Lê đắng
Chương 1 : Lê đắng
Mùa xuân.
Năm ấy là lần đầu tiên Triệu Ái Li được phụ thân đưa vào cung. Khi đó nàng mới vừa qua sinh thần mười tuổi, da dẻ trẻ con hồng hào, láng mịn hoàng thượng mới gặp đã ưng mắt Ái Li, tấm tắc khen nàng. Hoàng thượng càng nhìn càng thích nàng, không cầu kì phép tắc mà hí hoáy xoa đầu Ái Li. Xoa đến tóc tơ trẻ con rối bời, Ái Li đáng thương dùng ánh mắt cầu cứu tể tướng, hoàng thượng mới nhận ra đành ho làm dáng vài cái.
Sau đấy hoàng thượng cần bàn chuyện với tể tướng nên đã gọi thái tử đến dắt nàng đi thăm thú cung điện, nàng liền hiểu chuyện ngồi ngoan ngoãn đợi thái tử đến chơi cùng.
Không quá nửa nén nhang, kiệu thái tử được đưa tới. Thái tử nhỏ ra vẻ đạo mạo chậm rãi bước xuống. Đôi mắt xếch kiêu ngạo đảo hết một vào, rồi bước nhanh đến chỗ hoàng thượng hành lễ. Hứa Uẩn nhìn lặng lẽ đứa nhỏ tóc rối bù xù trước mắt liền xấu bụng trừng mắt vài cái với nàng.
Tiểu Ái Li vừa thấy thái tử Hứa Uẩn đã sợ hãi khóc oa oa, nấp sau cánh tay của tể tướng
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Uẩn nhi con dọa tiểu Li khóc rồi đây này, mau dẫn tiểu Li đi chơi đi." Hoàng thượng phá lệ vỗ về nàng, đẩy nàng ra trước mặt thái tử.
"Đi thôi." Sau khi dọa khóc được đứa nhỏ ngốc nghếch, Hứa Uẩn hài lòng dắt người ta đi vòng vòng hoàng cung.
Có điều, từ giây phút ấy Tiểu Ái Li đã ghét cay ghét đắng tên thái tử này mất rồi. Hứa Uẩn kéo nàng hết chạy quanh hồ sen, rồi lại đến trốn tìm vườn uyển trong cung, thật tình Ái Li vừa mỏi chân vừa phiền muốn chết.
"Đi đến ngự hoa viên cùng ta nào."
Tại sao chân thái tử lại khỏe thế chứ? Đôi chân nhỏ bé của Ái Li đã rã rời lắm rồi, miệng nhỏ chu ra biểu tình: "Xí, tiểu nữ cóc thèm chơi với thái tử nữa."
Hứa Uẩn nghe vậy liền không biết làm sao, thấy đứa nhỏ lại mếu máo sắp khóc đến nơi mới bất đắc dĩ tìm tạm một hòn đá cao cao cho đứa nhỏ ngồi lên. Thái tử Hứa Uẩn mười ba tuổi mặt đanh mày thép, nghiêm khắc chỉ tay yêu cầu Ái Li nín khóc.
"Ngươi mà không nín khóc ta sẽ kêu mẫu hậu bắt người về làm vợ của ta ngay bây giờ!"
Triệu Ái Li tuổi nhỏ hết hồn tức khắc bậm chặt môi đến sưng tái không dám hé ra vài tiếng thút thít. Hứa Uẩn gật gù xoa đầu một cái khen nàng ngoan lắm.
Tự dưng, trong một khoảnh khắc tình cờ đến lạ. Tiểu Ái Li bé nhỏ đã nhìn thấy một thứ đặc biệt nhất trần đời.
Một bóng lưng gầy nhom, lấm lem bùn đất đang cặm cụi mò mẫn gì đó dưới đất. Lúc đó, thái tử cũng dừng trêu nàng, trực tiếp đưa một tay ra động tác che mắt nàng, nhỏ tiếng nói: "Đừng nhìn, mẫu hậu ta nói tiểu đệ đệ đó có bệnh đấy. Mau theo ta, ta dẫn ngươi qua chơi với mẫu hậu!"
Dù bị thái tử nằng nặc kéo đi chỗ khác nhưng mà trong mắt Ái Li giờ đây chỉ tràn ngập hình ảnh của tiểu tử lấm lem đó. Tiểu Ái Li từ ấy thẩn thơ như người mất hồn lúc cùng phụ thân hồi phủ, nàng mới tò mò hỏi: "Phụ thân, hôm nay A Li có gặp một nam hài tử ở Dĩnh Tường cung. Người đó là ai?"
