Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal
Chương 24
Moriaty là một đối tác tốt, cái gã muốn chỉ đơn giản là một cái USB.
Người bị gã truy tìm rất lâu trước khi chết đã đem USB giấu vào búp bê của cháu gái mình, con búp bê đó được con gái ông giao cho cửa hàng búp bê sửa chữa, ông chủ cửa hàng từ chối sửa con búp bê đã không còn được sản xuất này nữa nên dùng một con búp bê mới giống như đúc để đổi. Đến khi tay chân của Moriaty tìm đến cửa hàng thì trùng hợp cũng là lúc Gloria vừa mới mua con búp bê cổ ấy.
“Gloria không mang con búp bê về khách sạn.” Hannibal nói.
“Vậy cô ấy nhất định đã đi tới chỗ khác.” Jim chắc chắn đáp.
Hannibal trầm giọng nói: “Gloria có nhắc tới sẽ đi thăm một người bạn đại học, còn nhắc tới đứa con gái nhỏ của họ nữa.”
“Uuuu, thật là ngọt ngào, mang theo búp bê cổ đi làm quà tặng bạn, còn có con gái bạn nữa chứ.” Jim nở nụ cười, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, “Jim bé bỏng hẳn phải đi thăm họ một chút, anh nói xem nên đem theo cái gì đây?”
Hill chọc: “Có lẽ là một con búp bê khác?”
Jim ngẩn người, sau đó bị chọc cười đến cười rộ lên, Hannibal nhìn hai người một chút, đứng dậy ra hiệu muốn đi lấy món tráng miệng.
“Come on, thừa dịp bác sĩ Lecter không ở đây, nói cho bé Jim biết đi nào, cậu muốn gì?” Jim cười chớp chớp mắt.
“Gloria có đặt hàng một con búp bê, một con rất đáng yêu, tôi muốn nó, đáng tiếc Scotland Yard coi nó là vật chứng nên cất kho rồi.” Hill nhanh chóng đáp: “Cậu đưa nó lại cho tôi, tôi sẽ đem con búp bê ấy tặng cho cậu? Búp bê đổi búp bê, công bằng phải không?”
Jim Moriaty đương nhiên biết Hill muốn cái gì, chính gã đã tự mình đến hiện trường, thấy bán thành phẩm trên bàn, gã không chút kiêng dè mà cười ha hả, nhịn không được vỗ vỗ vai Hill: “Đương nhiên đương nhiên, bé Jim sao lại không giúp chứ?”
Gã lộ ra hai cái răng nanh rất đáng yêu: “Cậu nói đúng, Hill, con búp bê ấy quả thật rất đáng yêu.”
Nói xong gã nhìn Hannibal đang mang món tráng miệng trở về, lập lại một lần nữa: “Đáng yêu cực kỳ!”
“Nếu như có thể hoàn thành thì càng tốt, cậu biết còn thiếu cái gì mà.” Hill mơ hồ nói.
Jim cười càng thêm hả dạ, ngay cả vai cũng nhịn không được run lên: “Cậu chờ xem bé Jim lợi hại thế nào.”
Món tráng miệng được ăn xong trong bầu không khí vui vẻ thoải mái.
Hill và Hannibal rời khỏi nhà của Moriaty, gọi taxi đi trên đường khuya London về khách sạn.
Ánh trăng mờ ảo rơi xuống mái tóc vàng của Hannibal, phảng phất như mộng ảo, gương mặt lập thể của y tựa như rơi vào bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm, chẳng qua Hill biết Hannibal không vui vẻ gì.
“Hannibal…”
Hill còn chưa nói hết đã bị một bàn tay bóp cổ, sức tay Hannibal rất lớn, dùng thêm chút lực nói không chừng sẽ vặn gãy cổ hắn. Dưới ánh trăng, hai tròng mắt Hannibal không có lấy chút tình cảm, lãnh khốc vô tình.
