Lầm tưởng

Chương 44 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 56 Thực ra không chỉ có người nói với bên luật sư Ngụy mà cấp cao công ty cũng đã gặp Lê Chi để nói chuyện. Ý của công ty là không đến mức phải làm mọi chuyện thành ra như vậy. Cùng lắm thì chị Phong chỉ phải bồi thường chút tiền nhưng với một tiểu hoa đán như Lê Chi thì không chừng sẽ phải hứng chịu thị phi. Thái độ của Lê Chi rất kiên quyết: “Vì tôi là nhân vật công chúng nên tôi phải nuốt trôi cơn giận này? Các người làm thế có khác gì áp đặt đạo đức lên tôi không, có khác gì uy hiếp tôi bằng một cách khác đâu.” Nói một là một hai là hai, chuyện này không thương lượng được nữa. Mao Phi Du không khỏi áy náy, câu y nói nhiều nhất bây giờ là: “Xin lỗi em.” Lê Chi rất khí thế, cô đánh sau ót y một cái: “Sao anh cũng trở nên khác người rồi vậy.” Mao Phi Du biết rõ tính cô, không làm thì chớ, đã làm thì có kéo cũng không quay lại. Y cười cười, không khuyên cô nữa. Lê Chi chính thức vào đoàn phim. “Tuổi 20” lấy bối cảnh Bắc Kinh nên 80% cảnh đều được quay ở đây. Ngày đầu tiên Phó Bảo Ngọc cũng đích thân đến trường quay, Lê Chi và Thạch Nhất Lan đỡ lấy bà, nghiêm túc nghe bà giảng giải về nhân vật trong kịch bản. Phim kể về câu chuyện tình yêu và sự đền tội của tuổi trẻ với kết thúc mở. Thực ra nội dung câu chuyện không quá mới mẻ độc đáo nhưng tình tiết lại rất đặc sắc. Ngay cả Thạch Nhất Lan đọc đến kết cục của nam chính Giang Tinh cũng không kìm được mà rơi nước mắt. Phó Bảo Ngọc một mực nhìn Lê Chi diễn, bà đứng trước màn hình máy quay với nụ cười trên môi. Lúc đi bà mới nói với Lê Chi: “Cô biết, em nhất định làm được.” Lê Chi cười cười, không đáp lại. Phó Bảo Ngọc nắm lấy tay cô, nhẹ vỗ vỗ: “Em phải nhớ tự mình thoát ly ra. Em là người đứng nhìn chứ không phải người dẫn dắt. Em không cần phải kiến tạo nên Triệu Tiểu Sanh, cũng không cần dùng trăm phương ngàn kế để nhào nặn linh hồn cô ấy. Cô ấy đang tồn tại trên thế giới này, em chỉ cần giúp cô ấy hoàn thành một cuộc đời. Chạm khắc nhưng giữ nguyên bản gốc. Để nhân vật là nhân vật, em là em.” Lê Chi như vừa được gột rửa tâm tư, cõi lòng trống trải của cô cũng sáng lên. Cô gật đầu thật mạnh, lúc nhìn lại ân sư của mình, khóe mắt cô đã ươn ướt. Phó Bảo Ngọc đau lòng, cầm lấy tay cô: “Cố gắng diễn cho tốt.” Phó Bảo Ngọc đáp chuyến bay chiều về Thanh Đảo. Bà rất tâm huyết với kịch bản này nên không ngừng hoàn thiện, điều chỉnh từng chi tiết nhỏ, dù có là một dấu câu cũng phải tinh tế hơn trước. Suốt một tuần này, cảnh quay chủ yếu là lúc nam chính đang học cấp ba. Lê Chi và Thời Nhất Lan ngày ngày đều mang đồng phục trường đi quay. Bộ phim này rất hiện thực, không có áo trắng và váy xếp ly. Hình ảnh được chỉnh như thời xưa, trước ống kính Lê Chi như biến thành người của thời đó. Cô đọc thoại rất tốt, nguyên một cảnh quay không hề quên một từ nào. Thạch Nhất Lan càng thêm tán thưởng cô: “Cô học khóa nào.” “Khóa 14.” Thạch Nhất Lan cười cười: “Trẻ thật.” Hai người trước ống kính thì hợp tác, ngoài ống kính thì học tập lẫn nhau. Làm việc cùng nhau lâu ngày Lê Chi cũng bắt đầu hiểu về Thạch Nhất Lan. Năng lực chuyên ngành của anh ta thì khỏi bàn cãi, giải Nam diễn viên xuất sắc đâu phải là trò đùa. Hơn  nữa con người anh ta rất khiêm tốn, ít giao du với bên ngoài, cũng không hề làm cao. Lê Chi cả gan hỏi một câu: “Thầy Thạch, sao thầy lại đồng ý với kịch bản này?” Theo cô được biết thì hợp đồng của “Tuổi 20” không hẳn là quá hậu đãi với một người lão làng như Thạch Nhất Lan. Anh ta chắc chắn có nhiều lựa chọn tốt hơn thế này.  