Tể tướng quay lại nhìn Ái Li nàng một cái, không nhanh không chậm: "À đó là Tam hoàng tử, nhi tử của Du phi." Ông nghĩ ngợi gì đấy mới nói tiếp: "Nghe đâu mấy phi tử khác gọi người ấy là A Mãn."
"Là A Mãn sao?...A Mãn.." Tiểu Ái Li cố để khắc ghi cái tên ấy.
Ái Li ngoãn ngoan gật đầu. Được rồi, nàng sẽ nhớ vị tam hoàng tử này, tâm trạng Ái Li vui vẻ thêm được mấy phần. Vậy là mùa xuân năm ấy đã có một tiểu cô nương hiểu được những cảm giác lạ lẫm đối với một nam tử sẽ không chỉ dừng lại ở quan hệ muội muội tiểu ca. Thế là chỉ cần có dịp vào cung, Triệu Ái Li chỉ có hai việc: trốn thái tử và tìm tam hoàng tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùa hạ.
Thoáng qua vài mùa hoa nở Ái Li đã trở thành thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng đẹp đến hoa Tường Vi nở kế bên tường cũng phải phai đi sắc đỏ. Vừa chín muồi tuổi cập kê, hoàng thưởng rất quan tâm chuyện ban hôn cho nàng, truyền nàng vào cung vui vẻ cho nàng quyết định hôn sự của mình.
Ngồi trong ngự hoa viên, hoàng thượng vừa đến đã thấy Triệu Ái Li ngoan ngoãn ngồi đợi ở bàn đá.
"Tiểu Li, ngươi xem thái tử của trẫm có được không?" Vừa gặp nàng hoàng thượng không thể nào quên được thói quen kêu nàng lại gần mà xoa đầu. "Thật đáng yêu."
Từ đâu Hứa Uẩn giờ đã lớn phổng phao, thân thể cường tráng lịch thiệp đi tới, đặt mông xuống ghế đá. Ánh mắt mong ngóng đặt lên người nàng,
Ái Li có hơi giật mình một chút, sau đó nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng rời khỏi bàn đá, quỳ rạp lên thàm cỏ trước mặt hai vị thiên tử.
"Tâu hoàng thượng, tâu thái tử, thật ra tiểu nữ to gan, tiểu nữ đã có người trong lòng." Nàng nghiêm túc đáp lời, từng chữ từng chữ cực kì rõ ràng. Ngay tức khắc cả thân thể nàng bị một lực nhấp bổng lên, gương mặt ấy kề sát nàng miệng mấp máy như không thể tin được.
"Nàng nói gì vậy hả Ái Li, từ bé ta đã nói nàng sẽ là vợ ta, sẽ là thái tử phi cơ mà?!" Hứa Uẩn vô tình bóp mạnh vào bả vai nàng.
Triệu Ái Li hơi nhăn mặt khổ sở nói: "Từ trước giờ, tiểu nữ luôn xem thái tử là một người bạn tốt, chưa bao giờ có suy nghĩ quá phận."
"Được được, không sao cả. Ngươi nói họ tên người đó cho trẫm nghe xem, trẫm đã nói cho ngươi chọn cơ mà." Hoàng thượng thế mà vẫn vui vẻ chiều ý nàng.
"Tâu, là tam..tam hoàng tử..."
Sau đó, hoàng thượng liền ban hôn cho nàng và tam hoàng tử trước sự phẫn nộ của thái tử Hứa Uẩn.
Khoảng thời gian đó chính là thời gian hào hứng, vui vẻ nhất cuộc đời Ái Li nàng. Ngày đại hôn cũng đến, nàng trở thành tân nương lộng lẫy nhất kinh thành, hôn lễ hoành tráng cầu kì nhất. Tiếng trống vang trời, dân chúng vây quanh kiệu hỉ trăm lời bàn luận ngàn lời chúc phúc, làm cho nữ tử trong kiệu càng thổn thức. Đến trước cung trang có cây lê mới lớn, nàng hồi hộp bước xuống.
Trong ánh sáng mặt trời và dưới màn lụa đỏ Triệu Ái Li đã thấy được tân lang của mình.
