảo sao nghe vậy. Thứ khiến chúng ta yêu thích là con người cô ấy. Yêu sự khiêm tốn dửng dưng của cô ấy, yêu cách cô ấy diễn xuất nghiêm túc và thể hiện đặc sắc chứ không phải yêu cô ấy ngày ngày đi thanh minh, đi đôi co với những tin đồn thất thiệt về mình.] Quả nhiên từ đầu họ đã biết tính cách thần tượng họ thế nào, vậy thì dù sau này có bao nhiêu lời đồn vô căn cứ đi nữa thì họ vẫn sẽ nhớ lại thuở ban đầu. Fan club Lê Chi, tối ngày 12 tháng 7. Lúc này Tống Ngạn Thành vẫn còn đang đọc từng hàng chữ trên máy tính, trong lòng không khỏi cảm động. Anh mở đoạn chat của mình và Tiểu Châu, gửi cho cậu một tin nhắn: [Ngày mai....] Gần như cùng lúc này, Lê Chi đăng weibo. Không có mở bài hay tổng kết, không có những dòng thể hiện sự căm phẫn, cũng không có câu nào là hy vọng có được sự đồng tình. Chỉ một câu. [Toàn bộ cát xê phim “Tôi 20” mà tôi đóng sẽ được quyên góp cho cô nhi viện vào đúng ngày phim ra rạp. Chúc các bé trưởng thành khỏe mạnh.] Trong nháy mắt cả weibo như dậy sóng. Tiếp đó tài khoản chính thức của phim “Tuổi 20” cũng nhấn like cho bài đăng của cô. Tống Ngạn Thành nhìn bài đăng của cô xong, khóe mắt ươn ướt. Tin nhắn của Tiểu Châu lập tức đến: [Trời ơi anh, em không nhìn lầm đúng chứ!!] Tống Ngạn Thành điều chỉnh lại cảm xúc. Anh vốn tưởng trưởng fan club đang hạnh phúc vì bài đăng của Lê Chi. Đang định gõ lại mấy chữ đùa cậu thì tin nhắn tiếp theo đã được gửi đến. [Em vui quá đi!!!! Không ngờ anh lại mời em mai tới nhà anh làm khách!!! Tối nay em phải tắm rửa thơm tho mới được!! Ngày mai em đến tìm anh nha!!”] Tống Ngạn Thành : “...............” Có thể thu hồi lại tin nhắn không? Tiểu công chúa vô cùng hối hận.