Quảng Võ nhận một vụ án mất tích kỳ quái. Kẻ mất tích là tội phạm giết người, vô duyên vô cớ mất tích dưới chân Hoàng Thành, vốn là hôm nay đem ra chém, nào ngờ một tháng trước người ở trong lao bỗng nhiên biến mất. Lục soát khắp cả đại lao, từng ngục tốt đều đem ra khảo vấn một lần, khẩu cung của mọi người đều như một.
Có một nữ nhân đến thăm Đường Thiên Huyền, mang đến một bầu rượu, hương thơm vô cùng tinh thuần, nói là để đưa tiễn Đường Thiên Huyền. Đường Thiên Huyền nhận rượu, lúc ấy không có uống hết ngay, ngày thứ hai ngục tốt phát hiện Đường Thiên Huyền biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một bầu rượu.
Sau này có người nói cho Quảng Võ, rượu đó hình như là của một ông lão ở Tây Thị. Mọi người không biết ông tên là gì, chỉ thấy ông thường mặt bố sam nên gọi ông là Bố Sam Lão Nhân.
“Sao thế, còn đang xoắn xuýt vụ án mất tích của ngươi à?”
“Ừ, ông lão này ngày nào cũng ở đây, người đến uống rượu của ông ta gần như đều là ba ly đã gục, cũng không thấy có gì không thích hợp…”
“Tướng quân cứ uống thử ly rượu của lão hủ chẳng phải là sẽ biết hay sao?” Trong tay ông lão nắm một bầu rượu cổ cao, tùy tay vung, vững vàng dừng trên tay Quảng Võ. “Tướng quân không nếm thử ba ly đã gục này? Rượu của ta không phải là ai cũng có thể uống ra hương vị đâu…”
Quảng Võ đi qua, vái chào ông lão, rót đầy rượu vào ly rượu trống trơn trước mặt, nắm ly rượu ngửa đầu uống vào. Chỉ một ly thôi mà hắn đã cảm thấy cảnh tượng trước mặt bắt đầu điên đảo xoay vòng, trái lại bức tranh trước mặt lại càng thêm rõ ràng.
“Xoảng ——”
Quảng Võ ném ly rượu trên tay xuống đất, loạng choạng đi về phía cuộn tranh. Phong cảnh trong tranh càng thêm rõ ràng, núi cao nước chảy, chim chóc côn trùng… Còn có, người áo vàng nằm trên mặt đất.
Nhìn kỹ lại, trước bức tranh nào còn Quảng Võ, trái lại bên người áo vàng trong tranh lại thêm một vị tướng quân áo đỏ giáp bạc.
“Ha ha ha ha… Tướng quân đây là uống ra diệu dụng!” Ông lão nâng tay lên, lại uống một ly.
Môi hồng răng trắng, mặt như hoa đào.
Quảng Võ kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt, lắc lắc cái đầu hỗn độn, tay vỗ vỗ hai má người áo vàng. Trong cổ họng đối phương tràn ra một tiếng ưm bất mãn, mở đôi mắt mê man nhìn hắn.
“Cô nương ngươi…”
“Hửm?”
Đối phương cởi đai lưng quăng lên che mắt hắn. Quảng Võ nuốt một ngụm nước bọt, bắt lấy cánh tay không an phận đang kề vào hông mình. Kẻ cưỡi trên người an phận lại, hai tay đặt trên đai lưng, dường như là cố ý không cho mình thấy mặt y.
“Ngươi muốn ra khỏi tranh à?” Giọng nói mềm mại khàn khàn, trong bóng đêm nghe vô cùng phiến tình: “Muốn ra ngoài… Ngươi phải làm theo lời ta, có được không?”
“Tranh?”
“Với lại, ta không phải cô nương…” Y cúi đầu xuống hôn lên môi Quảng Võ: “Tiên trong tranh, chưa từng nghe qua sao?”
Nụ cười của y rất dịu dàng, Quảng Võ muốn lấy đai lưng che trên mắt ra, xem xem rốt cuột y trông như thế nào. Đối phương cố ý muốn đối nghịch với hắn, áp hai tay hắn lên đỉnh đầu, một tay vỗ về chơi đủa hạ thể hắn. Không bao lâu, dục vọng của hắn liền tiến vào một nơi mềm mại ấm áp.
