Buổi tối, Lương Đại Nương giết con gà đẻ trứng, hầm một nồi khoai tây.
Người một nhà ngồi quanh bàn, hoà thuận vui vẻ. Ngoại trừ Lý Tiểu Ngọc, việc nàng làm, đã sớm bị Lương lão cha phạt tự suy nghĩ lại lỗi lầm.
Trên bàn cơm, ai cũng không nói tới nàng.
Ký ức của nguyên chủ không nhiều lắm, có rất nhiều chỗ bị đứt quãng, cho nên Bạch Lê Hoa chỉ biết là bà mối giới thiệu (Lý Tiểu Ngọc) cho nhị phòng. Lý Tiểu Ngọc vừa đủ tuổi, đã bị gả lại đây.
Thật ra tuy nói Lương gia nghèo nhất thôn Chu Tiên, nhưng Lý gia so với Lương gia còn nghèo hơn, trong nhà có nam nhân đều thích đánh bạc, nương nàng lại một thân bệnh, không có sức lao động, cũng quản không được bọn họ.
Lý Tiểu Ngọc cũng không đẹp đẽ gì, người khác cũng chướng mắt, cuối cùng đành phải gả tới Lương gia, tốt xấu gì cũng xem như bỏ được một miệng cơm.
Chỉ có thể nói, nhà nào cũng có cái khổ.
Ăn cơm, thu dọn xong, mọi người liền đi ngủ.
Bạch Lê Hoa nằm ngửa trên giường, trong lòng tính toán cuộc sống tương lai nên trải qua như thế nào.
Không biết qua bao lâu, cửa bị đẩy ra, rồi đóng lại, theo sau là tiếng cởi quần áo sột soạt. Lại nghe sột soạt, sau đó liền cảm giác có người nằm xuống bên cạnh.
Tiếp theo là tiếng của Lương Đại Lang: “Ngủ rồi sao?”
Bạch Lê Hoa làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
……
Lúc này là ban đêm ở thôn trang.
Một vầng trăng sáng rỡ treo trên không trung, ánh trăng xuyên qua tầng khí quyển soi xuống, bóng của mọi vật trải dài xuống đất.
Dưới bóng cây to ở phía nam của thôn, một đôi nam nữ dựa sát vào nhau, thỉnh thoảng có thanh âm nhỏ vụn truyền đến:
“A Noãn, nàng yên tâm, cuộc đời này ta nhất định sẽ tốt với nàng!”
Nghe tiếng, dường như tuổi của hai người đều không lớn, nhìn thân hình, nam tử cao to, nữ tử mảnh mai làm người thương yêu, hai người dựa vào nhau, thật xứng đôi.
“Nhưng…… Ta……”
Nữ tử muốn nói lại thôi, trong lòng hình như có muôn vàn lo lắng.
Nam tử tiếp tục nói, “A Noãn, chẳng lẽ nàng lo nương nàng? Nàng yên tâm, chờ ta thi đậu trở về, liền qua nhà nàng cầu hôn, nhất định sẽ cưới nàng về.”
“Ai……”
Nữ tử thở dài một tiếng, cuối cùng không nói chuyện nữa, ngoan ngoãn nhu thuận dựa đầu vào vai nam tử.
Một sợi tóc đen theo thái dương buông xuống, nam tử duỗi tay đem sợi tóc vén ra sau tai nữ tử, càng đem nữ tử ôm chặt vào trong lồng ngực.
Ánh trăng chọc ghẹo người, soi xuống dung mạo của nữ tử trong lòng ngực, vào hàng mi thật dài khẽ rũ, đầu mũi xinh xắn, môi đỏ tươi, vô cùng mê hoặc nam tử.
Nam tử ngây ngốc nhìn nữ tử trong lồng ngực, cổ họng không tự chủ được chuyển động lên xuống, một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc nắm chặt tay, đôi mắt hơi nheo lại, chậm rãi dựa qua khuôn mặt đỏ bừng……
Gần……
Ngày càng gần……
Hắn nghe thấy tim mình đập “Thùng thùng” như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, xung quanh tràn ngập hơi thở của nữ tử, làm người hắn nhịn không được khẽ run……
Nam tử thỏa mãn nhắm mắt lại.
Rồi sau đó trước mắt lóe sáng, hắn mở to mắt, trước mặt là chiếc màn quen thuộc, chiếc giường gỗ quen thuộc, chăn bông quen thuộc, nhưng có chút ẩm ướt không quen.
Đén khi có phản ứng, nhận ra mình mộng tinh (wet dream – là hiện tượng nam “ra” trong lúc ngủ ấy ạ =)), Lương Đại Lang sầm mặt, hoang mang rối loạn thu dọn, rồicầm lấy sách giáo khoa đi ngoài sáng đọc.
Mở miệng nói không ra tiếng, Lương Đại Lang liền dùng sức hô to một tiếng.
Sau đó hắn liền tỉnh táo lại.
Tiếp theo, hắn ngồi ở trên giường, nhìn Bạch Lê Hoa bên cạnh đang ngủ say sưa, nhớ lại giấc mộng vừa rồi, mày nhíu chặt……
Một lát sau, hắn đứng dậy, phủ thêm áo ngoài, lặng lẽ ra cửa.
Thật lâu sau khi hắn đi rồi, Bạch Lê Hoa chậm rãi mở to mắt.
Vừa rồi, trong mơ Lương Đại Lang hình như gọi tên “A Noãn”?
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
71 chương
26 chương
82 chương
15 chương
88 chương
80 chương