Vệ sĩ thần thông của nữ tổng giám đốc xinh đẹp
Chương 1 : nhìn trộm chị tình
Tân Hải thị, mùa hè, tháng tám.
Trong mơ, anh lại nhớ tới khu rừng ở châu Phi.
Khu rừng xanh rậm rạp lần lượt biến đổi, quanh mình còn dày đặc khói thuốc súng.
“Đại ca, em sai rồi, anh giết em đi.” Lão Nhị Lâm Nam quỳ gối trước mặt Trần Dương, lau nước nước mắt khóc rống lên.
Sự thống khổ hiện lên trong mắt Trần Dương, anh cùng với Lâm Nam là tình bạn định mệnh, cùng sống cùng chết.
Lúc trước anh đã cùng Lâm nam sáng lập ra tổ chức lính đánh thuê Huyết Lang.
Lang Vương Trần Dương là cái tên được giới đánh thuê trên toàn thế giới biết đến như một vị thần trong truyền thuyết.
Nhưng Lâm Nam chỉ vì một đêm phong lưu, để lộ tin tức quan trọng cho kẻ địch. Làm cho tổ chức Huyết Lang chết và bị thương bao nhiêu người. Nếu không phải Trần Dương đứng ra ngăn cơn sóng dữ, tổ chức Huyết Lang toàn quân đã bị tiêu diệt.
“Chú đi đi. Từ nay về sau, chú không còn là người của Huyết Lang nữa..” Trần Dương sau một hồi lâu trầm mặc, nói. Lâm Nam cả cơ thể run rẩy kịch liệt đứng lên, khàn giọng nói:”Đại ca, em sống là người của Huyết Lang, chết là ma của Huyết Lang. Chúng ta kiếp sau lại làm anh em!”
Bịch!
Lâm Nam ngã xuống giữa vũng máu, anh tự sát.
Tốc độ nổ súng hung tàn của Lâm nam, không phải ai cũng so bì được. Cho nên dù đó là Trần Dương cũng không kịp ngăn cản.
“Lâm Nam!” Trần Dương ngồi bật dậy trên giường, hai mắt anh đỏ lên. Nhớ tới Lâm Nam, anh vẫn đau khổ ngàn lần.
Trần Dương lúc này, không còn là tên lính khốn kiếp đáng khinh thường, mà là một con sói cô đơn bị thương.
Anh thì thào nó:”Lâm Nam, chú yên tâm, anh biết cả đời này, người chú quan tâm nhất chính làm em gái của chú.
Anh sẽ bảo vệ em gái của chú, không để cho con bé chịu thiệt thòi.”
Bảy giờ sáng, Trần Dương xuống giường. Khi anh cầm chậu rửa mắt đi đến nhà vệ sinh công cộng, thì nhìn thấy Tô Tình - một thiếu phụ mặc bộ váy màu đen, đang cong mong lên rửa mặt.
Chiếc váy đó bó rất sát.
Trần Dương ở phía sau sáng mắt lên, mới sáng ngày ra, bà chị này đã chơi một vố, đúng là làm cho người ta khó mà kiềm chế!
Mới nghĩ đến đây, bụng anh bỗng nóng lên.
Đúng lúc này, Tô Tình rửa mắt xong, xoay người nhìn thấy Trần Dương.
Trần Dương không khỏi lúng túng, anh nhanh nhạy khom người xuống, che bụng, vẻ mặt đau khổ nói:”Thật ngại quá, đau bụng nên sốt ruột.”
Tô Tình vốn muốn chào hỏi Trần Dương, nghe thấy thế thì vội vàng đi ra nói:”Đúng lúc tôi vừa xong, chú mau vào đi.”
Trần Dương đóng cửa nhà vệ sinh lại, rồi mới thở phào một hơi. Thầm nghĩ, Tô Tình này đúng là tiểu yêu tinh làm người ta điên đảo!
Hồi còn ở nước ngoài, anh cũng quen không ít người đẹp. Người Nga yêu mị, người Mĩ trẻ trung tự do, người Pháp thì lãng mãn. Nhưng nhiều người đẹp như vậy, cũng chưa một ai có hương vị giống như Tô Tình!
Rửa mặt xong, Trần Dương sửa sang quần áo đi ra ngoài.
Đúng lúc, Tô Tình cũng dẫn theo con gái là Tiểu Tuyết ra ngoài.
Tiểu Tuyết lớn lên rất xinh đẹp, mặc váy màu trắng, giày da đen, giống như một công chúa nhỏ. Cô nhóc này, nhìn thấy Trần Dương lập tức ngoan ngoãn gọi:”Chúc chú buổi sáng tốt lành.”
Trần Dương mừng rỡ nói:”Chào Tiểu Tuyết.” nói xong anh liền đi tới, một tay ôm lấy Tiểu Tuyết “Nào, thơm chú một cái.”
Tiểu Tuyết lập tức nuốt nước miếng thơm lên mặt Trần Dương một cái.
Tô Tình đứng nhìn một bên, cũng không ngăn cản. Cô có chút hảo cảm với Trần Dương, bởi vì Trần Dương đúng là ánh mặt trời, lần nào cũng đối tối với con gái mình.
Đương nhiên, nếu cô biết Trần Dương này tối nào cũng lén nhìn cô tắm rửa, còn coi cô là người trong mộng. Có lẽ cô sẽ hận Trần Dương đến chết.
Hai người bước chân ra ngoài cửa, đúng lúc này có tiếng bánh xe rít ầm ầm dừng lại.
Có bốn người xuống xe. Tong đó có một người là chồng Tô Tình -Từ Chí!
Mặt Tô Tình lập tức trắng bệch.
Tiểu Tuyết lại sợ hãi, vùi đầu vào lòng Trần Dương.
Trần Dương ôm chặt Tiểu Tuyết, nhẹ giọng an ủi:”Ngoan, có chú ở đây, chú bảo vệ con.”
“Anh tới đây làm gì?” Tô Tình lạnh giọng trách cứ Từ Chí.
Từ Chí nhìn Tô Tình và Trần Dương liếc mắt một cái, cười lạnh nói:”A, Tô Tình, cô đúng là hồ ly tinh, nhanh như vậy đã có tình nhân! Chẳng qua ánh mắt cô không được tốt lắm, tên này nghèo như vậy, có chỗ nào thỏa mãn được cô sao.”
Tên này nói chuyện quả nhiên hạ lưu vô sỉ.
Tô Tình lập tức giận sôi lên, khuôn ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt:”Anh nói năng sạch sẽ một chút.” Tô Tình cảnh cáo Từ Chí.
Từ Chí liên tục cười lạnh nói:”Tôi nhổ vào, trước mặt ông đây thì ra vẻ Thánh nữ. Sau lưng không biết còn ra cái dạng gì. Quên đi, không rảnh nói dông dài với cô, mau đưa cho ông đây ba vạn đồng.”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
63 chương
65 chương
16 chương
54 chương