Hill đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đem chuyện búp bê ra kể cho Hannibal, bọn họ căn bản không ngồi một chiếc máy bay về lại Mỹ. Thế nhưng hắn lại không muốn đem Hanni nhỏ bỏ vào hành lý, đành ôm búp bê ngồi ghế hành khách. Không thể không nói, nó quả thực là một búp bê đáng yêu, ngay cả cô tiếp viên hàng không xinh đẹp tóc vàng trên máy bay cũng nhịn không được liếc nhìn vài lần. “Tay nghề thật tốt, đây là hàng thủ công sao?” Hành khách ngồi bên cạnh Hill hỏi. “Phải, đặt làm ở London.” “Anh định đem tặng à.” “Không, tôi định giữ, tôi không định đưa cho bất cứ ai cả.” Thần sắc người ngồi bên thay đổi, dùng một loại ánh mắt ‘tôi hiểu rồi’ nhìn Hill: “A ha, tôi hiểu, rất đẹp. Chẳng qua nhìn có vẻ bảo thủ, chắc làm cho anh đau đầu lắm nhỉ.” “Quả thực là một người bảo thủ, đôi khi tôi cũng không biết làm gì mới khiến người đó vui vẻ được?” Hill thở dài nói. “Muốn làm một người bảo thủ vui vẻ, phải dùng cách cũ mới được.” Hill nheo mắt, dường như có chiều suy nghĩ: “Well, đây cũng là ý hay.” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng phất qua mái tóc vàng nhạt xinh đẹp của búp bê, đem Hanni nhỏ đặt trước ghế ngồi. # “Cậu mời tôi đi săn?” Hannibal lật một quyển sách rất nặng, căn bản không thèm ngửa đầu hỏi lại. “Săn bắn theo đúng nghĩa đen.” Hill giải thích. Lúc này Hannibal mới ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng: “Cậu nghĩ tôi sẽ hiểu theo nghĩa khác à? Tôi không để bất cứ ai đụng đến con mồi của mình.” “Tôi biết, sắp tới mùa xuân rồi, lúc đó là mùa cấm đi săn. Sau đó phải chờ ba tháng nữa, với lại tôi mới vừa mua khẩu súng săn mới, mà bây giờ khó có dịp Crawford không còn vụ án nào mới.” Hill tận khả năng đầu độc Hannibal. Chẳng qua Hannibal không quan tâm, y hỏi: “Nói như vậy, gã dự định đóng hồ sơ Chesapeake Ripper rồi sao?” “Từ chuyện của Miriam mà nói, Crawford sẽ không đơn giản buông tha Chesapeake Ripper, thế nhưng mọi người nhất trí unsub đã tiến vào thời gian chờ, muốn bắt thì cũng phải đợi đến lúc gã tiếp tục gây án đã.” Hill hoàn toàn vô tình đem tin tức đáng lẽ phải giữ bí mật ra nói cho hung thủ. “Cậu đang cố gắng lấy lòng tôi.” Hannibal bình tĩnh vạch ra điểm này, “Mời người khác cùng đi săn là cách làm truyền thống, tăng hữu nghị, xích gần quan hệ.” “Đó là điểm chính yếu.” Hill thừa nhận. “Tôi càng thích điểm khác, chẳng qua, tôi sẽ không từ chối việc này.” Ngón tay thon dài của Hannibal khép sách lại, nhất cử nhất động của y đều mang theo thái độ thong dong ưu nhã của một quý ngài cổ điển, tính cách trầm ổn bình tĩnh càng khiến y mang một loại hấp dẫn trí mạng. Hill đánh đố hắn không phải người đầu tiên nỗ lực lấy lòng Hannibal, thế nhưng có lẽ hắn là người đầu tiên thành công… Được rồi, ít nhất hắn thành công có được Hannibal, cho dù chỉ là một buổi tối, lần đó máu tanh nhiều hơn ám muội. Đôi khi, Hannibal tựa như một con báo đốm đẹp đẽ lười nhác, nằm trên cây, ưu nhã nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời. Những ai thấy y đều muốn có được y. Thế nhưng, con vật họ nhà mèo nhìn có vẻ rất ngoan này sau một giây đã có thể nhảy đến trước mặt họ, dùng răng nanh sắc bén cắn đứt cổ họng họ, chiếm đoạt máu thịt họ. Mà cho dù biết y sẽ làm như vậy, mọi người vẫn cứ muốn y. Hill và Hannibal sẽ đi săn vào cuối tuần, rừng rậm vừa mới vượt qua thời gian tối tăm lạnh lẽo, lá thông vẫn còn khoác lên người chiếc áo tuyết, chỉ cần khẽ chạm vào, hoa tuyết sẽ khẽ khàng rơi xuống, rơi vào chiếc áo khoác màu rám nắng của hai người. Hannibal cầm trong tay khẩu súng săn, đứng dưới gốc cây thông, khẽ nhắm mắt lại, ngửi lấy mùi vị trong không khí. Hill đi bên cạnh y, Hannibal mở mắt ra nhìn hắn, sau đó đột nhiên ghé sát vào cổ Hill, khẽ ngửi: “Hôm nay cậu không dùng nước hoa?” “Trước đây tôi cũng không thích dùng nước hoa gì cả. Hill nhún nhún vai, “Mũi anh nhạy quá đó, Hannibal, nếu không phải muốn giấu anh, tôi cũng chẳng mua mấy thứ xực nức ấy làm gì.” “Mỗi người đều có mùi vị riêng của mình.” “Mùi vị tôi là gì?” Hannibal nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít vào một hơi, bình tĩnh đáp: “Mùi rượu Gin.” “Mùi rơm rạ?” Có người nói rượu Gin có mùi rơm rạ nông trường. “Còn có, mùi nhựa thông.” Rừng rậm trong mùa đông, mặt trời chiếu lên mặt đất phủ tuyết, ánh sáng vàng tựa hổ phách bị những chiếc lá thông tí xíu xanh biếc che giấu trong màu xanh. Có gió thổi qua khu rừng, mang theo một mùi xa lạ. Hannibal ung dung nhìn qua chằm chằm một chỗ, đôi mắt nâu như đang suy nghĩ. Tuy rằng Hill không có khứu giác đặc biệt của Hannibal, thế nhưng hắn cũng nghe được mùi máu tươi bay theo gió, hắn đưa tay dưới mũi, nhẹ nhàng nắn vuốt. Hannibal thu súng lại, đi về phía mùi máu, vóc người y tuy rằng cao to, động tác lại nhẹ nhàng linh mẫn, dù đi trên mặt tuyết cũng không lưu lại dấu vết gì. Ánh mắt Hill lộ ra một tia kinh ngạc, khẽ hỏi: “Anh cảm thấy hứng thú sao?” Hannibal quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đó khiến Hill thức thời câm miệng, tiếp tục theo bác sĩ vốn khó có khi hăng hái đi tới nơi tỏa ra mùi máu. Đó là một người đàn ông, mang theo một cô gái, kéo theo một chiếc xe trượt tuyết, trên xe đặt con mồi mới săn được, đi về phía ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng. Trên lưng người đàn ông đeo súng săn, dáng người cao gầy nhìn qua cực kỳ cường ngạnh, cố chấp, gã lôi kéo cô gái nhỏ vẫn còn do dự, cho dù không nhìn rõ mặt cũng cảm thấy người đàn ông đó đang tức giận. Cuối cùng, cô gái nhượng bộ, cúi người, dùng bàn tay run rẩy vuốt ve con mồi trên xe trượt tuyết, tóc con mồi xuyên qua kẽ tay cô gái, Hill nghĩ cô gái đó run rẩy đến khóc mất thôi. Thế nhưng cho dù sắp tan vỡ cũng không có nghĩa là tan vỡ, cô ấy vẫn bình tĩnh, giúp người đàn ông kéo con mồi vào nhà gỗ. Con mồi đó … là một cô gái khác trạc tuổi. Phản ứng đầu tiên của Hill là nhìn Hannibal, thấy y không mang chút biểu cảm, nhìn