"Nhất bái...nhị bái...giao bái." Chính thức trở thành phu thê. Tiếng kèn thổi linh đình, đám người quý tộc bắt đầu uống rượu chúc tụng tân lang tân nương, ồn ào náo nhiệt là vậy nhưng thật buồn khi thái tử lại bị cấm túc đúng thời gian này
Trời sập tối báo hiệu đã đến lúc động phòng, nàng có chút khẩn trương. Đợi phu quân tiếp khách đã nửa canh giờ, Ái Li ngồi ngay thẳng trên giường đã sớm tê rần hết hai đôi chân. Ái Li nghĩ, phu quân bên ngoài đi nhiều nơi nên có rất nhiều bằng hữu nên tiếp khách lâu như vậy, phận thê thiếp không nên nghĩ đến chuyện than thở oán trách chàng.
Cửa khuê phòng hoa chúc có tiếng khẽ mở, người đó nhẹ nhàng bước vào.
"A Mãn." Nàng mừng rỡ gọi tên chàng, rốt cuộc chàng cũng đã về rồi.
"Ừ"
Hứa Ngọc chầm chậm đi đến bên bàn, ngồi quay lưng lại với Ái Li. Động tác tay đang định rót rượu.
"Xin hãy để thần thiếp hầu chàng, phu quân." Nàng bước xuống giường, đưa tay định bắt lấy bình rượu.
"Không cần, cũng đừng gọi ta là phu quân." Giọng Hứa Ngọc vừa trầm lại vừa khàn do uống nhiều rượu. "Tự ta làm được."
"Vâng.."
"Vì sao lại không muốn trở thành thái tử phi?"
"...?" Ái Li nàng có phần không tin được, phu quân lại đi hỏi câu hỏi như vậy.
"Ở cái cung rách nát này, phế vật như ta không thể cho ngươi những thứ ngươi muốn đâu."
"Thiếp chỉ cần tình yêu của chàng mà thôi."
"Ha ha, bao năm rồi Triệu Ái Li? Sao ngươi chỉ toàn nói mấy lời ngu xuẩn đó thế? A Mãn sao? Phu quân sao? Ngươi không chán chứ ta đã phiền lắm rồi." Hứa Ngọc đột nhiên cười lớn, giọng nói thay đổi, chén rượu trong \tay cũng bị bóp nát.
Hứa Ngọc tiến đến bên giường, dùng lực mạnh đẩy nàng sang một bên làm tay của nàng va vào thành giường. Người đưa bàn tay rướm máu vào đệm chăn, máu nhỏ xuống từng giọt ướt đẫm. Nàng chứng kiến từ nãy giờ, mắt không hề chớp được một cái...hình như Triệu Ái Li đã chết lặng từ lâu rồi.
"Phu..Chàng đang làm gì vậy?"
Làm xong chuyện, Hứa Ngọc đưa bàn tay lành lặn ra vuốt mặc nàng, còn tặng một câu: "Mau ngủ đi, trong mơ ta sẽ yêu thương ngươi đó ha ha."
Đêm đó, tam hoàng tử ngồi trên ghế vét sạch chén rượu đầy uống trọn chum rược cạn. Còn tân nương thì ngồi co ro bên góc giường, trái tim bị vạn cây kim đâm chít, đầu óc mơ hồ hỗn độn.
Câu cuối cùng nàng nói với người, nghe nôm na là: "Hứa Ngọc ta hận chàng được không?"
Mùa thu.
Ái Li ngồi tựa vào cửa sổ, đáy mắt trống rỗng nhìn cây lê đã lớn trơ trọi lá. Đã mười năm trôi qua cây lê chưa một lần nở hoa. Bấy giờ tam hoàng tử đã trở thành tam vương gia tiêu suất của triều đình nhà Cát. Chàng có một thị thiếp xinh đẹp tên là Y Xuân vừa nạp hai năm trước, nàng ta xuất thân là ca kỹ Tây Lương, chàng yêu nàng ta lắm, hai người cũng đã sinh hài tử rồi chỉ tiếc là nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Hai người từ lâu đã bình yên hạnh phúc ở phủ nhỏ ngoài kinh thành, không có lui tới chốn hoàng cung nữa.
Nàng rủ mắt, quá khứ ngắn ngủi xẹt ngang đầu.