Hill không phản kháng, chỉ đưa tay vén những sợi tóc vàng trên trán Hannibal, ánh mắt dịu dàng như nước, mặc dù cổ họng đau như cháy vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Hannibal buông lỏng tay, để hắn lại có thể thở được một lần nữa.
“Tôi biết anh không vui.” Hill nói.
Hannibal không có khả năng không tức giận, tuy rằng hắn chưa hẳn thật sự quan tâm Gloria, thế nhưng đúng như lời Moriaty, gã dám trộm đi con mồi trong túi y, đưa tay vẫy trước mặt y như thế.
Nhưng y lại không có khả năng thật sự xung khắc với Moriaty, không phải nói Hannibal e ngại Moriaty, chỉ là không cần phải tạo ra một cường địch như thế cho mình. Hannibal có đủ kiên trì và ý chí, y hiểu nhẫn nại, giống như lúc nãy. Thế nhưng không có nghĩa là y sẽ vui vẻ. Trên thực tế, y tức giận vô cùng, chỉ không thể hiện trên mặt, gân cổ chửi đổng lên như người thường mà thôi.
Y giận chó đánh mèo lên Hill, nhưng Hill lại có lý do vui vẻ.
Hannibal vì tức giận của mình giận chó đánh mèo Hill, về mặt nào đó mà nói, y đã tiếp nhận Hill là người thuộc phe mình. Đa số tình huống, người ta không thể hiện sự tức giận của mình về phía người lạ hay kẻ địch, mà chỉ thể hiện tức giận cho người trong nhà.
Hơn nữa Hannibal cuối cùng cũng không giết Hill, ngược lại, y buông tay.
Hill sớm đã biết muốn cho Hannibal chấp nhận hắn không phải chuyện dễ dàng. đối phương chưa bao giờ tin tưởng người khác, hơn nữa mặc dù Hannibal có tình cảm thì tình cảm đó cũng quá rất thưa thớt và chôn chặt trong lòng, không dự định phân phát cho bất cứ ai.
Cứ từ từ đi vậy, hắn có cả đời để đợi Hannibal.
“Lúc đó…” Hannibal trầm giọng hỏi, giọng bình tĩnh như người vừa giận chó đánh mèo không phải y vậy.
“Hửm?” Hill có cảm giác bất tường.
“Có lẽ cậu có thể giải thích cho tôi biết, ghen là sao, và, con búp bê nào đó?”
Hannibal nhẹ nhàng mà liếc hắn.
Quả nhiên, Hannibal nghe được.
Tai người yêu quá thính cũng là một vấn đề lớn, đặc biệt là với Hannibal, bạn đừng mơ có bí mật gì giấu được y.
“Chỉ là một món quà, hơn nữa, nếu để Moriaty tới thăm gia đình đó, tôi nghĩ sau hai ngày Scotland Yard lại muốn rối loạn. Vì trời, ở đó còn có một đứa trẻ mới bốn tuổi, dù là anh cũng sẽ không tổn thương một con cừu non mới sinh như thế.”
“Cậu biết?” Ngay cả con nhà người ta mấy tuổi cũng biết, hiển nhiên Hill đã tìm hiểu không ít.
“Anh bảo tôi đi điều tra, tôi đương nhiên tận tâm hoàn thành.” Hill chậm rãi trả lời, kỳ thực then chốt của chuyện này là ở Gloria, mà Sherlock thiếu khuyết tin tức, còn Moriaty thiếu khuyết hiểu biết đối với Gloria.
Trên thực tế, chỉ cần hỏi thăm Hannibal là đã có thể biết Gloria sẽ đi đâu rồi.
Gloria thích búp bê, Gloria đã từng nhắc tới bạn ở London, Gloria thích sưu tầm… đem tất cả tin tức sắp xếp lại với nhau, lại thêm án mạng cửa hàng búp bê, trong lòng Hill đại thể đã có khung chuyện.
Sau khi rời khỏi hiện trường, gọi điện cho Hannibal, trực tiếp đến nhà người bạn đó. Hill nhìn cả gia đình quanh bữa cơm, bé gái bốn tuổi có một mái tóc vàng, nở nụ cười vô tư lự.