đôi cha con kia một cái rồi xoay người bỏ đi. Bọn họ chậm rãi rời xa nhà gỗ, trở về khu rừng mênh mang, không nhanh không chậm mà đi, con mồi để săn bắn thì vẫn còn, nhưng cả hai đều không còn hứng thú, mà Hannibal căn bản sẽ không ăn những động vật nhỏ kiểu này. “Có người nói săn bắn động vật để thu hoạch da là việc rất tàn nhẫn.” Hill vừa đi vừa bẻ những cành cây chắn đường mình, “Nếu như săn bắn để ăn thì ngược lại, lại là chuyện có thể hiểu được, còn để làm đẹp thì không thể.” “Dùng động vật để làm làm đẹp hay dùng chúng mua vui cũng như nhau cả thôi, thế nhưng săn để ăn thì lại khác. Săn ăn là dùng chúng để cung cấp dinh dưỡng cho bản thân, tiếp tục sinh tồn.” Hannibal thấy một con hưu rừng ở xa xa đang cúi đầu liếm nước sông đang tan, đôi mắt đen như mực của nó không nhìn thấy thợ săn, bóng dáng mạnh mẽ đẹp đẽ lại trở thành căn nguyên cho lòng tham con người, bày ra phong thái dịu ngoan mà lại cao ngạo. Hannibal cầm lấy súng, dùng kính ngắm mà nhìn rồi nói: “Là hưu cái.” “Anh muốn hưu đực à?” Hill hỏi. “Cũng không phải.” Hannibal chậm rãi nói, “Trên thực tế tôi cũng không đặc biệt thích loại động vật này.” “Thế à?” Hill nở nụ cười. “Huh?” Hannibal nhìn về phía hắn. Hill ôm cánh tay: “Tôi nghĩ loài động vật này rất giống anh, một con hưu đực mạnh mẽ.” Hannibal cười nói: “Tôi không cho rằng tôi giống động vật ăn cỏ chỗ nào.” “Hưu đực không phải ngoan hiền như anh nghĩ đâu, có lẽ văn phòng của anh sẽ có thêm một cặp sừng hưu để trang trí?” Hill nhịn không được chọc ghẹo Hannibal, nụ cười của hắn rất có sức ngụy trang, làm cho người ta nhịn không được thân cận. Giống như sự hấp dẫn của Hannibal đối với mọi người, bề ngoài Hill hào sảng lại dịu dàng, đối với người ngoài khách khí mà quan tâm, lúc cười lên càng dễ thu được hảo cảm của người khác, ai cũng không nghĩ hắn sẽ có lúc rắp tâm hại người. Hannibal cũng ổn trọng, thế nhưng bề ngoài của y vẫn có phần sắc bén và có tính xâm lược, điểm này, y còn kém Hill. Chẳng qua Hannibal đã sớm hiểu hắn là loại người nào nên cho dù có gương mặt khá đẹp trai, hắn cũng không có khả năng tăng sức hấp dẫn lên Hannibal. Ngược lại hành vi lâu lâu lại nổi ý trêu chọc sẽ khiến Hannibal khẽ híp mắt, đôi mắt nâu hiện lên ánh sáng nguy hiểm mà băng lãnh. Bọn họ đứng dưới táng cây khá lâu, tuyết đọng rơi vào áo ba-đờ-xuy của Hannibal nhưng y không thèm để ý, ngược lại Hill nghiêng người, cởi bao tay da, dùng tay phất qua phần tuyết đọng trên áo y, nét mặt chuyên chú ngoan đạo tựa như đang cầu nguyện. Mỗi người đều có mùi vị của mình, Hannibal cũng thế. Hill khẽ hít nhẹ mùi nước cạo râu nhàn nhạt của y, sau một làn hương mỏng manh đó, chính là mùi vị của ngài bác sĩ. Đối với kẻ đã nếm qua mùi vị của Hannibal như Hill, cho dù là một làn hương mỏng manh đi chăng nữa cũng là mùi vị tuyệt vời nhất, khiến hắn nhịn không được nhắm mắt say mê, khẽ hít lấy mùi vị trên từng tấc da thịt. Chẳng qua, Hill cảm nhận được, khi bản thân tới