“Ngươi đến Mê Tiên Dẫn làm gì?” Y chậm rãi động eo, nằm trên người Quảng Võ, nghịch ngợm liếm đôi môi khô khốc của đối phương: “Chẳng lẽ là bị ông lão ở ngoài kia lừa uống rượu?”
“Sao ngươi lại biết?”
“Ngươi đoán đúng thì ta sẽ nói cho ngươi…”
Quảng Võ giãy một tay ra chạm đến mặt đối phương, mềm mại lại mịn màng, lại nhớ đến trên người y mặc áo vàng, xuất thân nơi nào cũng sáng tỏ… Tàng Kiếm Sơn Trang thiếu gia, cư nhiên lại chạy tới nơi này, hoan hảo với một người mới gặp y lần đầu, nghĩ đến thật đúng là buồn cười lại kỳ lạ.
“Người của Tàng Kiếm Sơn Trang, ở trong này làm gì?”
“Ai nói với ngươi ta là người của Tàng Kiếm Sơn Trang?” Y nâng eo lên mạnh mẽ ngồi xuống, nghe được tiếng rên của Quảng Võ, tiếng cười phát ra càng thêm đắc ý: “Thiếu gia được dạy dỗ đàng hoàng của Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ ở đây là chuyện này với ngươi sao?”
“Không phải người của Tàng Kiếm Sơn Trang, tại sao lại mặc quần áo của Tàng Kiếm Sơn Trang?” Quảng Võ không cam tâm yếu thế nâng eo lên đâm vào chỗ mẫn cảm nhất của y: “Hay là, vì muốn trà trộn vào Tàng Kiếm Sơn Trang mới mặc một thân quần áo này?”
Bàn tay lưu luyến trên người đối phương, một thân quần áo cực kỳ vừa vặn, không cần nghĩ cũng biết là được may đo, xuất thân từ Tàng Kiếm Sơn Trang tất nhiên không thể là giả, chỉ là nếu lời nói của hắn không phải là giả… Động tác của đối phương cắt ngang suy nghĩ của hắn, y kéo hắn từ mặt đất lên, kỳ quái là không cảm thấy bụi bặm, hơi thở ấm áp pha lẫn rên rỉ ngọt ngào dừng ở bên tai.
“Tướng quân dùng chút lực đi chứ… Ngươi cứ như vậy còn chả bằng nữ nhân…”
Quảng Võ mở mắt ra, quả nhiên không nhìn thấy mặt đối phương, cảnh vật xung quanh cũng không giống thực. Những thứ có thể thấy trước mắt, cứ như là dùng bút mực vẽ ra, lại có thể rõ ràng nghe được tiếng gió thổi cùng tiếng nước chảy.
“Tướng quân… Đây là Mê Tiên Dẫn mà… Ngay cả thần tiên còn có thể mê hoặc, huống chi là ngươi chứ?”
“Ngươi là người trong Mê Tiên Dẫn sao?”
“Ta nói phải, tướng quân sẽ hối hận sao?” Quảng Võ bắt đầu chậm rãi cử động, điểm mẫn cảm không ngừng bị nghiền qua, y thoải mái đến rên rỉ ra tiếng, cúi đầu cắn vai Quảng Võ: “Tướng quân, Mê Tiên Dẫn này… thật sự không phải chỗ tốt lành đâu!”
Đáp lại hắn chỉ có động tác đâm chọc càng ngày càng nặng nề của Quảng Võ. Y cười hai tiếng, toàn tâm toàn ý chìm vào tính sự, đợi đến sau khi Quảng Võ phát tiết, xác định người đã ngất đi, y mới chậm rãi đứng dậy khỏi người hắn, chỉnh đốn lại quần áo của mình.
Y cúi đầu nhìn Quảng Võ, vươn tay tháo xuống lệnh bài trên thắt lưng hắn, thiện lương kéo quần hắn lên, lắc lắc lệnh bài trên tay, từ mặt đất đứng dậy. Y đi vào sâu trong Mê Tiên Dẫn, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát không tên. Quảng Võ nằm trên mặt đất cau mày, nhưng vẫn không mở mắt ra.