Ngày này ba năm trước, Hứa Ngọc từ Tây Lương trở về mang theo một cô nương trẻ tuổi. Chỉ để lại một câu với nàng: "Đừng tìm ta." rồi đem tiểu cô nương đi mất hút đến tận bây giờ.
Nàng xoay người giữa cung nga tráng lệ, cũng đã quen với cảm giác cô độc. Lặng lẽ nuốt một ngụm trà, nỗi niềm đau xót cũng bao phần trôi theo.
Quên kể rằng hôm nay là một ngày đặc biệt, nàng dốc hết tâm sức mời một họa sư nổi tiếng nhất vào cung để vẽ chân dung cho nàng. Trước khi vẽ nàng đề nghị cho nàng cầm một cành lê, vị họa sư liền thắc mắc:
"Thưa vương phi, cành lê này có chút..Hay là để thần gọi thư đồng đi chuẩn bị một cành có hoa cho người?"
"Không sao, ta rất thích nó ngươi cứ vẽ cho ta với nó đi." Nàng nắm chặt cành lê, không nói nhiều lời.
"Vậy vương phi người hãy cười lên một chút."
"Được" Nàng từ từ nở ra một nụ cười, nó nhìn rất giống nụ cười lúc nhỏ của nàng.
Hai canh giờ trôi qua.
"Chân dung của người đây vương phi."
"Cảm ơn, tay nghề ngươi thật tốt." Vai nàng có chút ê mỏi nhưng tất cả đều tiêu tan đi khi nhìn được bức chân dung. Ngón tay nàng thon dài sờ nhẹ vào nụ cười ấy, thầm ước mơ gì đó.
Đến khi họa sư ra về nàng trở lại nét mặt nhàn nhạt như thường. Cẩn thận đem cất bức chân dung của mình vào hòm chứa đồ. Sau đó nàng lại trở về chỗ ngồi bên cửa sổ.
"Khụ khụ." Từ dạo ấy nàng cứ hay bệnh vặt, vài hôm thì cảm mạo vài hôm thì ho khan nhưng uống một ít thuốc là hết. Thầm lặng, Ái Li thở dài một tiếng, cơ thể đã kiệt quệ vì sao vẫn tự đa tình? Hay thật ra là nàng đang tự dối lòng mình?
Đúng là nàng đang tự dối lòng mình. Đêm hôm trước nàng đã lén lút xuất cung để chạy đến phủ của tam vương gia, nàng rất nhớ vương gia, từ khi tiên đế băng hà chàng đã ba năm không về hoàng cung rồi. Đoạn khi đến nơi, nàng đã nhìn thấy Y Xuân nàng ta lúc này lại đang có mang, trông cũng sắp sinh rồi. Bên cạnh còn có một tiểu hài tử đang chăm chú nhìn vào bụng Y Xuân.
Giọng trẻ con: "Đang là đệ đệ hay muội muội vậy mẫu thân?"
"Ta không biết, nhưng con thích có tiểu muội hay tiểu đệ hơn?"
"Hì con thích hết, con sẽ làm một ca ca tốt." Y Xuân xoa đầu hài tử. "Ngoan lắm."
"Xuân nhi, nàng mau uống thuốc bổ đi để ta chơi cùng A Vũ cho." Giọng nói quen thuộc đã lâu nàng không được nghe thấy.
"Vâng, phu quân." Và tiếng gọi nàng mãi mãi không được nói lên.
Triệu Ái Li xấu hổ nép mình vào cửa gỗ, ngoài trời thì bắt đầu đổ mưa dữ dội, lác đác giọt mưa vây bẩn y phục nàng. Nhìn khung cảnh ấm áp ấy lòng nàng lạnh lên từng đợt, mưa rơi ướt thì có hề gì.
Tiếng bước chân nghe sao nặng nề nàng lững thững rời đi, người người tức tốc dọn hàng chạy đi trú mưa. Hai bên đường chỉ còn hình bóng của tam vương phi đang lê bước chậm rãi dưới cơn mưa.
Mùa đông.
Bông tuyết rơi phủ đầy mái ngói Dĩnh Tường cung một lớp trắng, vài bông thì rơi lên mái tóc đã chuyển màu hoa tiêu của Triệu Ái Li. Mấy hôm nay nàng rất cao hứng, lý do là năm ngày trước nàng bỗng phát hiện cây lê sau hai mươi năm nằm trước tẩm điện này đã trổ ra những búp đầu tiên.