gần, Hannibal lập tức bày ra trạng thái đề phòng. Hill dám cá, nếu hắn còn dám không kiêng nể hoàn cảnh ăn bậy đậu hũ của Hannibal, động tay động chân, hắn nhất định sẽ bị ghét bỏ. Hannibal cũng không phải nữ sinh mười sáu tuổi bị sàm sỡ, chuyện đêm đó là cả hai đồng ý, không thể nói ai có hại, ai chiếm tiện nghi. Dù sao xét về thương thế thì Hill nặng hơn một chút, mà Hannibal cũng không phải rất dễ chịu. Đó cũng là một trong những lý do vì sao Hannibal cho phép Hill tiếp tục xuất hiện trước mắt mình. Bị một người biết bí mật, lúc đầu, làm y rất không vui, y cũng đã nói với Hill, bản thân y không phải người ưa mạo hiểm, y là một người lạc hậu bảo thủ, thích chặt đứt nguy hiểm từ trong nôi. Thế nhưng song song đó Hannibal cũng có phần chán ghét cuộc sống không thú vị hiện tại, không có bệnh nhân làm y cảm thấy hứng thú, cũng không có kẻ thù đáng giá y quan tâm, Crawford chẳng qua chỉ là một thằng ngu không hơn không kém! Hill chọn thời gian vô cùng tốt, hắn xuất hiện ngay lúc Hannibal buồn chán nhất. Hill là một người có bí mật, Hannibal biết nội tâm người này tuyệt đối sẽ không buồn chán. Sau khi nếm thử việc giết Hill mà không có kết quả, y cuối cùng đành chấp nhận một người đặc thù như vậy tồn tại. Thế nhưng điều đó không có nghĩa Hannibal tin tưởng Hill, không đề phòng hắn. Trong lòng Hill cũng biết rõ như vậy, nhưng không thèm để ý làm gì. Nên trêu chọc Hannibal, hắn sẽ đủ gan trêu chọc, nên ăn đậu hũ Hannibal, hắn cũng ăn vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm hành vi nếu do người khác làm ra thì kẻ đó đã sớm bị bưng lên bàn ăn rồi. Loại hành vi này hoàn toàn mang phong cách muốn tìm chỗ chết ‘sáng nay có rượu sáng nay say, để ý làm chi tới tháng ngày?’ và ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu’. Thế nhưng về phương diện khác, hắn bao giờ cũng đứng về phe Hannibal. Tỷ như chuyện Moriaty, Jim Moriaty tiếp cận Hannibal cũng không phải vì điều gì tốt đẹp, bác sĩ cũng hiểu rõ chuyện này, thế nhưng London không phải địa bàn của y, Gloria lại khiến y rơi vào cục diện bị động. Lúc này, Hill đương nhiên đứng ở phe y, quả đoán và vô lại xua Moriaty đi. Cũng không phải Hannibal không có Hill hỗ trợ thì không đối phó được Moriaty, gã là người điên, còn một trong những sở trường của Hannibal là đối phó với đủ dạng người điên. Thế nhưng, tuyệt đối không giản đơn như vậy… Hill dùng hành động để chứng minh, hắn vĩnh viễn đứng về phe Hannibal, bằng không nếu hắn muốn bán đứng Hannibal thì cho dù không có bằng chứng, Hannibal cũng sẽ bị FBI giám thị suốt ngày. Cho nên, mặc dù Hannibal vẫn không tin Hill, thế nhưng đối với những hành vi đôi khi thân thiết quá mức, thậm chí đến sỗ sàng của Hill, Hannibal cũng mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý. Cái này chẳng khác gì nuôi thú cưng vậy, phải cho nó chút ít ngon ngọt mới được. Chẳng qua, y nên sớm biết, Hill tuyệt đối là một tên được một tấc lại muốn tiến một thước!