Còn chưa thấy Lương lão cha nói cái gì, Lý Tiểu Ngọc đã quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết mà nói: “Con dâu không nên bị ma quỷ ám ảnh, trộm lấy của hồi môn của chị dâu đưa cho nhà mẹ đẻ.”
Lương Nhị Lang lập tức trợn tròn mắt: “Cái gì? Tiểu Ngọc, Vương bà tử kia nói chính là sự thật? Đó là những bảy lượng bạc a!”
“Tướng công, ta nếu không lấy ra bạc, đại ca ta liền bị người chặt tay! Cha mẹ ta làm sao bây giờ a! Ta…… Ta cũng là thật sự là không biện pháp mới hành động theo đầu óc không đứng đắn này.” Lý Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng, đem đầu vùi ở ngực, nhỏ giọng nói: “Huống hồ, ta cũng không phải lấy không, ta đem hộp vòng tay của hồi môn nương cho ta đưa cho chị dâu, nghĩ bạc coi như là ta mượn chị dâu.”
Lý Tiểu Ngọc trong lòng là có cân nhắc, nàng nghĩ, như vậy vừa nói, chỉ cần nàng còn ra bạc, Lương lão cha chắc chắn kêu Bạch Lê Hoa trả vòng tay, đến lúc đó lại nghiên cứu cũng không muộn.
Dù sao đó cũng là của hồi môn của nàng.
Nàng nghĩ như vậy, khóc lên càng ra sức, “Cha, nương, tướng công, đại ca, chị dâu, ta sai rồi! Các ngươi đánh ta đi!”
Bạch Lê Hoa cảm giác mình lâm vào thế khó xử, nói chuyện cũng không tốt, không nói lời nào cũng không tốt, giương mắt trộm nhìn thoáng qua Lương Đại Lang, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, một đôi mắt đen nhánh như mực, phảng phất là muốn đem người hút vào trong.
Bên này Lương Nhị Lang đã sớm cầm lấy băng ghế muốn quăng lên người Lý Tiểu Ngọc, “Coi ta đánh chết ngươi không!”
Lương Đại Nương cũng thở dài hơi mang trách cứ: “Nhà chúng ta hoàn cảnh thế nào ngươi cũng rõ ràng, ngươi như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy đây!”
Lý Tiểu Ngọc chỉ có thể bụm mặt khóc.
Bạch Lê Hoa thấy vậy, tự nhiên hào phóng nói, “Cha, nương, các người cũng đừng trách Tiểu Ngọc, ta bị bệnh trong khoảng thời gian này ít nhiều cũng do mọi người chiếu cố, trái phải ta cầm bạc cũng vô dụng, huống hồ nàng cũng không có biện pháp, bạc kia coi như là ta mua vòng ngọc này của nàng.”
Nàng nói xong, hướng về mọi người đưa vòng ngọc trên cổ tay ra, vòng ngọc không có một chút ánh sáng.
Có giá trị gì hay không trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Lương Nhị Lang trên mặt một trận hổ thẹn, “Chị dâu, ngươi đừng che chở nàng! Hôm nay ngươi không so đo, ngày mai nói không chừng nàng lấy hết của nhà đi.”
Bạch Lê Hoa thật sự là không so đo a! Nhưng mà đối mặt với sự chấp nhất của Lương Nhị Lang nàng cũng thật là không có lời nào để nói.
Cũng may lúc này Lương Đại Lang nói: “Trong nhà từ trước đến nay là cha làm chủ, nương trông coi sổ sách, nàng (Tiểu Ngọc) cũng là không có cách mới nhớ tới động tâm tư đến của hồi môn của Lê Hoa, nếu Lê Hoa không so đo, thì thôi bỏ đi.”
Lương Nhị Lang hung hăng véo Lý Tiểu Ngọc một chút, “Về sau còn như vậy ta thế nào cũng phải đánh chết ngươi!”
Lý Tiểu Ngọc che lại cánh tay đau đớn, vẫn cứ chưa từ bỏ ý định mà nói: “Kia vòng ngọc……”
“Ngọc cái gì mà vòng! Chị dâu chịu tha cho ngươi thì vui mừng đi, nếu không có chị dâu cầu tình, xem thử ta đánh chết ngươi không.”
Lý Tiểu Ngọc cắn chặt môi, đôi mắt lại vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm cổ tay Bạch Lê Hoa.
Nàng muốn.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Bạch Lê Hoa.
Tiếp theo nàng gỡ vòng từ trên cổ tay xuống, lưu luyến đưa cho Lý Tiểu Ngọc: “Vốn dĩ ta nhìn vòng tay này độc đáo, vô cùng thích, bất quá dù sao cũng là của hồi môn của ngươi, ngươi muốn thì cầm đi đi!”
Lý Tiểu Ngọc mừng rỡ, nhìn vòng ngọc gần ngay trước mắt, giản dị tự nhiên, vừa mới chuẩn bị duỗi tay ra nhận, Lương lão cha tức giận.
Lòng bàn tay đập bàn thật mạnh, “Phanh” một tiếng, hắn lạnh giọng hỏi: “Ngươi còn không biết xấu hổ nữa!”
Đem Lý Tiểu Ngọc dọa cho run run.
Vòng tay ở trước mắt gần ngay đây, nàng như là muốn đem vòng tay nhìn chằm chằm cho thủng lỗ, trên mặt vòng tạp chấp cũng thấy rõ ràng, nhưng không phát hiện có cái gì đặc biệt.
Cả nhà đều nhìn chằm chằm, Lý Tiểu Ngọc ngực không thở được toát ra mồ hôi lạnh, giằng co thật lâu sau, nàng đột nhiên hỏi chính mình: Lỡ như là mình hoa mắt nhìn lầm rồi thì sao?
Chỉ có thể vô lực há mồm: “vòng tay này …… Đã đưa cho chị dâu chính là của chị dâu.”
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
71 chương
26 chương
82 chương
15 chương
88 chương
80 chương