Nàng đi đến gần cây lê, nhẹ nhàng chạm vào thân nó. Cảm thấy thời gian trôi thật quá nhanh, thoáng chốc là Ái Li nàng đã bốn mươi tuổi rồi, qua bao năm tình cảm trong lòng cũng đến hồi nguôi ngoai. Tiểu vương gia, tiểu quận chúa của tam vương gia đều đã tới tuổi trưởng thành. Tiểu vương gia là một đứa trẻ thông minh, sáng sủa rất được hoàng thượng tin yêu.
Còn nàng, nàng vẫn là Triệu Ái Li, vẫn là con gái tể tướng, vẫn là một vương phi bị bỏ quên. Không có điều gì biến đổi sau nhiều năm dù chỉ là một gợn sóng nhỏ. Đến thời khắc này, nàng chính là đã quá quen rồi, cũng không có thở dài nữa. Triệu Ái Li bình bình an an sống trong cung nga, mỗi ngày trôi qua đều hết thảy giống nhau đến nhàm chán.
Thế rồi...cây lê già hơn hai mươi năm đã nở hoa. Một biến chuyển mạnh mẽ bất ngờ trong cuộc sống của Ái Li.
Đêm xuống tầng tầng tuyết rơi dày đặc, lạnh thấu tim gan. Ái Li chỉ khoác một tấm áo mỏng đi ra ngoài. Đứng trước cây lê lớn đã có một cành to đơm hoa.
Tuyết rơi gió thổi, một bông khẽ khàn rơi xuống. Đôi bàn tay gầy ẩn hiện nết ngăn nâng niu đón lấy bông hoa nhỏ. Đó có vẻ là một niềm hạnh phúc.
Thanh âm nho nhỏ yếu ớt cất lên, nghe không hay. Hồi thì đứt quảng hồi thì kéo dài, thế rồi tiếng ho the thé đấy dứt hẳn một hồi rất lâu. Đôi mắt mờ mịt không nhìn rõ thân ảnh xa xa phía trước của nàng bỗng nhận ra điều đặc biệt nhất cuộc đời, âm thanh chậm rì rì phát ra từ cuống họng hai tiếng não nề xé ngang: "..Phu quân..."
Hoa lê mới nở không kịp kết trái.
--------------------------------------------
CHUYỆN CÀNH LÊ
"Cành lê, khẽ nhìn tiểu tử đơm,
Nhìn gần, bỗng dâng xúc cảm lạ.
Tiểu tử, cho hỏi chàng là ai?
Có vẻ, chàng sẽ không trả lời,
Ngậm ngùi, ta vẫn thầm thắc mắc.
Phụ thân, cho hỏi chàng là ai?
Du phi, hài tử của nàng ta.
Thật sao, cuối cùng ta đã rõ!
Thì ra, chàng tên là A Mãn.
A Mãn, ta thành thật thích chàng!
Ái Li, tuổi nhỏ thật biết đùa.
Đừng cười, ta là nói thật đó.
Xoa đầu, thì cho là nói thật.
Nhưng mà, sẽ được trong bao lâu?
Cả đời, chính xác là cả đời.
Mọi chuyện, đã diễn ra như vậy.
Gói gọn, trong một mùa xuân xưa.
Sang hạ, vừa đến tuổi xuất giá.
Ban hôn, ta chọn tam hoàng tử.
Chính chàng, không thể là một ai.
Hôn lễ, tráng lệ nhất kinh thành.
Ái Li, tân nương hạnh phúc nhất.
Thành công, gả cho người mình yêu.
Cành lê, năm nay đã cao lớn.
Chẳng biết, vì sao không nở hoa?
Nhất bái, mong đất trời dung hòa.
Nhị bái, mong phụ mẫu bình an.
Giao bái, mong phu thê bạc đầu.
Động phòng, tân lang đã say khướt.
Thế mà, còn kéo người cùng say.
Ngàn chén, chàng đâu thể nào biết.
Tim người, chi chít vạn kim đâm.
Vệt máu, thứ trong sạch duy nhất.
Với chàng, chỉ trò đùa mà thôi.
A Mãn, sao chàng lại làm vậy?
Tàn nhẫn, tiếng phu quân nghẹn ngào.
Chàng nói, hư vinh huyền ảo ấy,
Với ta, là người ham thích nhất.