Ánh mắt Thạch Nhất Lan bình thản hỏi lại cô: “Vậy tại sao cô lại nhận? Tôi có quen biết với nhà đầu tư của “Người thuận gió”, ban đầu họ có gửi lời mời nhưng cô từ chối.” Lê Chi sửng sốt, cô ngại ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vì cô Phó là ân sư của tôi.” “Kịch bản thì đúng là do cô Phó gọt dũa nhưng tác giả của nó hình như không phải là cô Phó mà tên là, là......” Thời Nhất Lan khựng lại, nhất thời không nhớ ra. “Là Thịnh Tinh.” Lê Chi nói. Thạch Nhất Lan nhìn cô, ngữ khí chắc chắn: “Bạn bè?” Lê Chi cười cười, lúc cô đáp lại giọng đã trở nên khàn khàn: “Ừm, là một người bạn cũ.” Phim đã khai máy nên những tin tức về nó cũng dần xuất hiện. Thạch Nhất Lam đã quá nổi tiếng rồi, thành tích còn vang danh quốc tế nên đã đứng ở một tầng khác. Thạch Nhất Lan là người không màng danh lợi, thậm chí anh ta còn không có cả weibo. Mỗi lần muốn tiến vào ánh nhìn của công chúng anh đều thông qua các tác phẩm của mình. Việc tuyên truyền cho “Tuổi 20” cũng rất đơn giản, quay được một tháng rồi nhưng không có tin tức nào liên quan được lên hot search. Mãi đến tối thứ sáu mới có một tấm ảnh trên trường quay với dòng trạng thái: Chào bạn, bạn Triệu Tiểu Sanh. Trong tấm ảnh là Thạch Nhất Lan và Lê Chi ngồi sóng vai nhau trên cầu thang phim trường, cả hai cười vui vẻ nhìn vào ống kính. Ảnh không qua chỉnh sửa, ngay cả nếp nhăn trên khóe mắt Thạch Nhất Lan cũng rất rõ ràng. * Ảnh vừa được đăng ba phút mà lượng chia sẻ đã hơn một vạn. Tiểu Châu nhất định là người đang chiến đấu hăng say ở tuyến đầu. Cậu ta cấp tốc báo tin cho Tống Ngạn Thành. [Anh!!! Xảy ra chuyện lớn rồi!!] Ảnh được đăng vào buổi tối đúng lúc Tống Ngạn Thành đang đọc sách trong phòng nên còn tưởng có chuyện xảy ra thật [Sao vậy?] [Chi Chi đẹp quá đi!] Tống Ngạn Thành: ............ Tiểu Châu gửi cho anh bức ảnh đăng trên weibo [Huhuhu, chị ấy giết(1) em mất.] [Cô ấy không nuôi cá mập.] Tiểu Châu [???] Tống Ngạn Thành phóng ảnh to ra, Lê Chi mặc đồng phục buộc tóc đuôi ngựa đơn giản lộ ra vầng trán trơn nhẵn. Cô thực sự rất hợp với ống kính máy quay nên nụ cười vô cùng hoàn mỹ. Anh biết cô đẹp nhưng không biết rằng vẻ đẹp của một người con gái còn có thể xuất phát từ nhiều khía cạnh như vậy. Tiểu Vũ [Anh! Thạch Nhất Lan với Chi Chi đẹp đôi quá.] [Đẹp đôi gì đâu?] [Thạch Nhất Lan là ảnh đế (nam diễn viên xuất sắc)! Siêu đẹp trai!] Tống Ngạn Thành rất không vui hỏi [Thế cậu thấy tôi sao?] [Anh, anh đừng như thế, em có bạn gái rồi.] [.............] [Anh! Em mong chờ đến cảnh hôn của Thạch Nhất Lan và chị Chi của em quá đi! Một cảnh hôn mãnh liệt!