“Chàng trai trẻ, ra cũng nhanh thật!” Bố Sam Lão Nhân nhìn lệnh bài y chơi đùa trong tay: “Ái chà, lệnh bài này cũng không phải đồ của ngươi… Nhưng mà ta vốn nghĩ lão bất tử kia sẽ đưa vật ấy cho ngươi, thật đáng tiếc!”
“Thứ gì?” Y hiếu kỳ nhướn mày.
“Phật viết, không thể nói, không thể nói!” Ông lão nâng chén rượu trên bàn lên, lại uống chén thứ hai.
Quảng Võ mơ mơ màng màng đứng dậy. Nơi này vẫn giống như trước khi hắn tỉnh dậy, bên người cũng không có đệ tử Tàng Kiếm nào, mà quần áo hỗn độn dưới người nói cho hắn vừa xảy ra một hồi tính sự hoang đường.
Hửm…? Lệnh bài sao lại mất rồi?
Hắn nhìn vị trí vốn treo lệnh bài, lúc này trống rỗng, dây thừng từng dùng để treo lệnh bài kỳ quái xoắn lại. Quảng Võ cười cười, quả nhiên là gia hỏa lúc nãy lấy mất.
Hắn theo thói quen định phủi phủi bụi trên người, nhưng mà động tác vừa dứt, mới phát hiện ra không có thứ này, nơi đây không có một chút bụi bặm nào. Hắn đi đến bên sông, cúi người định rửa tay, lại phát hiện nước cũng rất kỳ quái, rõ ràng có thể chạm vào, lại là một loại cảm giác không biết nên nói sao.
Quảng Võ không bận tâm mấy thứ vô dụng đó, hắn theo con đường nhìn thấy đi vào trong, trên đường gặp vài người, bọn họ lại chỉ liên tục nói mấy câu giống nhau như đúc, có chút giống với rối gỗ trên đài hát hí khúc. Hắn đi qua rừng trúc, phát hiện ở phía xa hình như có một hộ gia đình.
Khói bếp lượn lờ, nước chảy róc rách, thật là một thế ngoại đào nguyên.
Quảng Võ men theo con đường đi về phía trước, bỗng nhiên, một con khỉ không biết từ đâu nhảy ra chặn đường hắn. Trên đầu con khỉ còn mang theo một cái nón tre thật lớn, có vẻ rất buồn cười.
“Ngươi… Sao ngươi lại chạy đến đây?” Là một ông lão, trên mặt còn mang vẻ kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Không phải mới có một người đến sao? Tại sao giờ lại thêm một người…”
“Ông lão, có thể nói cho ta biết chỗ này là chỗ nào hay không?”
“Đừng hỏi mấy thứ vớ vẩn đó!” Ông lão đánh giá Quảng Võ trước mặt, giống như là hạ một quyết định rất trọng đại, từ sau lưng cầm ra một hồ lô rất lớn: “Đây, thứ này cho ngươi, nhanh chóng mang đi là được!”
“Cái này…?” Quảng Võ không dám tùy tiện mở ra, lai lịch của thứ này là gì hắn còn không biết.
“Tuyệt đối là bảo bối, ngươi an tâm đi! Lão hủ chẳng cần phải hại một thằng nhóc như ngươi…”
Nghe lời ông lão nói Quảng Võ cũng không giận, chỉ cười cười mà thôi. Vươn tay nhận lấy hồ lô trên tay ông lão, một mùi rượu tinh thuần xông lên. Hắn lắc lắc hồ lô trong tay, bên trong quả thực chứa rượu. Quảng Võ nhìn hồ lô mấy lần, trừ hai chữ “Hồ Thiên” khắc trên hồ lô, không có thu hoạch gì khác.
“Ông lão, rượu này…?”
“Chỉ cần ngươi không uống bậy uống bạ là được! Hiện giờ ta không có thời gian nói rõ với ngươi, ta đưa ngươi ra ngoài!”
Hắn trừng mắt nhìn, trước mặt là Bố Sam Lão Nhân vừa đưa bầu rượu cổ cao cho hắn, trong tay hắn còn cầm một hồ lô thật lớn, trên hồ lô khắc hai chữ “Hồ Thiên”.