Hill mang đi búp bê, đồng thời dự định trực tiếp tìm hung thủ phía sau màn, kết thúc mọi chuyện. Cho nên dù khách Hannibal đêm nay không phải Jim, Hill cũng sẽ tìm ra gã.
“Thứ đó đang ở trên người cậu?” Hannibal hỏi.
Hill rút từ trong túi âu phục ra một chiếc USB màu xám bạc dài cỡ ngón tay út, rộng chừng một đốt tay, đưa cho Hannibal: “Tôi chưa xem những thứ bên trong, loại USB này có ghi lại thời gian sử dụng, nếu như bị người khác xem, cũng sẽ ghi lại, phiền phức này không dễ chọc.” Trời biết khách hàng của Moriaty là loại người gì, cho dù là hắn cũng không muốn giao tiếp với phần tử khủng bố hay gì khác.
“Cậu không đem thứ này giao cho gã.” Hannibal bình tĩnh nói: “Cậu không tin gã.”
“Không chút nào.” Hill lắc đầu, “Gã là tên điên không hơn không kém, là tên điên không có gì ràng buộc, muốn làm gì thì làm!”
“Cậu tin tôi?” Hannibal có phần thú vị nhìn Hill.
“Có thể có, có thể không.” Hill trả lời, “Tôi tin anh có nguyên tắc làm việc, thế nhưng tôi không tin anh đã buông tha ý muốn giết tôi, chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn có khả năng trở thành món chính trên bàn anh.”
“Thế nhưng cậu không lo lắng gì cả.” Hannibal đem USB trả lại cho Hill, y không có hướng thú với mấy thứ này.
Hill cầm lấy: “Lựa chọn anh là một quyết định điên cuồng của tôi, khi ra quyết định này thì phải nghĩ cho hết các cách cục có thể xảy ra, ngay cả chuyện trở thành nguyên liệu nấu ăn của anh.”
“Quá mức thích mạo hiểm sớm muộn gì cũng làm cậu mất mạng.” Hannibal trả lời.
“Tôi cũng không quan trọng sống chết cho lắm, Hannibal, làm người ai cũng sẽ chết, anh, tôi, cũng sẽ như vậy.” Hill ôn hòa đáp.
Hannibal khẽ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Thế nhưng chết vì sự lỗ mãng của mình không phải cách chết vinh quang gì.”
“Chết vì anh cũng không phải chuyện gì tệ.”
Hannibal không xem những lời này là thật, dù có xem là thật cũng sẽ không đặt nó trong lòng, lời tâm tình cỡ này vô hiệu với y. Hơn nữa y cần nhớ lời tâm tình của người chết làm gì? Nếu có một ngày, y thành công giết Hill, có lẽ ngày hôm sau, y đã bỏ hắn ra sau đầu, chìm vào quên lãng, một người yêu chết đi thì chẳng có gì đáng giá để ghi nhớ cả.
#
Hill và Moriaty lại gặp nhau lần nữa, để trao đổi USB và búp bê.
“Cậu biết tôi có thể đem nó giao cho ngài Holmes.” Hill nhìn USB xám trắng mà nói.
Jim nở nụ cười: “Sherlock là người thích hỏi đến tận nguồn tận gốc, cậu nghĩ khi anh ta tìm hiểu đến cuối cùng thì có biết cậu và bác sĩ thân ái của cậu đã làm những gì, ăn những gì không?”
Hill cũng cười, lắc đầu: “Cậu hiểu lầm ý tôi rồi, giáo sư Moriaty, tôi không phải nói đến Sherlock mà là anh trai cậu ta, lãnh đạo của MI5. Công việc của anh ta khiến anh ta luôn đứng ở giữa trắng và đen, anh ta sẽ chấp nhận lễ vật từ thế giới ngầm, đồng dạng cũng sẽ bảo mật cho chúng tôi.”
“Một cái USB không đủ để Mycroft bảo vệ hai người, giá hai người đưa ra quá thấp.” Jim kiêu căng mà nói.