Hỡi ơi, xin chàng đừng nghĩ bậy.
Tình yêu, chàng không tin nó sao?
Đời ta, đã cố gắng rất nhiều.
Vậy mà, một đêm tan biến hết.
Hứa Ngọc, ta hận chàng được không?
Dù rằng, tim không thể làm được.
Miệng vẫn, sẽ luôn nói hận chàng.
Một đêm, cả hai chẳng chợt mắt.
Giương mắt, nhìn đời hóa bể dâu...
Thu đến, không biết đã bao lâu?
Ngắm nhìn, từ bên khung cửa sổ.
Cành lê, già cỏi hơn bao phần.
Chẳng biết, vì sao không nở hoa?
Dạo trước, chàng gặp nàng Y Xuân.
Ca kỹ, múa huyễn thuật Tây Lương.
Trắc phi? Mong chàng chớ làm bậy!
Thị thiếp, đã cùng chàng ra đi.
Bỏ lại, mình ta giữa cung nga.
Cắt ngang, dòng suy nghĩ mịch mù.
Họa sư, ta đích thân mời đến.
Chân dung, ta cần vẽ một bức.
Chân dung, ta đã cười ngây dại.
Giống như, thuở thời còn ngây ngô.
Được lắm, nó rất vừa ý ta.
Chân dung, ta vội cất vào rương.
Bất chợt, miên man về hôm đó.
Xuất cung, vì bản tính tò mò.
Nhận ra, chàng đang rất vui vẻ.
Hài tử, chàng vô cùng yêu thương.
Thị thiếp, chàng hết lòng bảo vệ.
Còn ta, với chàng là gì đây?
Giọng nói, ta thèm được lần nghe.
Phu quân, ta thèm được lần gọi.
Xấu hổ, là cảm giác gì đây?
Quay đầu, không dám nhìn vào nữa.
Mưa rơi, thẩm thấu vào con tim.
Thân thể, ướt bẩn cùng giá buốt.
Đâu thể, sánh với cơn lạnh lòng.
Chậm rãi, lê bước mà trở về.
Khi ấy, Ái Li đã tỉnh ngộ.
A Mãn, không bao giờ yêu ta...
Bông tuyết, báo hiệu đông đã đến.
Nguôi ngoai, bao năm đã trôi qua.
Tình cảm, không là thứ theo đuổi.
Giờ chàng, đã yên bề thất gia.
Hài tử, được hoàng đế trọng dụng.
Tiểu nữ, thục nữ vạn người mê.
Còn ta, chính là mảnh quá khứ.
Mãi mãi, không bao giờ đổi thay.
Vẫn là, minh danh Triệu Ái Li.
Vẫn là, con gái ngài tể tướng.
Bình an, mà nếm trải ngày qua.
Cành lê, năm ấy đơm nụ nhỏ.
Chẳng biết, vì sao lại nở hoa?
Nhưng nàng, lòng cực kì phấn khích.
Đêm xuống, vẫn chờ cây lê già.
Áo mỏng, không làm nàng buốt giá.
Sương lạnh. lòng nàng càng ấm hơn.
Cuối cùng, đón lấy được hoa nhỏ.
Thanh thản mà rời đi.
...
Ta nàng chẳng thể chung,
Lời thề phải thực hiện.
Cả đời không được yêu.
Sứ mệnh đã an bài.
Xin hẹn ngày gặp lại,
Trong kiếp tốt đẹp hơn."
***
Giai thoại 1: Vào ngày cuối tang lễ của Tam vương phi, người ta trông thấy kiệu bạc di giá tới. Lặng lẽ đặt trước di hài Tam vương phi một cành lê trổ kín hoa.
Giai thoại 2: Người ta nói, Tam vương gia ở nước Tiêu đã lật đổ được hoàng đế lập nên vương triều mới, kết thúc thời kì hoạn quân nịnh thần.
Giai thoại 3: Một bức chân dung trong hoàng thất lúc hoạn quân bị lật đổ đã bị thành phần ngoại lai tuồn ra ngoài kinh thành bằng các bản sao cẩu thả, dung mạo bức chân dung xinh đẹp lay động lòng người nhưng bị tân hoàng đế liệt vào cấm vật buộc tiêu hủy tất cả các bản sao bức chân dung, còn bức vẽ gốc hiện không rõ đã rơi vào tay ai.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
134 chương
50 chương
117 chương
150 chương