“Ồ, không đưa cho hắn mà lại đưa cho ngươi!” Bố Sam Lão Nhân cười nói.
“Ta cứ ngỡ ngươi sẽ say bí tỉ luôn chứ, sao hả, có điều tra ra gì không?” Người nói chuyện cười cười thúc vào vai Quảng Võ một chút: “Hửm…? Lệnh bài của ngươi đâu mất rồi, để ở đâu?”
“Lệnh bài à…” Quảng Võ do dự một chút: “Để một đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang mang đi rồi…”
“Tàng Kiếm Sơn Trang? Ngươi đi uống rượu không bao lâu thì có một Tàng Kiếm Sơn Trang đến, ngươi không gặp hắn?”
Quảng Võ không muốn nói đến chuyện Mê Tiên Dẫn, thuận miệng nói say, đồng nghiệp cười trêu vài câu rồi cũng không quan tâm chuyện lệnh bài. Lệnh bài của hắn còn chưa thần thông quảng đại đến mức có thể tự do thông hành ở Trường An Thành, huống chi, nguyên nhân hắn tự do thông hành ở Trường An Thành cũng không phải là lệnh bài này.
Kiểu gì kẻ trộm cũng sẽ trả lệnh bài về.
“Ừ, ta đi trước, vụ án Đường Thiên Huyền… tạm thời để đó.”
“Biết, bên trên cũng vậy, có thể đụng trúng một vụ án thần thần quái quái như vậy ngươi cũng ít có thảm.”
“Rồi, nói sau.”
Quảng Võ trở về nơi ở Thiên Sách Phủ an bài cho hắn, không phải là nơi quá tốt, về đêm sẽ rất ồn ào. Đối với thân phận này của hắn, ở nơi này có thể nói là dễ khiến người khác chú ý, cũng có thể nói là không chú ý. Xét cho cùng ở nơi này người khác sẽ thấy hắn chẳng làm gì được, mà thực tế ra nào có ai ngờ.
Giống như hôm nay hắn cư nhiên lại vào Mê Tiên Dẫn.
Quảng Võ muốn lên lầu nghỉ ngơi, sòng bạc cách đó không xa chẳng biết xảy ra chuyện gì, hẳn là có người đến gây chuyện. Người bên trong đều tản đi, liều mạng chạy ra ngoài. Không lâu sau, trong sòng bạc ném ra một người, đệ tử của Tàng Kiếm Sơn Trang, trên cổ áo cao màu vàng chói mắt còn dính máu.
Quảng Võ nhìn náo nhiệt cả buổi cũng ngồi không yên, đi qua quát đả thủ của sòng bạc bảo ngừng tay. Mấy nam nhân cao lớn vạm vỡ hung tợn trừng đệ tử Tàng Kiếm kia, phun ra một câu “Coi như ngươi may mắn”, phẫn nộ quay về sòng bạc.
“Xin đa tạ!” Y chật vật đứng dậy, vết bầm trên mặt có chút nổi bật: “Lần tới ta mời ngươi uống rượu!”
“Đừng đi vội, ngươi ở trong sòng bạc làm gì?” Quảng Võ nắm lấy tay y, có chút giống với mấy đả thủ của sòng bạc khi nãy, ý là ngươi không nói thì đừng hòng đi: “Tàng Kiếm Sơn Trang đại thiếu gia, không có việc thì đi sòng bạc làm gì?”
Hắn thấy đối phương không trả lời, hai người yên lặng nhìn nhau một lát, Quảng Võ kéo tay y đi về nơi ở của mình. Người này cũng rất ngoan ngoãn, không làm ầm ĩ đi theo hắn, trên đường còn kéo mình đi vòng vòng, miệng còn say sưa cắn kẹo hồ lô.
Quảng Võ đang thẩm vấn “phạm nhân”, “phạm nhân” của hắn ngồi xếp bằng trên giường, cắn một viên kẹo hồ lô cuối cùng trên xâu gỗ. Ăn uống no say xong, “phạm nhân” vỗ vỗ bụng mình, gật đầu với hắn ý bảo hắn có thể bắt đầu thẩm vấn.
“Họ gì tên gì, nhà ở đâu, tại sao đến Trường An Thành?”