(2)] [Mãnh Liệt là ai?] Tống Ngạn Thành từ từ  hiểu ra, ngón tay đơ cứng trên bàn phím, đùa sao? Lê Chi còn có cảnh hôn! Để thể hiện sự đau lòng anh liền gửi icon khóc lóc vào nhóm anh em chí cốt. Đương nhiên ba người kia đều không thèm quan tâm đến tiểu công chúa Thành Thành. Cuối cùng anh gọi cho Mạnh Duy Tất khiến anh ta vui vẻ không thôi, còn nghiêm túc đâm xuyên tim anh: “Cảnh hôn thì đã là gì? Có cảnh giường chiếu đã mới gọi là kính nghiệp.” Rất lâu sau Tống Ngạn Thành vẫn chưa đáp lời. Cuối cùng anh mới hỏi: “Bên cậu còn tuyển nam diễn viên không?” Chỉ là một câu đùa thôi chứ anh chưa từng nghĩ đến điều này, nếu thật thế thì trẻ con quá. Mạnh Duy Tất dù gì cũng rất chuyên nghiệp nên nương theo đề tài này nói thêm mấy câu: “Tôi từng đọc kịch bản “Tuổi 20” rồi. Đây đúng là tác phẩm xuất sắc hiếm có khó tìm về đề tài thanh xuân trong những năm trở lại đây. Không có những tình tiết giật gân như nạo phá thai hay phản nghịch các thứ. Câu chuyện được kể rất bài bản. Người phụ nữ của cậu thật biết chọn kịch bản.” “Đương nhiên.” Tống Ngạn Thành bất giác thấy tự hào :”Cô ấy chính là người giỏi vậy đấy.” “Đắc ý nhỉ.” Mạnh Duy Tất nói thêm: “Tôi cứ tưởng kịch bản này do chính cô Phó Bảo Ngọc viết nhưng không ngờ là không phải.” Tống Ngạn Thành nhớ mang máng Phó Bảo Ngọc là ân sư thời đại học của Lê Chi: “Vậy là ai?” “Tác giả tên là Thịnh Tinh. Tôi đã tìm nhưng không thấy tư liệu về người này. Hỏi thăm trong giới mới viết cậu ta là học sinh học viện điện ảnh nhưng hình như đã mất rồi.” * “Tuổi 20” được quay rất thuận lợi. Thứ sáu là cảnh đêm, lại còn được quay trong mưa. Thời gian này không khí ở Bắc Kinh khô hanh không lấy nổi một giọt mưa. Đoàn kịch phải thuê đến ba chiếc xe phun nước chạy vòng quanh ba tiếng đồng hồ. Lê Chi mặc áo đồ ngắn lại thấm nước khiến cô lạnh đến phát run. Nước xộc vào khoang mũi khiến bệnh viêm mũi của cô lại tái phát. Mao Phi Du đã đứng bên cầm chai xịt sẵn, lần này đã là lần thứ ba y xịt mũi cho cô. Đạo diễn hỏi: “Chi Chi ổn không? Đừng miễn cưỡng.” Lê Chi đưa tay ra hiệu ok. Cô không dám chậm trễ, nhất định phải quay xong cảnh mưa này. Không ngờ về đến khách sạn cô phát sốt, cô ôm chăn nhưng người đổ đầy mồ hôi, tiếng thở cũng trở nên trầm trọng. Cô vừa ngã bệnh là nhiệt độ cơ thể mãi không chịu giảm. Mao Phi Du không yên tâm nên suy nghĩ không biết có cần  báo cho bạn trai chính thống của người ta không. Trong lúc do dự Mao Phi Du thuận tay đăng nhập weibo. Ai ngờ vừa lên weibo thì lập tức ngây người. Tin tức về Lê Chi đột ngột lên thẳng top 1 hot search, tiêu đề đơn giản mà bất ngờ: “Lê Chi, pub.” Bấm vào xem thì toàn là ảnh chụp lén mờ ảo được đăng thành 9 tấm trên weibo. Những tấm hình này đều là hình cô gái say khướt gục xuống quầy bar, nhảy cuồng nhiệt cùng đàn ông, tấm lưng ghé sát nói chuyện thân mật với người khác giới. Mao Phi Du nhìn kỹ một hồi, thực ra không có tấm nào chứng minh được đây đích xác là Lê Chi. Nhưng kỳ lạ là bóng lưng này rất giống Lê Chi, xem một hồi đến y cũng thấy ngây người. Người đăng bài đầu tiên là một tài khoản chuyên lan truyền những thông tin ác ý. Nội dung bài đăng cũng được biên tập vô cùng chấn động: “Một tiểu hoa đán mới đêm khuya uống say mua vui ở bar, lời nói và hành động rất chua ngoa lớn mật. Một Lê Chi trái ngược với vẻ đáng yêu thế này, các bạn có thích không [đầu chó][mỉm cười]” Lượt bình luận rất nhiều, bình luận được nhiều like nhất là: [Bộ dạng này của cô ta chắc là cắn thuốc rồi nhỉ?] [Cho nên con người an tĩnh trên weibo đó là cố ý giả vờ?] [Quá phiêu rồi!] [Chủ thớt đang nói cô ta hút cần sao?]   (1) Ở đây Tiểu Châu viết từ giết thành từ cá mập vì hai từ này đồng âm. Có thể Tống Ngạn Thành không hiểu đây là ngôn ngữ mạng. (2) Tiểu Châu lại tiếp tục dùng ngôn ngữ mạng và Tống Ngạn Thành không hiểu.