Hill dán sát vào người Jim, cự ly hai người quá gần, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận được, Hill cười nói: “Để tôi đoán xem bây giờ có bao nhiêu khẩu súng ngắm đang nhắm vào đầu tôi, chỉ cần tôi tấn công cậu thì đầu tôi sẽ nở đầy hoa?”
Jim lộ ra răng nanh: “Đại khái ba khẩu, hoặc năm?”
“Cậu biết người điên là như thế nào, dù sao chính cậu cũng là người điên, tôi không có nhiều nhân lực và thế lực như thế, thế nhưng cậu coi, Jim? Tôi biết đến nhiều thứ hơn cậu, những thứ tôi có thể làm không chỉ có như vậy, then chốt ở chỗ, tôi cũng là người không biết kiêng dè thứ gì. Cậu có thể dùng gì để uy hiếp tôi? Chỉ bằng mấy khẩu súng ngắm buồn chán? Hay Hanni?” Hill cười rộ lên, “Tôi thật tình vui lòng để cậu thử lấy Hanni ra uy hiếp tôi đấy, anh ấy là một quý ông, nên cũng không cáu giận lắm đâu.”
“Thế nhưng, tôi thật không muốn nhìn thấy anh ta khi thực sự tức giận.”
Gương mặt Jim sụp xuống, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hai người bao giờ cũng thích khi dễ Jim bé nhỏ tội nghiệp hết, Sebas, bảo họ hạ súng xuống, đừng vô lễ như vậy chứ. Hill bé bỏng đáng được thứ tốt hơn.”
“Uiii, được rồi, phiền cậu gỡ bỏ máy nghe lén và định vị trong búp bê với, với lại bom nữa?” Hill mỉm cười nói.
“Cậu thật thú vị đó, thật không muốn để hai người trở về Mỹ.” Jim phất phất tay, kêu người mang búp bê trở lại, mở ra ngay trước mắt Hill, đem các loại máy phức tạp bên trong gỡ ra.”
“Cậu cũng đâu có ga lăng như bác sĩ Lecter, anh ta hẳn sẽ ghét bỏ sự thô lỗ của cậu.”
“Anh ấy luôn luôn nghĩ vậy.” Hill chẳng quan tâm, “Dù vậy, phiền cậu lần sau giữ chữ tín một chút, nếu không sẽ chẳng còn ai muốn chơi với cậu nữa đâu.”
“Bullshit!” Jim phồng mang trợn má: “Bé Jim muốn chơi với ai, không ai có thể từ chối.”
Hill nhướn mày.
“Chờ tôi gặp Sherlock rồi sẽ đến Mỹ chơi với cậu và bác sĩ.”
Hill rốt cục nhịn không được nở nụ cười, rất tốt, chậm rãi chơi với Sherlock đi, sau đó hai người chơi chết nhau luôn nhé! Đỡ phiền tới tôi và Hanni.
Hill biết Sherlock sớm muộn gì cũng nghi ngờ hắn, nhưng vậy thì đã sao, chỉ cần Moriaty cứ chăm chăm vào anh ta, ngài Holmes này, a, không, có lẽ hai ngài Holmes cũng không có thời gian gây phiền cho hắn đâu.
“Búp bê của cậu đây, tuyệt đối sạch sẽ, tin tưởng bé Jim đi.” Người của Moriaty đem búp bê trả lại cho Hill.
Hill nhìn con búp bê nhỏ xinh ôm trong tay, mái tóc vàng nhạt, đôi mắt nâu, đường viền thâm thúy của người Bắc Âu, mặc âu phục, trong tay còn có một quyển sách, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Cậu nói coi bác sĩ có biết tôi tặng cho cậu cái này không?”
“Xác thực mà nói, là trao đổi, giao dịch. Quy định bảo mật cho khách hàng đâu?” Hill liếc Jim, gã hừ hừ hai tiếng, rốt cục quyết định đem cái tên đáng ghét Hill đuổi đi.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
20 chương
15 chương
14 chương