“Họ Diệp, tên một chữ Tuyền! Nhà ở Tây Hồ Tàng Kiếm Sơn Trang, hiện tại đang đến Trường An Thành làm việc!”
“Làm việc gì?” Quảng Võ nhướn mày.
“Hở? Quân gia, việc này đâu thuộc bổn phận của ngươi!” Diệp Tuyền từ trên giường đứng lên, lại bị người đè lại.
“Vậy ngươi nói ta nghe, không thuộc bổn phận của ta thì thuộc bổn phận của ai?”
Y đáp không được, bĩu môi, nửa thật nửa giả đáp: “Có người ra giá rất cao cho ta, muốn ta tìm một đệ tử của Đường Gia Bảo!”
“Đường Thiên Huyền?”
Tim Diệp Tuyền bỗng đập nhanh hơn, trái tim đập loạn trong lồng ngực như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Quảng Võ ngồi trước mặt y vẫn giống như lúc trước, lại có gì đó không giống, y cảm thấy vậy. Diệp Tuyền chạm vào chủy thủ cột ở bên đùi, trong lòng tính toán xem nếu hai người đánh nhau thì phần thắng của y là bao nhiêu, cơ hội có thể thành công giết chết Quảng Võ là bao nhiêu.
Quảng Võ vươn tay về phía y, khoảng cách giữa tay và mặt ngày càng gần. Ngón tay của y đều bấm vào trong thịt, ngay cả động tác chớp mắt theo bản năng cũng quên, không dời mắt nhìn chằm chằm đối phương, phán đoán động tác tiếp theo của hắn.
Hắn vỗ vỗ đầu Diệp Tuyền, không ngoài dự đoán thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương, Quảng Võ cười cười, ôn nhu nói: “Đường Thiên Huyền là vụ án của ta, hiện tại người đã mất tích, ta thật sự khó báo cáo kết quả, nếu ngươi tìm thấy thì nói cho ta một tiếng!”
“A…?”
“Được rồi, đã trễ như vậy, ngươi nhanh chóng về đi!”
“Ta không có chỗ để về!” Diệp Tuyền nói một cách rất tự nhiên, trên mặt tràn ngập “Nếu ngươi đã lôi ta về, ta tất nhiên là ở chỗ của ngươi”.
Quảng Võ cười một chút, không từ chối yêu cầu bốc đồng của Diệp Tuyền, ôn nhu nói: “Được, ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới sàn.”
“Tướng quân, ngươi còn nhớ Mê Tiên Dẫn chứ?”
Quảng Võ mạnh mở mắt ra, Diệp Tuyền vốn nên ngủ trên mặt đất không biết từ khi nào đã bò lên giường, ôm tay hắn ngủ say sưa, mà hắn lại từ đầu đến cuối đều không phát hiện cũng không tỉnh giấc.
Quảng Võ không chắc chắn có phải mình thật sự đã nghe thấy người nói chuyện hay không, chỉ là giữa cơn mơ màng nhớ rõ một câu như vậy. Hắn nhìn Diệp Tuyền nằm bên người mình, một người lai lịch không rõ, y có thể bình tĩnh như vậy thì dù mình có đi điều tra chắn chắn cũng không tra ra thông tin của Diệp Tuyền. Tên này rõ ràng treo đầu dê của Tàng Kiếm Sơn Trang lại bán thịt chó của nơi nào không biết.
Diệp Tuyền cọ cọ trên giường, tựa đầu vào vai hắn, tóc mai che đi một phần mặt. Quảng Võ sửng sốt, vươn tay vén tóc trên mặt Diệp Tuyền, hô hấp của đối phương khi hắn chạm đến mặt y ngừng lại trong một chốc.
Quả nhiên không đơn giản, tùy tiện chạm thôi ngươi liền tỉnh.
“Có phải ta đã từng gặp ngươi?”
Diệp Tuyền không nói lời nào, nhắm mắt lại cảm nhận động tác của đối phương. Quảng Võ đang vuốt ve mặt y, ngón tay thỉnh thoảng sẽ cọ qua môi y. Y không an phận giật giật, gần như là vùi cả mặt vào trong gối, môi Quảng Võ dán lên tai y.
“Ở Mê Tiên Dẫn…”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
5 chương
9 chương
23 chương